3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần thứ hai gặp mặt đã là ngày thử nghiệm tạo hình cho phim, Vương Nhất Bác vừa hoàn thành một buổi hoạt động thương nghiệp, vội vã chạy nhanh tới, trái với Tiêu Chiến dù thong dong chậm rãi nhưng không hề đến muộn.

Sau khi Tiêu Chiến trang điểm xong, Vương Nhất Bác lần đầu tiên được nhìn thấy Trầm Thâm chân thực như bước từ kịch bản ra tới mặt gương. Vương Nhất Bác ngây người trong chốc lát, rõ ràng biết anh là Tiêu Chiến, nhưng đồng thời cũng thầm nghĩ đây chính là Trầm Thâm trong tưởng tượng của cậu.

Tiêu Chiến đứng dậy nhìn về phía Vương Nhất Bác, chủ động bắt chuyện, "Tới rồi à?"

Vương Nhất Bác gật đầu, không phải là không muốn nói, mà cậu không biết mình nên đáp cái gì nữa.

Tiêu Chiến cũng không để ý tới sự im lặng của Vương Nhất Bác, anh hơi mím môi rồi đi lướt qua sát bên người cậu, nhưng bước chân vừa đến cửa chợt ngừng lại, Tiêu Chiến quay đầu thoáng nhìn Vương Nhất Bác.

Anh đột nhiên nhớ tới lời bạn mình nói, 'phải nắm chắc chính mình, nếu không sẽ bị hãm sâu'. Nhưng có khả năng sao? Tiêu Chiến thầm nghĩ.

Lúc này bỗng nhiên Vương Nhất Bác cũng quay đầu lại.

Ánh mắt chạm nhau, nhưng chẳng ai né tránh.

Đôi khi dù không muốn tin vào chuyện nhất kiến chung tình, nhưng rõ ràng không thể tránh khỏi một lần liếc mắt đã nhớ kĩ tới vạn năm.

Phim chính thức mở máy vào một tuần sau đó, Vương Nhất Bác trước đấy đã kiên quyết muốn ngừng toàn bộ những hoạt động thương nghiệp khác, vậy nên mặc dù bây giờ đã là cuối năm, nhưng Vương Nhất Bác vẫn thường xuyên ngồi trong tổ kịch như trước.

Tiêu Chiến biết chuyện, hỏi Vương Nhất Bác, "Để ý bộ phim này đến vậy sao?"

"Ừm, đây là bộ phim đầu tiên của tôi."

"Cậu thích đóng phim?"

Vương Nhất Bác ngây người một lúc, thích? Nói thật, cậu cũng không thấy khi đứng trước máy quay mình có gì giỏi giang tài năng lắm, còn nghĩ, nếu không nhờ Tiêu Chiến dẫn dắt, có lẽ việc quay chụp bộ phim này sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Thấy Vương Nhất Bác không đáp, Tiêu Chiến nói thêm, "Cậu lái motor rất giỏi."

Tiêu Chiến nói câu khẳng định, Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn lại, "Anh xem rồi."

Vẫn là câu khẳng định chắc chắn.

Tiêu Chiến cười cười, "Đêm trước hôm thử nghiệm tạo hình nhân vật kia tôi có search tên của cậu rồi xem đến gần bốn giờ sáng, nếu không phải vì hôm đấy phải rời giường để trang điểm, có lẽ tôi sẽ xem đến muộn hơn."

Vương Nhất Bác hơi nhếch miệng, "Tôi chưa từng tìm hiểu về anh."

Tiêu Chiến nhướng mày theo bản năng, nhưng sau đó cũng điều chỉnh lại tâm tình rất nhanh, cười nói, "Cậu không quan tâm đến diễn viên đối thủ như thế cũng được à?"

"Bởi vì không muốn biết về quá khứ của anh, cũng nghĩ, gặp nhau rồi dần dần hiểu anh cũng được."

Tay Tiêu Chiến đặt trên ghế nắm chặt, anh muốn nói một câu vui đùa để xua tan bầu không khí kỳ lạ này, nhưng cũng biết mình không thể nhanh chóng tỏ thái độ được, chỉ lên tiếng hỏi, "Nếu thế... Bây giờ cậu hiểu được gì về tôi rồi?"

