Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Mặc Ngưng vừa nghe liền biết, đây là nàng tốn tâm tư cho người vào trong cung tìm, nhưng mà vô luận như thế nào nàng cũng sẽ không thừa nhận, liền làm ra một bộ không chút nào để ý: "Chỉ là một bài thơ mà thôi, ngươi hà tất miệt mài theo đuổi."

"Không thể nói như vậy nha, ai cũng nói nương tử của ta là tài nữ tuyệt diễm về thơ ca, ta đây cũng không thể quá kém, cũng phải nghiên cứu mấy bài thơ mới được."

Đương nhiên là Chung Thiển Vân cũng nhìn ra ý tứ của Tô Mặc Ngưng, nơi nào chịu dễ dàng buông tha nàng như vậy.

"Nếu như ngươi muốn nhìn thơ, ta có thể tặng ngươi mấy quyển thi tập." Tô Mặc Ngưng nói xong liền muốn đứng dậy, lại bị Chung Thiển Vân kéo lại: "Không vội không vội, chúng ta tới cân nhắc bài thơ này trước đi."

"Bài thơ này đơn giản nông cạn, không có gì để cân nhắc." Tô Mặc Ngưng đi không được, liền duỗi tay muốn lấy bài thơ kia, đợi bắt được đến tay nhất định là muốn chơi xấu xé đi, dù sao ở chung với Chung Thiển Vân lâu rồi, da mặt gì đó không cần cũng được.

Chung Thiển Vân giơ tay lên, tránh thoát khỏi động tác của Tô Mặc Ngưng: "Xem ra là ta tài hèn ít học, ta chỉ có thể nhìn ra được người làm bài thơ này đang khen ta đẹp, ngươi giúp ta nhìn một cái, nhìn xem người làm bài thơ này có ý với ta hay không?"

"Thơ này chưa chắc là viết ngươi, lại càng không biết người làm thơ có ý đồ gì, ngươi suy đoán lung tung cái gì."

Tô Mặc Ngưng liều chết cũng không chịu thừa nhận, Chung Thiển Vân giả bộ giật mình, "Không bằng chúng ta hỏi một chút người làm bài thơ này đi!"

Ngay sau đó lập tức kêu người tiến vào, hỏi: "Lúc ngươi tìm được bài thơ này, có từng chú ý là ai viết không?"

Người nọ tuy rằng không biết chủ tử của mình đang muốn làm cái gì, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Đây là ngày ấy tiểu thư vào cung, phu nhân tự mình làm."

Chung Thiển Vân vung tay lên, người nọ đi xuống, Chung Thiển Vân lập tức xoay người đối với Tô Mặc Ngưng: "Nha! Nguyên lai thơ này là nương tử viết nha! Ta nói mà bảo sao có thể viết tốt đến như thế."

Tô Mặc Ngưng cũng làm ra một bộ giật mình: "Nga? Lại là ta tự làm? Cũng phải là ta tiện tay làm mà thôi, cho nên không có để ở trong lòng, mới vừa rồi nhìn thoáng qua nên chưa nhìn ra, ngươi lấy tới ta cẩn thận nhìn một cái." Nàng quyết tâm đợi bắt được bài thơ, liền xé tan tành, lại làm bộ xem không rõ, nghĩ không ra.

Chung Thiển Vân cũng ở chung với Tô Mặc Ngưng lâu như vậy rồi, cũng biết con người nàng nhìn thì văn tĩnh ôn nhu, nhưng trong bụng lại đầy ý xấu, cũng không kém hơn mình bao nhiêu, nghĩ nghĩ liền biết nàng đang đánh cái chủ ý gì, nhưng vẫn thập phần hào phóng đưa thơ qua, nói: "Nếu như thơ không còn, đêm nay ta liền muốn động phòng."

Động tác duỗi tay lấy thơ của Tô Mặc Ngưng cứng lại, nhưng vẫn đem thơ lấy tới trên tay, cười nói: "Ngươi thật là thích suy nghĩ vớ vẩn, thơ đang êm đẹp, như thế nào sẽ không còn?" Không thể huỷ đi bài thơ này, chỉ có thể căng da đầu nhìn, nhìn trong chốc lát lại đem thơ trả về cho Chung Thiển Vân: "Ta nghĩ không ra."

Chung Thiển Vân lôi kéo Tô Mặc Ngưng ngồi xuống một bên, trải giấy ra, cẩn thận bưng lên: "Chớ sợ chớ sợ, chúng ta cùng nhau hồi tưởng lại."

Tô Mặc Ngưng cau mày, không thể không thừa nhận ở phương diện mặt dày vô sỉ này, bản thân mình chung quy vẫn không đuổi kịp Chung Thiển Vân.

