Chương 17 + 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17. Trong khoảng thời gian này ta tìm sư huynh như muốn phát điên

Edit + beta: Iris

Ba chữ đại công tử vừa được thốt ra, người Lý gia do Lý lão gia dẫn đầu có mặt trong sảnh chính lập tức mở to mắt, hoảng sợ quỳ xuống đất, miệng không ngừng kêu:

“Tiên nhân tha mạng, tiên nhân tha mạng! Chúng ta chỉ là nhất thời bị ma quỷ xui khiến nên mới nảy ra suy nghĩ luyện thi người sống để trấn trạch!”

“Chúng ta sai rồi! Chúng ta sai rồi! Cầu tiên nhân tha cho chúng ta một mạng!”

Tần Giác nghe thấy bọn họ nói nhảm thì híp mắt, giọng nói lạnh lẽo:

“Ta lặp lại lần cuối, đại công tử của các ngươi lúc còn sống thích đi đâu nhất?”

Lý lão gia kịp phản ứng lại, vội nói: “Ở sau núi! Sau thành trấn của chúng ta có một ngọn núi tên Cửu Loan, đại nhi tử của ta trước kia thích chạy vào trong núi chơi nhất!”

Trong mắt Tần Giác không hiện vui giận: “Thật không?”

Lý lão gia dập đầu xuống đất: “Nếu lời này là giả, ta sẽ lấy cái chết tạ tội!”

Nghe vậy, khóe môi Tần Giác cong lên nhưng lại không có chút ý cười nào: “Nhưng chuyện thương thiên hại lý mà các ngươi làm cũng đã đủ khiến các ngươi chết 800 lần.”

Lời vừa nói ra, linh kiếm trong tay Tần Giác bay ra, mũi kiếm sắc bén xẹt lên ánh sáng bạc, đầu của những người này bị xiên như kẹo hồ lô.

Trong sảnh chính tràn ngập máu tươi, trước khi chết, trên mặt Lý lão gia vẫn còn giữ nụ cười nịnh nọt, chết không nhắm mắt.

Linh kiếm lại bay về trong tay Tần Giác, phát ra tiếng vang hưng phấn.

Đã một tháng trời kể từ khi chủ nhân tỉnh lại, cuối cùng linh kiếm cũng được uống máu người.

Tần Giác xoay người lại, ngọn nến trong sảnh chính lay động, dưới ánh nến mờ ảo, khuôn mặt nhiễm vết máu của thiếu niên trông khủng bố như ác quỷ.

Nếu Quý Từ có ở đây, e rằng anh sẽ không bao giờ dấy lên suy nghĩ muốn bảo vệ y nữa.

Trong đầu Tần Giác hiện lên dáng vẻ của thanh niên luôn mỉm cười, nhỏ giọng nỉ non:

“... Núi Cửu Loan.”

-

“Vậy nên ngọn núi này tên là Cửu Loan?” Quý Từ hỏi.

Cương thi trước mặt anh gật đầu một cách khó khăn, sau đó dùng móng vuốt lau sạch chữ viết trên mặt đất.

“Ấy, sao lại lau đi vậy?” Quý Từ hơi sốt ruột.

Anh nắm lấy tay cương thi, đẩy cương thi ra.

Cương thi gào lên một tiếng, đột nhiên rụt tay lại, tròng mắt vẩn đục nhìn chằm chằm Quý Từ.

Quý Từ vốn là người có tính cách sáng sủa cởi mở, qua một buổi tối, anh đã biết cương thi này sẽ không gây hại cho anh nên lá gan cũng lớn hơn, bây giờ còn dám trừng mắt nhìn lại:

“Nhìn cái gì mà nhìn! Một cương thi như ngươi mà cũng biết mất tự nhiên hả? Chỉ là nắm tay thôi mà, ta vẫn chưa tính món nợ trước đó ngươi làm vai ta bị thương nữa!”

Cương thi nghe những lời này xong thì ngừng gào, giận dỗi xoay người sang chỗ khác.

Quý Từ mặc kệ nó, dùng nhánh cây viết hai chữ “Cửu Loan” xuống đất, nét chữ cong vẹo, lộ ra nét độc đáo.

Anh hy vọng khi tiểu sư đệ tìm tới, nhìn thấy chữ trên mặt đất sẽ biết đây là chữ của anh, sau đó tới cứu anh khỏi đây.

