Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Thiển Vân cũng nhìn ra, từ khi Tô Mặc Ngưng vào tửu lâu này, sắc mặt liền không được tốt, Chung Thiển Vân suy nghĩ trong chốc lát, nhịn không được hỏi: "Tửu lâu này có vấn đề gì sao?"

Tô Mặc Ngưng lắc lắc đầu: "Chỉ là có chút ồn ào, về sau không cần tới nhiều."

Chung Thiển Vân gật đầu liên tục: "Yên tâm đi, hậu viện thanh tĩnh hơn rất nhiều, nếu như có việc, chúng ta liền đi hậu viện. Chỉ là lần đầu tiên tới, cho nên mới để cho ngươi đi ra đằng trước để nhìn."

Tô Mặc Ngưng đứng lên đi ra ngoài, Chung Thiển Vân cũng vội vàng đuổi theo.

Trở về phủ, Chung Thiển Vân rửa mặt xong liền muốn chui vào ổ chăn, vừa mới ngồi vào đã bị Tô Mặc Ngưng đá ra ngoài: "Hôi!"

Chung Thiển Vân giơ tay ngửi ngửi khí vị trên người mình, cau mày: "Không hôi a."

Tô Mặc Ngưng không thèm để ý tới nàng, chỉ cần Chung Thiển Vân ngồi xuống mép giường liền bị đá xuống, Chung Thiển Vân không còn cách nào khác, đành phải đi phòng tắm từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài tỉ mỉ cọ sạch một lần, đến khi trở về, Tô Mặc Ngưng vẫn chưa ngủ, Chung Thiển Vân ngoan ngoãn đứng ở mép giường, duỗi một bàn tay qua: "Ngươi ngửi thử xem, có còn hôi hay không?"

Tô Mặc Ngưng không có nghe, cũng không đem người đá xuống dưới nữa, Chung Thiển Vân cười hì hì chui vào ổ chăn, đem người ôm vào trong ngực, nhưng vừa mới ôm, liền bị Tô Mặc Ngưng bẻ ra, Chung Thiển Vân lại ôm, Tô Mặc Ngưng lại bẻ ra, hai người qua lại vài lần, Chung Thiển Vân thấy nàng không có ý thỏa hiệp, liền hỏi: "Hôm nay ta có chọc ngươi không cao hứng sao?"

Tô Mặc Ngưng vẫn đưa lưng về phía nàng: "Không có."

Chung Thiển Vân gãi gãi đầu, nếu không có chọc nàng không vui, vậy như thế nào không cho ôm nha? Chung Thiển Vân suy nghĩ trong chốc lát, nháy đôi mắt, tràn đầy vui sướng, ghé qua: "Nhưng mà ta muốn hôn hôn?"

Tô Mặc Ngưng xoay người nhấc chân liền đem người đá xuống giường, bùm một tiếng, rơi không nhẹ.

Chung Thiển Vân không có chuẩn bị, ngã xuống thật đau, cũng không làm ra vẻ, oạch một cái bò lên, lại hướng vào trong ổ chăn, thấy Tô Mặc Ngưng không có xoay người lại đây, cũng không để ý đến mình, nàng cười ha hả nằm xuống, không có nửa điểm trách cứ, duỗi tay liền muốn đem người ôm vào trong ngực, Tô Mặc Ngưng thở dài: "Ngươi không tức giận sao?"

Chung Thiển Vân không chút nào để ý: "Tuy rằng ta không biết nơi nào làm không đúng, nhưng nhất định là ta đã làm sai cái gì đó, mới chọc ngươi không vui, ngươi rải chút tiểu tính tình cũng không sao, ngươi xem, sau khi ngươi nguôi giận, vẫn rất thông tình đạt lý."

Tô Mặc Ngưng mềm lòng một chút, xoay người lại nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ở trong lòng ngực của nàng rầu rĩ nói: "Về sau nếu trên người của ngươi có dính khí vị của cô nương công tử khác, đừng hòng vào nhà, cái mũi của ta không thoải mái."

Lúc này Chung Thiển Vân mới bừng tỉnh đại ngộ, a một tiếng: "Nguyên lai cái mũi của ngươi cũng giống với ta, chỉ thích hương vị của Tô Mặc Ngưng. Vẫn là nương tử nói có đạo lý, ta nói mà, chỉ cần ta ra bên ngoài cả người liền không thoải mái, nguyên lai là bởi vì cái mũi không thoải mái, xem ra về sau phải ủy khuất nương tử rồi, cho ta ôm nhiều một chút, để cho trên người của ta nhiều lây dính chút khí vị của ngươi, cả người liền thoải mái."

