Chương 63 + 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 63. Ở quỷ vực không có người sống

Edit + beta: Iris

“Sao đệ lại ở đây?”

Vừa nói, Quý Từ vừa chạy nhanh qua chỗ Tần Giác.

Anh đỡ Tần Giác dậy, nhìn trái nhìn phải:

“Không phải đệ đang bị nhốt ở Tư Quá Nhai sao? Sao Vân Thời lại nỡ bỏ đệ vào đây? Hay là đệ tự đi vào? Sao đệ lại lỗ mãng như vậy! Ta…”

Lời còn chưa dứt, Tần Giác đã giơ tay ngăn anh lại.

Giọng Quý Từ đột nhiên im bặt.

Tần Giác có vẻ rất mệt mỏi, y chôn đầu vào cổ Quý Từ, hơi thở ấm áp phả lên xương quai xanh của Quý Từ.

Thân hình thiếu niên vẫn chưa hoàn toàn nảy nở, tư thế này giống như chim non chưa lớn đang ỷ lại người che chở nó.

Quý Từ lập tức dâng trào tình thương của cha,  ôm Tần Giác vào lòng.

Còn về A Sinh và tiểu quỷ, không biết đã bị Tần Giác quăng đi từ khi nào.

Đôi mắt Tần Giác đen như mực, giọng khàn khàn: “Sư huynh đã trải qua những gì?”

Quý Từ vỗ lưng Tần Giác, hơi nhớ lại một chút rồi nói:

“Giết xuyên quỷ vực, đột phá hóa thần, vừa rồi suýt nữa bị quỷ hỉ bà bắt thành thân, bây giờ thì không sao rồi.”

Lúc nói xong sự kiện cuối cùng, thân hình Tần Giác cứng đờ.

Y rời khỏi lồng ngực Quý Từ, rũ mắt nhìn y phục trên người anh.

Quý Từ hơi mất tự nhiên kéo kéo y phục: “Sao thế?”

“Sư huynh đang mặc hỉ phục?” Tần Giác vươn tay vuốt ve vải lụa trên cổ Quý Từ.

Tay Tần Giác lạnh lẽo, chạm vào nơi sát cổ, khi chạm vào làn da trên cổ Quý Từ, Quý Từ lập tức rùng mình.

Toàn thân anh run rẩy, vội nắm lấy cánh tay đang giơ ra của Tần Giác, đặt móng vuốt y xuống:

“Không phải hỉ phục, chỉ là một bộ y phục màu đỏ thôi.”

Nghe được lời này, Tần Giác dường như có chút thất vọng: “… Không phải sao?”

Y giương mắt nhìn kiệu hoa cách đó không xa, bỗng hơi cong môi mỉm cười, nhỏ giọng nói:

“Sư huynh, ngươi xem, trông ta giống cố ý đến cướp dâu không?”

Nghe vậy, Quý Từ nhìn về phía Tần Giác, sau đó bật cười trêu chọc: “Làm gì có ai cướp dâu mà chật vật như đệ? Ta cướp đệ thì giống hơn.”

Tần Giác vươn tay nắm lấy lọn tóc của Quý Từ: “Nếu thật như thế thì tốt rồi.”

Nói xong, ánh mắt y trở nên kiên định: “Sư huynh yên tâm, ta sẽ không lại để ngươi rơi vào trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy nữa.”

Nghe được lời này, Quý Từ bật cười: “Bây giờ ta còn cần đệ bảo vệ gì nữa, ta đã đến cảnh giới Hóa Thần, hơn nữa…”

Anh cảm nhận linh phủ một chút, trầm ngâm nói: “Hơn nữa hình như còn có xu hướng tiếp tục đột phá.”

Quý Từ rũ bỏ những suy nghĩ phức tạp này: “Đúng rồi, đệ còn chưa trả lời ta, không phải đang bị nhốt ở Tư Quá Nhai sao? Tại sao lại đến đây?”

Tần Giác nhắm mắt: “Đánh nhau với Vân Thời.”

“Ta biết rồi.” Quý Từ kéo Tần Giác ra khỏi người mình, “Đệ lại kích động rồi, vốn dĩ đệ sẽ không bị thương nặng như vậy.”

Trong mắt Tần Giác hiện lên tia âm ngoan: “Lần này là hắn muốn mạng của ngươi.”

