Chương 57 + 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 57. Quỷ vực

Edit + beta: Iris

“Coi như có cốt khí.”

Không có mặt Tần Giác ở đây, giọng Vân Thời lập tức trở nên lạnh lùng, mang theo vẻ kiêu ngạo coi thường mọi thứ.

Nói thật, Quý Từ không rõ hắn đang kiêu ngạo cái gì, kiêu ngạo vì tuổi của mình có thể làm ông tổ của Tần Giác sao?

Anh giấu đi tất cả những lời chửi thầm trong lòng, cụp mắt xuống, không trả lời.

Anh nhớ tới Tần Giác: “Sư đệ ta đâu?”

Nghe vậy, Vân Thời khẽ cười một tiếng: “Tiểu Giác không hiểu chuyện, ta phạt hắn đến Tư Quá Nhai, về phần ngươi, đương nhiên ta phải đích thân xử trí.”

Quý Từ chân thành nói: “Chưởng môn, cách người nói chuyện thật sự rất giống đại nhân vật phản diện.”

Trong đại sảnh yên tĩnh, hiển nhiên Vân Thời không biết đại nhân vật phản diện là có ý gì.

Hắn bỏ qua chủ đề này, nói thẳng: “Thật ra ta rất ngạc nhiên khi Thanh Ngọc lại cầu tình cho ngươi.”

Quý Từ thuận miệng nói: “Thanh Ngọc trưởng lão là người có tấm lòng nhân hậu.”

Vân Thời: “…”

Hắn nhắm mắt lại: “Miệng lưỡi trơn tru.”

Trùng hợp ghê, Quý Từ nghĩ, Cô Hồng trưởng lão cũng từng nói anh miệng lưỡi trơn tru, hai người họ ăn ý phết.

Bây giờ Quý Từ chỉ muốn nhanh chóng phạt cho xong để trở về, nếu có thể, anh còn muốn đi đến Tư Quá Nhai xem thử.

Đóa hoa trắng tiểu sư đệ kiên cường nhà anh đang bị nhốt một mình, lỡ như y sợ hãi thì phải làm sao?

Vân Thời nhìn thấu tâm tư của anh, nhưng không quan tâm, chỉ lo nói: “Thanh Ngọc thì thôi đi, Cô Hồng thế mà cũng truyền tin cho bổn tọa, lời trong lời ngoài đều có ý muốn bổn tọa tha cho ngươi một mạng.”

Nghe thế, Quý Từ cũng hơi khiếp sợ, hỏi: “Ai?”

Vân Thời không có thói quen nói một câu hai lần, sau khi im lặng một lúc lâu, hắn ném một bức thư xuống.

Quý Từ nhặt lên xem.

Nội dung trong bức thư quả thật là cầu tình, nhưng chữ ký ở cuối thư lại là Cô Hồng, quả thật khó mà tin được.

Cô Hồng tốt bụng vậy hả? Sao có thể.

Trên mặt Quý Từ lộ vẻ không thể tin được, hỏi: “Chưởng môn, người có lấy lại bức thư này không?”

Vân Thời: “… Đối với bổn tọa, bức thư này không quan trọng.”

“Ồ.” Quý Từ quyết định rất nhanh, xé bức thư làm đôi, sau đó nhét vào ống tay áo.

Bức thư này nhất định có vấn đề, Cô Hồng trưởng lão sao có thể cầu tình giúp anh?

Vân Thời chứng kiến tất cả hành động của Quý Từ, đột nhiên không thể hiểu được Quý Từ.

“Ngươi không sợ ta?” Vân Thời hỏi.

Quý Từ ngẩng đầu đối diện với hắn, cơn đau ầm ĩ trong đầu lại ập đến, anh vội cúi thấp đầu, nói: “Sợ, ta sợ ta đối diện lâu với ngươi thì não sẽ nổ tung.”

Trong mắt Vân Thời hiện lên vẻ khó hiểu.

Hắn chỉ đi ra ngoài tìm thảo dược một chuyến thôi mà, nhưng tại sao khi quay về, không chỉ Tần Giác thay đổi tính tình, mà cả Quý Từ cũng trở nên kỳ quái như vậy.

Quý Từ quả thật không sợ Vân Thời, bây giờ anh đã cam chịu nhận mảnh.