Sau chuyện vừa rồi, anh cũng đã biết cương thi này biết chữ, vì vậy nếu anh ngang nhiên viết những câu như “Sư đệ mau tới cứu ta”, có lẽ Quý Từ sẽ bị cương thi giận dữ dạy cho một trận.

Cương thi hiểu được lời nói của con người, biết đọc biết viết, nhưng lại không muốn thả Quý Từ đi.

Dựa theo hành vi của cương thi, Quý Từ đoán có lẽ nó đang nuôi anh như sủng vật.

Nuôi dưỡng một con người, đúng là một phong cách độc đáo.

Quý Từ thở dài, cảm thấy mình xui xẻo tột cùng.

Sao lại có người lưu lạc tới nỗi bị cương thi nuôi dưỡng vậy chứ…

Chỉ nghĩ đến đó thôi là Quý Từ đã cảm thấy hít thở không thông.

Hơn nữa cương thi này đã nhiều năm không tắm, rất nặng mùi, Quý Từ kêu nó xuống sông tắm rửa.

Kết quả cương thi sống chết không chịu đi.

Quý Từ không hiểu, cương thi này có thể xuống nước bắt cá, sao lại không chịu xuống nước đi tắm!

Sau đó, anh nhìn thấy cương thi nắm lấy y phục của nó, lúc này anh mới lờ mờ hiểu ra.

Cương thi này chỉ có một bộ y phục, người nó hôi, y phục cũng hôi nốt, nhưng nếu đem đi giặt thì nó sẽ không có gì để mặc.

Cương thi từ chối khỏa thân.

Quý Từ: “...”

Không ngờ nó lại rất để ý chuyện này.

Không còn cách nào khác, Quý Từ thở dài, chỉ có thể hy vọng tiểu sư đệ sẽ tìm được anh.

Cương thi gào lên một tiếng, bắt đầu lùa Quý Từ về hang.

Quý Từ cảm thấy mình giống hệt gà vịt dê bò chó tạm thời được thả ra ngoài chơi đùa, đến giờ là phải về nhà.

Mịe, thế sự vô thường.

Hu hu hu tiểu sư đệ nhanh tới dẫn anh về nhà đi mà!

Sau khi vào lại trong hang, Quý Từ nằm lên đống cỏ khô mà cương thi đã làm cho anh.

Cương thi đã trộm đống cỏ khô này từ nhà của một thợ săn trên núi, sau đó rửa sạch từng cọng cỏ rồi ôm về hang, làm thành giường cho Quý Từ.

Chỉ là cương thi không biết nói nên Quý Từ không biết được tấm lòng của nó.

Vả lại cương thi cứ cảm thấy, nếu như con người bị nó nuôi dưỡng biết đống cỏ khô này là do nó trộm, có lẽ sẽ không chịu ngủ trên đó.

Con người thật rắc rối.

Cương thi vừa nghĩ vừa rửa sạch quả dại, đặt xuống trước mặt Quý Từ.

Sau đó chạy ra ngoài nhóm lửa nướng thịt.

Bây giờ nó đã biết con người chỉ ăn đồ được nấu chín.

Quý Từ gặm quả dại, cảm thấy cuộc sống bây giờ của mình cũng coi như dễ chịu.

Anh chăm sóc tiểu sư đệ lâu như vậy, bây giờ lại có người… Không, có cương thi chăm sóc anh, hình như cũng không tệ.

Nhưng Quý Từ không thể ở mãi trong hang động, bị một cương thi nuôi dưỡng.

Nghĩ đến đây, anh hơi thất thần.

Nếu tiểu sư đệ không tìm được anh, anh phải nghĩ cách tự trốn thoát.

Quý Từ mím môi, nhặt một quả dại màu đỏ ở trước mặt.

Quả dại này có thể khiến người ăn bị say, tác dụng rất lớn, khi ăn xong có thể ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Quý Từ đã lấy thân thử độc.

Chỉ là không biết quả dại này có khiến cương thi say hay không.

Nhưng thế nào đi nữa vẫn phải thử một chút.

Anh đặt quả dại vào lòng bàn tay, trong lòng cảm thấy hơi áy náy.

Không lâu sau, cương thi bước vào.

