Chương 55 + 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 55. Tông chủ

Edit + beta: Iris

Lấy cái gì đổi? Anh lấy vàng thật bạc trắng lương thảo sò biển đổi được không?

Quả thực làm quá lên.

Quý Từ nhìn người nọ trên không trung, thọc khuỷu tay Tần Giác, chỉ vào người trên không trung, nói:

“Tiểu sư đệ, đệ xem, con rùa xanh.”

Nghe vậy, đáy mắt Tần Giác hiện lên ý cười: “Thấy rồi, hơi giống.”

Người tu tiên tai thính mắt tinh, làm sao có thể không nghe thấy bọn họ nói chuyện.

Nháy mắt, sắc mặt các chủ Bích Vũ Các xanh xanh trắng trắng: “To gan!”

Hắn đường đường là chủ của một tông, há có thể bị tiểu bối nhục nhã như thế!

“Đây là tu dưỡng của đệ tử Đạo Tông sao? Đúng là buồn cười!”

Quý Từ không thể hiểu nổi, nhìn hắn rồi nói: “Bớt áp đặt đạo đức lên người ta đi, ta đúng là đệ tử Đạo Tông, nhưng cái này liên quan gì đến tố chất của ta? Không có.”

Anh mới nói xong, Thanh Ngọc trưởng lão đứng cách đó không xa bỗng ho khan.

Quý Từ khựng lại, sau đó nói thêm: “Tất… Tất nhiên là có liên quan, đệ tử Đạo Tông không bao giờ vô duyên vô cớ đả thương người, nghe những lời của ngươi, chẳng lẽ hơn 40 người chặn giết ta là người trong môn phái của ngươi?”

Anh càng nói càng thuận miệng, cuối cùng cười nói: “Xem ra lão gia tử người nhất định phải dạy dỗ đệ tử nghiêm khắc hơn một chút, nếu không sẽ nuôi ra một tông môn toàn là tội phạm giết người, nghe không được vinh dự cho lắm.”

Các chủ Bích Vũ Các tức tới vểnh râu: “Nói hươu nói vượn, đệ tử Bích Vũ Các ta chưa bao giờ có tâm tư hại người! Nếu không hơn 40 người vây công 3 người các ngươi, sao các người có thể lông tóc vô thương!”

Nghe thấy lời này, Quý Từ cảm thấy vớ vẩn đến cực điểm, châm chọc một cách gọn gàng dứt khoát: “Ta nói này lão gia tử, thừa nhận đệ tử của tông môn mình dở tệ khó đến vậy sao?”

“Bích Vũ Các, chậc, ta chưa nghe thấy bao giờ, đây là môn phái gà rừng từ đâu ra vậy.”

“Ngươi! Ngươi đừng khinh người quá đáng!” Các chủ Bích Vũ Các rút kiếm ra, muốn đánh về phía Quý Từ.

Tần Giác vươn tay triệu hồi linh kiếm, còn chưa ra chiêu thì từ đằng xa, một luồng linh lực đánh đến, phá sát chiêu của các chủ Bích Vũ Các dễ như trở bàn tay.

Thanh Ngọc đứng cách bọn họ không xa, bên môi mang theo ý cười ôn hòa: “Lục các chủ chớ tức giận, bọn tiểu bối tuổi trẻ khí thịnh, không hiểu lễ nghĩa, đã mạo phạm rồi, mong thứ lỗi.”

Luồng linh lực kia vô cùng mạnh mẽ, sau khi đánh đến, mũi kiếm rung lên, bàn tay cầm kiếm của các chủ cũng tê dại.

Trên mặt hắn hiện lên một tia kiêng kỵ, đành phải lùi lại một bước, nhưng miệng vẫn không chịu nhượng bộ: “Thanh Ngọc trưởng lão, hơn 40 đệ tử của tông môn ta không thể hy sinh vô ích như vậy được, nếu Đạo Tông giao một phần tư linh mạch cho Bích Vũ Các chúng ta, ta sẽ không truy cứu chuyện này nữa.”

Linh mạch là tài nguyên quan trọng nhất của môn phái tu tiên, linh mạch sinh ra linh khí, là cơ sở để người tu tiên Luyện Khí Trúc Cơ, linh khí càng nhiều càng dồi dào thì tu vi của đệ tử tu tiên càng vững chắc.

Đạo Tông là tông môn lớn đệ nhất thiên hạ, Kinh Hồ lại là nơi nhiều núi, trong núi có nhiều linh mạch, núi ở Kinh Hồ sản sinh ra linh mạch nhiều đến mức đếm không xuể, Đạo Tông tọa lạc trên ngọn núi linh mạch vô tận này, vị trí địa lý có thể nói là được trời ưu ái.

