Chương 65 + 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 65. Tổn thọ mất

Edit + beta: Iris

Nghe được lời này, tâm trạng Quý Từ rất phức tạp.

Anh không một mình ở chỗ này, chẳng lẽ còn nửa mình, nửa mình ở chỗ này hả?

Hàn Sinh cố ý đến làm khó anh hả?

Quý Từ hít sâu một hơi, trên mặt mang ý cười, hiểu lòng người, nói: “Ta tới đây để ngắm cảnh thôi, nếu Hàn Sinh trưởng lão không muốn nhìn thấy đệ tử, vậy đệ tử sẽ rời đi.”

Nói xong, anh đang chuẩn bị nhích người bỏ của chạy lấy người.

Hàn Sinh hơi sửng sốt, dường như không ngờ mọi chuyện lại phát triển theo tình thế này.

Hắn khẽ cau mày, trầm giọng nói: “Chờ chút.”

Lời vừa dứt, Quý Từ đành phải dừng chân lại, xoay người, hỏi một cách khách sáo xa cách: “Trưởng lão, người còn có chuyện gì sao?”

Hoàn toàn là dáng vẻ đứng đắn, phản ứng giống như một đệ tử bình thường nhất trong Đạo Tông khi gặp phải trưởng lão.

Trang nghiêm trịnh trọng, chỉ là thiếu sự kính nể và thân mật.

… Rõ ràng trước đây không lâu, không phải là như vậy.

Giữa mày Hàn Sinh càng thêm bực bội, ánh mắt nhìn Quý Từ, chậm rãi đến gần anh.

Sau khi nhận ra động tác của hắn, Quý Từ chớp mắt kinh ngạc, sau đó không tự chủ được lui về sau hai bước.

Những trưởng lão Đạo Tông này đều là những kẻ mất trí, đầu óc bất thường, ai biết bọn họ sẽ làm ra hành động kinh người gì?

Giọng điệu Quý Từ rất chân thành: “Hàn Sinh trưởng lão, đệ tử đã làm gì sai nữa sao?”

Nghe anh nói vậy, bước chân Hàn Sinh dừng lại: “... Cái gì?”

Quý Từ ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt phượng cực kỳ nghiêm túc, lặp lại: “Hôm nay Hàn Sinh trưởng lão đến đây là muốn trách phạt đệ tử sao?”

Hàn Sinh mím môi thành một đường thẳng: “Sao ngươi lại nghĩ như vậy?”

Còn hỏi vì sao? Quý Từ hơi buồn bực.

Nếu không phải trưởng lão cảm thấy anh phạm sai lầm, cố ý đến đây xử lý anh, vậy vì sao Hàn Sinh trưởng lão lại đến đây?

Cũng không thể nào là muốn ôn chuyện với anh, kéo gần mối quan hệ chứ?

Nghĩ đến cảnh tượng đó, Quý Từ run lên buồn nôn.

Thấy Quý Từ không nói lời nào, vẻ mặt Hàn Sinh càng thêm khó coi, giọng lạnh lùng: “Trong lòng ngươi, ta là người như vậy sao?”

Thấy hắn sắp tức giận, Quý Từ vô thức nhớ lại lần bị phạt quỳ, đầu gối đau nhức theo bản năng, vội vàng phủ nhận: “Đương nhiên không phải!”

“Vậy ngươi cảm thấy ta là người thế nào?”

Quý Từ:.

Biến thái có tính không? Vì sao nhất định phải bắt anh trả lời? Chẳng lẽ Hàn Sinh trưởng lão thật sự cho rằng hắn sẽ có hình tượng rất tốt trong lòng anh sao?

Quý Từ liếm môi, cuối cùng vẫn cung kính cho ra đáp án chính thức: “Tất nhiên là đại trưởng lão có đạo đức tốt, được kính trọng của Đạo Tông.”

