Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: "Vậy chị còn muốn gì nữa?"

Edit: Mell

Sáng sớm hôm sau, không khí vẫn phảng phất dư vị sau cơn mưa, nhưng thời tiết đã ấm áp hơn trước rất nhiêù.

Cái nắng gắt cuối thu tới đúng hẹn, lúc Chúc Ôn Thư ra ngoài đã mặc một chiếc váy sơ mi mùa hè nhưng vẫn thấy hơi oi bức.

Tối qua cô ngủ không ngon, hôm nay dậy hơi muộn một chút, gần như đúng bằng giờ vào lớp.

Lúc đi ngang qua lớp học, học sinh cơ bản đã tới đầy đủ.

Tiết đầu tiên là môn Tiếng Anh, Chúc Ôn Thư không phát ra âm thanh nào, chỉ lặng lẽ đứng cạnh cửa sổ quan sát tình hình.

Mấy chục đứa nhóc chạy loạn khắp nơi, mà hôm nay Lệnh Tư Uyên mặc một bộ vest Anh, vô cùng nổi bật đứng giữa đám con nít.

Có vẻ hôm nay tâm trạng cậu bé rất tốt, lấy ra một đống đồ ăn vặt chia cho các bạn học.

Nhìn dáng vẻ tung tăng nhảy nhót của Lệnh Tư Uyên, lòng Chúc Ôn Thư vẫn chưa hết hoảng hốt.

Từ tối hôm qua đến giờ, cô nghĩ mãi vẫn không hiểu, rõ ràng mình chỉ đi gặp gia đình học sinh như bình thường, vậy mà còn có thể bắt được một bí mật kinh thiên động địa của đại minh tinh.

Mà vị minh tinh này còn là bạn cùng lớp tận 3 năm của cô.

Nghĩ đến đây, Chúc Ôn Thư tự cười nhạo bản thân.

Cô nhớ tới tối qua mình phải nhấn mạnh từng từ một Lệnh Sâm mới miễn cưỡng nhớ cô là ai.

Mà anh hiển nhiên không có một ký ức đặc biệt nào về cô, hai người lúng túng nhìn nhau một lúc lâu vẫn không tìm ra lý do để nói tiếp.

Đúng là vận mệnh thay đổi liên tục.

Trước kia không ai thèm để Lệnh Sâm vào mắt, còn Chúc Ôn Thư thì được người người yêu mến, theo đuổi.

Bây giờ Lệnh Sâm bỗng nổi đình nổi đám, mà Chúc Ôn Thư lại trở thành một người bình thường không có gì đặc biệt.

Trong lớp có một bạn nhỏ nhìn thấy Chúc Ôn Thư, hô một tiếng, phòng học lập tức lặng ngắt như tờ, ai nấy chạy hết về chỗ ngồi của mình.

Lệnh Tư Uyên cũng quay đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt của Chúc Ôn Thư, còn cười với cô.

Chúc Ôn Thư lúc này mới hoàn hồn, vẫy tay với cậu nhóc, gọi cậu bé ra ngoài hành lang lớp học.

Cô cúi người, sờ sờ đầu Lệnh Tư Uyên.

"Sao rồi? Hôm qua lúc cô đi, ba ba có mắng em không?"

"Không có không có." Lệnh Tư Uyên cười làm lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu, "Hôm nay ba ba còn đưa em tới trường đó!"

"Cái gì?"

Chúc Ôn Thư theo bản năng quay đầu nhìn về phía cổng trường.

Tuy mới sáng tinh mơ, nhưng đang giờ đến lớp, ngoài cổng trường tấp nập phụ huynh học sinh đến đưa con đi học.

Gan Lệnh Sâm cũng lớn thật, anh không sợ bị phát hiện hả?

"Thật đó cô!" Lệnh Tư Uyên nói, "Ba ba còn dậy sớm làm cơm cho em nữa đó!"

Xem ra cuộc nói chuyện của cô với anh hôm qua cũng có ích phết.