Đối với Đạo Tông, một phần tư linh mạch chỉ là chuyện nhấc một ngón tay mà thôi.

Nghe Lục các chủ nói vậy, Quý Từ sao có thể không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, cười nhạo:

“Lục các chủ tính toán hay quá, e rằng ngay từ ban đầu, đây đã là cái bẫy do người giăng ra, hy sinh hơn 40 đệ tử để đổi lấy một phần tư linh mạch của Đạo Tông, đặt nền móng vững chắc cho việc tuyển đệ tử của Bích Vũ Các ít nhất trăm năm. Dù sao thì chuyện chiêu bài linh mạch của Đạo Tông được truyền ra ngoài, chính là một chiêu bài vàng vang dội.”

Các chủ Bích Vũ Các hơi chột dạ, nhưng vẫn không cho phép những tiểu bối này làm mất mặt mình, mở miệng quở trách: “Không có phép tắc!”

Quý Từ: “Nếu ngươi phân rõ phải trái, ta tất nhiên sẽ có phép tắc, nhưng trước giờ ta luôn ghét loại lão già thối cậy già lên mặt nhưng thật ra lại chẳng có chút bản lĩnh nào như ngươi.”

Các chủ Bích Vũ Các tức muốn hộc máu, đang định chửi ầm lên thì nghe Thanh Ngọc dịu dàng nói:

“Tiểu Từ, chớ nói nhiều.”

Hắn vừa dứt lời, ngay cả Quý Từ cũng dại ra.

Tiểu Từ? Hắn kêu ai là Tiểu Từ?

Toàn thân Quý Từ nổi da gà, thật sự cảm thấy mình chịu không nổi.

Đồng thời, Tần Giác lặng lẽ nhéo cánh tay Quý Từ.

Sức không lớn, nhưng vẫn khiến Quý Từ ré lên một tiếng, khó hiểu nhìn y.

Tần Giác mím môi, tránh ánh mắt Quý Từ.

Cảm giác đồ của mình bị người khác thèm thuồng, muốn làm bẩn thật khó chịu.

Thanh Ngọc chậm rãi tiến lên, nụ cười trên mặt vẫn ôn hòa như thường lệ, nhưng lúc này lại lộ ra một chút cứng ngắc khó tả:

“Một phần tư linh mạch, thứ cho Đạo Tông không thể chấp nhận được.”

Một câu nói thành công hấp dẫn lực chú ý của các chủ Bích Vũ Các: “Vì sao? Chẳng lẽ Đạo Tông còn thiếu chút linh mạch này sao?”

Thanh Ngọc hơi mỉm cười: “Sao có thể không thiếu được? Đạo Tông diện tích rộng lớn, đệ tử trong môn có đến mấy vạn, toàn bộ việc tu luyện đều dựa vào linh mạch trải dài này, kỳ thật cũng chỉ vừa đủ dùng mà thôi.”

Hắn thở dài: “Lục các chủ vừa mở miệng đã yêu cầu một phần tư linh mạch, đối với Đạo Tông, thật sự là một tổn thất lớn.”

Sắc mặt các chủ Bích Vũ Các khó coi: “Nếu Đạo Tông không giao linh mạch ra được, vậy định lấy cái gì để trả lại tính mạng của hơn 40 đệ tử tông môn chúng ta?”

Nghe đến đó, Thanh Ngọc cuối cùng cũng dâng lên hứng thú, hỏi: “Vì sao phải trả lại?”

Hắn vừa nói xong, khóe mắt của các chủ Bích Vũ Các như muốn nứt ra: “Đạo Tông muốn phủ nhận sao?! Có nhiều người xem đại điển Thịnh Nguyên như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn Đạo Tông bị người trong thiên hạ nhạo báng sao?!”

Thanh Ngọc thờ ơ nói: “Chỉ là ta cảm thấy, ai có mắt cũng có thể nhìn ra rốt cuộc chuyện này là bên nào sai.”

Rõ ràng hắn không hề dùng những từ ngữ xúc phạm, nhưng dáng vẻ bình tĩnh thờ ơ của hắn thật sự khiến các chủ Bích Vũ Các rất tức giận.

Quý Từ không cần phải tự mở miệng nói chuyện, anh dựa vào người Tần Giác, chỉ chỉ trỏ trỏ các chủ Bích Vũ Các, dù sao thì cũng không phải là lời hay ý đẹp.

