Chương 61 + 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61. Tân lang

Edit + beta: Iris

Thoáng cái đã qua nửa tháng, toàn bộ quỷ quái có chút đạo hạnh trong quỷ vực đều biết nơi này có một tu sĩ hóa thần mới tới.

Tu vi hóa thần không được coi là đồ hiếm lạ, cái hiếm lạ chính là kiếm pháp của tu sĩ kia.

Nghe nói chỉ cần ánh sáng xanh lạnh lẽo chiếu xuống thì sẽ có một cái đầu quỷ rơi xuống đất, hơn nữa còn giết Lý chưởng quầy của khách điếm, chiếm lấy khách điếm lớn làm của riêng.

Người sống duy nhất trong quỷ vực có tu vi cao thâm, mọi người không thể động đến, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.

……

Quý Từ không biết mình rất nổi tiếng trong quỷ vực, lúc này anh nắm tay A Sinh đi vòng vòng quỷ vực để tìm đường ra.

Nhưng dù anh có cố gắng thế nào cũng không thể rời khỏi thành trấn này nửa bước.

Thậm chí Quý Từ còn muốn quay về con đường mà anh đã vào thành để về chỗ cũ, nhưng trước mặt như có một rào cản vô hình ngăn cản anh rời khỏi thành trấn này.

Anh cúi đầu nhìn A Sinh bên cạnh: “Lúc trước, sau khi đệ vào tòa thành này thì cũng không ra được à?”

A Sinh sắc mặt lạnh lùng đáp: “Không phái, ta vừa mở mắt thì đã ở trong khách điếm kia.”

Nghe câu trả lời này, Quý Từ hơi nhướng mày.

“Chuyện trong quá khứ quên hết rồi à? Đúng là một câu chuyện khuôn sáo cũ kỹ.”

Nghe vậy, A Sinh trợn trắng mắt, không muốn để ý đến anh.

Trong nửa tháng qua, Quý Từ chăm sóc A Sinh rất cẩn thận, mỗi ngày đều đãi nó bằng đồ ăn thức uống ngon, không vì cái gì khác, chỉ vì có người trò chuyện với anh.

Tính tình tiểu quỷ kia coi như không tồi, đáng tiếc gan quá nhỏ, mặc dù nghe lời, nhưng chỉ cần Quý Từ nói thêm vài câu với nó, nó sẽ run rẩy, hai chân run run, ngay cả đứng cũng đứng không vững.

Quý Từ đành phải tiếc nuối từ bỏ.

Vẫn là đứa bé này tốt hơn, có thể chạy có thể nhảy, nhưng không có thái độ tốt với anh, rất thích cãi nhau với anh.

Rất tốt rất tốt.

Sau khi cảm thán xong, Quý Từ nắm tay A Sinh trở về thành trấn kia, ngồi trước cửa sổ khách điếm nhìn khung cảnh đỏ rực bên dưới.

Lúc này trời đã khuya, nhưng trên đường phố vẫn còn rất nhiều quỷ quái.

Quý Từ mặc y phục màu đỏ, da trắng tóc đen, khóe môi hơi cong lên mỉm cười, ôm A Sinh vào lòng, đè đầu nó buộc nó nhìn xuống dưới, nói: “Nhìn đi, Bách Quỷ Dạ Hành*, hoành tráng không?”

*Bách Quỷ Dạ Hành (百鬼夜行): cuộc diễu hành trong đêm của quỷ, là một trong những cuộc diễu hành quái vật lan truyền trong văn hóa dân gian Nhật Bản xuất hiện vào những đêm mùa hè, người ta nói ai chứng kiến sẽ bị nguyền rủa và chết vô cớ.

Ngón tay bụ bẫm của A Sinh nắm lấy ống tay áo Quý Từ: “Ngươi có bệnh à?”

Quý Từ nghe xong thì bật cười.

“Ở một nơi quỷ quái thế này, điên chút cũng tốt.”

Nói xong, anh nhìn thấy một con quỷ đến tiệm cầm đồ và dùng ngón tay để cầm đồ, con quỷ kia dùng hai ngón tay còn sót lại, cầm nửa khúc xương người lên, vui vẻ bắt đầu gặm.

Máu chảy xuống, nó ăn vô cùng vui vẻ

Trong lòng Quý Từ dâng lên cảm giác bực bội.

Anh thở dài: “Nhớ tiểu sư đệ nhà ta quá.”