Có lẽ trong cái thế giới mà tất cả mọi người đều xoay quanh một người được vạn người mê, sẽ không có chỗ dung thân cho Quý Từ anh.

Quý Từ bày ra tư thế đập nồi bán sắt, muốn giết muốn chặt xác hay gì cũng được.

Vân Thời liếc nhìn anh lần cuối rồi giơ tay lên, Quý Từ lập tức xuất hiện bên cạnh vương tọa của hắn.

Từ góc nhìn của Vân Thời, chỉ có thể thấy hàng lông mi dài mỏng của thanh niên, dường như trạng thái có hơi không ổn, sau khi sửng sốt thì ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt trong veo nhìn Vân Thời một lúc, sau đó như thể không chịu nổi nữa, lại cúi đầu xuống.

Phần gáy trắng ngần lộ ra như một lời mời gọi thầm lặng.

Răng Vân Thời hơi ngứa ngáy, hắn phát ra âm thanh lạnh lùng:

“Đây là cách ngươi quyến rũ đám Thanh Ngọc sao?”

Nghe vậy, đầu óc vốn đã dại ra của Quý Từ lại càng thêm mê man, anh cau mày, cảm thấy có lẽ Vân Thời có bệnh.

Dứt khoát ngậm miệng không nói.

Sau đó, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười nhạo của Vân Thời.

Trước mặt Quý Từ bỗng xuất hiện một tấm gương lưu ly, bên trong không phải là ảnh ngược của Quý Từ, mà là một màu đỏ tươi.

Ngay sau đó, một đôi tay lạnh lẽo tóm lấy gáy Quý Từ, trực tiếp ném anh vào đó.

Trong nháy mắt đó, Quý Từ không hề cảm thấy kinh hãi, cũng không sợ hãi, mà là không nhịn được mắng một câu lão lưu manh.

Vân Thời dừng bút*, vừa rồi tóm lấy gáy anh còn sờ soạng hai cái.

*Dừng bút (煞笔) phát âm là shàbǐ, đồng âm với ngu ngốc (傻逼) shǎbī.

Đừng tưởng anh không phát hiện!

……

Khi Quý Từ tỉnh táo lại, trong mắt anh tràn ngập màu đỏ tươi chói mắt.

Trước mặt anh còn có một cái đầu trông rất hung dữ, đang há cái miệng đầy máu về phía anh.

Sắc mặt anh không thay đổi, sờ lên eo, rất tốt, Chiết Liễu Kiếm của anh vẫn còn ở đây, anh lập tức giơ tay vung kiếm.

Máu tươi văng khắp nơi, bắn lên mặt Quý Từ.

Mùi tanh lập tức lan đến khoang mũi khiến người ta buồn nôn.

Quý Từ bị thứ mùi này làm cho cau mày.

Cuối cùng lấy lại bình tĩnh, anh đứng lên từ chân tường, tay đỡ lấy vách tường, sau khi nhìn xung quanh thì vẻ mặt hơi ngạc nhiên.

Thật không quá chút nào khi nói đây là địa ngục nhân gian.

Không có căn nhà nào còn nguyên vẹn, khắp nơi toàn là căn nhà bị chém đứt, trên đường có rất nhiều bộ xương khô, còn có vài thi thể vẫn chưa thối rữa hoàn toàn, thậm chí còn có một vài ác quỷ y phục đỏ tươi ở cách đó không xa.

Thấy Quý Từ đã tỉnh lại, lũ ác quỷ kia hưng phấn nhào tới, miệng đầy răng nanh há to đến mức có thể nuốt chửng hai cái đầu.

Quý Từ “Chậc” một tiếng, vung Chiết Liễu Kiếm tạo thành một luồng kiếm khí lạnh thấu xương, lập tức chém lũ ác quỷ thành từng mảnh.

Sau một chiêu này, cảm giác xao động mơ hồ xung quanh biến mất như đang kiêng kỵ.

Quý Từ thở phào một hơi, bây giờ tạm thời an toàn, nhưng anh biết, nếu lát nữa anh không chú ý, lũ ác quỷ này vẫn sẽ hung hãn lao tới.

Vì vậy anh suy nghĩ một chút rồi thả Minh Viễn ra khỏi Giới Tử Hoàn.

Đây là một cương thi cực kỳ hung hãn, có nhân tính, có thể kề vai chiến đấu cùng anh.

Minh Viễn sau khi được thả ra vẫn còn hơi mê man.