Tô Mặc Ngưng nghe nàng hồ ngôn loạn ngữ, nhịn không được nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn nàng: "Ngươi học nói ngọt từ chỗ nào vậy? Lúc trước khi ngươi tiến cung, rất kiêu ngạo, không thèm nói chuyện với người khác, còn bây giờ lại rất biết hống người."

Chung Thiển Vân cúi đầu nhìn nàng, trong mắt tràn đầy sủng nịch: "Hiện giờ ngươi có thể đi ra ngoài hỏi thăm một chút, ta vẫn còn là ta của trước kia, chỉ là ta cũng không biết vì sao, đến trước mặt ngươi, giống như liền thay đổi thành một người khác, có lẽ là ngươi quá tốt đi, nhìn ngươi, tâm địa cứng rắn không nổi, làm cái gì cũng mềm theo."

Lời nói của Chung Thiển Vân không tính là quá dễ nghe, hay quá hoa mỹ, nhưng Tô Mặc Ngưng lại rất hưởng thụ, nhẹ nhàng giật giật thân mình, ở trên môi nàng hôn một cái. Chỉ đơn giản đụng vào, Chung Thiển Vân lại bị nàng nhấc lên ngứa ngáy, xiết chặt vòng tay, cúi người hôn cháy bỏng lại dài lâu.

Hôn một hồi lâu, tay của Chung Thiển Vân liền không thành thật, đầu tiên là ở trên lưng của Tô Mặc Ngưng nhẹ nhàng vỗ về, Tô Mặc Ngưng không có kháng cự, Chung Thiển Vân liền tiếp tục, chậm rãi bơi tới trên eo, trên mông. Tô Mặc Ngưng đỏ mặt đè lại cái tay lộn xộn của nàng, ngửa đầu về sau, cùng Chung Thiển Vân tách ra một chút.

Chung Thiển Vân không đợi nàng nói chuyện, lại hôn lên, còn tay thì thành thật hơn một tí, chỉ du tẩn trên lưng nàng thôi, Tô Mặc Ngưng không có ngăn cản nàng. Sau khi hôn xong, Tô Mặc Ngưng nửa ghé vào trên người nàng, đem khuôn mặt chôn ở hõm vai, một tay ôm cổ nàng. Chung Thiển Vân ôm eo nàng, lại nghiêng đầu hôn lên đầu tóc của nàng.

Hai người cứ như vậy đi vào giấc ngủ, đến khi tỉnh lại, Chung Thiển Vân nơi nào chịu dậy, lại ăn vạ thân thiết trong chốc lát mới đứng dậy. Tô Mặc Ngưng đi thư viện, trong lòng đột nhiên cảm thấy vắng vẻ, cứ nhớ thương Chung Thiển Vân, không biết hiện tại nàng đang ở nơi nào, đang làm cái gì.

Lúc đang dùng cơm trưa thì Chung Thiển Vân tới thư viện, Tô Mặc Ngưng thấy nàng lại đây, trong lòng vui mừng: "Ngươi xong việc bên ngoài rồi sao?"

Chung Thiển Vân lắc lắc đầu: "Cả ngày hôm nay ở bên ngoài đều thất thần, nơi nào có thể làm được chuyện, còn không bằng tới tìm ngươi, ngốc ở bên cạnh ngươi, có lẽ còn có thể bình thường được một chút."

Tô Mặc Ngưng không nói gì, chỉ gắp đồ ăn cho nàng: "Có lẽ là gần đây quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút cũng được."

Chung Thiển Vân vui sướng ăn cơm cùng đồ ăn, gật đầu đồng ý: "Đúng vậy đúng vậy, nhất định là như thế, mấy ngày tới ta liền không đi quản những chuyện đó, chỉ thủ ngươi."

Sau giờ ngọ, sổ sách của hai tửu lâu được đưa tới, lúc trước sổ sách của Phong Nguyệt Lâu chưa có đưa qua, Tô Mặc Ngưng cũng không nắm được tình huống cụ thể như thế nào, hiện giờ đã đi vào quỹ đạo, tự nhiên sổ sách cũng sẽ giống với tửu lâu đầu tiên, đưa tới cho Tô Mặc Ngưng xem qua.

Tô Mặc Ngưng cẩn thận nhìn trong chốc lát, tuy rằng Phong Nguyệt Lâu này không đứng đắn, nhưng tiền thu vào đích xác là khả quan, cũng nhìn ra được Chung Thiển Vân có bỏ chút tâm tư vào nó.