Cuối cùng, ngay cả chưởng môn Cửu Trọng Thiên cũng đứng dậy: “Được rồi, đã bao lớn rồi mà còn gây sự với tiểu bối, ta biết Bích Vũ Các các ngươi rất khó khăn, thế này đi, Cửu Trọng Thiên ta đồng ý cho các ngươi mở mấy chục tiền trang, ngươi thấy thế nào?”

Các chủ Bích Vũ Các không lý luận với Thanh Ngọc nữa, quay đầu nhìn về phía hắn: “Thật chứ?”

Khóe môi chưởng môn Cửu Trọng Thiên nhếch lên: “Tất nhiên, Cửu Trọng Thiên chúng ta rất giàu có, chỉ là mấy chục tiền trang mà thôi, đã nói cho ngươi thì cho ngươi.”

Các chủ Bích Vũ Các vui mừng khôn xiết, không so đo lỗi lầm của bọn Quý Từ nữa, vui quên trái đất chạy đến chỗ chưởng môn Cửu Trọng Thiên để đóng dấu.

Cái chân của con rùa xanh kia chạy rất nhanh, Quý Từ nhìn thế nào cũng thấy khó chịu.

Vậy thôi hả? Để Bích Vũ Các bọn họ lấy mấy chục tiền trang mà chẳng được gì? Đùa cái gì vậy? Dựa vào cái gì!

Nhưng chuyện đã được chưởng môn Cửu Trọng Thiên quyết định, anh chỉ là một đệ tử Đạo Tông, khó nhúng tay vào được.

Quý Từ lòng khó chịu, đang định kéo Tần Giác đến chào hỏi Thanh Ngọc trưởng lão.

Chưa kịp đến gần đã có một luồng uy áp mạnh mẽ ngăn anh lại.

Quý Từ sửng sốt, có hơi khó thở.

Tần Giác cũng cảm nhận được, sắc mặt y thay đổi, vô thức kéo Quý Từ ra sau lưng mình.

Cùng lúc đó, Thanh Ngọc xoay người về phía phát ra uy áp, hơi khom người hành lễ:

“Vân chưởng môn, đã lâu không gặp.”

Cách đó không xa, một nam tử trẻ tuổi cầm phất trần trong tay, dung nhan thanh tuyệt*, thần sắc lạnh lùng, mặc y phục màu tuyết, có vài phần tương tự y phục của Tần Giác.

*Dung nhan thanh tuyệt (容颜清绝): nghĩa là thuần khiết và tao nhã.

Quý Từ tò mò nhìn qua, chợt hiểu ra người nọ là ai.

Tông chủ đứng đầu thế hệ này của Tam Thanh Đạo Tông, Vân Thời.

🌞🌞🌞🌞🌞

Chương 56. Xử phạt

Edit + beta: Iris

Từ khi hắn xuất hiện, Tần Giác luôn trong trạng thái căng thẳng.

Y kiên quyết bảo vệ Quý Từ ở phía sau, trong mắt lộ ra vẻ cảnh giác không chút che giấu.

Quý Từ nhất thời không biết phải làm sao, ngón tay anh đặt lên vai Tần Giác, vỗ nhẹ hai cái, sau đó nhỏ giọng gọi: “Tiểu Giác?”

Tần Giác không trả lời, nhưng sau khi được Quý Từ trấn an, y rõ ràng đã thả lỏng một chút.

Vân Thời đứng trước mặt hai người họ, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng lại mang theo một loại trách trời thương dân.

Hắn nhìn vào Quý Từ được Tần Giác bảo vệ ở phía sau trước tiên.

Ngay khi hai người đối diện nhau, Quý Từ cảm thấy đầu mình hơi đau, sau đó vội vàng dời tầm mắt.

Kỳ quái, chẳng lẽ trong mắt Vân Thời có đinh sao?

Sau khi không nhìn nữa, cơn đau đầu quả nhiên dịu đi rất nhiều.

Lúc này Vân Thời đi tới trước mặt bọn họ, cơ thể Tần Giác cứng ngắc, chậm rãi vấn an hắn.

“Đây là Quý Từ?”

Ngoài dự đoán, Vân Thời không hỏi han gì Tần Giác, mà lại đưa chủ đề lên người Quý Từ.

Giọng nói đó thật sự rất trong trẻo, giống như cơn tuyết đầu xuân, Quý Từ nghe xong thấy tai hơi ngứa.

Anh định mở miệng nói chuyện, cánh tay lại bị Tần Giác nắm chặt lấy.

