Chương 89 + 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 89. Huynh hữu đệ cung

Edit + beta: Iris

Từ sau khi vị Cảnh Vương điện hạ này hồi kinh, luôn là đối tượng mà các quý tộc nhà cao cửa rộng cảm thấy tò mò và muốn hợp tác, nhưng ngoại trừ một vài người đánh bạo tới cửa cầu thân, những người khác có rất ít người đã từng gặp anh.

Nhất là những gia tộc lớn đang đứng ở vị trí quyền lực cao, đều ôm cây giá không bỏ xuống được.

Bọn họ chỉ có ấn tượng mơ hồ về Cảnh Vương điện hạ, chỉ cảm thấy người có thể móc nối với tiên môn có lẽ thật sự nổi bật bất phàm.

Nhưng phải đến lúc này, bọn họ mới thật sự nhận ra sự khác biệt giữa Cảnh Vương điện hạ và bọn họ.

Có một số người, chỉ cần đứng đó cũng có thể làm tất cả mọi người biết rằng họ không cùng một đường.

Một người trên trời, một người dưới đất.

Quý Từ không biết tâm tư của những người khác trong yến hội, anh quy củ chắp tay hành lễ với Lương Hoàng ở thủ vị, sau khi khách sáo vài câu mới ngồi vào chỗ của mình.

Vị trí này chỉ ở dưới Lương Hoàng, áp đảo tất cả các hoàng tử khác, Quý Từ chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy các đệ đệ có cùng huyết thống với mình.

Trên khuôn mặt bọn họ mang theo ý cười, đôi khi ánh mắt bọn họ nhìn qua đây như hồ ly hoặc như những con sói hoang giả vờ làm động vật ăn chay, mang theo sự xảo quyệt và công kích mãnh liệt.

Quý Từ trước giờ luôn ăn ngủ ngủ ăn cảm thấy có chút bất mãn.

Chậc, anh cũng không tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với những người này, sao bọn họ lại nhìn chằm chằm anh vậy?

Quý Từ khó chịu nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, mà là dùng đũa khảy một con tôm, thân mật bỏ vào chén Tần Giác, cười tủm tỉm nói:

“Tiểu Giác, đến đây, mau nếm thử xem thế nào?”

Bàn tay vốn đang siết chặt của Tần Giác hơi thả lỏng, vẻ mặt hơi sửng sốt.

Qua một lúc lâu y mới phản ứng lại, khóe môi nhếch lên, bắt đầu dùng đũa.

… Là y nghĩ nhiều, suy cho cùng, dù người ngoài có kinh ngạc* thế nào thì trong lòng sư huynh cũng chỉ có y là quan trọng nhất.

*Tác giả dùng từ “kinh tiện (惊羡)”, nghĩa là kinh ngạc trước một cái gì đó.

Điều này chẳng phải đã được kiểm chứng trong suốt 5 năm sớm chiều ở chung rồi sao?

Tần Giác cụp mắt, cố ra lệnh mình yên tâm.

Chớ hoảng sợ, sư huynh ở ngay đây, sẽ không rời bỏ y.

Nghĩ vậy, nụ cười bên môi Tần Giác cuối cùng cũng thoải mái hơn.

Quý Từ không biết, chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi mà sư đệ của mình đã não bổ ra gì đó.

Anh hoàn toàn coi những người khác như không khí, chỉ thỉnh thoảng nói vài câu với Lương Hoàng, thời gian còn lại sẽ gắp thức ăn cho Tần Giác.

Nghiễm nhiên là dáng vẻ của một huynh trưởng tốt.

Dưới gối Quý Phi có hai người con trai, là song sinh tứ hoàng tử và ngũ hoàng tử.

Trước khi đến yến hội, Quý Phi đã nhiều lần ra lệnh và cảnh cáo bọn họ, phải thăm dò chi tiết về vị đại hoàng tử vừa mới hồi kinh này, để sau này có thể sớm chuẩn bị.

Ban đầu bọn họ ngoan ngoãn đồng ý, nhưng sau khi ngồi trên yến hội, ngũ hoàng tử quan sát được một lúc, vô cớ có chút ghen tị…

Vị đại hoàng tử này đối xử với sư đệ có phải quá tốt rồi không?

Hai người chẳng những nói chuyện cư xử thân mật, đại hoàng tử lại còn gắp thức ăn cho sư đệ.

Sao huynh trưởng của hắn chưa từng cẩn thận chăm sóc hắn giống như vậy?

Ngũ hoàng tử cảm thấy không công bằng, huynh trưởng của hắn tốt xấu gì cũng là huynh trưởng ruột thịt có quan hệ huyết thống mà!