"Chiến ca. . ." Vương Nhất Bác chần chờ trong chốc lát, không biết Tiêu Chiến vì một tiếng gọi này mà tim nhảy một cái.

"Chiến ca lúc trước có hơi ghét tôi, nhưng bây giờ đã không còn ghét nữa."

"Nào có chuyện đấy chứ." Tiêu Chiến cố nói dối.

Vương Nhất Bác cũng không muốn xoắn xuýt thêm về vấn đề này, cậu chuyển mắt nhìn khung cảnh vội vã trước mắt, nhân viên công tác ai cũng đang bận rộn bố trí lại bối cảnh.

Vương Nhất Bác, "Khi tôi nói muốn nhận bộ phim này, đoàn đội đã rất phản đối, nhưng dù vậy tôi vẫn kiên trì phải nhận. Tôi cũng không biết vì sao nữa, ban đầu tôi đã nghĩ là vì nội dung kịch bản hấp dẫn, thế nhưng, hiện tại tôi biết đây là ý trời muốn tôi làm vậy."

Tiêu Chiến không dám hỏi vì sao.

Nhưng Vương Nhất Bác lại không buông tha anh, "Anh không tò mò tại sao tôi nghĩ thế à?"

Tiêu Chiến ngây người nhìn chằm chằm gò má Vương Nhất Bác, yên lặng không nói lời nào. Nhưng dù vậy, nhịp tim đập ngày càng nhanh vẫn nói cho Tiêu Chiến biết rằng, anh đang rất khẩn trương.

"Bởi vì, em đã hiểu về anh."

Ngay từ lúc mới bắt đầu, đạo diễn đã sắp xếp cho họ quay cảnh thân mật, lý do là vì muốn nhanh chóng bồi dưỡng tình cảm và tương tác giữa hai người.

Ánh đèn u ám phủ sắc mờ lên căn phòng cũ nát, đạo diễn cố ý đuổi mọi người ra khỏi phòng, trước khi quay còn nói rất nhiều với hai người, đứng ở góc độ người xem để trấn an họ không cần quá áp lực, khuyến khích họ chậm rãi thử nghiệm với nhau, dù sao hôm nay cũng có điều kiện diễn không lo bị ảnh hưởng bởi những nhân tố bên ngoài.

Đạo diễn rời khỏi hiện trường, Vương Nhất Bác nhìn thẳng đôi mắt Tiêu Chiến, "Tin tưởng em không?"

Tiêu Chiến gật đầu. Anh có thể nghi ngờ cái gì đây?

Đạo diễn hô action.

Lăng Phong kéo Trầm Thâm vào gian nhà, tấm cửa gỗ bị đóng lại mạnh bạo phát ra âm thanh vỡ nát. Lăng Phong đè Trầm Thâm lên tường, bàn tay từ thái dương Trầm Thâm dần trượt xuống phía dưới xoa lấy phần xương quai xanh. Lăng Phong nhắm mắt lại, cảm nhận môi Trầm Thâm đang gần kề với mình, khí tức dồn dập kéo vào chóp mũi, khiến Lăng Phong đột nhiên có xúc động muốn hôn lên đôi môi ấy.

Không, là khiến Vương Nhất Bác có xúc động muốn hôn lên. Cậu lợi dụng khoảng thời gian không có đạo diễn đứng nhìn, thử thăm dò, hôn nhẹ lên môi Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác biết khi ấy đôi môi Tiêu Chiến đã chợt run lên, nhưng anh không hề né tránh.

Vương Nhất Bác hiểu, họ đều đang khát vọng.

Tuy rằng trong phân đoạn này kịch bản không có cảnh hôn, nhưng trước khi quay đạo diễn cũng đã nói, "Tùy theo cảm thụ mà diễn, không cần đi theo kịch bản quá sát, nếu có gì không ổn thì sau này biên tập cắt đi là được, tôi cũng đã hạn chế người ra vào hiện trường để hai cậu phát huy tự nhiên hơn."

Vương Nhất Bác cầm tấm kim bài miễn tử này, thử xem điểm mấu chốt của Tiêu Chiến rốt cuộc là ở đâu.

Chẳng biết từ khi nào họ đã cố chấp muốn tranh đua với đối phương như vậy.