Quý Từ ăn đau, ngoan ngoãn im miệng.

Tần Giác vẫn che trước mặt Quý Từ, bình tĩnh đổi chủ đề:

“Sao tông chủ lại về sớm như vậy?”

Vân Thời hơi nhếch khóe môi, nhìn thì như đang cười, đáng tiếc ý cười lại không chạm đến đáy mắt:

“Nghe nói Tiểu Giác đã trưởng thành nên muốn về sớm để xem thử, đáng tiếc thảo dược lúc trước ta tìm cho ngươi, thấy dáng vẻ nhảy nhót tung tăng hiện giờ chắc là không cần nữa.”

Tần Giác cụp mắt: “Đa tạ tông chủ quan tâm.”

Hành vi phản nghịch của Tần Giác vào mấy ngày trước có lẽ đã đến tai Vân Thời thông qua các trưởng lão, vì vậy lúc này mới về tìm y sớm hơn kiếp trước.

Mặc dù Tần Giác không để Vân Thời vào mắt, nhưng bây giờ bên cạnh có thêm Quý Từ, không khỏi lo lắng nhiều.

Hai người bọn họ nói qua nói lại rất nhiều, toàn là những câu không có ý nghĩa, ăn miếng trả miếng gay gắt.

Quý Từ xem xong, cũng hiểu được đôi chút.

Nếu Hàn Sinh, Thanh Ngọc và Cô Hồng chỉ là boss nhỏ, vậy thì tông chủ Vân Thời chính là boss đứng đầu, rất khó đối phó.

Ngay khi Quý Từ đang suy nghĩ miên man, cuối cùng Vân Thời không muốn dây dưa với Tần Giác nữa, đi thẳng vào vấn đề:

“Nói đến đây, Quý Từ cũng coi như là hạt giống tốt được ta tự tay mang về từ Đại Lương, đáng tiếc ta không có nhiều thời gian để tự mình dạy dỗ, qua mấy chục năm đã thành người lớn rồi.”

Tâm tư của ngươi đều đổ dồn vào Tần Giác, nào còn sức chú ý đến ta?

Quý Từ lẩm bẩm trong lòng, ngoài miệng lại ngoan ngoãn nói:

“Tông chủ bận rộn công việc, không rảnh quan tâm, trong lòng đệ tử hiểu rõ.”

“Thật sao?” Lúc Vân Thời nói chuyện với anh, ý cười bên môi biến mất, “Hôm nay ta cũng xem đại điển Thịnh Nguyên, thân là người của Đạo Tông nhưng sát tính quá nặng, không ổn.”

Nghe vậy, Quý Từ hơi sửng sốt, nhưng cũng không biểu hiện quá kích động, chỉ bình tĩnh nói: “Ý của tông chủ là muốn xử phạt đệ tử?”

Dường như không ngờ tới Quý Từ sẽ có phản ứng này, đáy mắt Vân Thời lóe lên tia kinh ngạc, sau đó nói:

“Có thể coi là vậy, nhưng ngươi yên tâm, bổn tọa không có ý muốn trách ngươi, chỉ là muốn mượn lần xử phạt này đánh tan sát tính trên người ngươi, để sau này có thể giải thích với lão tổ Tam Thanh.”

Thái độ hắn rất ôn hòa, không hùng hổ dọa người như Cô Hồng và Hàn Sinh, trông như đang thật lòng suy nghĩ thay cho Quý Từ.

Nhưng Quý Từ rất sáng suốt.

Nếu thật sự suy nghĩ cho Quý Từ thì nên vạch trần sự việc của đại điển Thịnh Nguyên.

Hơn 40 người kia không phải là người tốt, giết cũng là vì dân trừ hại, không hiểu nổi một ông già sống hơn mấy ngàn năm như hắn lảm nhảm ở đây làm gì.

Trong lòng Quý Từ khinh thường, nhưng vẫn giả mù sa mưa đáp lại: “Tông chủ nói đúng, đệ tử quay về sẽ nhận phạt.”

Vân Thời nhìn anh: “Ngay bây giờ đi.”

Hắn nhìn xung quanh: “Có rất nhiều bá tánh quan sát trận thi đấu, chuyện ngươi tạo sát nghiệt bày ra ngay đó, cần phải nhanh chóng loại bỏ.”

Quý Từ mím môi: “Nhưng đại điển Thịnh Nguyên chưa kết thúc, đệ tử cho rằng…”

“Quý Từ, đây là mệnh lệnh.” Giọng điệu Vân Thời vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí còn rất ôn hòa, nhưng lại mang đến cảm giác lạnh thấu xương cho người ta.