“Chẳng phải ta chưa chết sao?”

Quý Từ lấy khăn tay từ trong ngực ra, tỉ mỉ lau khuôn mặt Tần Giác đến khi khuôn mặt anh tuấn sáng lấp lánh.

Nghe giọng điệu chẳng hề để ý của anh, trong giọng Tần Giác xen lẫn cảm giác tủi thân:

“Sao sư huynh lại nói như vậy, chẳng lẽ sư huynh không cảm thấy, ngươi bây giờ đang làm ra vẻ ta đây, đang giày xéo tấm lòng của ta sao?”

Lời vừa dứt, Quý Từ sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ nói: “Không có, đừng nghĩ nhiều.”

Tần Giác mím môi, không nói nữa.

Quý Từ sợ y lại suy nghĩ miên man, đành phải chủ động ôm y an ủi: “Được rồi, không dễ gì mới gặp được nhau, đệ còn muốn tức giận trước mặt ta, nhàm chán quá.”

“Đệ không biết mấy ngày nay ta nhớ đệ bao nhiêu đâu.”

Nghe vậy, Tần Giác không khỏi cong môi: “Vẫn luôn nhớ đến ta sao?”

“Ừm.” Quý Từ gật đầu, sau đó nhìn khe hở trên bầu trời: “Đó là lối ra à?”

Tần Giác muốn hỏi thêm mấy câu, nhưng đề tài đã thay đổi, nếu lại hỏi nữa thì trông có vẻ cố tình.

Y đành phải đè nén suy nghĩ trong lòng, gật đầu: “Đúng vậy, đây là thỏa thuận trước khi ta và Vân Thời đánh nhau.”

“Chúng ta mau đi đi.”

Nói xong, Tần Giác lập tức muốn dẫn Quý Từ rời khỏi nơi này.

Quý Từ bị y kéo hai cái, đang định rời đi, bước chân đột nhiên khựng lại.

“Từ từ! Còn có người khác ở đây.”

Quý Từ vội vàng buông tay Tần Giác ra, ôm A Sinh lên, tiểu quỷ kia cũng bị anh thu vào Giới Tử Hoàn.

Động tác của thanh niên rất cẩn thận, ôm đứa bé 5 tuổi như đang ôm một con búp bê sứ có thể bị vỡ bất cứ lúc nào.

Ánh mắt Tần Giác thâm trầm, hỏi: “Sư huynh, đây là ai?”

“Đứa bé nhặt được ở quỷ vực.” Quý Từ trả lời xong thì ôm A Sinh bước lên mũi kiếm Chiết Liễu Kiếm.

Đứa bé sợ người lạ, kể từ khi Tần Giác xuất hiện, nó luôn cúi thấp đầu không lên tiếng, bây giờ được Quý Từ bế lên thì chôn đầu vào trước ngực Quý Từ, không nói lời nào.

Niềm vui đoàn tụ cuối cùng cũng giảm đi, Tần Giác mím môi: “Ở quỷ vực không có người sống.”

Quý Từ hơi cau mày: “Nhưng A Sinh còn sống mà.”

“Nói không chừng chỉ là ảo giác.” Tần Giác nói.

“Nói bậy nói bạ.” Quý Từ xoa đầu A Sinh, sau đó cảnh cáo nhìn Tần Giác, “Đừng nói lung tung, tâm tư đứa bé mẫn cảm, hay nghĩ nhiều.”

Mặc dù bản thân anh chưa từng nói chuyện đứng đắn trước mặt A Sinh, nhưng nếu anh đã nhặt được A Sinh thì sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.

Tần Giác thấy Quý Từ khăng khăng muốn dẫn đứa bé ra ngoài, cũng không ngăn cản nữa, chỉ là sắc mặt không tốt.

Hai thanh linh kiếm lao lên trời, chở người vượt qua khe hở.

Tiếp sau đó, phía chân trời trở nên trắng xóa.

Quỷ vực quanh năm có màu đỏ sẫm, Quý Từ ở trong đó đã lâu, đột nhiên nhìn thấy non xanh nước biếc thì có hơi không thích ứng được.

Anh cảm thấy mắt hơi đau, sau khi tiếp đất thì từ từ ngồi xổm xuống, che hai mắt lại.