Nó cầm chân sau của con thỏ đã được nướng chín, đi tới trước mặt Quý Từ, đưa cho anh ăn.

Quý Từ cầm lấy cắn một miếng, sau đó bình tĩnh kéo ống tay áo của cương thi, hỏi: “Ngươi có muốn ăn quả dại không?”

Cương thi không thích ăn quả dại, vì vậy cương thi lắc đầu.

Quý Từ không cho nó lắc đầu, nói: “Không, ngươi muốn ăn.”

Anh lấy quả dại ra, ra lệnh: “Ngoan, há miệng.”

Chỉ số thông minh của cương thi không cao, nó không rõ vì sao con người lại khăng khăng bắt nó ăn quả dại, nhưng nó vẫn ngoan ngoãn há miệng.

Yết hầu Quý Từ giật giật, có chút căng thẳng đến gần cương thi, định ném quả dại say vào miệng cương thi.

Kết quả là ngay sau đó, một thanh kiếm lóe lên ánh sáng bạc bay từ bên ngoài vào, xuyên thẳng qua khe hở giữa hai người, cắm vào vách núi.

Cùng lúc đó, giọng nói lạnh lùng của Tần Giác truyền từ bên ngoài vào, nếu nghe kỹ thì còn xen lẫn chút tức giận:

“Trong khoảng thời gian này ta tìm sư huynh như muốn phát điên, sư huynh lại sống ở đây rất thoải mái.”

🌞🌞🌞🌞🌞

Chương 18. Ngu ngốc

Edit + beta: Iris

Tiểu sư đệ tới rồi!

Lúc này, Quý Từ hoàn toàn không để ý đến lời nói kỳ quái của Tần Giác, nước mắt lưng tròng nhìn qua, mừng rỡ hô: “Tiểu sư đệ!”

Tần Giác: “...”

Cùng lúc đó, cương thi nhận ra lãnh thổ của mình đã bị xâm phạm, nó gầm lên một tiếng chói tai, răng nanh và móng vuốt to lên, trong đôi mắt xanh trắng hiện lên huyết sắc, nhìn chằm chằm vào Tần Giác ở cửa hang động.

Tần Giác vẻ mặt lạnh lùng, y vừa giơ tay lên, thanh kiếm cắm vào vách núi lập tức run rẩy, sau đó bay về tay Tần Giác.

Trong lúc nhất thời, tiếng binh khí va chạm nhau vang lên trong hang động, bầu không khí trở nên căng thẳng.

Bấy giờ Quý Từ mới nhận ra có gì đó không đúng, anh vội đứng dậy từ đống cỏ khô, nắm lấy cánh tay của cương thi: “Thi huynh, thi huynh, ngươi bình tĩnh một chút.”

Cương thi quay đầu lại, tức giận gào lên với Quý Từ, trong giọng nói chứa đầy sự tức giận vì bị phản bội, như thể đang chỉ trích hồi nãy Quý Từ chào hỏi người khác ngay trước mặt nó.

Quý Từ không kịp phòng ngừa, bị mùi hôi thối xông thẳng vào mặt, Quý Từ thật sự không chịu được nữa: “Đã nói là nếu không có việc gì thì đừng gào với ta mà!”

Ánh mắt cương thi trở nên âm độc, nhưng nó không còn gào vào mặt Quý Từ nữa mà là quay mặt về phía Tần Giác, phát ra tiếng gào còn tức giận hơn ban nãy.

Tần Giác thấy cảnh một người một thi ở chung hài hòa như vậy thì híp mắt lại.

Ngay sau đó, ánh sáng bạc hiện lên, linh kiếm ra khỏi vỏ, trực tiếp đâm xuyên qua bả vai cương thi!

Cương thi hoàn toàn bị chọc giận, gào lên rồi nhào tới.

Tần Giác và cương thi lập tức lao vào đánh nhau.

Nhất thời, trong hang động vang lên tiếng móng vuốt và mũi kiếm va chạm nhau, toàn bộ hang động gần như sụp đổ do chấn động lớn này.

Tần Giác xoay người, nhẹ nhàng né tránh móng vuốt của cương thi, đồng thời giơ tay vung kiếm, nhưng ánh sáng bạc chỉ cắt trúng một góc y phục dơ bẩn.