Cũng không biết việc này có thể duy trì trong bao lâu nữa.

"Vậy thì tốt, cô giáo biết rồi, em về phòng chuẩn bị học đi nha."

Trở lại văn phòng, đúng lúc tiếng chuông chuẩn bị vào tiết vang lên.

Chúc Ông Thư đặt cặp sách xuống, lấy cuốn sổ của mình ra rồi vội vã chạy đến phòng họp.

Hôm nay tổ ngữ văn có buổi họp nghiên cứu giảng dạy nên cô đã xin đổi tiết với giáo viên toán.

Cuộc họp kéo dài một tiếng đồng hồ, sau khi kết thúc, cô không trở về văn phòng luôn mà ghé qua lớp học quan sát một lúc.

Không ngờ vừa tới lối vào hành lang thì thấy một người phụ nữ trung niên đứng cạnh cửa sổ, còn có rất nhiều đứa trẻ đứng xung quanh, không biết đang làm gì.

Chúc Ôn Thư đến gần, thấy cô ấy đang dắt tay Vương Tiểu Bằng, cô lập tức hiểu rằng đây là mẹ Vương Tiểu Bằng.

Người phụ nữ cau mày, nhìn chằm chằm Lệnh Tư Uyên đứng trước mặt, nói: "Gọi cho bố cháu đi"

Cả người Lệnh Tư Uyên co rúm lại, tay cầm điện thoại của người phụ nữ kia, run rẩy bấm số rồi ấn nút gọi.

"Có chuyện gì vậy?" Chúc Ôn Thư đẩy đám người sang một bên rồi đi vào, "Xin chào, ngài là mẹ Vương Tiểu Bằng sao? Tôi là chủ nhiệm lớp của bé, xin hỏi có chuyện gì vậy ạ?"

Mẹ Vương còn chưa trả lời, Lệnh Tư Uyên lập tức dịch tới chỗ cô hai bước, nắm chặt vạt áo của cô, "Cô Chúc..."

"Cô là cô Chúc đúng không?"

Mẹ Vương Tiểu Bằng đeo một cặp kính gọng đỏ, tóc chải gọn gàng, bước đi chậm rãi, trên mặt mang theo ý cười.

"Là như thế này, hôm qua Vương Tiểu Bằng ở trường bị người ta đánh nên hôm nay tôi cố ý tới đây xin một lời giải thích."

Chúc Ôn Thư: "......"

"Hôm qua tôi đã gọi điện giải thích tình hình cho bố Tiểu Bằng rồi đó ạ, chúng tôi đã trao đổi với nhau, tôi cũng đã phê bình hai bé..."

"Phê bình?"

Mẹ Vương cắt lời Chúc Ôn Thư, lông mày lập tức dựng lên, "Lệnh Tư Uyên là người động thủ trước, sao lại phê bình Tiểu Bằng?"

"Không phải phê bình mỗi Tiểu Bằng..."

"Được rồi, cô không cần phải nói gì nữa." Mẹ Vương giơ tay, ngăn Chúc Ôn Thư giải thích, "Chồng tôi không quan tâm đến chuyện này, cô không cần nghe anh ta. Bây giờ tôi muốn phụ huynh Lệnh Tư Uyên tới đây xin lỗi, nếu không thì sao tôi có thể yên tâm để con mình học cùng lớp với một người thô lỗ bạo lực như thế? Nhỡ đâu về sau thằng bé bị dạy hư thì sao?"

Làm giáo viên mới tốt nghiệp chưa được bao lâu, Chúc Ôn Thư đúng là chưa bao giờ gặp vị phụ huynh nào như này.

Mặt cô đầy dấu chấm hỏi, không hiểu nổi logic của mẹ Vương, vì vậy nghiêng đầu, muốn hỏi xem tối qua về nhà Vương Tiểu Bằng đã nói như nào.

Nhưng khi Vương Tiểu Bằng vừa nhìn thấy ánh mắt của cô liền lập tức trốn ra sau lưng mẹ mình.

