Chương 69: Một con thuyền nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phòng tắm, khí nóng bốc hơi mờ mịt.

Chỗ bị bỏng trên mu bàn tay của Mộ Từ nổi lên bọng nước, không thể đụng vào nước, tay bị Thẩm Như Quy chế trụ giơ lên cao, tránh đụng phải vòi hoa sen.

Thẩm Như Quy là 'thật sự ' tự mình tắm rửa cho Mộ Từ.

Bọt sữa tắm mỏng mịn, lại làm nổi bật lên lòng bàn tay đầy vết chai mỏng thô ráp của anh, nơi bị bàn tay to chạm qua đều mang theo rùng mình, Mộ Từ ngửa đầu cùng anh hôn môi, tay anh lại từ mông của cô sờ đến nơi riêng tư, ấn âm đế xoa nắn.

Rõ ràng quả đào chín mọng này đã lột vỏ chỉ cần đưa tới bên miệng há miệng ra là có thể cắn, nhưng ngược lại anh lại thả chậm tiết tấu.

Không được...

"Tiến vào..." Mộ Từ cắn môi, thở dốc loáng thoáng mang theo tiếng khóc nức nở.

Thẩm Như Quy không nhanh không chậm, ngón tay chen vào đường đi chặt hẹp ấm áp, một ngón tay đều bị kẹp đến mức khó di chuyển.

Ngón tay anh hơi cong lên moi móc vài cái, thân thể của Mộ Từ liền run rẩy không ngừng, gót chân nhón cao lên, cẳng chân căng thẳng, thở gấp, thậm chí anh còn có thể cảm giác được mị thịt chung quanh đường đi co rụt lại co rụt lại không nhịn nổi nổi mà quấn chặt tay mình.

Mộ Từ sắc mặt ửng hồng, lung tung kéo áo sơ mi ướt đẫm của người đàn ông, muốn cởi ra cho anh, tay lại bị giữ lại.

"Thẩm Như Quy..."

"Trước tiên nói một câu nhớ anh"

"Cọ tới cọ lui, còn không cho sờ, có phải anh còn không bằng xà bông không?!"

"..."

Mộ Từ chọc giận Thẩm Như Quy, chỉ cần một giây.

Năm năm trước là như vậy, năm năm sau vẫn là như vậy.

"Buổi tối hôm nay sẽ thao em từ trong ra ngoài đến khi chảy không ra một giọt nước!"

Thẩm Như Quy tắt vòi hoa sen, ôm Mộ Từ mềm như một bãi nước lên, đi đến bồn tắm bên cạnh, từ phía sau nắm lấy eo cô "Bám chắc vào, mông dẩu cao lên."

Cực đại quy đầu nhắm ngay miệng huyệt, đột nhiên thẳng lưng mạnh mẽ đem dương vật đâm vào nhụy hoa, ngay ngắn rút ra lại ngay ngắn cắm vào.

Khoái cảm như thủy triều vọt tới, hai chân Mộ Từ nhũn ra, thiếu chút nữa trực tiếp quỳ gối trên sàn nhà.

"...Đồ biến thái chết bằm!"

Dùng tư thế nhập vào từ phía sau, Mộ Từ bị Thẩm Như Quy cắm đến rên rỉ không ngừng, luôn có ảo giác bụng bị đâm xuyên, cho dù bị bế lên cũng không dừng lại, dương vật ở trong thân thể cô dạo qua một vòng, côn thịt cọ xát vách tường mềm mại bên trong, mỗi một dây thần kinh đều đang run rẩy, sau mười phút liền nghênh đón lần cao trào thứ nhất trong đêm nay.

Cánh cửa dục vọng đã được mở ra, Thẩm Như Quy không hề che dấu khát vọng đối với Mộ Từ, tùy ý phóng túng mà sa vào.

Đây là một cô bé nhỏ, đây là Mộ Từ, đây là bà Thẩm của anh.

Anh hôn lên toàn thân của Mộ Từ, ngay cả ngón chân của Mộ Từ làn da đều nhuộm thành màu hồng nhạt mê người, anh nhẹ nhàng chạm vào liền sẽ run rẩy, cô hoặc lâu dài hoặc ngắn ngủi rên rỉ, tiếng thở dốc như nức nở của cô đều là thuốc kích tốt nhất.

Mộ Từ thậm chí không cần làm cái gì, Thẩm Như Quy bắn xong lại liền cương cứng lên lần nữa, phảng phất như không biết mệt mỏi.

"Kiểm tra thấy vừa lòng không?"

Người đàn ông ở bên tai khàn khàn cười nhẹ, vành tai như có như không bị khẽ cắn.

"Bà Thẩm."

Mộ Từ run rẩy, cô ngồi trên người của người đàn ông, cánh tay trắng như tuyết treo ở trên cổ của người đàn ông, lay động theo tiết tấu thao lộng của dương vật.

Cô vén lên mái tóc dài ướt dầm dề, cúi đầu hôn anh: "Làm...em đi..."

Âm cuối bị một cái đâm sâu phá vỡ vụn.

Mộ Từ đến cuối cùng cũng không thể cởi được chiếc áo sơ mi trên người Thẩm Như Quy, mặc dù cảm thấy như vậy có chút kỳ quái, nhưng lại không có sức lực mà nghĩ nhiều hơn.