Nhưng ngay sau khi thấy được mặt Quý Từ, nó lập tức vui mừng giơ tay muốn chạm vào mặt Quý Từ.

Nhưng chưa kịp chạm vào, nó lập tức thu móng vuốt về.

Sẽ làm anh bị thương.

Minh Viễn im lặng nghĩ.

Quý Từ không giải thích vì sao mình lại xuất hiện ở chỗ này, mà là cầm Chiết Liễu Kiếm tiến lên phía trước, Minh Viễn không nói lời nào, đi theo phía sau anh, tự giác giải quyết những ác quỷ nhào tới từ phía sau anh.

Nếu là lúc vừa mới đến thế giới này, Quý Từ chắc chắn sẽ bị nơi này dọa cho khiếp sợ, nhưng bây giờ đã khác, Quý Từ hiện giờ là Nữu Hỗ Lộc · Quý Từ, một kiếm của anh có thể giết mười mấy ác quỷ.

*Chỗ Nữu Hỗ Lộc, tác giả để là 钮枯禄, nhưng mình tra thì toàn ra 钮祜禄, chắc là tác giả ghi sai.

Càng đi lên phía trước, địa hình càng cao.

Chém giết suốt đường đi, bước chân Quý Từ không nhanh không chậm, y phục lam trắng nhuốm đầy máu, một lúc lâu sau anh mới dừng chân lại.

Xoay người lại, Quý Từ mới biết e là vị trí hiện tại của anh là điểm cao ở nơi nhỏ bé này.

Đứng ở đây nhìn xuống có thể nhìn rõ mọi thứ.

Chân trời đỏ thẫm u ám, tất cả cây cối và kiến trúc đều bị bóng tối bao phủ, thậm chí cách đó không xa còn có ngọn lửa bốc lên, mặt đất nứt nẻ, dung nham phun trào, vô số quỷ quái đi xuyên qua nó để đến một ngôi làng kỳ lạ này.

Ngoại trừ Quý Từ, nơi này không còn người sống nào khác.

Quý Từ quay đầu lại nhìn về phía trước.

Nơi đó là một nơi rộng lớn hơn, nhưng màu đỏ rực vẫn trải dài hàng ngàn dặm, cũng là một nơi quỷ quyệt quái đản.

Giống như quỷ vực.

Nghĩ vậy, Quý Từ lắc đầu, cảm thấy mọi thứ nơi này đều đang thử thách sức chịu đựng của anh.

Anh tiếp tục cùng Minh Viễn đi về phía trước, trên mặt và người thanh niên toàn là vết máu khô, giống như Tu La bò ra từ địa ngục, máu chảy xuống từ mũi kiếm trắng như tuyết, đôi môi đỏ tươi đóng mở như đang niệm gì đó.

Nếu có người có hiểu biết ở đây, họ sẽ biết Quý Từ không phải đang niệm chú pháp mạnh mẽ nào đó, mà là những giá trị cốt lõi vĩ đại của chủ nghĩa xã hội.

🌞🌞🌞🌞🌞

Chương 58. Ta chỉ cần Quý Từ

Edit + beta: Iris

Tòa quỷ vực này thật sự rất lớn, Quý Từ kéo lê cơ thể mệt mỏi, hoàn toàn không biết mình đã đi được bao lâu.

Anh chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, ngay cả cánh tay cũng đau nhức vì vung kiếm trong thời gian dài.

Nhưng Quý Từ không thể nghỉ ngơi.

Mọe ác quỷ nơi này cứ như châu chấu vậy, nhiều vô kể, chỉ cần vừa dừng lại là lại có ác quỷ lao tới từ đằng sau, há cái miệng như bồn máu lớn muốn cắn Quý Từ.

Thật sự rất đáng sợ!

Quý Từ vừa mang theo những giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, vừa vung kiếm chặt đầu ác quỷ, toàn thân nhiễm đầy máu.

Nếu có người ngoài tới đây thấy anh, có lẽ sẽ không nhận ra anh là người sống.

Dáng vẻ này, cũng chẳng khá hơn ác quỷ là bao.

Quý Từ cứ đi như vậy khoảng hai ngày một đêm, thật sự không thể trụ được nữa, anh dựa vào tường, nhắm mắt muốn ngủ.