Mẹ nó, quỷ vực đúng là nơi không phải để người sống.

Quý Từ ngước mắt nhìn cảnh đẹp Kinh Châu, thở ra một hơi thật dài.

Tưởng chừng như những ngày dài đáng sợ đó chỉ là ảo ảnh, nhưng bộ y phục dính đầy máu trên người anh đã nhắc nhở rằng đó không phải là mơ.

Giọng nói lo lắng của Tần Giác vang lên bên cạnh: “Sư huynh, có sao không?”

“Vẫn ổn.” Quý Từ miễn cưỡng trả lời.

Anh đứng dậy khỏi mặt đất, bỗng nhận ra trong lòng mình trống không thì sửng sốt:

“A Sinh đâu?”

Lời vừa nói ra, ngay cả Tần Giác cũng cau mày: “Không phải ngươi vẫn luôn ôm nó sao?”

“Ta đương nhiên có ôm! Trước đó không phải nó còn ở trong lòng ta sao? Vì sao ra tới đây thì không còn thấy nữa?”

Quý Từ hơi sốt ruột, thậm chí còn muốn quay lại quỷ vực lần nữa.

Tần Giác vội ngăn anh lại: “Sư huynh, đừng kích động!”

Thần sắc thiếu niên không rõ ràng, nhỏ giọng nói: “Ta đã sớm nói với ngươi, quỷ vực không thể nào có người sống, A Sinh kia một là quỷ quái, hai là quỷ hồn.”

……

Cùng lúc đó, phía sau núi Đạo Tông.

Trong một khu rừng trúc xanh mát, Hàn Sinh trưởng lão từ từ mở mắt.

Hắn ngồi dậy từ trên giường làm bằng đá, trong mắt lộ ra vẻ mê man, không biết nghĩ tới điều gì, thái dương có chút đau nhức.

Đúng lúc này, bên ngoài hang động có tiếng bước chân.

Thanh Ngọc mặc áo xanh, ánh mắt sầu lo nhìn hắn:

“Lần này sao ngươi đột nhiên ngất xỉu? Ta thậm chí còn không kịp đi xem Vân tông chủ đang làm gì.”

“Thế nào, nhớ rõ chuyện trước đó không? Lần này ngươi thần hồn ly thể ở đâu, hay là ở quỷ vực?”

🌞🌞🌞🌞🌞

Chương 64. Sao lại ở đây một mình

Edit + beta: Iris

Sáng sớm, gió thổi nhè nhẹ.

Dù sao cũng không thể tham gia đại điển Thịnh Nguyên, sau khi bỏ lỡ một vòng, nếu muốn tiếp tục tham dự, sẽ phải làm thủ tục rất rắc rối, Quý Từ lười tốn tâm tư lên chuyện này.

Bây giờ chuyện duy nhất anh quan tâm chỉ có một chuyện.

Đó là A Sinh.

“Vậy nên rốt cuộc A Sinh đã đi đâu?” Quý Từ mặc một bộ kính trang màu đen, nằm trên ghế tre, vẻ mặt mê man.

Tần Giác bưng một bát cháo từ trong phòng ra, thở dài: “Sư huynh, đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Nghe y nói vậy, Quý Từ xoay người, buồn bực nói: “Nhưng ta không thể mặc kệ được, ta tìm được A Sinh ở quỷ vực, ta đã đồng ý sẽ dẫn nó về, sao đột nhiên lại biến mất?”

Vừa nói xong đã thấy Tần Giác hé môi.

Quý Từ lập tức cảnh giác che miệng y lại: “Không cho đệ nói, ta rất chắc chắn A Sinh là người sống.”

Bị lòng bàn tay ấm áp bao phủ, Tần Giác mấp máy môi, đúng lúc cọ vào lòng bàn tay Quý Từ.

Y cụp mắt xuống, một tiếng “ừm” xen lẫn ý cười, nói: “Nếu sư huynh đã khăng khăng như thế, ta cũng không còn cách nào khác.”

Quý Từ yên lặng nhìn y: “Tới rồi, trích lời của tra nam.”

Tần Giác: “…”

Y cạn lời nhìn Quý Từ, đưa tay sờ trán Quý Từ: “Sư huynh, ngươi càng ngày càng không bình thường.”

