Chương 25 + 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25. Uất Trì chủ động xuất kích

Edit + beta: Iris

Thanh niên trước mặt rất đẹp trai là điều không thể nghi ngờ, nhưng lời nói và hành động lại bộc lộ sự vô tri và ngây thơ chưa bị thế tục lây nhiễm, thậm chí còn không đáng tin bằng thiếu niên 16 17 tuổi bên cạnh.

Hai người này là quan hệ sư huynh đệ sao?

Uất Trì chỉ cười không nói.

Thấy Quý Từ cảnh giác nhìn mình, Uất Trì nhếch khóe môi: “Đừng hung hăng như vậy, chỉ là khen sư đệ của ngươi chút thôi mà.”

Quý Từ nhíu mày: “Ta cảnh cáo ngươi, không được có tâm tư khác.”

Uất Trì mỉm cười gật đầu.

So với mỹ nhân băng sơn bên kia, hình như mặt trời nhỏ hoạt bát ngây thơ này hợp khẩu vị hắn hơn.

Chỉ là Uất Trì không nói ra những lời này.

Sau khi mọi chuyện lắng xuống, Quý Từ giục tiểu sư đệ ăn nhanh, sầu lo nói:

“Tiểu sư đệ à, sao đệ đi đến đâu cũng có người liếm nhan, thèm muốn đệ vậy?”

Tần Giác cụp mắt, nhớ lại ánh mắt nhìn chằm chằm Quý Từ của nam nhân Tây Vực vừa rồi, cong khóe môi một cách châm chọc.

“Sư huynh, ta thật sự nghi ngờ, rốt cuộc ngươi đang giả vờ hay ngốc thật.”

Quý Từ nghe vậy, lập tức lấy lại miếng thịt vừa mới gắp vào bát Tần Giác, tức giận nói: “Đệ ăn cơm trắng luôn đi!”

Sao hở chút là tiểu sư đệ lại mắng người vậy?

Không đáng yêu chút nào.

Quý Từ thở dài, buồn bã nghĩ.

Mấy ngày kế tiếp, Quý Từ phát hiện dù anh đi đâu, ở nơi nào cũng nhìn thấy Uất Trì.

Bọn họ vốn ở chung khách điếm, cơ hội gặp mặt vốn dĩ đã nhiều, càng đừng nói tới Uất Trì luôn lặp đi lặp lại cảnh “Vô tình gặp mặt”.

Mấy ngày sau, Quý Từ thật sự chịu không nổi nữa.

Anh đặt xô nước xuống, cau mày nhìn Uất Trì: “Ngươi đừng mơ tưởng nữa, tiểu sư đệ nhà ta không có hứng thú với ngươi đâu.”

Nghe thấy những lời này, Uất Trì nhướng mày, hứng thú hỏi: “Ngươi cho rằng ta là vì tiểu sư đệ của ngươi sao?”

“Không thì sao?” Quý Từ cầm xô nước đánh hắn, đi lên phía trước, “Nếu không thì vì sao ngươi cứ ở đây ngăn ta lại làm gì?”

Uất Trì đứng tại chỗ một lúc lâu, nở một nụ cười sâu xa.

Sau đó đi tới vài bước, đuổi theo: “Sao ngươi lại cho rằng ta đến đây là vì tiểu sư đệ nhà ngươi?”

“Không phải các ngươi luôn như vậy sao?” Quý Từ trợn trắng mắt, “Toàn đám người thấy sắc là sáng mắt, muốn ủi cải trắng nhà ta…”

Anh nuốt hai chữ lợn rừng xuống, tu vi của nam nhân Tây Vực này mạnh hơn anh, tốt nhất là không chọc đến hắn.

Nghe thấy câu trả lời, Uất Trì cười cười, không phủ nhận mà chỉ đổi đề tài:

“Quý tiểu hữu, ngươi xách xô nước to như vậy để làm gì?”

“Nấu cơm.” Quý Từ ngại Uất Trì đứng đây cản đường cản lối, vươn tay đẩy hắn sang một bên, “Tiểu sư đệ không ăn cay được, ta định nấu vài món thanh đạm cho hắn.”

Uất Trì nhiệt tình hỏi: “Ngươi còn biết nấu cơm?”