Đúng lúc này điện thoại trong tay Lệnh Tư Uyên đã có người bắt máy.

"Ba ba..." Giọng nói nhút nhát của Lệnh Tư Uyên vang lên, "Ba có thể tới trường một chuyến được..."

Gọi dễ đến vậy luôn hả?

Nhưng chỉ hai giây tiếp theo, Lệnh Tư Uyên nói "Alo" hai lần, sau đó cậu bé chớp chớp mắt, run ray nắm chặt điện thoại

"Bố em cúp máy rồi..."

Chúc Ôn Thư: "Cúp máy?"

"Người gì vậy trời?"

Mẹ Vương Tiểu Bằng tức giận nói: "Gọi lại! Bật loa ngoài lên!"

Mẹ Vương quát Lệnh Tư Uyên xong, liền quay đầu nói với Chúc Ôn Thư: "Cô cũng thấy rồi đấy, với thái độ như này sao tôi có thể yên tâm để con mình học chung lớp với nó?"

Chúc Ôn Thư nhìn đám trẻ con đứng xung quanh, nói: "Mẹ Tiểu Bằng, chúng ta đến văn phòng rồi nói tiếp nhé"

Sau đó cô cầm điện thoại từ tay Lệnh Tư Uyên rồi trả lại cho mẹ Vương, "Bọn nhỏ còn phải vào lớp học tiết sau, chúng ta đừng làm ảnh hướng tới chúng"

Mẹ Vương nhìn thời tiết bên ngoài, đúng lúc mặt trời lên cao, ánh nắng chiếu xuống làm người ta khó chịu, lúc này cô ấy mới đồng ý.

Trên đường tới văn phòng, Chúc Ôn Thư kêu Vương Tiểu Bằng kể lại đầu đuôi chuyện xảy ra hôm qua.

Cậu nhóc nắm tay mẹ mình, ấp úng nói: "Bọn em đang chơi với nhau, em xin đồ ăn của bạn ấy, bạn ấy không cho, liền đánh em"

Chúc Ôn Thư: "Tiểu Bằng, hôm qua em đâu có nói như vậy, các bạn khác đều biết cả, có cần cô giáo gọi các bạn ấy lên làm chứng không?"

Vương Tiểu Bằng: "Em, mẹ em nói đánh bạn trước là sai"

"Đánh bạn trước là không đúng, nhưng hôm qua Lệnh Tư Uyên đã xin lỗi em rồi"

Chúc Ôn Thư vừa đi, vừa nhìn về phía mẹ Vương Tiểu Bằng nói, "Đúng là hôm qua Tiểu Bằng có nói lời khó nghe trước, làm bạn học tổn thương. Mẹ Vương, cô cảm thấy Tiểu Bằng không có gì sai, nhất quyết đòi phụ huynh Tư Uyên tới đây xin lỗi sao?"

"Vậy đánh người là đúng sao?" Mẹ Vương định nói gì đó thì điện thoại đột nhiên rung lên, cô cúi xuống nhìn, giọng lạnh lùng.

"Phụ huynh Lệnh Tư Uyên đúng không? Hôm qua con anh đánh con tôi ở trường. Anh làm cha mẹ kiểu gì vậy hả? Anh không quản được con mình nên muốn để cảnh sát quản hộ đúng không?"

Chúc Ôn Thư bước chậm lại, để ý xem mẹ Vương nói gì

Vậy mà Lệnh Sâm gọi lại thật luôn?

Mà Lệnh Tư Uyên cũng nắm chặt tay Chúc Ôn Thư, nơm nớp lo sợ nhìn mẹ Vương Tiểu Bằng.

Vài giây sau, mẹ Vương mới miễn cưỡng nói: "Không sao, tan học tôi sẽ tới, anh nhớ đúng giờ đấy"

Cúp máy xong, mẹ Vương đứng lại, nhàn nhã nhìn về phía Chúc Ôn Thư: "Cô giáo, phụ huynh Lệnh Tư Uyên vừa nói chiều sẽ tới nói chuyện với tôi, lúc đấy cô phải tới làm chứng đấy"

-

Cả ngày nay, ngoại trừ hai tiết lên lớp, thời gian còn lại Chúc Ôn Thư đều có chút thất thần.