Chung Thiển Vân cầm thơ, chậm rãi đọc từng câu từng chữ, một lần lại một lần, Tô Mặc Ngưng không thể nhịn được nữa: "Ngươi tính toán đọc mấy lần?"

Chung Thiển Vân giả bộ một bộ thiên chân: "Đọc sách trăm lần sẽ tự thấy ý nghĩa, nếu như ta đọc không hiểu, tự nhiên là phải đọc trăm lần rồi, như vậy liền có thể biết được ý tứ của bài thơ này."

Tô Mặc Ngưng cảm thấy, nếu như mình không nói chút gì đó, sợ là nàng ấy sẽ đem bài thơ này niệm trăm lần ở bên tai mình mất, vội vàng đánh gãy nàng: "Nghe ngươi đọc mấy lần, ta mơ hồ nhớ lại được một ít rồi. Bài thơ này nha, cũng không có ý tứ gì, lúc ấy nương nương kêu chúng ta viết hoa, ta chỉ là đem hoa nhân cách hoá mà thôi."

Chung Thiển Vân đưa giấy tới trước mặt Tô Mặc Ngưng, chỉ vào một câu trong đó: "Không đúng không đúng, ngươi nhìn câu này đi, dung mạo phục sức, cực kỳ giống với một người trong cung ngày ấy, ngươi nói người nọ là ai? Trùng hợp như vậy, chính là ta nha!"

Tô Mặc Ngưng bất đắc dĩ thở dài: "Nếu như ngươi đem tâm tư này dùng ở trên việc đọc sách, mặc dù không đảm đương nổi Trạng Nguyên cũng có thể làm cái Thám Hoa."

Chung Thiển Vân thấy nàng cam chịu, cười đến đắc ý, lại tiếp tục truy vấn: "Ngày ấy trong cung nhiều người như vậy, ngươi và ta đều không quen biết lẫn nhau, sao ngươi lại nhìn ta chằm chằm vậy, còn đem ta viết vào thơ?"

Tô Mặc Ngưng biết nàng suy nghĩ nhiều, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu: "Thứ nhất, đích xác tướng mạo của ngươi xuất chúng, vô tình liền đem ngươi viết vào thơ; thứ hai, cũng là muốn cho nương nương chú ý tới ngươi, để ngươi chiếm lấy vị trí Thái Tử Phi, trả cho ta tự do cùng thanh tĩnh."

Chung Thiển Vân thập phần lý giải tư tâm lúc ấy của Tô Mặc Ngưng, lúc ấy nàng cũng nghĩ ai đó đem vị trí Thái Tử Phi kia đoạt đi đi, hảo hảo buông tha nàng, chỉ là hiện giờ vì trêu đùa Tô Mặc Ngưng, cố ý làm ra một bộ rất để bụng, há to miệng: "Tâm tư của ngươi thật là ác độc! Mệt ta mơ mơ màng màng còn muốn cứu ngươi, nguyên lai là ngươi muốn đem ta đẩy vào hố lửa."

Tô Mặc Ngưng mím môi: "Ngày ấy ít nhiều gì cũng nhờ có ngươi, cảm ơn."

Chung Thiển Vân đột nhiên liền không được tự nhiên: "Ngươi đột nhiên khách khí như vậy làm cái gì?"

"Bất luận kết quả như thế nào, đích xác theo như lời ngươi nói, ngươi một lòng nhiệt huyết lại đây cứu ta, cuối cùng còn đem chính mình đáp vào. Tuy không có trách oán qua ngươi, nhưng cũng chưa từng nói lời cảm ơn." Tô Mặc Ngưng tiến lên nhẹ nhàng đem người ôm lấy, "Cảm ơn ngươi đã cứu ta ra, cảm ơn ngươi gặp ta."

Chung Thiển Vân thu hồi tâm chơi, đem người ôm lấy: "Lúc ấy ta cũng trách số phận không tốt, gặp phải việc này. Hiện giờ, ta lại cảm thấy chính mình may mắn vạn phần, nếu như không phải như vậy, ta phải làm sao mới có thể cưới được ngươi về nhà, đem ngươi ôm vào trong lòng ngực?"

Tô Mặc Ngưng nhẹ nhàng bắt lấy quầo áo sau lưng Chung Thiển Vân: "Mới vừa rồi ngươi cũng đã nói tâm tư ta ác độc, ngươi liền phải nhớ kỹ, nếu như phụ ta, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi."

Chung Thiển Vân liên tục gật đầu: "Nếu như ngày nào đó ta phụ ngươi, liền tùy ngươi xử trí, ta không có nửa câu oán hận."

