Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Chiêu đã dọn đi từ lâu rồi, sau khi Thẩm Như Quy ra tù, anh vẫn luôn không xuất hiện, nhưng lại tìm tới Mộ Từ.

"Anh tặng con trai quà sinh nhật, khoảng thời gian trước bận quá nên quên mất, giờ bổ sung."

"Quên?"

"Quên."

"Được rồi," Mộ Từ tin anh ấy mới là lạ: "Cảm ơn."

Thẩm Tẫn rất thích xe, các loại xe, trong nhà đã không còn chỗ để, một nửa là Lục Xuyên tặng, nửa còn lại là Hạ Chiêu.

Tiệc từ thiện buổi tối, cũng công việc cuối cùng của Mộ Từ trong năm, cô tới sớm, đang trang điểm ở sân sau.

Sau khi Hạ Chiêu đưa quà tặng cũng không có ý định phải đi ngay, dựa vào gương trang điểm bên cạnh, giữa các ngón tay kẹp điếu thuốc, bật lửa châm thuốc lên.

Mộ Từ liếc mắt nhìn anh ta một cái: "Có chuyện mau nói, em không muốn có tai tiếng cùng anh."

"Cố Trạch sẽ về nước."

"...Ồ."

5 năm, ngay cả thiếu gia nhà giàu nổi loạn đều trường thành lên rất nhiều, cuối cùng trên người Hạ Chiêu đã nhìn không ra hình ảnh lười nhác cà lơ phất phơ, ánh mắt lạnh lùng, ẩn chứa cảm giác áp bức.

"Năm bảy tuổi đại ca bị cha ruột bán cho Vạn Cẩu, bán 40 ngàn NDT, kết quả không đến một đêm đã thua sạch, cuối cùng đang sống sờ sờ bị chủ nợ đánh chết."

"Vạn Nguyên Niên là tên súc sinh thích bé trai xinh đẹp, nhưng nuôi đến năm mười tuổi thì từ bỏ, cho lựa chọn hai con đường, một: Bán mạng làm việc cho ông ta, hai: Bị đưa cho tên súc sinh tiếp theo."

"Trước năm 18 tuổi đại ca làm tất cả để sống sót, sau khi hai mươi tám tuổi đều là vì em đấy."

"Thế giới ngầm có quy tắc của thế giới ngầm, kể cả là đại ca, muốn chạy cũng không dễ dàng như vậy. Buổi tối ngày hôm đó, cây gậy to bằng cổ tay đánh chết bốn người trong số họ , đầu tiên đại ca bị nâng vào phòng cấp cứu sau lại bị đưa thẳng vào ngục giam."

Nhảy xuống vực sâu chỉ cần một giây đồng hồ, sợ độ cao, có thể nhắm mắt lại, nhưng nếu nghĩ lại bò lên trên, đường quá dài.

"Mộ Từ, quá nhiều việc em không biết, em hiểu ý của anh chứ?"

Nhân vật trò chơi trong di dộng đã sớm chết, Mộ Từ hơi hơi cúi đầu, khóe mắt ẩm ướt.

Thảo nào Thẩm Như Quy không bao giờ thay quần áo trước mặt nàng, tắm rửa cũng là tách ra tắm.

Phương Phương đang đứng ngoài cửa vô tình nghe được, cô rất không phục.

"Anh Hạ, anh là người ngoài thì làm sao biết được? Một tháng trước khi Mộ Từ sinh Tiểu Tẫn,buổi tối gần như không thể chợp mắt. Tay chân sưng phù giống bánh bao hấp, ấn một cái ra một cái hố. Đau đớn hai ngày hai đêm mới sinh ra Tiểu Tẫn, lúc đó còn chưa đến sinh nhật 22 tuổi của cô ấy. Sau một năm bà nội lại qua đời, hậu sự cũng do cô ấy tự mình xử lý. Khi Tiểu Tẫn ba tuổi bị bệnh nặng một trận, Mộ Từ ở bệnh viện trông chừng một tuần mệt đến mức mất giọng, nói không được một từ."

"Mộ Từ yêu Thẩm Như Quy nhiều không kém so với Thẩm Như Quy yêu Mộ Từ, Thẩm Như Quy là máu tươi đầy tay từ vực sâu bò lên trên, nhưng người ở trên gắt gao túm lấy dây thừng kéo anh ta lên cũng là Mộ Từ."

...

Tô Hạ nghe nói buổi sáng hôm nay Mộ Từ và Thẩm Như Quy đi lĩnh chứng nhận kết hôn, lập tức quấn lấy Lục Xuyên cùng nhau tới đây chúc mừng hai người họ, Mộ Từ có việc bận, phải tối nay mới có thể trở về, bọn họ đi qua trước rồi làm tốt bữa tối luôn.

Vừa vào cửa liền nhìn thấy hình ảnh Bánh Bao nhỏ bị Thẩm Như Quy 'ném' đến trên thảm tatami.

Thẩm Tẫn gục đầu vào đống gối, mông chổng lên trời, không nhúc nhích, cười khúc khích ra tiếng.

Bé tưởng trò chơi, còn nghĩ chơi lại một lần nữa, bò dậy lập tức lại treo lên trên người Thẩm Như Quy.

TV đang phát sóng trực tiếp bữa tiệc từ thiện buổi tối , con trai nhỏ vẫn đứng ở phía trước không chịu yên lặng cười ha ha ha to tiếng, một tay Thẩm Như Quy xách bé lên ném trở lại sô pha khiến sô pha đã bị lún ra một cái hố, "Trẻ nhỏ đi sang một bên chơi đi, đừng cản trở ông đây nhìn bà xã."

"Mẹ nó!" Tô Hạ mắt mạo đào tâm: "Quá đẹp trai!"

Lục Xuyên vừa vào nhà, ánh mắt lạnh lùng liếc qua


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net