Hắn bắt đầu làm loạn, lén nói chuyện với tứ hoàng tử, đòi tứ hoàng tử cũng phải gắp thức ăn cho hắn, đừng để người khác đoạt mất nổi bật huynh hữu đệ cung.

Tứ hoàng tử nghe xong, tuy cảm thấy việc này hơi vớ vẩn, nhưng vẫn học theo dáng vẻ của Quý Từ, yên lặng gắp thức ăn cho ngũ hoàng tử.

Quý Từ cũng thấy động tác của bọn họ, anh khó chịu nheo mắt lại:

“Đệ xem, hai người kia thế mà bắt chước chúng ta.”

Học giả*, ban đầu có thấy bọn họ gắp thức ăn cho nhau đâu?

*Nguyên văn là “học nhân tinh (学人精)”, nhân tinh là chỉ những người thông minh.

Tần Giác an ủi: “Không sao, tóm lại tình cảm của bọn họ không tốt như chúng ta.”

Nghe thế, Quý Từ cảm thấy cũng có lý, nhưng đồng thời cũng dâng lên lòng hiếu thắng, thế là bóp giọng nói, nụ cười trên mặt càng thêm chân thành:

“Đây, ăn cái này đi, là sư huynh đặc biệt gắp cho đệ đó.”

Tần Giác: “…”

Phối hợp diễn xuất với huynh, ta giống như một trò cười.

Đôi lông mày y run run, nhưng cuối cùng vẫn gượng cười, diễn với Quý Từ.

Trước công chúng, hai người bọn họ huynh đút ta một miếng, ta đút huynh một miếng, thân mật như thể tuy hai mà một.

Cấp dưới của Lễ Bộ thượng thư nhìn Cảnh Vương và sư đệ tương tác lẫn nhau, không khỏi thở dài một tiếng: “Nhìn xem, đây mới là cách thức ở chung mà giữa huynh đệ nên có.”

Người đã rời xa hoàng gia đúng là khác biệt, rõ ràng khác hoàn toàn với những hoàng tử đầy thủ đoạn đó.

Lễ Bộ thượng thư vuốt râu của mình, nói với con trai bên cạnh:

“Nhìn Cảnh Vương và sư đệ của hắn, con nên học hỏi nhiều chút.”

Yết hầu của công tử Lễ Bộ giật giật, hơi chột dạ giấu đi thoại bản trong tay áo mình, gật đầu:

“… Vâng vâng, nhất định sẽ học.”

Buổi yến hội này có thể nói là cả khách lẫn chủ đều vui, yến hội diễn ra được một nửa, Quý Từ cảm thấy mình đã no rồi nên gác đũa.

Cùng lúc đó, tiếng đàn của nhạc sư đột nhiên biến thành ái muội triền miên.

Trong điện có mùi hương ấm áp khiến người ta mê mẩn, hương vị này quá ngọt ngấy, cứ quanh quẩn nơi chóp mũi khiến Quý Từ cảm thấy hơi khó chịu, đưa tay bấm pháp quyết ngăn cách mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Tần Giác nhạy bén phát hiện anh không ổn, hỏi: “Sư huynh sao vậy?”

“Không có gì.” Quý Từ xua tay.

Một đại nam nhân hai mươi mấy tuổi, anh cũng đâu thể kiều quý đến mức nói rằng huân hương trong điện không tốt, làm anh bị ngạt đúng không?

Trong khi đang nghĩ như vậy, bên ngoài cửa điện đột nhiên vang lên tiếng chuông leng keng thanh thúy.

Một nhóm vũ nữ mặc lụa đỏ, tóc mây eo thon, thong thả đi từ ngoài vào.

Trong điện nhất thời yên tĩnh.

Diện mạo của những vũ nữ này khác với người Trung Nguyên, mũi cao mắt sâu, vô cùng xinh đẹp, trên người đeo các loại trang sức bằng vàng, mỗi một cử chỉ nụ cười đều táo bạo phong tình.

Có lẽ là vũ nữ từ Tây Vực.

Những người này buộc chuông vàng ở cổ tay và mắt cá chân, khi nhảy múa, âm thanh leng keng trong trẻo ngọt ngào khiến người ta phải lưu luyến, mơ màng.

Mặt Quý Từ đỏ bừng, giả vờ cúi đầu ho khan vài tiếng.

Phản ứng này nhanh chóng khiến sắc mặt Tần Giác trở nên âm u.

