Chương 27 + 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27. Chiết Liễu Kiếm

Edit + beta: Iris

Trong nước vô cùng an tĩnh, càng xuôi dòng xuống đáy hồ, uy áp linh lực càng mạnh hơn.

Dưới đáy hồ có vô số linh kiếm cắm lên đá ngầm, Quý Từ liếc mắt nhìn một vòng, đỏ trắng lục hồng, trông rất đẹp mắt.

Khi bơi xuống đáy hồ, anh dẫm lên bãi cát mềm, đi về phía đá ngầm, vừa liếc nhìn đã ngay lập tức thích một thanh kiếm bản rộng đỏ rực.

Đánh giá vẻ ngoài thanh kiếm này thì là cực kỳ uy vũ khí phách, tinh thạch đỏ rực được khảm ở chuôi kiếm và mũi kiếm, trong dòng nước phản chiếu ra ánh sáng đỏ, vô cùng ngầu.

Quý Từ vừa thấy đã thích, vươn tay muốn rút thanh kiếm này.

Kết quả thanh kiếm như thể đã cắm rễ vào đá ngầm, sống chết không nhổ ra được.

Quý Từ biết là do linh kiếm không có ý chọn anh, không khỏi nản lòng.

Trong miệng anh đang ngậm Bế Thuỷ Đan, không thể nói chuyện, nhưng cũng không gây trở ngại anh lải nhải trong lòng.

Không chọn ta, ta cho ngươi đẹp mặt, trên đời này không có nam nhân nào uy vũ mạnh mẽ hơn Quý Từ anh, những kẻ đến sau này chắc chắn đều là ma ốm, đi một bước phải thở dốc mấy hơi, nói không chừng ngay cả nhặt kiếm cũng không được.

Tuy Quý Từ không nói câu nào, nhưng ánh mắt đã bán đứng anh.

Trong mắt toàn là tia bướng bỉnh, không phục.

Linh kiếm tỏa ra uy áp mãnh liệt, trực tiếp đánh bay Quý Từ.

Quý Từ ngã xuống cát, sau đó mặt không cảm xúc bò dậy, đi qua dãy đá ngầm khác.

Đường này không đi được, có thể chọn đường khác.

Sau khi đi vòng vòng vài lần, Quý Từ nhìn thấy phía sau đá ngầm có rất nhiều linh kiếm vô cùng đẹp mắt.

Tất cả đều có đường nét mượt mà, màu sắc tươi sáng, khi Quý Từ đến gần, nó vội vàng rung lưỡi kiếm để chứng tỏ mình có thể rút ra được.

Quý Từ càng không muốn rút.

Anh muốn tìm một “Thanh kiếm mãnh nam”, vậy mới xứng với thân phận của anh.

Đáng tiếc mọi chuyện không như mong đợi, thanh kiếm coi trọng Quý Từ toàn là “Tiểu bạch kiểm”.

Thậm chí còn có một thanh kiếm tự bứng ra khỏi đá ngầm, hưng phấn chạy đến chỗ Quý Từ, thấy Quý Từ quay mặt đi giả vờ như không thấy nó, nó tức giận dùng chuôi kiếm chọc vào mông anh.

Quý Từ kinh hãi, lòng nói sao thanh kiếm này lưu manh vậy!

Kỳ thật thanh kiếm này cũng là Linh Kiếm Thượng Phẩm, mũi kiếm trắng như tuyết, chuôi kiếm xanh lục đậm, bên mặt có cành dương liễu quấn quanh, trông hết sức đẹp mắt.

Giờ phút này, Linh Kiếm Thượng Phẩm đang phô bày vẻ đẹp không góc chết của mình, cố gắng khiến Quý Từ phải lòng nó, sau đó mang nó về nhà.

Quý Từ kiên quyết từ chối, quay đầu bỏ chạy.

Linh kiếm tức giận phát ra tiếng ong ong, nhanh chóng bay theo quất vào mông Quý Từ.

Một người một kiếm chạy dưới đáy nước một lúc lâu, cuối cùng cũng thấm mệt.

Quý Từ nhìn linh kiếm hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang trước mặt, thở dài, đưa tay cầm chuôi kiếm.