“Ừm,” Quý Từ đổ dầu vào nồi, kiêu ngạo nói, “Đây là kỹ năng cơ bản của một nam nhân ưu tú như ta.”

Uất Trì nghe xong thì sửng sốt.

Hắn bất chấp sự phản đối, nghiêng người về phía trước: “Cần ta giúp không?”

“Không cần, ngươi cản trở quá.”

Nói xong, Quý Từ bực bội đẩy hắn ra, đi đến bàn lấy cải trắng.

Uất Trì vẻ mặt rất vô tội, nói: “Ta cũng biết nấu ăn, có cần ta giúp việc bếp núc không?”

Lúc này, Quý Từ mới đắc ý nhìn hắn: “Ngươi biết nấu món gì?”

Uất Trì xung phong nhận việc: “Ta biết rửa nồi, rửa rau và gọt vỏ.”

Quý Từ: “…”

Anh “chậc” một tiếng, lấy vài củ khoai tây nghiền trong giỏ tre ra, ném cho Uất Trì để hắn gọt vỏ chơi.

Trông như đang tống cổ con nít đi vậy.

Uất Trì nhất thời nghẹn lời, định kháng nghị, nhưng khi thấy khuôn mặt của Quý Từ thì khựng lại.

Đối phương mím môi, mũi cao thẳng, an tĩnh nấu cơm, mất đi chút ngây thơ, toàn thân toát ra khí chất hiền huệ.

Uất Trì thở dài, nhìn khoai tây trong tay, ngồi xổm xuống bắt đầu gọt vỏ.

Khoai tây rất bẩn, toàn là bùn, Uất Trì cau chặt mày, cuối cùng vẫn cố kìm nén gọt vỏ từng củ một.

Bên kia, Quý Từ nấu nồi cải trắng, anh đang nghĩ xem có nên làm vài sủi cảo cho tiểu sư đệ hay không?

Toàn là món chay, không no bụng được.

Nói đến chuyện này, Quý Từ có hơi lo lắng, thức ăn ở Bạch Đế Thành không có món thanh đạm, Tần Giác lại không thích ăn, mấy ngày qua, Quý Từ cứ cảm thấy hình như tiểu sư đệ gầy đi rất nhiều.

Mỗi lần nhắc tới chuyện này, Tần Giác luôn nói là anh quan tâm quá sẽ bị loạn, nhìn nhầm.

Nhưng Quý Từ không cho là đúng, đừng tưởng anh không nhìn thấy độ phì trên đôi má trẻ con của tiểu sư đệ nhà anh đã biến mất.

Quý Từ lo lắng muốn chết, cuối cùng lén trộm túi tiền của sư đệ, dùng tiền mượn nhà bếp của lão bản khách điếm, định nấu một bữa ra trò cho tiểu sư đệ.

Không nói đến cái khác, kỹ năng nấu ăn của anh cũng khá tốt đấy chứ.

Hơn nữa Uất Trì cũng cần mẫn, động tác nhanh nhẹn.

Không lâu sau, sủi cảo, thịt xào và canh thịt nấm đã xong.

Quý Từ không bỏ nhiều ớt vào, anh nếm thử một miếng, không hề nếm ra vị cay nào, chắc là tiểu sư đệ cũng sẽ như vậy.

Anh vô cùng hài lòng, đặt những món này vào hộp, muốn lập tức mang lên cho tiểu sư đệ ăn.

Kết quả vừa xoay người đã đụng trúng ngực Uất Trì.

Không biết chàng trai này ăn cái gì lớn lên, cơ ngực cứng đến đau sống mũi.

Nước mắt sắp trào ra rồi đây.

Uất Trì liếm môi, thích thú nhìn anh đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt, sau đó hỏi:

“Tốt xấu gì ta cũng giúp nhiều như vậy, Quý tiểu hữu, chẳng lẽ ngay cả một miếng ngươi cũng không cho ta ăn sao?”

Nghe vậy, Quý Từ hơi do dự.

Hình như là vậy, cũng đâu thể để người ta làm không công đúng không?

“Nếu không… Ta đưa tiền cho ngươi?” Quý Từ hỏi.