A Sinh ngước đầu lên nhìn anh: “Một ngày ngươi nhắc đến tiểu sư đệ 800 trăm lần, tiểu sư đệ của ngươi rót canh mê hồn cho ngươi à?”

“Nói cái gì đó?” Quý Từ đưa tay vỗ nhẹ đầu A Sinh, hơi cụp mắt xuống, “Tiểu sư đệ của ta rất đẹp, tính cách tốt, lương thiện và có tu vi cao, toàn bộ Tu Chân giới, không có ai không thích hắn.”

Nghe thế, A Sinh có hơi không vui: “Ngươi cũng thích tiểu sư đệ của ngươi sao?”

“Đương nhiên.” Quý Từ thản nhiên nói.

Anh trả lời thản nhiên đến nỗi A Sinh biết, ý thích trong miệng nó và ý thích trong miệng Quý Từ hoàn toàn mang ý khác nhau, thế là im miệng không nói nữa.

Ngay lúc này, trên đường bỗng nhiên ồn ào.

Quý Từ khẽ nhấc mí mắt, giơ tay lên, Chiết Liễu Kiếm bên hông tự giác bay vào lòng bàn tay anh.

Anh một tay ôm A Sinh vào lòng, một tay khác cầm kiếm, làm tư thế cảnh giác và phòng thủ.

Quý Từ nhìn xuống lầu, thấy cách đó không xa có một chiếc kiệu hoa đang chậm rãi đến gần, xung quanh là những quỷ quái thổi kèn đánh trống, mặc áo lụa đỏ, đường phố vô cùng náo nhiệt.

Quý Từ toàn thân thả lỏng, sau đó thích thú nói: “Quỷ vực này lại còn có quỷ tân nương.”

A Sinh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm chiếc kiệu hoa bên ngoài cửa sổ.

Ngay khi Quý Từ đang xem kịch, hỉ bà bước ra khỏi cỗ kiệu, dùng giọng nói sắc bén hô to:

“Tân lang! Tân lang mất tích!”

Quỷ quái xung quanh cười lớn: “Tân lang chạy mất rồi! Không cần tân nương tử nhà ngươi nữa!”

Hỉ bà giận không thể át, khuôn mặt tái nhợt đánh phấn đỏ vặn vẹo trông gớm ghiếc:

“Nói vớ vẩn gì thế! Tân lang chỉ đang trốn đi thôi! Muốn chơi trốn tìm với tân nương tử nhà ta!”

Trong đám người, có một con quỷ cười rộ lên:

“Vậy ngươi nói xem, tân lang đã chạy đi đâu?”

Đường phố đột nhiên im bặt.

Không biết vì sao, Quý Từ cảm thấy căng thẳng, đang định đóng cửa sổ rồi lui về.

Ngay sau đó lại thấy hỉ bà ngẩng đầu lên, nhìn thấy y phục đỏ của Quý Từ thì hét lên:

“Chỗ đó! Tân lang đang ở đằng kia!”

Trên đường lại bắt đầu ầm ĩ, tiếng la hét, tiếng khóc, tiếng cười vô cùng chói tai.

Quý Từ thầm nói một tiếng không tốt, lập tức nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến từ tầng dưới khách điếm.

Trong đó còn xen lẫn tiếng chói tai của hỉ bà:

“Mau bắt tân lang về! Bắt về thành thân!”

Đệt, ai muốn thành thân với một con quỷ?

Ván cửa bị một con quỷ đánh bay, cùng lúc đó, Chiết Liễu Kiếm bay ra, một kiếm chém đầu con quỷ kia xuống.

Nhưng quỷ quái nơi này thật sự quá đông, toàn bộ quỷ quái trong thành trấn như đang chơi trò chơi tìm ra tân lang.

Tất cả đều chạy đến khách điếm này, Chiết Liễu Kiếm giết một con thì lại đến một đôi khác.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết còn vui được nữa không.

Con mẹ nó, đám quỷ này không có mắt à?

Anh giống tân lang chỗ nào?

Sau khi suy nghĩ kỹ, Quý Từ ôm A Sinh nhảy ra ngoài cửa sổ, một tay tạo quyết, miệng nhanh chóng niệm gì đó, sau đó cắn rách đầu ngón tay, ném những giọt máu ra:

“Phá!”

Ngay sau đó, những giọt máu ngưng tụ thành lửa lớn, nhanh chóng lan tràn khắp thành trấn, đốt cháy mọi thứ.

Đặc biệt là khách điếm kia.

Ngọn lửa này không phải là một ngọn lửa bình thường, nó có thể dễ dàng thiêu chết quỷ quái.