Ngay sau đó, những tia sáng tỏa sáng rực rỡ, ánh sáng màu xanh lục đậm dịu nhẹ tỏa ra từ mũi kiếm, chui vào linh phủ của Quý Từ.

Linh phủ vốn khô cạn như được tưới tiêu, lập tức mọc một bãi cỏ trải dài.

Tràn đầy sức sống như vừa được sinh ra.

Cùng lúc đó, Quý Từ mơ hồ cảm thấy linh phủ lại có dấu hiệu muốn đột phá lần nữa.

Anh ôm ngực, bất đắc dĩ nhìn linh kiếm trong tay.

Người ta có câu liệt nữ sợ bị bó buộc với nam nhân, bây giờ thì hay rồi, mãnh nam cũng sợ bị bó buộc với kiếm.

Linh kiếm phát ra tiếng ong ong, Quý Từ an ủi nó qua loa, cười khổ một tiếng, bơi lên phía trên Linh Kiếm Trì.

Ngay khi anh lên được mặt nước, người đầu tiên Quý Từ nhìn thấy là Tần Giác đang đứng trên bờ.

Thiếu niên như lan như ngọc, chấp kiếm đứng đó, ánh mắt lạnh lùng như lưu ly, mím môi, khi nhìn thấy Quý Từ bước ra, con người như được khắc từ băng ngọc ấy hơi hoảng hốt:

“Sư huynh?”

Quý Từ cong khóe môi, nở một nụ cười sảng khoái, nhảy ra khỏi nước.

Do có Bế Thuỷ Đan nên anh không bị ướt.

Thanh niên lấy linh kiếm lấy ra, đưa nó cho Tần Giác như hiến vật quý.

Thấy thế, Tần Giác cúi đầu nhìn, hơi bất ngờ: “Linh Kiếm Thượng Phẩm?”

Quý Từ: “Đúng vậy, ta lợi hại không?”

Linh kiếm kia trông rất hoạt bát, chắc là mới sinh ra linh thức, sau khi được chủ nhân khen thì bắt đầu run run mũi kiếm khoe khoang.

“Không tồi.” Tần Giác nói.

Ngón tay Quý Từ vuốt ve hai chữ “Chiết Liễu” được khắc trên chuôi kiếm, trong mắt hiện lên ý cười: “Tiểu sư đệ, ta nói cho đệ biết, Chiết Liễu không biết rụt rè gì cả, ta còn chưa chọn nó mà nó đã tự ra khỏi đá ngầm, còn chọc vào mông ta, muốn ta chọn nó, nếu không thì ăn vạ không chịu đi.”

Nghe được lời này, Tần Giác sửng sốt, ánh mắt trở nên phức tạp.

Từ mức độ nào đó, linh kiếm phụ thuộc vào Linh Kiếm Trì để tồn tại.

Rời khỏi đá ngầm đồng nghĩa với việc không còn nơi nào để sinh tồn, nếu không có chủ nhân chọn nó, có lẽ nó chỉ có kết cục tiêu tan.

Xem ra Chiết Liễu này thật sự rất thích Quý Từ.

Tần Giác nén chuyện này xuống đáy lòng, chỉ nhàn nhạt nói: “Đến lúc phải đi rồi, chớ lãng phí thời gian.”

“Được.”

Hai người ra khỏi Linh Kiếm Trì, Quý Từ nhớ tới cảm giác mơ hồ lúc nãy của mình, đang định nói chuyện mình có khả năng đột phá cho tiểu sư đệ, phía sau bỗng truyền đến một giọng nói:

“Tần sư huynh! Tần sư huynh!”

Giọng này hơi quen tai, cả hai dừng bước.

Giữa mày Tần Giác hiện lên tia chán ghét, đang định kéo Quý Từ đi nhanh thì anh đã xoay người lại, nghi ngờ nói: “Đường Tử Thần?”

Người đột nhiên xuất hiện này rõ ràng là thiếu chủ Cửu Trọng Thiên mà anh đã gặp ở Kinh Hồ.

Thấy Quý Từ vẫn còn nhớ mình, Đường Tử Thần hưng phấn vẫy tay, bước nhanh tới: “Là ta là ta!”