Ai phục ai chứ?

Tiêu Chiến đưa tay ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, chủ động kéo hai người chìm sâu vào nụ hôn này. Đúng vậy, họ vẫn đang hôn nhau.

Vương Nhất Bác như bị điện giật, cảm thấy mình phải giữ lấy Tiêu Chiến càng chặt hơn mới có thể thỏa mãn.

Kịch bản cứ thế tiếp diễn, Lăng Phong chỉ cần đi hai bước đã có thể đẩy Trầm Thâm xuống giường. Lúc này không còn những nụ hôn điên cuồng như bão tố nữa, Lăng Phong giam cầm Trầm Thâm trong lồng ngực, giữa khoảng cách gần trong gang tấc lại chỉ yên lặng nhìn nhau.

Hô hấp của họ dần trở nên nặng nề, máy theo dõi đặc tả khuôn mặt hai người, đạo diễn càng nhìn càng cảm thấy bầu không khí đang dần lệch khỏi quỹ đạo.

Đạo diễn hô dừng.

Vương Nhất Bác không đứng dậy, ngược lại, cậu như đổ cả người lên thân Tiêu Chiến, vùi đầu bên tai anh.

Tiêu Chiến nghe thấy Vương Nhất Bác thì thầm với mình, "Chiến ca, em cứng rồi."

Sau khi biên tập, có lẽ khung cảnh này sẽ chỉ xuất hiện chưa đầy hai phút trên phim, vậy mà hai người họ lại mất tới mấy tiếng đồng hồ để quay.

Hết giờ làm việc, Tiêu Chiến đi trước, nhìn qua vội vã như đang chạy trốn. Nhưng Vương Nhất Bác dù thế nào cũng không muốn buông tha anh.

Vừa về đến khách sạn, cậu đã đi tới nhấn chuông cửa phòng Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ngồi trong phòng đoán được đây là Vương Nhất Bác, rốt cuộc anh cũng không biết mình nên chờ mong hay sợ hãi nữa.

Cửa phòng mở ra, Vương Nhất Bác trực tiếp hỏi Tiêu Chiến, "Anh chạy cái gì?"

"Tôi không chạy." Tiêu Chiến trốn tránh.

"Chiến ca, anh nghĩ hai người đàn ông yêu nhau có tương lai không?"

Vương Nhất Bác vẫn đứng trên hành lang mà dám nói chuyện thẳng thừng như vậy, Tiêu Chiến bị dọa giật mình, vội vàng kéo cậu vào rồi đóng cửa phòng.

"Cậu không muốn sống nữa à?"

Vương Nhất Bác buồn cười, "Ai dám uy hiếp tính mạng của em chứ?"

Tiêu Chiến không nói gì, xoay người đi vào trong. Vương Nhất Bác im lặng đi theo sau anh, không khí trầm mặc khiến Tiêu Chiến phải bỏ cuộc, quay lại đối mặt với Vương Nhất Bác, "Cậu bị sao vậy? Tất cả những chuyện này rốt cuộc là làm sao?"

Khuôn mặt Vương Nhất Bác lạnh đi, "Tiêu Chiến, Ảnh đế, có phải vì trong phim quen giả tạo cảm xúc quá nên ngay cả ngoài đời anh cũng thích tùy ý tỏ vẻ yêu thương không? Nếu không thì, buổi thử nghiệm tạo hình ngày hôm đó rõ ràng chúng ta đều đã hiểu lòng nhau, tại sao tới hôm nay lại thành anh quay ra hỏi em 'bị sao vậy'?"

Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói xong cũng không dám nhìn cậu, chỉ nghiêng mặt đáp lời, "Tôi không hiểu."

"Lúc quay phim, khi em hôn anh. . ."

"Được rồi, Vương Nhất Bác, chúng ta cũng không thân thiết với nhau đến vậy."

Vương Nhất Bác như bị tát thẳng vào mặt, trước mắt tối đen choáng váng. Đến khi tỉnh lại, nhìn thấy Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đột nhiên nghĩ hóa ra Tiêu Chiến xa cậu đến như vậy.

/ngủ sớm dậy sớm ngoan ngoãn ở nhà chống dịch là tốt nhất nhaaa :>//

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net