Khiến người ta không rét mà run.

Quý Từ muốn biện hộ thêm mấy câu thì nghe Thanh Ngọc bên cạnh nói:

“Vân chưởng môn, Quý Từ vẫn chưa làm sai, chuyện xử phạt, xin Vân chưởng môn suy nghĩ lại.”

Quý Từ hơi kinh ngạc nhìn qua.

Thanh Ngọc đang nói đỡ cho anh? Chuyện lạ có thật.

Tầm mắt hai người chạm nhau, Thanh Ngọc lại yên lặng dời tầm mắt.

Vân Thời cũng không ngờ đến.

Hắn nhìn Thanh Ngọc bằng ánh mắt phức tạp: “Hiền đệ nghĩ thế nào?”

Thanh Ngọc cụp mắt: “Toàn bộ trách nhiệm đều thuộc về Bích Vũ Các, vả lại chưởng môn Cửu Trọng Thiên cũng đã bồi thường cho hắn rồi, không bằng cứ cho qua chuyện này.”

Lời vừa dứt, trong sân nhất thời yên lặng.

Một lúc lâu sau, Vân Thời khẽ cười một tiếng.

Quý Từ không biết hắn đang cười cái gì, nhưng anh cảm thấy sau khi đối phương cười xong, anh sẽ gặp phải tai ương lớn.

Quả nhiên, Vân Thời nhẹ nhàng bác bỏ đề nghị của Thanh Ngọc: “Hiền đệ nói đùa, việc này không cần bàn thêm nữa.”

Nói xong, hắn vươn tay về phía Quý Từ, ngón tay hướng vào lòng bàn tay vẫy vẫy: “Lại đây.”

Mẹ nó, ngươi tưởng ngươi đang vẫy chó à?

Quý Từ mắng Vân Thời đến máu chó phun đầy đầu ở trong lòng, cam chịu bước về phía Vân Thời.

Nhưng chưa đi được mấy bước, Tần Giác đã nắm chặt cánh tay anh, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Vân Thời, giọng khàn khàn: “Đệ tử cũng có chém giết, đệ tử và sư huynh cùng bị phạt.”

Nghe được lời này, Quý Từ cảm thấy bất đắc dĩ.

Không phải chứ, nữa hả.

Thanh Ngọc không nhịn được, gọi tên húy của y.

Tần Giác ngó lơ.

Trong lúc nhất thời, hiện trường vô cùng yên tĩnh.

Vân Thời mỉm cười: “Đương nhiên, nếu sư huynh đệ cùng phạm lỗi, dĩ nhiên phải cùng bị phạt.”

Hắn xoay người: “Hai ngươi đi theo ta.”

Thanh Ngọc tiến lên một bước, vội nói: “Vậy đại điển Thịnh Nguyên…”

“Hủy bỏ thành tích của hai người họ, chỉ là một đại điển Thịnh Nguyên mà thôi, không tham gia thì không tham gia, không phải chuyện lớn gì.”

Giọng Vân Thời mang theo ý cười, nếu nghe kỹ thì sẽ thấy trong giọng nói xen lẫn chút thở dài: “Chỉ là hư danh mà thôi.”

Vừa dứt lời, Vân Thời và Quý Từ Tần Giác đã biến mất không thấy bóng dáng.

Bỏ lại một mình Thanh Ngọc đứng tại chỗ.

Thân hình hắn thẳng tắp, nhưng sắc mặt lại rất khó coi.

……

Trong giây tiếp theo, chân Quý Từ đã đứng trên nền gạch lát đá cẩm thạch màu trắng.

Anh nhận ra nơi này, là chính điện của Tam Thanh Đạo Tông, là nơi các trưởng lão thường tổ chức nghị sự.

Quý Từ ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Vân Thời mặc y phục màu tuyết ngồi ngay ngắn ở bảo tọa trên cao, cúi đầu nhìn xuống anh.

Theo quy định, đáng lẽ bây giờ anh nên quỳ xuống.

Nhưng Quý Từ không muốn quỳ, anh đã quỳ rất nhiều lần rồi, thật sự không muốn quỳ nữa.

Anh nhìn lên Vân Thời phía trên cao, giọng nói trong trẻo:

“Nếu chưởng môn khăng khăng muốn xử phạt đệ tử, vậy chúng ta bắt đầu bây giờ đi.”

°°°°°°°°°°

Đăng: 11/2/2024


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net