Uất Trì: “…”

“Không cần, ta muốn nếm thử đồ ăn ngươi nấu, chỉ một chút thôi.”

Quý Từ ngẩng đầu nhìn, thấy vẻ mặt người này rất thành khẩn, không khỏi mềm lòng:

“Được rồi được rồi, chỉ có thể ăn một chút thôi đó.”

Nói xong, Quý Từ đưa một đôi đũa sạch cho hắn.

Kết quả Uất Trì lại giơ đôi tay lấm bùn lên, nói một cách rất đáng thương:

“Quý tiểu hữu, hay là ngươi đút ta nhé?”

Đôi tay kia quả thật rất dơ, Quý Từ suy nghĩ, hai nam nhân trưởng thành đút nhau ăn chắc không có gì đâu.

“Được.”

Nói xong, Quý Từ mở hộp cơm ra, cẩn thận gắp miếng thịt nhỏ nhất, chuẩn bị đút cho Uất Trì ăn.

Kết quả là chưa đút vào miệng thì một giọng nói lạnh lùng nén giận vang lên cách đó không xa:

“Các ngươi đang làm gì đó?”

Quý Từ sửng sốt, quay đầu qua.

Đúng lúc này, Uất Trì nắm lấy cổ tay Quý Từ, tự động nắm tay anh đút cho hắn ăn.

Quý Từ choáng váng: “Này, ngươi làm gì vậy?”

Uất Trì buông tay anh ra, cười tủm tỉm nói: “Mùi vị rất ngon.”

“Dơ tay ta rồi! Tay áo cũng dơ luôn!”

Quý Từ phiền muốn chết, mặc kệ Tần Giác đang đứng cách đó không xa, xoay người đi lấy nước rửa tay.

Thế nên anh không phát hiện, Tần Giác ánh mắt âm u, nhìn chằm chằm Uất Trì.

Uất Trì nuốt miếng thịt được Quý Từ đút, ngước mắt lên, mỉm cười khiêu khích với Tần Giác.

🌞🌞🌞🌞🌞

Chương 26. Ngoan nào, nghe lời sư huynh

Edit + beta: Iris

Sắc mặt Tần Giác lập tức lạnh băng.

Cố tình lúc này Quý Từ còn vừa rửa tay ở bên kia vừa hét lớn: “Tiểu sư đệ, sao đệ lại xuống đây, chẳng phải ta đã kêu đệ chờ ở trên lầu sao?”

“Trong bếp nhiều khói dầu, đệ ra ngoài trước đi.”

Tần Giác không nhịn được nữa, trực tiếp lướt qua Uất Trì, nắm lấy cánh tay Quý Từ, kéo người lên lầu.

Quý Từ sửng sốt, anh vội vàng vỗ vỗ cánh tay Tần Giác: “Này này, hộp cơm! Ta nấu cơm cho đệ đấy!”

Anh dùng hết sức thoát khỏi tay Tần Giác, chạy về chỗ cũ xách hộp cơm lên.

Quay người lại thì thấy Tần Giác đang nhìn anh bằng vẻ mặt lạnh mặt, ánh mắt u ám.

Quý Từ sửng sốt: “Đệ sao vậy?”

Không đợi Tần Giác nói chuyện, Uất Trì bên cạnh đã nói trước: “Quý tiểu hữu, tính tình của sư đệ ngươi không tốt lắm nha.”

“Còn nói mình không ăn được cay, ta thấy tính tình hắn rất cay đó.”

Vừa dứt lời, tai Quý Từ tự động phiên dịch thành —— Quý tiểu hữu, tiểu sư đệ ngươi rất nóng bỏng*.

*Uất Trì nói là “cay”, là từ “辣”, cũng có nghĩ là nóng bỏng gợi cảm.

Quý Từ như pháo hoa được nổi lửa rồi phóng lên trời, lớn tiếng mắng:

“Đăng đồ tử! Ai cho phép ngươi nói tiểu sư đệ ta như vậy!”

Uất Trì: “???”

Quý Từ nổi giận đùng đùng lướt qua hắn, nắm tay Tần Giác, dẫn người lên lầu.