Ánh mắt hắn nhìn qua khuôn mặt Tần Giác trước, sau đó mới xấu hổ dời đi, nhìn Quý Từ chăm chú:

“Các ngươi hiếm khi mới tới Ba Thục một chuyến, muốn đến Cửu Trọng Thiên của chúng ta chơi không?”

Quý Từ nhướng mày: “Cửu Trọng Thiên?”

Đường Tử Thần gật đầu.

Xưa nay nghe nói Cửu Trọng Thiên phú quý vĩ đại, Quý Từ đúng là rất muốn tham quan nơi đó.

Anh lấy khuỷu tay thọc thọc tiểu sư đệ bên cạnh, hỏi: “Đi không?”

Tần Giác giọng lãnh lùng: “Cửu Trọng Thiên không có gì thú vị, chúng ta còn có việc bận.”

Đường Tử Thần nghe xong thì chán nản cúi đầu.

Thiếu niên mất đi vẻ sắc bén, trông rất ngoan ngoãn đáng thương.

Quý Từ nghĩ thầm, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn, lúc trước cậu nhóc này uy phong bao nhiêu, bây giờ lại như chuột thấy mèo.

Anh vươn tay xoa đầu Đường Tử Thần, thiếu niên kinh ngạc ngẩng đầu lên, gương mặt đỏ bừng:

“Ngươi xoa đầu ta làm gì?”

Quý Từ khẽ nhướng mày, khóe mắt khóe môi toàn ý cười: “Sao? Tuổi còn nhỏ như vậy, ta xoa đầu ngươi không được hả?”

Đường Tử Thần buồn bực, không biết là đang tức hay xấu hổ, tóm lại là đỏ như đít khỉ.

“Được rồi, không chọc ngươi nữa.” Quý Từ buông tay ra, thuận thế đặt lên vai tiểu sư đệ, “Đi chơi chút đi, hiếm khi đến Bạch Đế Thành một chuyến, chẳng lẽ chỉ lấy kiếm rồi về sao? Quá nhạt nhẽo.”

Tần Giác không nói chuyện mà nhìn lên mặt Quý Từ, sau đó dời mắt đi: “Tùy ngươi.”

Quý Từ lập tức nhìn về phía Đường Tử Thần:

“Chúng ta sẽ không đến nhà của ngươi, lỡ như gặp cô bảy dì tám gì đó thì phiền lắm, Bạch Đế Thành có chỗ nào vui không, ngươi dẫn chúng ta đi xem đi.”

🌞🌞🌞🌞🌞

Chương 28. Muốn không

Edit + beta: Iris

Quý Từ ngàn lần không ngờ, Đường Tử Thần nói dẫn bọn họ đi dạo Bạch Đế Thành, thực ra là đi dạo thanh lâu.

Chủ yếu là thậm chí ngay từ ban đầu anh còn không nhận ra nơi tráng lệ này là thanh lâu.

Bên trong không hề có chút xa hoa và sắc tình phù phiếm nào, trang trí trang nhã đẹp đẽ, nơi nào cũng toát ra vẻ thanh lịch quý phái.

Ngay cả huân hương cũng cực kỳ cao cấp.

Mãi đến khi ngồi vào phòng riêng, có vài nữ tử mặc váy lụa mỏng ôm tỳ bà và đàn cổ bước vào, Quý Từ mới bừng tỉnh nhận ra.

Anh đột nhiên nhảy dựng lên che mắt Tần Giác lại, vẻ mặt kinh ngạc: “Không phải chứ, nơi này là thanh lâu?”

“Đúng vậy,” Đường Tử Thần giơ chén rượu lên, “Chúng ta uống hoa tửu đi.”

Quý Từ lập tức đen mặt, nói: “Ngươi là đồ cầm thú, tiểu sư đệ nhà ta mới 16 tuổi!”

Hai người nhìn nhau một lúc, Đường Tử Thần lại bị ăn mắng vài câu, lúc này hắn mới phản ứng lại, vội nói:

“Không không, nơi này đều là ca kỹ, bán nghệ không bán thân.”

Đường Tử Thần ngẩng đầu ra hiệu cho mấy ca cơ và vũ cơ kia.

Những người đó lập tức hiểu ý, tiếng nhạc du dương vang lên, làn váy bay bay, cảnh đẹp ý vui.

Lúc này Quý Từ mới từ từ bỏ tay xuống khỏi mắt Tần Giác.