Nói xong, Chung Thiển Vân mới đột nhiên ngộ ra, từ trong lòng ngực vớt Tô Mặc Ngưng lên, tràn đầy kinh hỉ mà nhìn nàng: "Ngươi nguyện ý?"

Tô Mặc Ngưng trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, có điều ám chỉ mà nhìn thoáng qua bài thơ đang đặt ở một bên: "Ngươi đều bức đến phân thượng này, ta còn có thể phản kháng sao?"

Chung Thiển Vân vui mừng khôn xiết, lại giải thích: "Ta không có ý bức ngươi, ta chỉ là muốn chọc ngươi chơi, nếu như có thể lừa ngươi nói ra một câu thích, ta liền có thể vui vẻ mấy ngày."

Tô Mặc Ngưng cười ở trên mặt nàng hôn một cái, nhìn nàng trong mắt tràn đầy ôn nhu: "Ta biết được."

Chung Thiển Vân đem người gắt gao ôm vào trong lòng ngực: "Ta không phải đang nằm mơ đi, mặc kệ, cho dù tỉnh mộng, ta cũng xem như ngươi nguyện ý."

Tô Mặc Ngưng nhéo hông nàng một cái, Chung Thiển Vân ăn đau hô một tiếng, nhưng không có đem người buông ra: "Vậy đêm nay chúng ta có thể động phòng không?"

Tô Mặc Ngưng nghe nàng hỏi như vậy, mặt đỏ lên: "Trong đầu ngươi sao cứ nhớ mấy cái này?"

Chung Thiển Vân lại bắt đầu không đứng đắn: "Đó là đương nhiên, từ trong cung từ biệt, ta......"

Lời còn chưa nói xong, liền bị Tô Mặc Ngưng ngăn chặn miệng, Tô Mặc Ngưng trừng mắt với nàng: "Không cần nói bậy, ngoài miệng luôn không đứng đắn."

Chung Thiển Vân không nói chuyện nữa, chỉ nhìn Tô Mặc Ngưng chằm chằm, nhiệt ý trên mặt Tô Mặc Ngưng không lùi, chỉ có thể giơ tay che khuất đi tầm mắt của nàng: "Công công cùng các huynh trưởng đều một thân chính khí, sao chỉ có ngươi giống như một tiểu lưu manh vậy."

(Công công ở đây ý chỉ cha chồng.)

Chung Thiển Vân giơ tay đem cái tay của Tô Mặc Ngưng đang che khuất tầm nhìn của mình xuống: "Ta ở trước mặt người ngoài cũng là một thân chính khí, chỉ có đối với ngươi mới có nhiều tạp niệm như vậy, đứng đắn không nổi."

Hai người biểu đạt tâm ý với nhau xong, liền dính ngọt ngấy hơn so với ngày xưa, dựa vào cùng một chỗ không nói gì, chỉ là vừa qua giờ ngọ, liền có người đến quấy rầy.

Trương Văn Tảo vào phòng, thấy thần sắc không kiên nhẫn của Chung Thiển Vân, thầm nghĩ chẳng lẽ mình tới không đúng lúc? Hắn chưa từng nghĩ nhiều, chỉ hướng tới Tô Mặc Ngưng vấn an: "Ta tới phủ tìm Thiển Vân, gã sai vặt nói nàng ở chỗ đệ muội, liền tới đây tìm." Đoạn thời gian này, tất nhiên là hắn đã hỏi thăm rõ ràng hết tất cả.

(Trương Văn Tảo là huynh đệ với Chung Thiển Vân, Chung Thiển Vân lấy Tô Mặc Ngưng cho nên Trương Văn Tảo sẽ gọi Tô Mặc Ngưng là đệ muội.)

Tô Mặc Ngưng làm hắn ngồi xuống, Chung Thiển Vân lại không kiên nhẫn: "Ngươi tìm ta làm cái gì?" Một bộ dạng chờ hắn nói xong liền phải đem người đuổi đi, Trương Văn Tảo thở dài, đều nói con gái gả chồng giống như bát nước đổ đi, như thế nào nữ nhân cưới tức phụ cũng thành như vậy?

"Lúc trước ta vẫn luôn ở bên ngoài, không biết được việc trong kinh, nói chuyện không biết nặng nhẹ, nếu như đắc tội đến đệ muội, mong rằng hai người các ngươi bao dung." Trương Văn Tảo cho rằng nói lại chuyện cũ lúc trước giữa mình với Chung Thiển Vân, sẽ làm Chung Thiển Vân ăn chút đau khổ ở chỗ Tô Mặc Ngưng, lại không biết, chuyện đó đều đã qua đi từ lâu.