Trong mắt y xuất hiện tia sắc bén lạnh lùng, nhưng giọng điệu lại vô cùng ôn hòa, thậm chí còn có chút trêu chọc:

“Sư huynh xấu hổ sao?”

Quý Từ chớp chớp mắt, nói như đúng rồi:

“Xấu hổ thì sao? Đệ chưa từng xấu hổ à?”

Tên nhóc này khi đối mặt với anh còn có thể xấu hổ đỏ mặt, sau này nếu có người trong lòng, không biết sẽ xấu hổ thành dạng gì nữa.

Nghĩ vậy, Quý Từ vô cớ cảm thấy ưu việt:

“Đệ chờ xem, sau này đệ chắc chắn sẽ dễ đỏ mặt hơn sư huynh.”

Nói xong, anh còn đưa tay nhéo mặt Tần Giác.

Tần Giác không nói gì, y nhắm mắt lại, không tiếp tục đề tài này nữa, ngược lại nói:

“Sư huynh rất thích những vũ nữ này?”

Quý Từ ném đậu phộng vào miệng, cà lơ phất phơ nói:

“Tất nhiên rồi, ai cũng có lòng yêu cái đẹp, chẳng lẽ ta không được phép thưởng thức mỹ nhân sao?”

Anh vừa dứt lời liền cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Tần Giác rũ mắt, rầu rĩ đáp lời.

Lúc này Quý Từ mới chợt nhớ ra, đúng rồi, tiểu sư đệ không muốn anh đón dâu.

Quý Từ có chút bất đắc dĩ, an ủi:

“Không có gì đâu, ta cũng chỉ là thưởng thức thôi, trong mắt ta, ngoại trừ tiểu sư đệ, những người khác ta đều không để vào mắt.”

Tần Giác không nói chuyện, có vẻ như là vẫn không vui, uống rượu hết ly này đến ly khác, Quý Từ muốn khuyên mà không kịp.

Đến cuối cùng, Tần Giác uống đến ngất đi, ngã vào lòng sư huynh, lúc này Quý Từ mới nhận ra tiểu sư đệ của mình say rồi.

Cách đó không xa, công tử Lễ Bộ thấy hết mọi chuyện, hưng phấn vỗ đùi, suýt nữa đã hất hết rượu trên bàn xuống đất.

Lễ Bộ thượng thư hoảng sợ, mắng: “Nghiệt tử, con làm gì vậy hả?!”

Công tử kia mắt điếc tai ngơ, chỉ nhếch miệng cười ngây ngô.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Công tử Thượng Thư vừa đu được OTP real ✌️

🌞🌞🌞🌞🌞

Chương 90. Người trong lòng?

Edit + beta: Iris

Tần Giác uống say.

Nhận ra điều này, Quý Từ hơi ảo não.

Trách anh không đúng, anh hẳn nên khuyên tiểu sư đệ uống ít thôi sớm hơn mới đúng.

Cũng phải, tiểu sư đệ nhà anh mới cập quan được bao lâu chứ, trước đây không có làm càn uống rượu như này, nhất thời không để ý, Tần Giác đã tự biến mình thành thế này.

Quý Từ cẩn thận đẩy Tần Giác khỏi người mình, nhỏ giọng nói:

“Đệ ngoan chút, ngồi xuống trước đi.”

Tần Giác mở to đôi mắt mờ mịt, không nói gì.

Thấy Quý Từ đặt tay lên vai và hông y, như muốn đẩy y ngồi trở về, Tần Giác cau mày, càng ôm chặt Quý Từ hơn.

“Lạch cạch!”

Ly rượu rơi xuống đất, phát ra tiếng vang chói tai.

Tiếng vang này thành công thu hút ánh mắt của mọi người, kể cả Lương Hoàng trên chủ tọa.

Không biết vì sao, Quý Từ nổi da gà khắp người.

Đây… Tự dưng thấy xấu hổ là sao vậy?

Anh muốn nhanh chóng buông Tần Giác ra, ngặt nỗi tên nhóc này ôm chặt quá, sống chết không chịu buông tay, Quý Từ dùng chút linh lực mới lột y ra khỏi người mình được.

Sau khi xong việc, Quý Từ thở phào nhẹ nhõm, đang định giải thích với Lương Hoàng thì mu bàn tay bị một luồng nhiệt nóng hổi thiêu đốt.

Quý Từ sửng sốt, xoay người lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy Tần Giác đang… Khóc.

Quý Từ choáng váng.

Anh cuống quýt lấy khăn ra lau nước mắt cho y, nôn nóng nói:

“Đệ khóc cái gì? Ta chỉ nói với phụ hoàng một câu thôi mà, sao đệ lại khóc?”