Minh Viễn gầm lên một tiếng lo lắng, thuận tiện giải quyết một con quỷ đang nhân cơ hội lao tới, tận tâm bảo vệ bên cạnh Quý Từ.

Có máu bắn lên mặt Quý Từ, nhưng bây giờ anh không thèm quan tâm đến.

Anh có thể cảm giác có thứ gì đó đang đột phá trong linh đài của mình.

Không phải chứ, giết quỷ lâu như vậy, kết quả anh lại tấn chức Hóa Thần ngay lúc này?

Đó là có lôi kiếp!

Bây giờ anh cực kỳ suy yếu, nếu lại bị sét đánh, rất có thể sẽ chết.

Quý Từ nằm xuống chân tường, giả vờ bình tĩnh bắt đầu vận công.

Không nói đến những nội công tâm pháp khác trong Tam Thanh Đạo Tông, ít nhất có thể ổn định tâm thần, sẽ không để thần hồn Quý Từ không ổn định, dẫn đến thất bại khi độ lôi kiếp.

Quý Từ ho khan vài tiếng, gọi tên Minh Viễn:

“Bảo vệ ta.”

Bên tai truyền đến tiếng cương thi gào rống.

Quý Từ miễn cưỡng yên lòng, tập trung vận chuyển linh lực trong cơ thể.

Đã mấy tuần trôi qua, Quý Từ rõ ràng cảm nhận được linh lực đang sôi trào trong cơ thể bắt đầu dần dần bình tĩnh lại.

Không còn cuồng bạo như muốn nuốt chửng Quý Từ nữa.

Anh thở phào, thỉnh thoảng cảm thấy có chất lỏng lạnh buốt rơi xuống mặt.

Quý Từ không cần mở mắt cũng biết đó là máu tươi.

Thời gian trôi qua, Quý Từ chỉ cảm thấy trong nháy mắt, linh đài đã mở rộng hơn, nội phủ cũng rộng hơn, trên bầu trời vang lên tiếng ầm lớn, đám mây màu tím xuất hiện bên trên quỷ vực, xen lẫn tiếng sấm cuồn cuộn.

Quý Từ mở mắt nhìn quanh, khắp nơi đều là thi thể cụt tay, Minh Viễn cả người đầy máu, đang dốc hết sức bảo vệ anh.

Mắt anh giật giật, bên môi nhếch lên.

Dù thế nào đi nữa, ít nhất cũng phải đưa Minh Viễn ra khỏi nơi quỷ quái này trước khi chết, chỉ là lôi kiếp mà thôi, cũng không phải là không thể chịu đựng được.

Tóm lại, ở bên ngoài là độ lôi kiếp, ở trong này cũng là độ lôi kiếp, không có gì khác nhau cả.

Nơi này còn có cương thi Minh Viễn che chở anh, sẽ không có vấn đề gì.

Nghĩ vậy, Quý Từ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Ngay sau đó, một thiên lôi đánh xuống!

Minh Viễn gầm lên giận dữ, cắn đứt tiểu quỷ.

Cùng lúc đó, Thái Cực Điện.

Vân Thời ngồi ngay ngắn trên đài cao như thường ngày, trước mặt là tấm gương lưu ly bị phủ một tầng sương trắng, khó có thể nhìn thấy cảnh vật bên trong.

Hắn nheo mắt lại, thích thú lắng nghe tiếng gào rống không phải của con người phát ra từ tấm gương lưu ly.

Ngay khi Vân Thời cảm thấy vô cùng thoải mái, một tiếng sấm quen thuộc bỗng phát ra từ trong gương.

Hắn từ từ mở mắt.

Đây là âm thanh của lôi kiếp.

Có người độ lôi kiếp ở quỷ vực.

Vân Thời nhớ tới người bị mình ném vào gương lúc trước, vẻ mặt khó lường.

Ngược lại, hắn đã đánh giá thấp Quý Từ, đi vào một nơi nguy hiểm như quỷ vực lâu như vậy mà vẫn còn sống.

Không những còn sống mà còn đột phá cảnh giới, bắt đầu độ lôi kiếp.

Vân Thời dần cau mày ——

Xem ra, tiểu tử kia rất có thiên phú, nếu có thể sống sót, có lẽ sẽ có ích cho Đạo Tông.

Quỷ vực này, coi như là bàn đạp để anh rèn luyện.

Nghĩ vậy, Vân Thời gõ đầu ngón tay lên tay vịn bảo tọa.