Hì hì, ngoại trừ ba chữ đại trưởng lão, tất cả các từ hình dung đều là giả.

Ngoài dự đoán, sau khi nghe thấy câu trả lời này, Hàn Sinh hình như cũng không hài lòng.

Hắn quan sát vẻ mặt của Quý Từ, không nói câu nào.

Một lúc lâu sau, hắn mới chậm lại nói: “Vậy ngươi cảm thấy Thanh Ngọc thế nào?”

Nghe thế, Quý Từ khựng lại.

Thanh Ngọc trưởng lão?

Anh ngước mắt lên, lén lút nhìn Hàn Sinh.

Đang êm đang đẹp sao lại nhắc đến Thanh Ngọc làm gì? Tuy Thanh Ngọc cũng không phải là người tốt lành gì, nhưng so với ba người Hàn Sinh, Cô Hồng và Vân Thời, thì Thanh Ngọc cũng coi như không tồi, ít nhất Quý Từ không phải rất ghét hắn.

Anh thành thật nói: “Thanh Ngọc trưởng lão… Là người tốt.”

Ừm, câu trả lời này rất hoàn hảo.

Nhưng Hàn Sinh vẫn không nói chuyện.

Quý Từ hơi mất kiên nhẫn, mẹ nó, người này câm à?

Tự dưng làm lãng phí thời gian của anh làm gì?

Quý Từ đang định nói thêm gì đó, tay anh bỗng bị Hàn Sinh nắm lại.

Quý Từ:!!!

Anh vô thức bắt đầu giãy giụa, nhưng sức lực của Hàn Sinh rất lớn, dù có giãy giụa thế nào cũng vô ích.

Quý Từ đang định dùng linh lực để chạy trốn, miễn cho người này bẻ gãy ngón tay anh, thì đột nhiên cổ tay có cảm giác lành lạnh.

Tiếng “Leng keng” vang lên.

Quý Từ cau mày nhìn qua, phát hiện Hàn Sinh đang đeo một chiếc vòng phỉ thúy lên cổ tay anh.

Màu xanh biếc trong suốt, chất liệu rất tốt.

Anh nhìn Hàn Sinh, do dự hỏi: “Đây là?”

Hàn Sinh tránh tầm mắt anh: “Quà xin lỗi.”

Quý Từ nghe thấy thì sửng sốt: “Cho ta, xin lỗi?”

Hàn Sinh mím môi, sau đó gật đầu.

Quý Từ hoàn toàn choáng váng.

Đang yên đang lành, Hàn Sinh xin lỗi anh làm gì? Chẳng lẽ lương tâm của hắn cảm thấy trước đây quả thật đã đối xử khắt khe với anh nên muốn xin lỗi hả?

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!

Quý Từ tự dưng cảm thấy hoảng hốt, tên này chẳng lẽ đang nhịn để ra đại chiêu gì đó?

Chẳng hạn như đánh một cái rồi cho một quả táo, để anh thả lỏng cảnh giác, Hàn Sinh sẽ gõ anh một búa ngất xỉu…

Quý Từ suy nghĩ mấy thứ linh tinh trong lòng, nhưng trên mặt không biểu hiện ra gì, Hàn Sinh chỉ cần nhìn vẻ mặt anh là biết anh đang suy nghĩ cái gì.

Hắn nhắm mắt, nghiêm khắc nói: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn!”

Quý Từ:…

“Ồ.” Quý Từ nhìn vòng tay phỉ thúy trên cổ tay, nhìn thế nào cũng thấy không thích, “Vậy Hàn Sinh trưởng lão, nếu không có chuyện gì thì ta rời đi trước.”

Lần này, Hàn Sinh không ngăn lại.

Nhưng Quý Từ có thể cảm nhận rõ, tầm mắt hắn vẫn còn đang nhìn mình.