Tần Giác thật sự đang khóc, hơn nữa còn bày khuôn mặt vô cảm ra mà khóc.

Khuôn mặt lạnh như băng, nhưng nước mắt cứ lăn từng giọt từng giọt xuống, rơi xuống người Quý Từ như không cần tiền.

Phải mất một lúc lâu sau, trong miệng y mới phát ra vài âm thanh khó chịu.

Quý Từ hoàn toàn không biết nên làm gì lúc này, trước kia khi anh say rượu cũng không có khóc, sao Tần Giác lại khóc thành như vậy?

Anh luống cuống tay chân lau nước mắt cho tiểu sư đệ, hoàn toàn không rảnh bận tâm ánh mắt của người ngoài.

Cho đến khi Lương Hoàng ngồi ở chủ tọa hô tên anh:

“Làm sao vậy?”

Bất đắc dĩ, Quý Từ chỉ có thể xoay người lại hành lễ rồi nói:

“Phụ hoàng, sư đệ của nhi thần hình như… Say rồi.”

Nghe vậy, Lương Hoàng tò mò nhướng mày:

“Say rồi? Hắn uống say sẽ phát điên à?”

“Uống say không đến nước phát điên,” nói đến đây, Quý Từ hơi xấu hổ, “Nhưng không biết vì sao lại bắt đầu khóc.”

Nghe câu này, Lương Hoàng hừ cười thành tiếng: “Suy cho cùng cũng chỉ là nhóc con mới 20 tuổi đầu, uống rượu còn có thể uống đến khóc.”

“Thôi, trẫm gọi người đưa hắn về hậu viện, để hắn một mình thư giãn.”

Làm vậy cũng không tệ, Quý Từ cảm thấy ý kiến này rất hay, đang định đồng ý thì tay áo bị Tần Giác kéo lại.

Tần Giác nước mắt chảy đầy mặt, thần sắc trong mắt hơi khó hiểu, lúc nhìn anh lại hết sức bướng bỉnh.

Quý Từ định nói cứ quyết định vậy đi thì bị nghẹn lại trong họng.

Anh suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nói với Lương Hoàng:

“Thôi ạ, sư đệ của con khá dính người, nếu con không theo bên cạnh, chỉ sợ sẽ làm ầm ĩ.”

Lương Hoàng hơi bất mãn: “Đã lớn như vậy rồi, chẳng lẽ uống say còn muốn sư huynh con hát ru cho hắn?”

Quý Từ hơi khựng lại, nghiêng đầu nhìn Tần Giác.

Đôi mắt tên nhóc này sáng rực, trong mắt hiện lên vẻ mong chờ.

Quý Từ cắn thịt bên má, cuối cùng bất đắc dĩ nói:

“Phụ hoàng, người đừng nói nữa, nếu người còn tiếp tục xúi như vậy, chỉ sợ để ấy thật sự sẽ đòi nhi thần hát ru cho đệ ấy.”

Anh vừa dứt lời, mọi người lập tức cười to.

Có quan viên ở đằng sau nói:

“Cảnh Vương không hề giống đang chăm sóc sư đệ gì cả, giống như chăm sóc tiểu thê tử hơn, còn hát ru nữa chứ!”

Người nọ nói xong, mọi người lại cười vang.

Ngay cả các phi tần cũng không nhịn được che miệng cười khúc khích.

Lương Hoàng cũng thấy thú vị, lắc đầu:

“Con cũng thật là, chiều chuộng hắn như vậy.”

Quý Từ cười nói: “Đành chịu thôi, ai bảo nhi thần chỉ có một sư đệ là đệ ấy chứ?”

Khi nghe thấy câu này, Tần Giác nắm chặt ống tay áo của sư huynh hơn.

Trong mắt hiện lên tia tối đen, nhưng nhanh chóng biến mất, bàn tay đang nắm chặt ống tay áo thả lỏng.

Lương Hoàng nói ông ấy cũng hết cách với Quý Từ, xua tay kêu Quý Từ dẫn Tần Giác ra ngoài thư giãn.

Quý Từ chắp tay hành lễ:

“Đa tạ phụ hoàng.”

Anh xoay người đưa tay về phía Tần Giác, trên môi nở nụ cười:

“Đi thôi, sư huynh dẫn đệ ra ngoài hóng gió.”

……

Bên ngoài cung điện nơi tổ chức yến hội là Ngự Hoa Viên, trong hoa viên có một cái đình ở giữa hồ, trong hồ trồng đầy hoa sen bốn mùa không bao giờ tàn, nghe nói là có một tiên nhân đã điểm hóa khi đến cung Lương Hoàng.