Vậy mà Lệnh Sâm lại đồng ý tới trường học.

Chúc Ôn Thư không có kinh nghiệm gì về việc xử lý mấy vụ tranh chấp giữa phụ huynh học sinh như này, huống chi trong đó có một người là đại minh tinh đang cực kì nổi tiếng.

Cô không biết sau khi mẹ Vương Tiểu Bằng nhận ra Lệnh Sâm vụ việc sẽ đi về đâu nữa.

Có phải rất nhanh tất cả mọi người sẽ biết Lệnh Sâm có một đứa con trai hơn bảy tuổi không?

Về sau Lệnh Tư Uyên có thể học tập như bình thường được không?

Với tư cách là một giáo viên, cô nên làm gì với sự tò mò từ các bạn cùng lớp và trong trường về Lệnh Tư Uyên đây?

Đủ loại nỗi lòng quanh quẩn, đảo mắt đã tới giờ tan học.

Tiếng chuông vang lên chưa tới hai phút, mẹ Vương Tiểu Bằng đã đưa con trai tới chờ trong văn phòng.

Một lát sau, Lệnh Tư Uyên cũng tới văn phòng.

Hai lớn hai nhỏ ngồi đối diện nhau, mọi người đều không quá vui vẻ, bầu không khí có chút cứng nhắc.

Được mẹ mình chống lưng, Vương Tiểu Bằng thoải mái bắt đầu làm bài tập về nhà.

Còn Lệnh Tư Uyên lại vô cùng sợ hãi, giả vờ cầm bút tô tô vẽ vẽ, thỉnh thoảng nhìn trộm Chúc Ôn Thư một cái.

Nửa tiếng sau, học sinh cơ bản đã về hết, khuôn viên trường an tĩnh giống như một công viên nhỏ ngòi ngoại ô, phía chân trời mây đen đang kéo đến dày đặc che lấp ánh nắng ban ngày, nháy mắt bầu trời trở nên tối đen ảm đạm như đêm tối.

Mẹ Vương Tiểu Bằng chờ đến mất kiên nhẫn, vỗ xuống bàn, "Không phải nói tan học sẽ tới sao? Bây giờ đã hơn nửa tiếng rồi, cô Chúc gọi lại cho anh đi!"

Chúc Ôn Thư thầm nghĩ tám phần là Lệnh Sâm muốn bồ câu rồi (1), nhưng cô ngược lại cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Lúc vừa mới cầm điện thoại lên thì đột nhiên có người gõ cửa văn phòng.

Chúc Ôn Thư nhìn về phía cửa, ngẩn người, có chút mất tự nhiên nói: "Phụ huynh Lệnh Tư Uyên đến......"

Mẹ Vương lập tức quay đầu lại, vừa định nói, nhưng lúc thấy người vừa mới tới thì một chữ "Anh" kẹt lại trong cổ họng.

Sắc trời vốn đã nhá nhem tối, Lệnh Sâm lại mặc chiếc áo hoodie cùng quần dài đen, tuy mảnh khảnh nhưng dáng người cao thẳng đủ để che đi ánh hoàng hôn còn sót lại trên bầu trời, làm căn phòng nho nhỏ càng trở nên tối tăm.

Huống chi, anh còn đeo một chiếc khẩu trang đen.

Edit: Mell

Gương mặt anh bị che gần hết, chỉ để lộ ra một đôi mắt đen nhánh, dù vậy cũng không thể giấu được khí chất đặc biệt của anh.

Thu hút đến khó hiểu, không giống những kẻ đầu đường xó chợ bình thường.

Mẹ Vương hiển nhiên không nghĩ bố Lệnh Tư Uyên sẽ xuất hiện trong bộ dạng này.

Hơn nữa cô còn cảm thấy người này có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ mình đã từng gặp ở đâu.