Chung Thiển Vân nghe thấy hắn nhắc tới việc này, càng thêm sinh khí: "Ngươi là cố ý tới nói cái này?"

Trương Văn Tảo trừng mắt nhìn nàng một cái: "Đương nhiên không phải, ta lại đây, là có chuyện cùng ngươi thương lượng. Ta thấy hiện giờ ngươi cũng có ý tưởng làm buôn bán, lần trước, ta biết được triều đình muốn phái người mang một thương đội đi Tân Diệp thông thương, liền muốn hỏi ngươi một chút có ý định đi hay không, nếu như ngươi muốn đi, lấy năng lực của nhà ngươi, việc này tất nhiên là có thể bắt lấy. Tân Diệp đường xá xa xôi, nhiều năm như vậy, chúng ta vẫn luôn là nước sông không phạm nước giếng, nhưng vẫn luôn chưa từng thông thương, ta đến đó một lần bị chặn ở ngoài cửa, nếu như là người do triều đình phái tới, có thể sẽ thông thương được, nếu việc này ngươi có thể làm được, có thể kiếm được rất nhiều chỗ tốt ."

Chung Thiển Vân vừa nghe, liền rất có hứng thú: "Ta chưa từng nghe qua việc này, vẫn là tin tức của ngươi linh thông hơn một chút."

Trương Văn Tảo thấy nàng rốt cuộc có sắc mặt tốt, thập phần bất đắc dĩ: "Ta làm buôn bán nhiều năm, đối với những việc này tất nhiên là có để bụng, có rất ít người biết việc này, bất quá đã có không ít thương đội suy nghĩ biện pháp, nếu như ngươi cũng muốn đi, ta có thể đi cùng ngươi."

Trương Văn Tảo đem chuyện tốt như vậy giao tới trước mặt nàng, cũng là biết được loại chuyện tốt này không dễ tranh, mà bản thân hắn thiếu nhất chính là bối cảnh, Chung Thiển Vân và Tô Mặc Ngưng đều có thể nghĩ đến điểm này, Trương Văn Tảo cũng thập phần thản nhiên, chưa từng có ý giấu giếm, hơn nữa hắn có nhiều kinh nghiệm, đi chung với hắn tự nhiên là thuận lợi hơn rất nhiều, Chung Thiển Vân vốn là muốn tự mình xông ra làm chút đại sự, không vào được quân doanh liền sửa thành làm buôn bán, hiện giờ lại có một chuyện như vậy đặt ở trước mắt, nơi nào sẽ không tâm động.

Nhưng Chung Thiển Vân không có vội vã trả lời, quay đầu nhìn về phía Tô Mặc Ngưng, lại đối Trương Văn Tảo nói: "Mọi chuyện trong nhà ta đều do nương tử của ta làm chủ, ngươi hỏi nàng là được."

Trương Văn Tảo không đoán được nàng sẽ không có tiền đồ đến nước này, tuy rằng hắn cũng đoán được nàng sẽ là người sợ vợ, lại không biết nàng có thể hào phóng thừa nhận như vậy. Tô Mặc Ngưng không có lập tức đồng ý, chỉ nói muốn suy xét lại, đây là đại sự, đương nhiên không thể qua loa, Trương Văn Tảo hiểu rõ, thấy thái độ của các nàng đã có tám phần là đồng ý, liền vui vẻ trở về.

Đợi người đi rồi, Tô Mặc Ngưng mới quay đầu đối với Chung Thiển Vân nói: "Tuy nói sổ sách trong nhà là do ta quản, nhưng từ trước đến nay mọi chuyện bên ngoài đều là ngươi ra mặt. Về sau ở trước mặt người ngoài, vạn không thể lại nói trong nhà đều do ta làm chủ."

Chung Thiển Vân biết Tô Mặc Ngưng đang bận tâm mặt mũi của nàng, nhưng nàng có bao giờ để ý đến việc đó, cười hì hì nói: "Việc trong nhà, vốn dĩ đều do ngươi làm chủ, chỉ cần ngươi vui vẻ, ta đều sẽ đi làm, ngươi không vui, ta liền không làm, ta cũng không sợ người khác biết được, tốt nhất là mỗi người đều biết, ta là kim ốc tàng kiều của Tô Mặc Ngưng."

Tô Mặc Ngưng cũng nhịn không được cười một cái: "Ngươi nơi nào là kim ốc tàng kiều, rõ ràng là kiều tàng kim ốc."

(Kim ốc tàng kiều nghĩa là nhà vàng cất giấu người đẹp.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net