Y nín thở, ánh mắt chán ghét nhìn cương thi.

Quả thật thúi muốn chết.

Cương Thi kia dường như hiểu được ánh mắt y, kết quả là càng tức giận hơn, móng vuốt cắt nát một tảng đá cứng.

Tần Giác không chút hoang mang, thật ra y cũng không định đối đầu trực diện, dù sao cương thi này cũng cực kỳ hung hãn, với tu vi hiện tại của y, căn bản không chiếm được chỗ tốt nào.

Vì vậy trên thực tế, hầu hết y chỉ lo né tránh, thỉnh thoảng mới có cơ hội giơ tay vung ra một nhát kiếm.

Trong lúc chiến đấu, Tần Giác phát hiện, cương thi này thế mà cố tình tránh nơi có Quý Từ đang đứng.

Đây là đang bảo vệ?

Trong mắt Tần Giác hiện lên tia kinh ngạc.

Từ trước đến giờ y không phải là người lương thiện, cương thi này có phải đang bảo vệ Quý Từ hay không, thử một lần là biết.

Ngay sau đó, Tần Giác xoay người, lao về phía Quý Từ với tốc độ cực nhanh, khoảng cách giữa hai người chỉ có nửa tấc.

Quý Từ hoàn toàn không ngờ Tần Giác lại đột nhiên lao tới, nhất thời ngơ ngác.

Cùng lúc đó, cương thi cũng lao nhanh tới do quán tính, móng vuốt sắc nhọn sắp cào vào người của hai người.

Mắt Tần Giác tối sầm lại, rút kiếm ra định đón một đòn này.

Y hiểu rất rõ nếu không đón được chiêu này, có lẽ y sẽ không sao, nhưng Quý Từ chắc chắn chịu không nổi.

Trong nghìn cân treo sợi tóc, Quý Từ nhận ra gì đó, vừa ngẩng đầu lên thì đúng lúc đối mặt với cương thi.

Móng vuốt sắc nhọn kia dừng lại cách hai người họ nửa tấc.

Quý Từ hơi hoảng hốt: “... Thi huynh?”

Cương thi không có hơi thở, nhưng lồng ngực nó đang lên xuống phập phồng rất nhanh và nặng nề.

Nó nhận ra điều gì đó, sau đó nó tức giận, giơ móng vuốt lên đánh mạnh vào Tần Giác!

Lúc này, Tần Giác không tránh không né mà chịu đựng đòn tấn công đó.

Y biết vì sao cương thi này lại tức như vậy.

Đơn giản là do vừa rồi, Tần Giác vì muốn thử cương thi mà không hề để sự an toàn của Quý Từ vào mắt.

Nếu cuối cùng cương thi không dừng lại, rất có thể Quý Từ sẽ mất mạng tại chỗ.

Chỉ là không ngờ cương thi này còn trọng tình trọng nghĩa hơn cả y.

Tần Giác hơi cụp mắt, trong miệng phun ra máu tươi.

Y đúng là một người bạc tình bạc nghĩa, Quý Từ đã đối xử rất tốt với y, cũng giúp đỡ y rất nhiều.

Trong mắt Tần Giác, có lẽ y là một người thích hợp để bảo vệ Quý Từ, nhưng đối mặt với sống chết, y không đời nào lại từ bỏ sinh mệnh của mình để cho Quý Từ có một cơ hội sống sót.

Tần Giác không có cao thượng đến vậy.

Chỉ là không biết đại sư huynh lương thiện đến buồn cười kia của y sau khi nhận ra điểm này sẽ nghĩ thế nào.

Tần Giác hơi cong khóe môi, lộ ra nụ cười châm chọc.

Ngay khi y nghĩ như vậy, môi y bỗng cảm thấy lạnh lẽo.

Tần Giác sửng sốt, y nhìn qua thì thấy Quý Từ đang cầm khăn lụa, cau mày lau vết máu trên khóe môi y.

Thanh niên đã ở trong hang động lâu như vậy nhưng tóc tai vẫn gọn gàng, khuôn mặt sạch sẽ, lúc này trong đôi mắt đen nhánh đang tràn ngập lo lắng.

Trong mắt Tần Giác, đôi môi nhợt nhạt mở ra khép lại:

“Chẳng phải đệ có kiếm sao? Nó đánh đệ, đệ không biết đỡ à, bị ngốc hả?!”