Tóm lại, người này khác với bậc phụ huynh trong dự đoán của cô ta, khí thế của cô ta giảm đi vài phần.

Lúc Lệnh Sâm đến gần, mẹ Vương đứng lên, hếch cằm nói: "Tôi là mẹ Vương Tiểu Bằng, chào anh."

Lúc Lệnh Sâm đi ngang qua mẹ Vương thì nghiêng đầu nhìn cô ta một cái, lịch sự đáp "Chào chị", sau đó không nhìn Chúc Ôn Thư mà lập tức đi tới bên cạnh Lệnh Tư Uyên, gõ vào trán cậu nhóc một cái

"Con thích kiếm chuyện cho ta quá nhỉ?"

Lệnh Tư Uyên chột dạ, không dám nhìn thẳng vào anh, ngược lại lén lút trốn sau lưng Chúc Ôn Thư.

"Hôm nay thằng bé không kiếm chuyện gì cả." Chúc Ôn Thư nói giúp Lệnh Tư Uyên, ra hiệu cho Lệnh Sâm nhìn mẹ Vương, "Là mẹ Vương Tiểu Bằng muốn trao đổi với anh chuyện đánh nhau hôm qua."

Lúc này Lệnh Sâm mới chậm rì rì quay đầu lại, nhìn thẳng vào mẹ Vương.

Mẹ Vương lập tức trả lời: "Con trai anh ra tay đánh bạn, cào xước hết mặt con nhà tôi, xã hội bây giờ văn minh hơn rồi, tôi chưa từng gặp ai vô văn hóa như vậy, có khác gì côn đồ đâu chứ? Hơn nữa ——"

Lệnh Sâm gật đầu: "Ừ, nhưng mà tôi rất bận, chị nói thẳng ra đi, chị muốn nói chuyện gì?"

Mẹ Vương: "......"

Không hiểu sao lại có cảm giác anh đang hỏi chị muốn dùng dao hay dùng súng.

"Anh ——" nhìn đôi mắt Lệnh Sâm, mẹ Vương không có chút tự tin nào, nhưng để không bị mất khí thế, cô ta bèn quay sang chỉ trích, "Anh xem bây giờ là mấy giờ rôi? Nói tan học sẽ tới, anh có khái niệm về thời gian không đấy hả?"

"Xin lỗi." Lệnh Sâm thành khẩn nói, "Vừa tìm nhầm trường."

Vương mụ mụ: "......"

Chúc Ôn Thư: "............"

Tình huống đột nhiên bị xoay chuyển một cách kỳ quặc.

Khóe miệng mẹ Vương Tiểu Bằng giật giật, sau khi lấy lại tinh thần thì nói: "Vậy anh đeo khẩu trang là có ý gì? Anh có lễ phép không?"

Da đầu Chúc Ôn Thư đột nhiên căng thẳng, lo lắng nhìn về phía Lệnh Sâm.

Vạn nhất phải tháo khẩu trang xuống......

"Đang bệnh, sẽ lây cho người khác."

Lệnh Sâm giơ tay, giả vờ muốn tháo khẩu trang, "Để ý hả? Vậy tôi cởi."

"Đừng!"

Mẹ Vương kéo Vương Tiểu Bằng lui ra sau một bước, không chắc chắc mà đánh giá Lệnh Sâm và Lệnh Tư Uyên.

"......"

Quả nhiên là lo lắng rồi.

Chúc Ôn Thư cau mày nói: "Anh nói chuyện cho đàng hoàng, đừng hù dọa người khác."

Lệnh Sâm nghe vậy, quay đầu nhìn Chúc Ôn Thư, gõ bở vẻ mất kiên nhẫn giữa mày, giọng điệu bình tĩnh: "Ừ, biết rồi, cô Chúc."

Hai người nói một câu đi một câu về, mẹ Vương nghe như thể mình vừa bị chơi một vố vậy.

Nhưng khí thế giảm đi một phần, nửa đường cũng không tăng lại được, chỉ đành giả bộ ân cần.

