Chương 33: Xấu hổ - Nhục nhã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh mắt Diệc Phàm dán chặt vào Biện Bạch Hiền mãi không rời, tràn đầy hứng thú.

Từng đã làm việc ở phòng PR, Biện Bạch Hiền quen với loại ánh mắt quan sát kiểu như kiểu của Ngô Diệc Phàm. Cố gắng giữ nụ cười ung dung, bình tĩnh đi đến cạnh Phác Xán Liệt, dùng giọng điệu cấp dưới nói, "Tổng giám đốc, tôi đã mang hợp đồng anh cần tới rồi!"

Phác Xán Liệt đang ngồi nhàn nhã trên ghế sofa, áo vét khoác một bên, cổ áo sơ mi màu trắng đã đươc cởi ra, cà vạt cũng nới bớt ra, nhìn Biện Bạch Hiền bằng ánh mắt lờ đờ uể oải, "Ngồi xuống đi!"

Biện Bạch Hiền chần chừ một giây rồi ngồi xuống ghế sofa cạnh Phác Xán Liệt, lúc này cậu mới chú ý tới, nhân viên phòng PR phụ trách xã giao với Diệc Phàm ngồi đối diện lại là đám người Lâm Khả Khả.

Biện Bạch Hiền không khỏi nghi ngờ. Thông thường mà nói, xã giao với khách nước ngoài thường có nhân viên phòng PR thông thạo ngoại ngữ, nhưng hôm nay, phòng PR lại sắp cử đám người Lâm Khả Khả và Diêu Thục Nhi không hề thông thạo ngoại ngữ.

Biện Bạch Hiền đang nghi ngờ, một cánh tay mạnh mẽ quen thuộc nhất thời ôm ngang eo cậu.

"A --" Biện Bạch Hiền kêu nhẹ một tiếng, bất thình lình ngã vào lòng Phác Xán Liệt, chìm trong hơi thở tràn đầy mùi hương dễ chịu thuộc về Phác Xán Liệt.

Đối với động tác của Phác Xán Liệt, ba người hội Lâm Khả Khả trợn to mắt.

Biện Bạch Hiền liền giãy giụa, tức giận xấu hổ nói, "Anh làm gì thế?"

Phác Xán Liệt hôn gò má của Biện Bạch Hiền hết sức tự nhiên, "Bảo bối. . . . . ."

Trong lúc vô tình liếc thấy ánh mắt của hội Lâm Khả Khả từ kinh ngạc chuyển thành miệt thị, Biện Bạch Hiền càng thêm ngượng ngùng đến muốn độn thổ cho xong, ra sức giãy giụa, "Anh mau buông tôi ra. . . . . ."

Phác Xán Liệt lại chẳng hề kiêng dè mà chạm nhẹ lên cánh môi lảm nhảm của Biện Bạch Hiền, nói cưng chiều, "Ngoan, chúng ta đi. . . . . ." Dứt lời, Phác Xán Liệt ôm Biện Bạch Hiền đứng dậy ngay lập tức.

Diệc Phàm thấy Phác Xán Liệt ôm người mà anh để ý, sắc mặt trầm xuống trong thoáng chốc.

Phác Xán Liệt âm thầm nhếch mép, nhìn Diệc Phàm bằng ánh mắt mênh mông thâm sâu do uống chút rượu đỏ, nói lời ái ngại, "Diệc Phàm, ngại quá, người tình của tôi nôn nóng muốn đi. . . . . . Chuyện hợp đồng anh có thể nói với cấp dưới của tôi, tôi đi trước đây."

Đáy mắt Diệc Phàm bắt đầu nhóm lên lửa giận, ngại vì địa vị Phác Xán Liệt ở giới thương mại, Diệc Phàm cũng chỉ có thể ngấm ngầm chịu đựng, mỉm cười đưa mắt nhìn Phác Xán Liệt rời đi.

-----

Vừa mới rời khỏi hội sở, Biện Bạch Hiền liền đẩy Phác Xán Liệt thật mạnh.

Đôi mắt đen của Phác Xán Liệt nhíu lại, ánh mắt giảo hoạt xấu xa nhìn Biện Bạch Hiền.

Sắc mặt Biện Bạch Hiền trở nên trắng bệch, những lời đồn đại ở phòng PR cùng với vẻ miệt thị của hội Lâm Khả Khả vừa rồi làm cậu cảm thấy uất ức, không kiềm chế được mà hốc mắt trở nên ửng đỏ. Cậu nói bằng giọng nghẹn ngào, "Phác Xán Liệt, rốt cuộc anh muốn gì? Tôi biết rõ anh giúp đỡ ba tôi, tương lai tôi cũng không có quyền phản kháng. Nhưng ngay từ đầu chúng ta cũng đã đồng ý với nhau cần giữ bí mật chuyện này, tại sao khi nãy anh còn khiến tôi xấu hổ nhục nhã trước mặt đồng nghiệp như vậy?"

Phác Xán Liệt nhìn đôi mắt ửng hồng của Biện Bạch Hiền, nói nhẹ nhàng, "Cậu cho rằng như vậy là xấu hổ nhục nhã?"

Biện Bạch Hiền ngẩng đầu nhìn Phác Xán Liệt, giận dữ thốt lên, "Chẳng lẽ không đúng sao?"

Đôi môi mỏng của Phác Xán Liệt nói lời hờ hững, "Nếu từ ngày mai hội Lâm Khả Khả không bao giờ xuất hiện ở công ty nữa?"

Anh ghê quá, anh Phác ơi!!! 😨😨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net