Quý Từ da đầu tê dại, bước nhanh hơn, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Hàn Sinh đứng tại chỗ, giống như con rối gỗ mất đi sức sống, chỉ là ngón tay vô ý ma sát nhau tựa như đang hồi tưởng dư vị gì đó.

……

Sau khi rời khỏi Hàn Sinh, Quý Từ cảm thấy không khí trong lành hơn rất nhiều.

Anh nhìn chiếc vòng tay phỉ thúy trên cổ tay mình, càng nhìn càng ngứa mắt, đang định tháo nó ra vứt đi thì bên cạnh bỗng truyền đến hơi thở lạnh lẽo.

Quý Từ quay đầu lại nhìn, tức khắc đổ mồ hôi lạnh.

Anh không còn suy nghĩ gì về vòng tay trên tay mình, chậm rãi lùi lại vài bước rồi khom mình hành lễ:

“Vân tông chủ.”

Người này chính là Vân Thời.

Hắn xoã tóc, mặc y phục màu trắng, vạt áo dính chút màu đỏ sậm, không biết có phải là máu hay không, trên mặt lại mang theo ý cười, ánh mắt nhìn Quý Từ tràn ngập hứng thú.

Thấy dáng vẻ cảnh giác của Quý Từ, hắn nhướng mày hỏi:

“Sao thế, rất sợ ta?

Nghe hắn nói như vậy, Quý Từ nhếch khóe môi, khó khăn mỉm cười: “Sao có thể, ta đối với Vân tông chủ… Là một lòng kính ngưỡng.”

Mới là lạ, đám Hàn Sinh chỉ là tiểu biến thái, chỉ có Vân Thời là đại biến thái siêu cấp vô địch.

Ném anh vào quỷ vực thì thôi đi, trước khi ném còn sờ mó anh?

Mịe, thật là ghê tởm.

Vân Thời như không thấy vẻ mặt của Quý Từ, hắn khéo léo đến gần Quý Từ, đưa tay vuốt ve gương mặt anh, nhiệt tình nói:

“Hình như ngươi trở nên đẹp hơn, là ảo giác của ta sao?”

Quý Từ: “… Chắc là vậy.”

Vân Thời trầm ngâm một lát, sau đó quả quyết nói: “Không, ngươi thật sự trở nên đẹp hơn, để ta suy nghĩ một chút, có phải ngươi đột phá Hóa Thần trong quỷ vực không?”

Hắn vừa nhắc tới quỷ vực, sắc mặt Quý Từ khó coi đến mức sắp không che giấu được nữa.

Quý Từ giơ tay đẩy móng vuốt của Vân Thời ra, lại lùi về sau một bước: “Lần này là đệ tử quấy rầy tông chủ, đệ tử cáo lui trước.”

Nói xong thì định rời đi.

Tổn thọ mất, dạo này sao thế nhỉ, cứ gặp phải chuyện xui xẻo thế này không vậy?

Trong lúc anh đang nghĩ như vậy, cánh tay bỗng bị kéo lại.

Trời đất quay cuồng trong chốc lát, Quý Từ cảm thấy cơ thể mình nhẹ đi, sau lưng là chăn bông mềm mại.

Tóc Quý Từ tản ra, anh không rõ tình huống này lắm, hoảng loạn ngước mắt lên thì thấy Vân Thời vẻ mặt đầy ý cười nhìn chằm chằm anh, ánh mắt như đang tận hưởng.

Thấy Quý Từ nhìn qua thì ngả ngớn nhướng mày, đưa tay nhẹ nhàng ấn vào hầu kết Quý Từ:

“Kêu đi, ngươi kêu rách cổ họng cũng không có ai tới cứu ngươi.”

Quý Từ:…

Mẹ nó, người này có bệnh phải không?!

°°°°°°°°°°

Lời editor: Vân Thời học lời thoại ngôn lù 🌞

🌞🌞🌞🌞🌞

Chương 66. Giằng co

Edit + beta: Iris

Sự thật chứng minh, Vân Thời quả thật có bệnh, hơn nữa bệnh còn không nhẹ.