Anh vừa nói vừa lau mạnh hơn.

Tần Giác sửng sốt, y mím môi, không biết nghĩ tới cái gì, ngước mắt lên nhìn chằm chằm Quý Từ.

Chưa nhìn được bao lâu đã bị Quý Từ mắng: “Đệ còn có mặt mũi trừng ta?”

“Đệ nhìn đệ đi, còn nhỏ mà sao lại hay tức giận vậy? Vừa đến đã lấy kiếm đâm người ta, các ngươi đánh nhau thì trách ai?”

Ánh mắt Tần Giác hơi phức tạp, môi giật giật, vô thức trả lời: “Ngươi…”

Ngươi để ý trọng điểm chút đi được không?

Kết quả y còn chưa nói xong đã bị Quý Từ tức giận ngắt lời.

Anh ném khăn lụa lên mặt Tần Giác, mắng: “Tại sao các ngươi đánh nhau mà lại trách ta?”

Tần Giác: “...”

Lồng ngực thiếu niên phập phồng kịch liệt, cánh môi tái nhợt, đáy mắt lạnh như băng sương, nhưng trên mặt lại có chút khó chịu.

Tần Giác mắng anh: “Ngu ngốc!”

Quý Từ càng tức hơn: “Đệ mắng ai đó! Tần Giác, hôm nay đệ làm sao vậy?!”

Tần Giác nhắm mắt lại, không muốn để ý đến anh.

Quý Từ tức không chịu được: “Đau chết đệ đi!”

Cương thi bên cạnh cũng vô cùng tức giận, miệng không ngừng phát ra tiếng “grào”, móng vuốt ngo ngoe rục rịch, mắt nhìn chằm chằm Tần Giác, như thể nóng lòng muốn giáng cho Tần Giác một đòn nữa.

Quý Từ thấy vậy thì phiền lòng, mắng: “Làm gì đó? Thu móng vuốt của ngươi lại!”

Cương thi khựng lại, nó còn nhớ rõ không được gào vào mặt Quý Từ, vì thế quay đầu sang chỗ khác, gào vào không khí, sau đó nổi giận đùng đùng nhìn về phía Quý Từ.

Như thể đang chỉ trích anh không biết lòng người tốt… Lòng thi tốt.

Quý Từ không muốn để ý đến nó, anh không muốn để ý đến một người một thi này.

Trong hang động cực kỳ yên tĩnh, âm thanh duy nhất phát ra là tiếng cương thi bất lực cuồng nộ và tiếng điên cuồng đánh vào vách núi của nó.

Bởi vì Quý Từ không cho nó động vào con người đột nhiên xông vào kia.

Cương thi rất tức giận, không hiểu tại sao con người được nó nuôi dưỡng lại muốn bảo vệ kẻ xấu.

Rõ ràng trước đó kẻ xấu còn muốn mượn tay nó để giết con người.

Chỉ là cương thi không biết nói, cương thi không có cách nào nói những lời này cho Quý Từ.

Tần Giác mở mắt ra, nhìn cương thi đang điên cuồng đánh vào vách núi, y cảm thấy có khi cương thi này còn thông minh hơn cả Quý Từ.

Vết thương trên người y lại bắt đầu rỉ máu.

Tần Giác ho khan vài tiếng, y cố giơ tay lau vết máu bên môi, nhưng còn chưa giơ lên, bên môi lại cảm thấy lạnh lẽo.

Không biết Quý Từ đã đến đây từ khi nào, khuôn mặt lạnh lùng xử lý miệng vết thương cho y.

Đầu tiên là lau khô vết máu, sau đó xé một miếng vải để băng bó cho Tần Giác.

Tần Giác yên lặng nhìn anh, mím môi, lại mắng: “Ngu ngốc.”

“Bốp!”

Mặt Tần Giác bị một chiếc khăn lụa đánh vào, để lại dấu đỏ.

Y cụp mắt, trên mặt toàn là vẻ lạnh lùng.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Kiếp trước Tần Giác bị bốn người mình xem trưởng bối phản bội nên đâm ra không tin ai thôi, nhưng bị Quý Từ đánh vẫn đáng đời 😌

Cương thi đáng yêu quá 🥰

Đăng: 4/12/2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net