Tòa thành quỷ bị lửa lớn bao trùm, chỉ cần quỷ quái bị dính chút lửa, cuối cùng đều sẽ bị thiêu chết.

Quý Từ thầm mắng một tiếng: “Ta cũng không muốn tàn sát dân trong thành.”

Khuôn mặt nhỏ của A Sinh trắng bệch, muốn ói.

Sau khi nhận ra, Quý Từ cảnh cáo: “Nếu đệ mà ói lên người ta, ta sẽ ném đệ vào lửa.”

Anh chỉ có mỗi một bộ y phục này.

A Sinh vội bụm miệng lại, cố gắng không phát ra âm thanh.

Nó ngước mắt nhìn lên thì thấy khuôn mặt tuấn tú của Quý Từ được ánh lửa đỏ rực chiếu rọi, ngũ quan càng sâu sắc hơn, còn đẹp hơn cả ngày thường.

A Sinh quay mặt đi, thôi, nếu ói thật, không biết khuôn mặt đẹp đẽ này sẽ xuất hiện biểu cảm kỳ lạ gì.

Quý Từ nâng tay lên, kéo tiểu quỷ dạ giúp bọn họ ra khỏi đám lửa, cũng ôm vào trong ngực.

Anh đang định rời khỏi đây, phía trước đột nhiên có làn khói dày đặc cuồn cuộn, bên trong xuất hiện một màn xe đỏ tươi.

Quý Từ dừng chân —— kiệu hoa?

Cỗ kiệu này vẫn chưa bị thiêu hủy? Sao có thể!

Ngay khi Quý Từ đang do dự, hỉ bà chỉ còn lại bộ xương khô chạy ra từ đám cháy.

Thấy Quý Từ, bộ xương khô kia phát ra tiếng kẽo kẹt không rõ là có ý gì.

Âm thanh kia chui vào tai khiến đầu óc Quý Từ choáng váng.

Anh không biết mình bị làm sao nữa, bên tai toàn là tiếng xương kẽo kẹt, còn có tiếng khóc xé lòng của đứa bé.

Nhưng bước chân Quý Từ không dừng lại, anh từng chút một bước lên kiệu hoa.

Sau khi đi vào, bên trong không một bóng người, chỉ còn lại khăn voan nằm trên đỉnh cỗ kiệu.

Quý Từ ngơ ngác đặt A Sinh và tiểu quỷ trong lòng xuống, đội khăn voan lên đầu.

Tân lang trở thành tân nương tử.

Hỉ bà bên ngoài cuối cùng cũng dừng làm ồn, kiệu hoa bắt đầu tự động di chuyển về phía trước.

Bên dưới khăn voan, khuôn mặt Quý Từ tái nhợt không có chút máu, trong lòng đang đếm tiếng trống bên ngoài.

Một cái, hai cái, ba cái.

……

Lời editor: Canh mê hồn, gg dịch là súp thuốc lắc 🤣🤣

🌞🌞🌞🌞🌞

Chương 62. Tân nương

Edit + beta: Iris

Quý Từ không biết mình bị làm sao nữa, anh chỉ cảm thấy toàn thân bị một luồng sức mạnh vô danh trói buộc, hành động hoàn toàn mất khống chế.

Chỉ có thể ngồi lên kiệu hoa dựa theo chỉ dẫn, chờ đợi sự phán quyết của vận mệnh.

Cảm giác này… Thật khó chịu.

Quý Từ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.

Anh cẩn thận vươn tay ra, chạm vào một nguồn nhiệt.

—— là A Sinh.

Thú con 5 tuổi mà anh nhặt được, lúc này đang cố gắng hết sức đến gần anh.

Sau khi nhận ra điều này, Quý Từ hơi thả lỏng một chút.

Anh ôm A Sinh vào lòng, định nói gì đó, nhưng dù thế nào cũng không mở miệng nói được.

Thế là đành phải bỏ cuộc.

Quý Từ cầm Chiết Liễu Kiếm trong tay, thần thức không ngừng va chạm với cảm giác vô cớ bị trói buộc.

Anh có thể cảm giác được, vấn đề có lẽ là từ hỉ bà ở bên ngoài, và cả kiệu hoa này cũng có vấn đề.

Theo lẽ thường, không có quỷ quái nào có khả năng sống sót dưới Tam Muội Chân Hỏa của Đạo Tông, trừ khi hỉ bà kia có đạo hạnh cực cao, hoặc có pháp bảo bảo mệnh trên tay.