Nói xong thì đưa bát cháo vào tay anh: “Ăn sáng trước đi, đừng để bị đói.”

Quý Từ: “Ờ.”

Anh nhận bát cháo, dùng thìa khuấy đậu xanh và gạo nếp trong bát, lại bắt đầu thơ thẩn.

Từ sau ngày rời khỏi quỷ vực, tiểu sư đệ đối xử với anh rất dịu dàng, cũng… Dung túng rất nhiều.

Mặc dù Tần Giác nhỏ hơn anh vài tuổi, như vậy không thích hợp lắm, nhưng đó chỉ là cảm giác của Quý Từ.

Có lẽ chuyện anh bị ném vào quỷ vực đã dọa đến y.

Quý Từ nghĩ vậy, uống một hớp cháo.

Kệ nó vậy, bây giờ Tần Giác trở nên hiền huệ như vậy, người được hưởng lợi chính là Quý Từ anh mà!

Tạm thời không có tin tức về A Sinh, dù anh có suy nghĩ mãi thì có lẽ cũng không tiến triển thêm gì.

Quý Từ bưng bát sứ, không biết nghĩ tới cái gì, nhanh chóng uống hết cháo, lấy khăn ra lau khóe môi, sau đó nói:

“Tiểu sư đệ, ta ra ngoài một chuyến.”

Anh vừa dứt lời, độ cong nơi khóe môi Tần Giác hơi xụ xuống.

Giọng điệu y lạnh nhạt: “Đi đâu?”

Quý Từ nhạy bén nhận ra tâm trạng y không tốt, lập tức giải thích: “Không đi đâu cả, chỉ đi dạo trong tông môn.”

Tần Giác buông quyển sách đang đọc xuống, hỏi lại: “Chỉ đi dạo trong tông môn thôi?”

“Ừm!” Quý Từ xuống khỏi ghế tre, nhéo khuôn mặt của thiếu niên, “Tên nhóc đệ, còn muốn quản sư huynh? Yên tâm, ta chỉ ra ngoài đi dạo, thuận tiện hít thở không khí.”

Khuôn mặt Tần Giác bị nhéo đến hơi đỏ lên, y rũ mắt xuống, nhìn đầu ngón tay đang cong lại của Quý Từ, sau đó dời tầm mắt, bướng bỉnh nói: “

“Rõ ràng đi dạo trong sân cũng có thể hít thở không khí.”

Lúc y nói lời này, Quý Từ đang cắn sợi dây buộc tóc màu xanh biển của mình, nghe vậy thì thấy buồn cười:

“Vậy theo đệ, những người phụ nữ suốt ngày bị nhốt trong nhà cao cửa rộng cũng là tự do?”

Tần Giác nhìn anh muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói chuyện.

Khóe môi xụ xuống, dáng vẻ vừa bướng bỉnh vừa đáng yêu.

Quý Từ thấy vậy, cảm thấy không chỉ là dễ thương bình thường thôi đâu.

Anh nhanh chóng buộc tóc lại theo kiểu đuôi ngựa, sau đó ôm Tần Giác vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng y.

Toàn thân Tần Giác lập tức cừng đờ, không dám nhúc nhích.

Quý Từ ung dung nhìn y, phát hiện tai và cổ đứa nhỏ này đã đỏ như đít khỉ, không khỏi nhếch môi cười.

“Được rồi, chỉ là vào quỷ vực một lần mà thôi, xem đệ bị dọa thành thế nào rồi này.” Quý Từ kiên nhẫn an ủi y: “Sư huynh của đệ là ta đây đã dùng kiếm giết hết những quỷ quái đó, đồng thời cũng đột phá cảnh giới Hóa Thần, không có bị thương chút nào hết.”

Anh vừa nói vừa lấy hai ngón tay nhéo cằm Tần Giác nâng đầu y lên, nhìn trái nhìn phải.

Phát hiện đứa nhỏ này cứ nhắm mắt lại, dáng vẻ như không muốn giao tiếp với anh.

Quý Từ chẳng những không tức giận, mà còn cảm thấy Tần Giác như vậy đáng yêu hơn bộ dạng ông cụ non trước kia nhiều.

Anh lại dịu giọng, giả bộ suy nghĩ, sau một lát mới nói:

“Thật ra vẫn có bị thương.”