Quý Từ đưa tay muốn đẩy hắn ra khỏi người mình, ngặt nỗi con chó già này vẫn rất vững vàng, Quý Từ dùng hết sức lực cũng không có tác dụng.

Anh thở phì phò, nghĩ thầm hay là há miệng ra cắn người.

Nhưng trong lúc giằng co, Quý Từ ngước mắt lên, phát hiện ánh mắt đối phương rất sâu, bên trong tràn ngập thần sắc ái muội.

Anh sợ mình mất nhiều hơn được, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

“Vân tông chủ, ngươi đây là muốn làm gì?”

Vân Thời đè trên người anh, nghịch mái tóc tán loạn của Quý Từ.

Mái tóc đen mượt quấn quanh ngón tay thon dài của Vân Thời, trông có vẻ ái muội triền miên.

Quý Từ quay đầu né hơi thở của hắn, phát hiện bây giờ mình đang ở trong nội điện của Vân Thời.

Trên vách tường có khảm một viên Dạ Minh Châu rất lớn, mép giường có lò Bác Sơn đang đốt củi đàn hương.

Mà lúc này, chủ nhân nội điện, tông chủ Đạo Tông, Vân Thời, đang nằm trên người anh…

Quý Từ sốc.

Vân Thời bao lớn rồi? Một ngàn tuổi rồi phải không?

Trâu già gặm cỏ non cũng không phải gặm như vậy! Quý Từ anh vừa mới cập quan, là độ tuổi 20 rất tuyệt vời, sao có thể bị Vân Thời vấy bẩn!

Quý Từ phản ứng lại, dùng hết sức đẩy Vân Thời sang một bên, khuôn mặt toát một lớp mồ hôi mỏng vì quá kích động:

“Tông chủ, xin người tự trọng.”

Vân Thời ung dung nhìn anh, ánh mắt nhớp nháp: “Ta chỉ là cảm thấy ngươi rất thú vị.”

Quý Từ cảnh giác nhìn hắn, không nói gì.

Dáng vẻ này thật sự quá trêu người, rõ ràng ngoại hình rất khôi ngô đẹp trai, lúc này đuôi mắt lại ửng hồng, cánh môi mím lại vì nhục nhã.

Vân Thời nhìn thấy cảnh này, bỗng cảm thấy dường như còn hưng phấn hơn cả cảm giác mà Tần Giác mang lại.

Nghĩ vậy, hắn cong môi, nói: “Thật ra ta không ngờ ngươi có thể sống sót trở về.”

“Quỷ vực rất hung hiểm, người đi vào thường sẽ không bao giờ quay trở lại, ngươi đi một chuyến, không những còn sống mà còn đột phá hóa thần.”

Giọng Vân Thời mang theo tò mò, hắn đưa tay muốn vuốt ve đường nét trên khuôn mặt Quý Từ, nhưng hắn chưa kịp chạm vào đã bị Quý Từ đánh bay cái tay.

Quý Từ cảm thấy xui xẻo.

Đồ rác rưởi trứng thối, muốn anh chết thì nói đại ra đi, bây giờ lại trói anh đến trên giường rồi đè xuống là muốn quậy cái gì?

Anh là trai thẳng, rất thẳng!

Nghĩ vậy, Quý Từ càng tức giận hơn.

Anh lạnh nhạt nhìn chằm chằm Vân Thời, nói:

“Vân tông chủ, ta sẽ coi quỷ vực là hình phạt mà người giáng cho ta, xử phạt kết thúc, đệ tử không còn liên quan đến chuyện kia nữa, Vân tông chủ không cần phải nắm mãi không bỏ, miễn cho mất phong độ.”

Nghe vậy, Vân Thời cười rộ lên: “Sao có thể thế được? Ta chỉ cảm thấy ngươi thú vị thôi mà.”