Từ đó, bất kể là mùa nào, những vạt hoa sen sẽ luôn nở rộ trên mặt hồ nhỏ này, trông vô cùng xinh đẹp.

Khi bọn họ ra ngoài đã gần giờ Hợi, vầng trăng khuyết treo cao trên bầu trời đầy sao.

Xung quanh ngôi đình giữa hồ có cung nữ cầm đèn, Quý Từ thấy Tần Giác khóc dữ quá, sợ người khác nhìn thấy sẽ truyền ra ngoài mấy lời không hay nên đã cho những cung nữ lui xuống, còn anh thì dùng tiên thuật treo đèn lên trên đình.

Dưới ánh sáng mờ ảo, hốc mắt Tần Giác đã đỏ như mắt thỏ.

Quý Từ cảm thấy buồn cười, duỗi ngón trỏ gãi mũi đối phương:

“Đệ à đệ, uống say sao lại còn gây sự vậy hả? Gây sự thì thôi đi, lại còn khóc sưng mũi, có xấu hổ không hả?”

Không biết Tần Giác nghe lọt tai không, sau khi thấy không có ai nhìn, Tần Giác nén nước mắt lại, đôi mắt vốn lạnh lùng lạnh nhạt giờ đây nhìn thẳng về phía Quý Từ, trong mắt có chút ý tứ không rõ.

Không biết vì sao, Quý Từ bỗng cảm thấy Tần Giác bây giờ rất giống một con sói cực kỳ đói, còn anh chính là khúc xương to ba thước khiến con sói đói chảy nước miếng.

Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, Quý Từ cảm thấy cực kỳ kỳ quái, anh dứt khoát ấn đầu Tần Giác xuống, nghiêm khắc cảnh cáo:

“Nếu đệ còn dám nhìn ta bằng ánh mắt này, ta sẽ móc mắt đệ.”

Tần Giác đang thi pháp lại bị ngắt ngang, lập tức dại ra.

Y bất mãn giãy giụa vài cái, thấy Quý Từ vẫn cảnh giác thì thay đổi chiến lược, trực tiếp nhào vào lòng Quý Từ, vô cùng ỷ lại cọ cọ vào cổ sư huynh.

Bàn tay đang ấn cổ Tần Giác của Quý Từ lập tức dừng lại.

Anh thả lỏng sức lực, thay vào đó, nhẹ nhàng che nó lại, giọng nói mang theo nghi ngờ:

“Tối nay đệ làm sao vậy? Uống rượu mà cũng có thể biến mình thành như vậy?”

Tần Giác không nói chuyện, chỉ ỷ lại cọ cọ vào ngực Quý Từ, miệng nỉ non tên anh.

Quý Từ nghe thấy, cơ thể nhất thời cứng đờ.

Cứ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, có sư đệ nhà ai say rượu mà lại khóc lóc bám người, trong miệng vẫn luôn gọi tên sư huynh?

Như kiểu… Quý Từ không phải là sư huynh mà là người trong lòng của y.

Nghĩ vậy, Quý Từ rùng mình.

Anh cụp mắt, đưa tay chạm vào vai Tần Giác, giọng nói có chút khô khan:

“Này, đệ đứng dậy trước đi, chúng ta…”

Anh còn chưa nói xong, một cơn gió mạnh thổi qua, lập tức thổi tắt toàn bộ lồng đèn mà Quý Từ treo trên góc đình.

Khu vực xung quanh lập tức rơi vào bóng tối.

Quý Từ giật mình, nhạy bén cảm thấy cơn gió này không bình thường, đang định đẩy Tần Giác ra để đứng dậy kiểm tra, bên hông đột nhiên bị một đôi tay siết chặt.

Sức y lớn đến mức Quý Từ phải đánh lên người Tần Giác.

Anh tức giận ngẩng đầu lên định mắng hai câu, đúng lúc Tần Giác lại cúi đầu xuống.

Quý Từ chỉ cảm thấy cổ mình ấm nóng, não lập tức ngừng hoạt động.

—— Hầu kết của anh bị hôn.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Hai chương này dịch xong hồi hôm qua, định nay dịch 2 chương nữa rồi đăng 4 chương. Mà nay điện thoại lên cơn loạn cảm ứng 🥲 bình thường nó loạn có 1 2 tiếng là hết, tự dưng nay loạn từ sáng sớm đến chiều tối, không dịch được thêm gì nên đăng luôn 🥲

Đăng: 11/4/2024


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net