Tô Mặc Ngưng đang xem sổ sách, Chung Thiển Vân nhàn rỗi không có việc gì làm, liền nâng đầu nhìn Tô Mặc Ngưng chằm chằm. Tô Mặc Ngưng nhìn sổ sách bao lâu, Chung Thiển Vân liền nhìn nàng bấy lâu. Chung Thiển Vân xem đến mê mẩn, chớp đôi mắt, cuối cùng không nhịn được, ghé vào hôn một cái ở trên mặt nàng.

Tô Mặc Ngưng nghiêng đầu nhìn nàng, nàng mới phát giác ra vừa rồi bản thân mình cầm lòng không đậu đã làm chuyện gì, không đủ tự tin nhưng lại không muốn nhận sai: "Như thế nào? Không thể hôn sao?"

Tô Mặc Ngưng chỉ cười cười, không trách nàng, cũng không nói gì. Chung Thiển Vân liền được một tấc lại muốn tiến lên một thước, đem mặt thấu qua: "Lễ thượng vãng lai, ngươi cũng nên trả một chút."

(Lễ thượng vãng lai : có qua có lại)

Vành tai của Tô Mặc Ngưng phiếm hồng, nhưng không có ngượng ngùng, ở trên mặt nàng hôn một cái. Chung Thiển Vân cảm thấy mỹ mãn mà ngồi ở một bên, bắt đầu lật sách để nhìn.

An phận không được bao lâu, Chung Thiển Vân lại rút sổ sách ở trên tay Tô Mặc Ngưng ra đặt ở một bên, nghiêng thân qua hôn lên môi, Tô Mặc Ngưng ngửa thân mình về phía sau, cuối cùng duy trì không nổi, mới giơ tay ôm lấy Chung Thiển Vân, Chung Thiển Vân quen thuộc mà cạy ra răng môi của nàng, truy đuổi, triền miên. Qua một hồi lâu, hai người mới tách ra, Tô Mặc Ngưng nhìn vào mắt của Chung Thiển Vân, nơi đó giấu không được nóng cháy, si mê, chứa đầy nhu tình, làm nàng nhớ tới ngày ấy ở trong cung, lúc hai người mất đi lý trí không hề thanh tỉnh, nàng cũng thấy qua đôi mắt như vậy của Chung Thiển Vân.

Trong lòng Tô Mặc Ngưng nhảy dựng, giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ đuôi mắt của Chung Thiển Vân, Chung Thiển Vân thuận thế đem mặt dán ở trong lòng bàn tay nàng, mở miệng nói lại có chút ủy khuất: "Nương tử, ta sợ là nhịn không được bao lâu nữa."

Tô Mặc Ngưng trên mặt phiếm hồng, không dám nhìn thẳng vào Chung Thiển Vân, dời đi đôi mắt: "Nói bậy, như thế nào sẽ nhịn không được?"

Chung Thiển Vân vẫn một bộ ủy khuất như cũ: "Ta đường đường là nữ nhi, lại ở thời kỳ thanh niên trai tráng, mỹ nhân ở trong ngực, nơi nào có thể nhẫn."

Tô Mặc Ngưng cố ý chọc nàng: "Trong Phong Nguyệt Lâu của ngươi có không ít mỹ nhân, nếu như nhịn không được, liền đến đó tìm đi."

Chung Thiển Vân hôn lên môi nàng một cái: "Ngươi biết rõ ta có ý tứ gì, ngươi cũng biết ta ngạo, nơi nào sẽ đem người khác để vào mắt, trong mắt ta, trong lòng ta, cũng chỉ có ngươi mà thôi."

Hiện giờ Tô Mặc Ngưng đối với cử chỉ thân mật giữa hai người đã thản nhiên hơn rất nhiều, nghe Chung Thiển Vân nói xong, cũng hôn lên môi nàng: "Ta còn chưa rõ rốt cuộc tính tình của ngươi là như thế nào, ta không biết ngươi đối với ta thích có thể có duy trì được bao lâu. Ta sợ đến cuối cùng chỉ có ta vạn kiếp bất phục."

Chung Thiển Vân cũng hiểu được ý tứ của Tô Mặc Ngưng, không phải Tô Mặc Ngưng không có tình ý với nàng, chỉ là vẫn chưa yên tâm về nàng mà thôi, ủy khuất tan đi một chút: "Ngươi xem ta lớn lên đẹp như vậy, người đều nói tướng từ tâm sinh, ta đẹp người như vậy, tâm địa nhất định là rất tốt, tình cảm ta đối với ngươi nhất định có thể lâu đến khi ngươi không cần nữa mới thôi."