Từ đầu đến cuối, Tần Giác không nói một câu, chỉ là khi đi qua góc cầu thang, y khẽ cụp mắt liếc Uất Trì một cái.

Ánh mắt ủ dột, hàm chứa cảnh cáo.

Uất Trì cũng tối sầm mặt lại, nhỏ giọng chửi tục một câu.

Bên kia, Quý Từ đẩy Tần Giác vào phòng, miệng lải nhải:

“Tiểu sư đệ, Uất Trì không phải người tốt, đệ cách xa hắn một chút. Tốt nhất là sau này thấy hắn thì quay đầu chạy.”

Quý Từ hiển nhiên vẫn còn rất tức, vừa chia thức ăn vừa lẩm bẩm mấy câu quở trách.

Tần Giác lạnh lùng nhìn anh, thình lình nói:

“Vậy còn ngươi?”

Quý Từ không rõ: “Ta, ta làm sao?”

“Có phải ngươi cũng nên cách xa hắn một chút không.”

Quý Từ cẩn thận phân tích rồi gật đầu: “Đệ nói đúng, chúng ta nên cách xa hắn một chút.”

“Chỉ là, ta là sư huynh, nếu hắn tới quấy rầy đệ, ta chắc chắn sẽ cản lại giúp đệ. Tiểu sư đệ, đệ yên tâm, có sư huynh ở đây, đừng hòng có ai chạm vào một sợi lông của đệ.”

Quý Từ nói một hồi, tự mình cảm động đến rơi nước mắt.

Tuy nhiên, Tần Giác lại hơi cụp mắt, các đốt ngón tay siết chặt, phát ra tiếng “rắc rắc” rất nhỏ:

“Sư huynh cảm thấy Uất Trì có ý với ta?”

Quý Từ trịnh trọng gật đầu, tận tình khuyên bảo: “Đương nhiên rồi, tiểu sư đệ, bây giờ đang ở bên ngoài, đệ lại đẹp như vậy, phải cẩn thật một chút.”

“Vậy hả?” Tần Giác hừ cười một cách kỳ lạ.

Y nhìn khuôn mặt như tắm dưới ánh mặt trời của thanh niên, tuấn tú, tiêu sái, hoạt bát, luôn tràn ngập vẻ ngây thơ vui vẻ, ngay cả những người cô đơn hay tự kỷ cũng sẽ nhịn không được nhìn về phía anh.

Có vài người sinh ra là để được nuông chiều, không ai nhẫn tâm phá vỡ sự tốt đẹp này.

Tần Giác cụp mắt, cuối cùng không nói gì thêm.

-

Khoảng mười ngày sau, cuối cùng cũng đến ngày Linh Kiếm Trì mở ra.

Quý Từ hưng phấn không thôi, trên đường có quá nhiều người, anh sợ đi lạc nên nắm chặt ống tay áo của Tần Giác, đi sát theo sau y.

Vừa đi vừa nhìn đông nhìn tây khắp đường phố.

Không lâu sau, bọn họ đã đến bên ngoài Linh Kiếm Trì.

Phía trước là mấy vạn người đang chen chúc xô đẩy nhau, Tần Giác bị chen lấn, bất cẩn đụng vào người Quý Từ.

Quý Từ tiện tay ôm y vào lòng.

Ngay lập tức, Tần Giác đỏ mặt, bắt đầu giãy giụa, khó khăn nặn ra một câu từ kẽ răng: “Ngươi buông ta ra.”

“Không buông,” Quý Từ nhìn đằng trước, dỗ dành, “Ngoan nào, nghe lời sư huynh, phía trước đệ rất đông, lỡ như đệ bị chen lấn, sư huynh sẽ đau lòng.”

Tần Giác mới 17 tuổi, mặc dù trong số các bạn đồng trang lứa, y đã cực kỳ cao, nhưng nếu so với Quý Từ thì vẫn lùn hơn chút xíu.

Thấy y giãy giụa mãi, mặt đỏ bừng, có vẻ như rất ngại ngùng, Quý Từ cười ha ha, nói:

“Chờ đệ cao hơn sư huynh rồi nói sau, đến lúc đó đừng nói không cho ta ôm, đệ ôm ta không buông cũng được.”

Nghe thấy câu này, Tần Giác an tĩnh lại.