Ánh mắt nam nhân dừng trên nốt ruồi nhạt bên sườn mũi Quý Từ, đôi mắt hơi sáng lên:

“Bây giờ ngươi mới cập quan, cũng đã là tu vi Hóa Thần, nếu tính ra, chắc chắn là một trong những người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ Tu Tiên giới, đáng tiếc không tham gia đại điển Thịnh Nguyên, nếu không ngươi nhất định sẽ thanh danh vang dội.”

Nghe thế, Quý Từ quả thực tức đến cười.

Anh không tham gia đại điển Thịnh Nguyên là tại ai hả? Còn không phải vì lão tất đăng trước mặt sao! Hắn lại còn không biết xấu hổ nhắc đến!

Quý Từ bình tĩnh lại.

Anh cũng muốn nhìn thử, cái miệng chó này có thể phun ra được ngà voi gì.

Chỉ thấy Vân Thời ánh mắt dịu dàng, ngón tay lén vuốt sợi tóc Quý Từ, giọng nói trầm thấp êm dịu:

“Tiểu Từ có muốn đến bên người bản tông chủ không? Ta sẽ đích thân dạy dỗ ngươi.”

Câu cuối bị hắn cố tình đè thấp giọng và kéo dài, khiến nó trở nên có ý tứ rất sâu xa.

Quý Từ nghe mà ngứa lỗ tai, anh mấp máy môi, cuối cùng nghẹn đến đỏ mặt phun ra một câu:

“Vân tông chủ, trong họng người mắc nguyên cây đàn cello* hả?”

*Đàn cello có âm trầm thấp rất khó nghe, ý Quý Từ là đang khịa Vân Thời nuốt luôn cây đàn cello hay sao mà giọng khó nghe quá.

Vân Thời:?

Trong mắt hắn hiện lên tia mờ mịt: “Cái gì?”

“… Không có gì.” Quý Từ khô khốc nói, anh ho khan vài tiếng, thấy Vân Thời đã có chút lơi lỏng thì cẩn thận ngồi dậy từ trên giường, nói, “Vân tông chủ, ta cảm ơn ý tốt của người, nhưng đệ tử đã hạ quyết tâm, vài ngày nữa sẽ rời tông môn, xuống núi du hành tứ hải, tông chủ không cần lãng phí thời gian trên người đệ tử.”

Anh vừa nói xong, trong điện nhất thời rơi vào yên lặng.

Không khí xung quanh như ngưng tụ lại.

Trong giọng Vân Thời mang theo lệ khí nhàn nhạt: “Rời tông môn?”

“Đúng vậy.”

Quý Từ đứng dậy từ trên giường, trong tay nắm chặt dây buộc tóc màu xanh biển.

Vẻ mặt thanh niên cực kỳ nghiêm túc: “Trên nội quy tông môn có viết, đệ tử sau khi đạt đến cảnh giới Hóa Thần, có thể rời khỏi tông môn, tự tìm đường ra.”

Vì vậy anh muốn rời khỏi tông môn, muốn xuống núi, có gì không tốt sao?

Trên thực tế, nếu hoàn cảnh của anh trong tông môn vẫn như trước đây, có lẽ anh sẽ không muốn rời khỏi tông môn nhanh như vậy.

Nhưng dù là Vân Thời hay là Hàn Sinh, bọn họ đều mang lại cho Quý Từ cảm giác quá kỳ quái.

Quý Từ không thể diễn tả được cảm giác đó như thế nào, chỉ là tự dưng cảm thấy không thoải mái mà thôi.

Anh có dự cảm, nếu mình tiếp tục ở lại Đạo Tông, tình cảnh đang chờ đợi anh có lẽ sẽ còn tồi tệ hơn trước.

Quả nhiên, trên mặt Vân Thời đã hoàn toàn không còn ý cười.

Ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn vào khuôn mặt Quý Từ, không có chút cố kỵ nào, cực kỳ táo bạo.