Tô Mặc Ngưng bị nàng chọc cười: "Nơi nào có người khoe khoang như ngươi vậy, có biết xấu hổ hay không?"

"Cái này có cái gì đâu mà xấu hổ, ta chính là thiên hạ đệ nhị mỹ nhân." Chung Thiển Vân một bộ đúng lý hợp tình.

Tô Mặc Ngưng cười nhéo nhéo mặt nàng: "Lại còn có cái phong hào nào? Vậy đệ nhất mỹ nhân là ai?"

"Đương nhiên là ngươi nha!" Chung Thiển Vân nhướng mày, "Nguyên bản ta là đệ nhất mỹ nhân, nhưng từ khi nhận thức ngươi, ta tự biết xấu hổ, liền đem cái đệ nhất mỹ nhân này nhường cho ngươi."

Tô Mặc Ngưng nga một tiếng: "Nguyên lai đây là tự ngươi phong nha!"

Chung Thiển Vân ngẩng lên đầu, tiêu sái vung tay một cái: "Thiên hạ của ta tự nhiên là do ta định đoạt, ngươi ở trong thiên hạ của ta chính là đệ nhất mỹ nhân, như thế nào, có phục hay không?"

Chung Thiển Vân đang ngồi ở một bên, lập tức đứng lên, vỗ tay một cái: "Nha! Xém chút thì quên!" Nói xong, vội vàng gọi người lên xe ngựa lấy một cái tráp tới. Chung Thiển Vân bưng cái tráp ngồi vào bên cạnh Tô Mặc Ngưng, mở tráp ra, bên trong có một tờ giấy được gấp ngay ngắn, Chung Thiển Vân lấy tờ giấy ra, nói: "Hôm nay ta tìm được một bài thơ, kinh vi thiên nhân, cố ý mang đến cho ngươi nhìn một cái."

(Kinh vi thiên nhân : ý chỉ phi thường kinh ngạc khi nghe hoặc thấy người nào đó, nghỉ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.)

Tô Mặc Ngưng bị lời nói của nàng hấp dẫn, tràn đầy tò mò, chờ nàng mở thơ ra, đợi đến khi thơ được mở ra, đột nhiên Tô Mặc Ngưng lại mất tự nhiên, thơ này, là bài thơ ngày ấy ở trong cung chính nàng làm, viết tự nhiên là Chung Thiển Vân.

Lúc Chung Thiển Vân giơ lên, còn cố ý tỏ ra tò mò: "Ngươi nói một chút xem, cái này có phải là viết về ta hay không nha? Ta thấy rất giống nha!"

Tô Mặc Ngưng quay đầu đi, cầm lấy sổ sách: "Cái này làm sao ta biết được?"

Chung Thiển Vân vẫn ở một bên làm bộ làm tịch: "Người viết bài thơ này tất nhiên là trộm yêu ta say đắm, bằng không sao có thể đem ta viết đến sinh động như thật như thế đúng không? Nghĩ lại, ta ở trong lòng nàng nhất định là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, mới chọc nàng cầm lòng không đậu mà viết ta vào thơ."

Tô Mặc Ngưng vẫn một bộ dạng không có quan hệ gì với nàng: "Bớt mơ tưởng, có lẽ căn bản không phải viết về ngươi."

Chung Thiển Vân thấy nàng còn muốn chống chế, lại thò lại gần ra vẻ mê hoặc: "Ngươi đoán xem ta tìm thấy bài thơ này ở đâu?"

Kỳ thật bài thơ này là nàng cố ý nhờ người đi tìm, nàng nhớ rõ, ngày ấy ở trong cung, Hoàng Hậu nương nương bảo các nàng làm thơ, Chung Thiển Vân liền nhờ người vào trong cung tìm, hơn nữa hai người các nàng đều đã thành thân, Hoàng Hậu nương nương cũng sẽ không đem thơ của Tô Mặc Ngưng giấu đi làm gì.

Quả nhiên, buổi sáng hôm nay liền có người đem thơ tới, làm thơ thì nàng chỉ biết sơ sơ mà thôi, chỉ vì là Tô Mặc Ngưng viết, cho nên nàng liền nhìn nhiều mấy lần, càng nhìn càng vui sướng, người trong thơ, không phải là nàng sao? Nàng liền ôm thơ, ba ba chạy tới tìm người. Nhưng tới cửa thư viện, thì nghe được Tô Mặc Ngưng đang muốn dùng cơm trưa, nhất thời nóng vội, liền đem thơ vứt ra sau đầu, vừa rồi mới nhớ ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net