Trên khuôn mặt luôn bình tĩnh nay lại đỏ ửng, giọng lạnh lùng: “Đây là chính ngươi nói.”

Quý Từ không để lời vừa rồi trong lòng: “Đúng vậy.”

Dù sao sau khi tiểu sư đệ trưởng thành, nhiệm vụ sinh tồn của anh cũng sắp hoàn thành rồi.

Đến lúc đó, anh rời Đạo Tông để tìm công việc khác hay trở lại thế giới ban đầu là vấn đề anh tự lựa chọn.

Hơn nữa, được tiểu sư đệ ôm một chút cũng có làm sao, tiểu sư đệ vừa đáng yêu vừa thơm thơm như vậy, anh được ôm còn vui nữa là.

Hai người bị chen lấn thật sự chịu không nổi, dứt khoát dùng bạc mua một phòng riêng tầng trên ở căn nhà gần đó, lên đó ngồi.

Căn phòng cực kỳ lộng lẫy, Quý Từ nằm trên giường mỹ nhân, thuận miệng nói: “Phòng riêng này trông xa hoa quá.”

“Ừm, một vạn lượng bạc trắng.” Tần Giác lạnh lùng nói.

“…”

Quý Từ suýt nữa phun trái nho vừa ăn ra.

“Đắt quá, tiểu sư đệ, sao đệ lại phá của như vậy.” Quý Từ vẻ mặt đau đớn.

Tần Giác ngước mắt nhìn anh một cái: “Vẫn tốt hơn là bị người nào ôm vào lòng.”

Lần này Quý Từ giả vờ buồn bã, nói: “Ôm có một chút cũng không chịu, sư huynh đau lòng quá đi.”

Tần Giác mặc kệ anh.

Lúc này, người hầu của Linh Kiếm Trì cung kính đi tới, đưa thẻ bài có đánh số cho bọn họ.

Khi gọi đến con số này, bọn họ sẽ đi vào Linh Kiếm Trì chọn linh kiếm.

Bọn họ không chờ lâu lắm, đến chạng vạng, Quý Từ đang ngủ thì bị Tần Giác lay dậy, hai người đi về phía cửa vào Linh Kiếm Trì.

Khi xuống lầu, Quý Từ liếc nhìn sang bên cạnh thì thấy một bóng người chợt lóe qua.

Anh chớp chớp mắt, sau đó khều sau lưng Tần Giác: “Tiểu sư đệ, hình như ta thấy Đường Tử Thần.”

Tần Giác bình tĩnh đổi đề tài: “Đến lúc phải đi rồi, đừng nhìn ngó lung tung.”

“Rõ.”

Linh Kiếm Trì, đúng như tên gọi, là một cái hồ chứa đầy linh kiếm bên dưới.

Nhưng đồng thời đây cũng là hồ nước tự nhiên, tương truyền ngàn vạn năm trước đã xảy ra một trận tiên ma đại chiến, thương vong nặng nề, sau khi các anh hào chết trận, toàn bộ linh kiếm rơi xuống hồ nước này.

Bất kể câu chuyện này là thật hay giả, nhưng đa số linh kiếm được rút ra từ Linh Kiếm Trì đều là Linh Kiếm Thượng Phẩm.

Chẳng hạn như thanh kiếm trên tay Tần Giác.

Tần Giác đưa tay đẩy Quý Từ về phía Linh Kiếm Trì, giọng lạnh lùng: “Đi tìm một thanh kiếm hợp với ngươi đi.”

Quý Từ đi đến bên bờ Linh Kiếm Trì, cúi đầu nhìn các linh kiếm bên dưới, sau đó quay đầu nhìn tiểu sư đệ một cái.

Đối phương vẻ mặt bình tĩnh, nhìn anh không chớp mắt.

Quý Từ hơi mỉm cười với y, nhận Bế Thủy Đan trong tay người hầu, ngậm vào miệng, nhảy thẳng xuống hồ.

Ngay khi rơi xuống nước, mọi âm thanh trên bờ lập tức biến mất hết.

Quý Từ lấy lại bình tĩnh, bơi xuống dưới đáy.

°°°°°°°°°

Đăng: 21/12/2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net