Quý Từ cũng thoải mái hào phóng để cho hắn nhìn, hai người nhất thời không nói gì.

Qua hồi lâu, Vân Thời mới chậm rãi nói: “Là do ngươi ở Đạo Tông gặp khó khăn sao?”

Hắn ngước mắt lên nhìn: “Ngươi phải biết rằng, trong thiên hạ, chỉ sợ ngươi không tìm được nơi nào thích hợp tu luyện hơn Đạo Tông, chẳng lẽ ngươi muốn cả đời trì trệ tu vi ở Hóa Thần sao?”

Quý Từ cảm thấy hắn nói có lý, nhưng cũng chỉ là có lý một chút mà thôi.

So với tu vi, anh càng muốn dẫn tiểu sư đệ thoát khỏi đám biến thái này.

Hôm nay giằng co với Vân Thời một trận, chỉ càng thêm củng cố ý định rời đi của anh.

Quý Từ cụp mắt xuống: “Tông chủ, ý đệ tử đã quyết.”

Anh vừa nói xong, bầu không khí trong điện lạnh như muốn đóng băng.

Ánh mắt Vân Thời nhìn Quý Từ cực nhẹ, không biết vì sao, Quý Từ thấy sau lưng chợt lạnh.

Anh bình tĩnh đặt tay lên chui kiếm Chiết Liễu bên hông, bình tĩnh nghĩ.

Nếu Vân Thời dám ra tay với anh, anh sẽ dùng kiếm đâm chết hắn.

Trong khi anh đang suy nghĩ, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng thông báo của đạo đồng:

“Vân tông chủ, Thanh Ngọc trưởng lão cầu kiến.”

Bị gián đoạn, bầu không khí trong điện lại ấm lên lần nữa.

Thanh Ngọc tới?

Nghĩ vậy, Quý Từ hơi thả lỏng, dần dần buông lỏng chuôi kiếm.

Anh ngước mắt nhìn Vân Thời, nho nhã lễ độ gật đầu:

“Nếu Thanh Ngọc trưởng lão đã đến đây nghị sự, vậy đệ tử cáo lui trước.”

Nói xong, không đợi Vân Thời đáp lại, anh trực tiếp xoay người chạy ra cửa điện.

Sau lưng, giọng Vân Thời trầm thấp lạnh lẽo:

“Quý Từ, nếu ta không đồng ý, dù thực lực ngươi có mạnh đến đâu cũng không thể rời khỏi Tam Thanh Đạo Tông.”

Bước chân Quý Từ khựng lại, nhưng vẫn không nói gì, chạy ra ngoài cửa điện.

Khi bước qua khỏi ngạch cửa, anh va phải Thanh Ngọc.

Thấy anh, trong mắt Thanh Ngọc hiện lên tia kỳ dị, sau đó vội vã hô: “Quý Từ, dừng bước!”

Quý Từ như không nghe thấy, chỉ lo cắm đầu chạy ra ngoài.

Thanh Ngọc quay đầu nhìn vào trong điện một cái, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn đuổi theo Quý Từ ra ngoài.

Tiểu đạo đồng chứng kiến hết mọi chuyện có chút sửng sốt, hắn hoảng sợ nhìn Vân Thời: “Vân tông chủ, Thanh Ngọc trưởng lão hắn…”

“Không sao, ngươi lui ra đi.”

Nghe hắn nói vậy, tiểu đạo đồng lập tức ngậm miệng, im lặng rời đi.

Dưới ánh sáng mờ ảo, Vân Thời giơ tay thắp một ngọn đèn dầu, ánh sáng vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, nhưng không biết vì sao lại lộ ra tia âm u.

Giọng hắn khàn khàn, mang theo chút hưng phấn khiến người khác rùng mình:

“… Quý Từ, thú vị.”

°°°°°°°°°°

Đăng: 23/2/2024


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net