… Quý Từ, nghe nói vừa mới cập quan vài ngày trước, chưa ban tự?

Đúng vào lúc này, một tiểu đạo đồng lảo đảo chạy tới thông báo: “Vân tông chủ! Tần sư huynh đến đây!”

Giọng Vân Thời lạnh lùng nghiêm nghị: “Không phải đã kêu các ngươi ngăn hắn lại sao?”

Giọng tiểu đạo đồng thê thảm: “Tiểu nhân vô dụng, không ngăn được Tần sư huynh!”

Lời còn chưa dứt, một luồng linh lực bàng bạc từ bên ngoài Thái Cực Điện dũng mãnh tràn vào, phá hủy toàn bộ đồ trang trí xa hoa ở nơi này.

Lúc Tần Giác bước vào cửa điện, sắc mặt lạnh như băng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Vân Thời trên đài cao, giọng nói lạnh lẽo:

“Quý Từ đâu?”

Vân Thời im lặng nhìn tiểu đồ đệ một thân lệ khí dưới đài, bỗng nhếch môi bật cười:

“Tiểu Giác khăng khăng muốn hoàn toàn bất hòa với vi sư sao?”

Hắn thích thú nhìn Tần Giác, sắc mặt có thể nói là ôn hòa.

“Cái này quan trọng sao?” Tần Giác tiến lên vài bước, “Ta chỉ muốn Quý Từ.”

Ngón tay thon dài của Vân Thời nắm lấy tay vịn, đứng lên, trong giọng nói mang theo tò mò:

“Ngươi trở mặt với vi sư vì một người ngoài?”

Tần Giác không trả lời, mũi kiếm màu trắng bạc trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng chói tai.

Y bước một bước lên bậc thang, kề mũi kiếm vào cổ Vân Thời.

Giọng lạnh lẽo, mang theo sự hung ác vô tận: “Ta vốn không muốn trở mặt với các ngươi nhanh như vậy, nhưng đám các ngươi cứ muốn ép ta, vậy thì đừng trách ta không khách sáo.”

Mũi kiếm đè xuống, trên cổ Vân Thời xuất hiện một vết máu mờ mờ.

Cánh tay Tần Giác mất khống chế run lên, khàn khàn nói: “Quý Từ đâu?”

Cho dù bị mũi kiếm ấn vào bộ phận quan trọng, Vân Thời không hề tỏ ra kiêng kỵ, mà là ánh mắt rất thích thú nhìn vào mũi kiếm màu trắng bạc, khóe môi cong lên cưng chiều, giọng điệu ôn hòa:

“Ngươi quan tâm hắn đến vậy? Đến mức có thể đích thân đâm sư tôn của mình?.”

Giọng nói Tần Giác chứa đầy lệ khí: “Ngươi cũng xứng với hai chữ sư tôn?”

“Hạng người ra vẻ đạo mạo, không xứng làm sư!”

Trong mắt Vân Thời lóe lên tia kỳ dị, trong lúc vô thức, hắn nhỏ giọng: “Ngươi đã biết hết?”

Tần Giác không trả lời mà ấn kiếm xuống thấp hơn nữa, mũi kiếm sắc bén cắt qua làn da yếu ớt trên cổ, máu tươi chảy xuôi theo vạt áo.

Vân Thời như không cảm thấy đau đớn, hắn yên lặng nhìn Tần Giác một lúc rồi cười nhẹ.

Cơ thể hắn bắt đầu run lên vì cười, như thể đã nghe thấy chuyện gì đó rất thú vị.

Vân Thời vươn tay nắm lấy mũi kiếm của Tần Giác, đẩy nó ra ngoài, ánh mắt bệnh hoạn, nhưng khi mở miệng lại chuyển đề tài:

“Muốn biết Quý Từ ở đâu sao?”

Đôi mắt Tần Giác đỏ ngầu.

Vân Thời vung tay triệu hồi tấm gương lưu ly, tầng sương trắng trên mặt gương không biết đã tan đi từ khi nào, để lộ ra khung cảnh đẫm máu tàn khốc trong gương.

Hắn đến gần Tần Giác, giọng mềm nhẹ:

“Không phải muốn tìm Quý Từ sao? Hắn ở trong đó, nhưng mà, sống hay chết, thì ta không biết.”

°°°°°°°°°°

Đăng: 15/2/2024


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net