Nếu không thì không thể nào giải thích được vì sao bà ta có thể thoát khỏi đám cháy.

Thậm chí bây giờ còn đi ngang qua quỷ vực bị Tam Muội Chân Hỏa lấp kín.

Hỉ bà này muốn dẫn anh đến nơi nào?

Chẳng lẽ thật sự đi thành thân sao?

Quý Từ cụp mắt, trong lòng nghĩ cách đối phó.

Anh không chỉ bảo vệ bản thân, mà còn có A Sinh và tiểu quỷ đã giúp bọn họ rất nhiều kia.

Nghĩ vậy, Quý Từ thở dài một hơi, siết chặt bàn tay.

Chuyện quan trọng nhất bây giờ là kéo dài thời gian.

Thần thức của Quý Từ đang cố gắng thoát khỏi trói buộc, mặc dù hiệu quả vô cùng nhỏ bé, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thể.

Thậm chí, anh có thể cảm nhận được, mỗi khi anh va chạm là luồng sức mạnh trói buộc sẽ suy yếu hơn.

Chỉ cần thoát khỏi trói buộc trước khi hỉ bà ra tay với anh, Quý Từ hoàn toàn có thể thoát khỏi tình trạng không đúng như vậy.

Sau khi nghĩ thông suốt, Quý Từ trở nên hưng phấn.

Không biết đã đi bao lâu, kiệu hoa bỗng dừng lại.

Sau một trận xóc nảy, người Quý Từ lắc lư, bắp chân bị A Sinh đứng không vững ôm lấy.

Bây giờ anh đang đội khăn voan, không thể nhìn thấy gì, trước mắt toàn là màu đỏ.

Cỗ kiệu đột nhiên dừng lại… Hiển nhiên không phải chuyện tốt.

Càng ngày càng lạnh lẽo.

Gió lạnh đêm khuya thổi xuyên qua cửa sổ, chuông vàng trên khăn voan phát ra âm thanh trong trẻo, nhưng trong hoàn cảnh này, âm thanh này nghe có vẻ rất quái dị.

Ngay sau đó, có người nắm lấy cổ tay anh.

Chắc chắn không phải A Sinh, tay A Sinh không lớn như vậy.

Bàn tay có khớp xương rõ ràng, nắm vào cực kỳ cộm tay, Quý Từ lập tức nhận ra.

Là hỉ bà kia.

Giọng hỉ bà có cảm giác trống rỗng: “Giờ lành đã đến, tân lang tân nương hạ kiệu hoa.”

Sau lưng Quý Từ toát mồ hôi lạnh.

Tân lang ở đâu ra, tân nương ở đâu ra?

Bây giờ anh rốt cuộc đang sắm vai tân lang hay tân nương còn không rõ nữa!

Yết hầu Quý Từ lên xuống, khi hỉ bà kéo anh, anh cố sức níu lại.

Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.

Ngay cả A Sinh cũng ngừng ôm đùi anh, có lẽ là bị dọa sợ.

Quý Từ nuốt nước bọt, sau đó nhỏ giọng nói:

“Bà bà, ta đói bụng… Không đi được.”

Vừa dứt lời, anh cảm thấy có một cơn gió lạnh lẽo thổi qua khăn voan của mình.

Dường như là hỉ bà đang đưa cái đầu lâu của mình đến trước mặt anh, nhưng không ngờ mấy cái lỗ trên đó vẫn có thể thổi ra hơi gió.

Ngón tay Quý Từ giật giật.

Quả nhiên giọng của hỉ bà vang lên ở khoảng cách rất gần, gần như là dán vào tai Quý Từ:

“Tân nương tử nói bậy gì vậy, vẫn chưa viên phòng, sao có thể ăn được.”

Giọng của hỉ bà sắc bén lạnh lùng.

Quý Từ cắn chặt răng: “… Nhưng bây giờ ta không cử động được, nếu không ăn gì thì ta không thể xuống kiệu hoa nổi, trừ khi hỉ bà đến… Cõng ta.”

Xung quanh lại yên tĩnh.

Cùng lúc đó, Quý Từ gia tăng tốc độ thần thức va chạm vào sức mạnh trói buộc.

Nhanh, nhanh hơn, nhất định phải cố gắng!

“Thật sự không còn sức sao?” Giọng hỉ bà trầm thấp, “Nếu lừa gạt tân lang, sẽ bị lột da rút xương, xuống địa ngục.”