Đường Tử Thần nhìn anh, rồi lại nhìn Tần sư huynh, nhất thời có hơi mất hứng.

Ba năm trước, hắn hưng phấn chạy đến trước mặt Tần sư huynh muốn kết bạn với y, kết quả Tần sư huynh không thèm để ý tới hắn, thậm chí còn né tránh không cho hắn đụng chạm.

Bây giờ, người khác trực tiếp lấy tay che mắt y lại, Tần sư huynh vậy mà không hề phản kháng.

Và cả Quý Từ này nữa, Đường Tử Thần hơi buồn bực.

Hắn và Tần sư huynh đều 16 tuổi, vì sao chỉ che mắt cho Tần sư huynh mà không che mắt cho hắn?

Sau khi hai suy nghĩ này xuất hiện, Đường Tử Thần không biết rốt cuộc mình đang ăn dấm của Tần sư huynh hay ăn dấm của Quý Từ nữa.

Tóm lại là khó chịu hết đó.

Sau khi biết nơi này không phải nơi hẹn pháo tầm thường, Quý Từ yên tâm hơn rất nhiều, anh tự rót rượu cho mình, thấy rượu nơi này vừa thơm vừa ngọt thanh thì nhịn không được uống thêm mấy chén.

Thấy anh uống hăng say, Tần Giác không biết nghĩ gì, cũng rót cho mình một chén.

Kết quả, chén rượu còn chưa chạm vào miệng đã bị Quý Từ bên cạnh giành mất.

Thanh niên cà lơ phất phơ cướp chén rượu trong tay y, ngửa cổ uống cạn.

Đường nét từ quai hàm đến cổ uyển chuyển đẹp đẽ, vài giọt rượu trượt xuống, cuối cùng đọng lại trên hầu kết một lúc rồi nhỏ giọt xuống đất.

Đường Tử Thần bên cạnh bất giác nhìn sang chỗ khác, ngay cả ca cơ đang chơi tỳ bà bên kia cũng bất cẩn đàn sai vài âm tiết.

Tần Giác nhíu mày, không biết vì sao hơi bực bội.

Quý Từ hoàn toàn không phát hiện, anh đặt chén rượu lên bàn, câu vai Tần Giác, vui vẻ nói:

“Ngoan, trẻ con không nên uống rượu.”

Tần Giác đẩy tay anh ra: “Có người 16 tuổi đã thành thân rồi, tại sao ta lại không thể uống rượu?”

Quý Từ lười biếng ồ một tiếng, sau đó nói: “Vậy đệ muốn thành thân à?”

Tần Giác: “…”

“Ngươi lại nói bậy cái gì vậy?”

Quý Từ không đáp, bên môi mang theo ý cười: “Ngoan nào, trước khi tiểu sư đệ của chúng ta 18 tuổi thì không thể uống rượu, ừm… Cũng không thể thành thân.”

Nói như đang dỗ dành trẻ nhỏ vậy, Tần Giác mím môi, nhưng cũng không nói gì.

Bên kia, Đường Tử Thần nhìn chén rượu trước mặt mình vài lần, lẩm bẩm: “Sao không có ai cản ta vậy?”

Có lẽ Quý Từ nghe thấy hắn nói, anh hơi ngà say nhìn qua, cười nói:

“Ngươi có thể so với tiểu sư đệ nhà ta sao?”

Đường Tử Thần vô thức muốn nói “Sao lại không thể so”, nhưng lại bại trận khi vô tình liếc sang Tần Giác.

Được rồi, hình như không thể so thật, đối phương trông có vẻ… Băng thanh ngọc khiết.

Với vốn kiến thức ít ỏi của Đường Tử Thần, hắn chỉ có thể nghĩ ra những từ hình dung như vậy.

Đồng thời, trong lòng vẫn khó chịu.

Lúc trước Quý Từ còn giúp hắn lau bàn, sao bây giờ lại như không nhìn thấy hắn?

Chênh lệch khoảng cách tâm lý quá lớn khiến Đường Tử Thần có chút chán nản, bắt đầu uống rượu một mình.

Hoa lâu này cũng coi như phong nhã, không có bầu không khí kỳ quái nào, Quý Từ thấy khá tốt.