Anh vừa dứt lời, Tần Giác căng thẳng mở mắt ra.

Lại thấy thanh niên tướng mạo tuấn tú hơi cong môi:

“Mỗi lần rảnh rỗi, ta sẽ ôm A Sinh rồi nói nhớ tiểu sư đệ nhà ta quá, nhớ đến không có tâm trạng ăn ngủ, nuốt không trôi…”

Nói đến đây thì thấy khuôn mặt Tần Giác càng đỏ hơn.

“Thật không?” Tần Giác nhỏ giọng hỏi.

Quý Từ nhướng mày: “Đương nhiên là thật.”

Anh ngừng ôm Tần Giác, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của y, buồn cười nói:

“Được rồi, nói chuyện sến sẩm xong rồi, đã đến lúc đệ thả sư huynh thân yêu của đệ ra ngoài chơi rồi chứ?”

Tần Giác nhìn anh, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, cuối cùng không nói gì, chỉ gật đầu.

Vì vậy Quý Từ cầm kiếm, vui quên trời đất chuồn ra ngoài.

Tần Giác nhìn bóng lưng anh rời đi, một lúc lâu sau mới cụp mắt xuống.

Tất cả sắc mặt vô tội, ngại ngùng, xấu hổ và tủi thân rút về như thủy triều, chỉ còn lại lạnh nhạt.

Thiếu niên cầm cái bát sứ mà sư huynh vừa dùng trong tay, dùng đầu ngón tay vuốt ve nơi đôi môi đối phương chạm vào, chỉ cảm thấy nơi chạm vào trở nên nóng rực.

Ngày ấy sau khi ra khỏi quỷ vực, Tần Giác hạ quyết tâm sẽ không để sư huynh rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy nữa, ở đây về sau, tất cả mọi thích thú vui mừng của sư huynh đều phải được y sàng lọc.

Trong mắt Tần Giác hiện lên vẻ bệnh hoạn cố chấp và điên cuồng, cuối cùng thì che giấu tất cả.

Y đặt bát sứ vào bếp rồi cầm kiếm đi luyện công.

……

Quý Từ đi lang thang không mục đích trong Đạo Tông.

Nói thật, bây giờ anh không biết phải đối mặt với tông môn đã nuôi dưỡng anh như thế nào nữa.

Vân Thời là chủ một tông, nếu muốn giết hắn, chỉ một tầng quan hệ này thôi cũng đã đủ khiến Quý Từ xấu hổ.

Sau khi ra khỏi quỷ vực, đã mấy ngày rồi anh không đến Sơn Hải Đường nghe giảng bài.

Mặc dù Tần Giác đã nói là không sao, nhưng Quý Từ vẫn cảm thấy mất tự nhiên.

Hay là chọn ngày rời khỏi tông môn nhỉ?

Dù sao anh đã nắm vững thuật pháp và kiếm pháp của Tam Thanh Đạo Tông, cho nên không cần phải ăn vạ Tam Thanh Đạo Tông.

Mẫu quốc của Nguyên thân là vương triều Đại Lương phải không? Anh có thể đến đó cùng Tần Giác.

Chờ chút, Tần Giác có bằng lòng rời khỏi Tam Thanh Đạo Tông cùng anh được không?

Nói không chừng, ngay khi Quý Từ buồn rầu, đằng sau bỗng truyền đến tiếng bước chân cực nhẹ.

Quý Từ sửng sốt, sau đó xoay người lại.

Người nọ mặc y phục màu trắng, đứng cách Quý Từ năm bước, chính là Hàn Sinh trưởng lão.

Quý Từ mím môi, nhớ trước đó không lâu hắn còn phạt quỳ anh và Tần Giác, nên anh thành thật khom người hành lễ:

“Đệ tử bái kiến Hàn Sinh trưởng lão.”

Hàn Sinh không nói gì, hắn nhìn khuôn mặt Quý Từ.

Hắn đã nhìn khuôn mặt này từ góc độ này vô số lần, chưa từng bị kinh ngạc lần nào, bây giờ nhìn lại, cảm thấy Quý Từ càng động lòng người hơn.

Hàn Sinh dời mắt, giọng điệu nhẹ nhàng:

“Sao ngươi lại ở đây một mình?”

°°°°°°°°°°

Đăng: 22/2/2024


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net