Quý Từ nuốt nước bọt: “… Thật sự rất đói bụng, từ sáng đến giờ chỉ toàn trang điểm chải chuốt, ta chưa được ăn gì.”

Thật lâu sau, hỉ bà kia nói:

“Vậy được rồi, đến khi ăn xong có sức lực, tân lương tử tự mình xuống kiệu hoa, chớ làm lỡ giờ lành.”

Quý Từ: “… Được.”

Tiến bước chân của hỉ bà xa dần, có lẽ đang đi kiếm gì đó cho anh ăn.

Nhưng nghĩ cũng biết, trong quỷ vực căn bản không có thứ gì có thể cho con người ăn, mấy ngày nay, Quý Từ toàn dẫn A Sinh đến ngoại ô nhặt quả dại, săn động vật hoang dã để ăn.

Phải thoát khỏi trói buộc trước khi hỉ bà trở về.

Thần thức dâng trào ở linh phủ, va chạm mãnh liệt, bởi vì quá kịch liệt nên bị phản phệ, nội tạng bị thương, máu chảy ra từ khe hở giữa môi Quý Từ.

Máu chảy xuống cằm, rơi xuống cổ áo, thấm vào lớp vải đỏ tươi, nhưng bị A Sinh tinh mắt phát hiện.

Nó lập tức ôm lấy Quý Từ: “Ca ca? Ngươi chảy máu.”

“Ừm.” Quý Từ nhỏ giọng đáp, “Qua bên kia ngồi, lát nữa bộ xương khô kia trở lại, đệ trốn ở dưới ghế, có nghe không?”

A Sinh run rẩy gật đầu.

Khi mọi thứ đã yên tĩnh lại, Quý Từ giơ tay lau vết máu trên môi.

Ngay sau đó, một luồng linh lực cực kỳ mạnh mẽ trào ra từ linh phủ, phá tan trói buộc không rõ nguồn gốc thành từng mảnh.

Quyền kiểm soát thân thể dần dần quay lại tay Quý Từ.

Sau khi nhận ra điều này, Quý Từ lập tức xốc khăn voan lên.

Cùng lúc đó, bộ xương khô hỉ bà đang cầm hộp thức ăn trên tay, xốc màn xe kiệu hoa lên.

Ánh mắt Quý Từ lóe lên, Chiết Liễu Kiếm bay ra, đâm thẳng về phía hỉ bà!

Anh vẫn còn thấy chưa nguôi giận, thả Minh Viễn trong Giới Tử Hoàn ra.

Một người một kiếm một thi, cùng tấn công về phía hỉ bà!

Bộ xương khô hỉ bà phát ra tiếng “kẽo kẹt”, như muốn đưa tay ra đỡ đòn, nhưng dưới lực đánh mạnh như vậy, bà ta căn bản không đỡ được, cũng không có chỗ nào để trốn!

Sau khi chịu một đòn, thấy bà xoay đầu, dùng lỗ trống đôi mắt nhìn Quý Từ.

… Cảm giác trói buộc quen thuộc kia lại tới.

Quý Từ hất đầu, đi lên trước nắm lấy Chiết Liễu Kiếm, dứt khoát lưu loát chém đầu lâu xuống, lại ra lệnh Minh Viễn dẫm nát toàn bộ bộ xương khô.

Nơi đây chỉ còn lại một đống bột phấn màu trắng ngà.

Anh nhìn xung quanh, phát hiện nơi này thế mà đã không còn là quỷ vực.

Mà là một nơi rất cao trên ngọn núi.

Quý Từ quay đầu nhìn lại, kiệu hoa treo lơ lửng trên không, trông rất quái dị.

Ngay lúc anh đang suy tư, A Sinh và tiểu quỷ vừa lăn vừa bò chui ra khỏi kiệu hoa.

Quý Từ theo bản năng ôm lấy chúng.

Cùng lúc đó, phía chân trời bỗng xuất hiện một cái lỗ lớn, ánh sáng bạc hiện lên, ngay sau đó, một thanh linh kiếm sương giá cực kỳ quen mắt xuất hiện trước mặt Quý Từ.

Anh ngạc nhiên nói: “Tần Giác?”

Quý Từ xoay người lại, thấy cách đó không xa là Tần Giác đang giơ tay, chấp kiếm quỳ rạp dưới đất, đạo bào trên người toàn là máu, đầu tóc rối bù, nhưng ánh mắt khi ngước lên nhìn anh lại sáng quắc.

°°°°°°°°°

Đăng: 21/2/2024


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net