Chỉ là khi bọn họ chuẩn bị rời đi, Quý Từ đã say đến bất tỉnh nhân sự.

Rượu ở Ba Thục, hương vị ngọt thanh, lúc uống thời không cảm thấy gì, nhưng tác dụng chậm lại cực lớn.

Đường Tử Thần vẫn ổn, còn Quý Từ ngay cả đứng cũng không đứng nổi.

Hắn đứng dậy muốn đỡ Quý Từ, nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm vào đối phương thì Tần Giác đã một tay cõng thanh niên trên lưng.

Đường Tử Thần kinh ngạc đứng tại chỗ.

Hắn mím môi: “Cần ta giúp không?”

Không có Quý Từ điều hòa bầu không khí, cuộc trò chuyện giữa hai người vô cùng cứng ngắc lạnh nhạt.

Tần Giác liếc hắn một cái: “Không cần.”

Một câu này được nói ra với giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng không biết vì sao Đường Tử Thần lại nghe ra ý uy hiếp.

Hắn vô thức đứng bất động tại chỗ.

Mãi đến khi Tần Giác cõng Quý Từ ra khỏi hoa lâu, Đường Tử Thần mới dám cử động.

Trong đầu hắn toàn là hình ảnh Quý Từ hai má ửng hồng sau khi say rượu, trông có vẻ quyến rũ hơn bình thường một chút.

-

Tần Giác dẫn Quý Từ về khách điếm.

Vừa xuống xe ngựa đã thấy Uất Trì ở cửa.

Tần Giác dừng chân, vẻ mặt lạnh lùng định lướt qua hắn, đi vào nhà.

Ai ngờ Uất Trì lại là người không nói lý, thấy Tần Giác ghét mình mà còn khăng khăng tới gần.

Hắn nắm lấy bàn tay đang buông thõng của Quý Từ, bất giác vuốt ve hai cái.

Tần Giác phản ứng lại ngay lập tức, xoay người tách hai người ra.

Thần sắc y lạnh như băng sương: “Cút ngay.”

Uất Trì nở một nụ cười phong lưu, hắn xòe tay ra: “Đừng hung dữ như vậy, tại hạ chỉ muốn hỗ trợ mà thôi.”

“Một mình ngươi cõng rất vất vả đúng không, muốn ta giúp không?”

“Không cần.” Tần Giác nói xong, xoay người đi vào trong, lạnh lùng cảnh cáo, “Đừng tưởng ta không biết tâm tư của ngươi.”

Nghe thấy lời này, nụ cười trên môi Uất Trì tắt dần, hắn chậc một tiếng: “Không thú vị gì hết.”

“Tiểu bằng hữu, sư huynh ngươi cho rằng ta thích ngươi đó, ngươi không muốn nói gì sao?”

Tần Giác dừng lại, đôi mắt hiện lên tia tàn nhẫn: “Nói thêm câu nữa, ta sẽ phế ngươi.”

“Ha ha ha ha!” Uất Trì nghiêng đầu nhìn y, “Sư huynh của ngươi chỗ nào cũng tốt, sao lại không biết nhìn người như thế chứ?”

“Ta sao có thể coi trọng đứa nhỏ như ngươi, rõ ràng sư huynh ngươi hợp khẩu vị ta hơn…”

Vừa dứt lời, một ánh sáng bạc lóe lên, nhắm thẳng về phía Uất Trì.

Uất Trì nghiêng người né đi, rút kiếm ra đỡ, nhưng vẫn bị ép phải lùi lại nửa bước.

Trong mắt hắn hiện lên tia kinh ngạc: “Nhìn không ra nha, ngươi cũng có tài đấy chứ.”

Thanh kiếm trên tay hắn là thanh vừa được rút ra từ Linh Kiếm Trì hôm nay, đỏ rực, mũi kiếm bản rộng.

Ngay khi thanh kiếm được rút ra, Quý Từ vốn đang nửa chết nửa sống lập tức mơ mơ màng màng mở mắt ra, vô thức vươn tay về phía Uất Trì.

Uất Trì nhận ra gì đó, nhướng mày, đưa thanh kiếm sang một bên, nói bằng giọng dụ dỗ:

“Muốn không?”

°°°°°°°°°°

Đăng: 24/12/2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net