Phòng ngủ chính vẫn chưa dọn xong, nên đổi sang ngủ phòng bên.

Thẩm Như Quy đi lấy thuốc trị bỏng trong xe, đem thuốc mỡ thấm vào tăm bông, nhẹ nhàng xoa lên xung quanh mấy viên bọng nước trên mu bàn tay của Mộ Từ, Mộ Từ nửa ngủ nửa tỉnh, mơ mơ màng màng mà cảm giác được Thẩm Như Quy tắt đèn, hôn lên trán của cô.

"Ngủ ngon, bảo bối."

Không có triền miên lâm li kể ra sự nhung nhớ, cũng không có cảm giác lo được lo mất, lại rất tự nhiên.

Thật giống như, cũng chưa từng xa nhau.

Chờ Mộ Từ ngủ rồi, Thẩm Như Quy xốc lên đệm chăn bước xuống giường, đi đến phòng tắm, sau khi cởi ra áo ngủ, trong gương hiện ra đủ loại vết sẹo nông sâu, trải rộng toàn bộ phần lưng của anh.

____________________

Thẩm Tẫn được Phương Phương đưa trở về.

Trong sân tuyết đọng rất dày, thằng bé lại ngồi xổm trên mặt đất nặn người tuyết, tay nhỏ bị đông lạnh đến đỏ bừng, còn dính bùn.

Mộ Từ để Thẩm Như Quy rửa tay cho tiểu bánh bao, rửa sạch xong sẽ đánh chừa thằng bé.

Thẩm Như Quy ngơ ngẩn: "Anh rửa?"

"Đúng vậy." Mộ Từ trực tiếp đem tiểu bánh bao ném vào trong lòng ngực anh "Anh rửa."

Thẩm Tẫn lần đầu tiên thấy Thẩm Như Quy cũng không sợ, lấy mắt kính của anh xuống, cũng dám sờ sờ đầu của anh, sờ xong còn cười.

Hôm nay càng lớn mật, đem bùn trên tay xoa nhẹ lên mặt của Thẩm Như Quy.

Phải biết rằng, boss Thẩm hôm nay tính toán dẫn vợ của đến Cục Dân Chính lãnh chứng, phá lệ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, lại bị Thẩm Tẫn chọc chọc dính một mảng lớn bùn đất.

"Không được thay áo luôn." Mộ Từ ném qua một ánh mắt lạnh, nói cho anh biết đi rửa tay cho con xong mới được mặc cái khác.

Thẩm Như Quy mặt vô biểu tình: "Đã lớn rồi, tự mình rửa đi,"

Mộ Từ vỗ vỗ đầu con trai: "Tiểu Tẫn, ôm chặt."

"Vâng!" Thẩm Tẫn gắt gao ôm cổ của Thẩm Như Quy, bẹp một cái hôn lên mặt anh, nước miếng lấp lánh trên mặt anh: "Bẩn rồi, phải rửa sạch."

"..."

Cả người Thẩm Như Quy cứng đờ, không ném đi được, nhưng ôm lại cũng không được tự nhiên lắm.

Mộ Từ nén cười, khóe miệng lại khống chế không được mà điên cuồng cong lên, ra vẻ mặt vô biểu tình mà thúc giục: "Lần đầu tiên Tiểu Tẫn tới nơi này, có thể biết được chỗ nào là toilet sao? Em sắp chết đói rồi, anh nhanh lên đi."

"Bảo bối, mẹ nuôi đi nha." Phương Phương là người rất thức thời, tuyệt đối không muốn làm người chướng mắt, dù sao thì khí chất của đại ca nhà này thật sự quá mạnh mẽ, cô vẫn hơi sợ.

Cô vốn đang muốn gọi 'Ông chủ Thẩm', nhưng yết hầu lại tự động không phát ra âm thanh, đầu chó chỉ muốn bảo vệ mệnh, chỉ vẫy vẫy tay với Mộ Từ.

"Tao tiễn mày." Mộ Từ đưa Phương Phương ra cửa.

Để lại Thẩm Như Quy cùng con trai mắt to trừng mắt nhỏ.

Phương Phương buồn bực: "Tiểu Từ, mỗi ngày mày đều cho tiểu bảo bối xem ảnh của đại ca, dạy thằng bé kêu 'ba ba', rõ ràng thằng bé biết, tại sao hiện tại thấy ngược lại lại không gọi?"

Mộ Từ cười cười: "Ngày đầu tiên đã bị đánh, tức giận đó."

"Hả?"

"Khi còn nhỏ tao đã nhớ kỹ Thẩm Như Quy, cũng bởi vì bị đánh, anh ấy thật sự động thủ, thiếu chút nữa khiến cánh tay của tao bị trật khớp, tao đau nửa tháng, có điều cũng khá tốt, không cần làm bài tập."

"A?!" Phương Phương khiếp sợ lần hai.

"Tiểu Tẫn cũng giống tao, dù đánh không lại đối phương cũng tuyệt đối sẽ không chịu thua trước, vừa rồi chính là cố ý đem bùn lau lên trên người Thẩm Như Quy, Thẩm Như Quy có thói quen ở sạch."

"..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net