"Tôi cũng không phải người nhiều chuyện, như vậy đi, chúng ta nói về chuyện đánh nhau hôm qua, ai nên xin lỗi thì phải thành thật xin lỗi, tôi cũng không truy cứu nữa."

"Được thôi."

Lệnh Sâm lui một bước, dựa vào bàn làm việc của Chúc Ôn Thư, cúi người hỏi Lệnh Tư Uyên: "Ai động tay trước?"

Chỉ vài phút ngắn ngủi, Lệnh Tư Uyên đã mơ hồ cảm nhận được tình hình hiện tại, bất tri bất giác thẳng lưng, ngẩng đầu, nói đầy khí thế: "Con!"

Chúc Ôn Thư: "?"

Em kiêu ngạo quá nhỉ?

Lệnh Sâm "Ừ" một tiếng, nâng cằm về phía Vương Tiểu Bằng.

Lệnh Tư Uyên không hiểu ý Lệnh Sâm, mê man chớp chớp mắt, "Dạ?"

Giây tiếp theo, Lệnh Sâm xách cổ áo Lệnh Tư Uyên lên, đưa cậu nhóc về phía trước, trực tiếp đẩy người tới trước mặt Vương Tiểu Bằng.

"Xin lỗi người ta đi."

Hành động này của anh làm mẹ con Vương Tiểu Bằng sợ hãi lùi lại hai bước.

Con đồ thật đấy à???

Chúc Ôn Thư đứng một bên xũng ngây người.

Anh bình thường cũng đối xử với con mình như vậy hả?? Là con ruột thật không vậy??

Cô cảm giác người bị tóm không phải Lệnh Tư Uyên mà là trái tim mình, thậm chí cô còn sợ giây tiếp theo Lệnh Tư Uyên sẽ bật khóc ngay tại chỗ.

Nhưng thực tế Lệnh Tư Uyên không những không sợ hãi, còn mạnh mẽ vuốt lại cổ áo bị nhăn của mình, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Rất xin lỗi Vương Tiểu Bằng! Về sau sẽ không bao giờ đánh cậu nữa!"

Mẹ Vương Tiểu Bằng: "?"

Cái này gọi là xin lỗi đó hả?

Nhưng đương sự Vương Tiểu Bằng rất nhanh đã bị dọa khóc, nghẹn ngào xua tay: "Không, không sao."

Lệnh Sâm bình tĩnh quan sát toàn bộ quá trình, thậm chí còn tiện tay cầm một cây bút Chúc Ôn Thư xoay xoay.

Chờ đến khi Vương Tiểu Bằng lúng túng kéo vạt áo mẹ mình, Lệnh Sâm mới chân thành hỏi mẹ Vương: "Chị thấy vừa lòng chưa?"

Mẹ Vương nào dám nói không hài lòng.

Cô ta sợ nếu mình nói ra, đối phương sẽ hỏi thêm một câu "Vậy chị còn muốn thế nào" thì sự việc sẽ phát triển theo hướng vượt ngoài tầm kiểm soát mất.

Đương nhiên, lý do chủ yếu khiến mẹ Vương hoàn toàn từ bỏ là lúc Lệnh Sâm duỗi tay xách cổ Lệnh Tư Uyên lên, cô ta đã chú ý tới đồng hồ của anh.

Cô ta không sợ người có quyền, cũng không sợ người có tiền.

Chỉ sợ người vừa có quyền vừa có tiền.

"Ai dô, bọn trẻ học chung lớp với nhau, cãi nhau đánh nhau cũng là chuyện bình thường, mọi người đừng nên để trong lòng, về sau bọn trẻ vẫn là bạn tốt, chúng ta không bàn chuyện này nữa."

Nói xong, cô ta cũng cảm thấy có chút xấu hổ, không thể để mình bị mất mặt được, vì thế vừa xoay đầu, sắc mặt thay đổi, kiêu căng nâng cằm nhìn Chúc Ôn Thư.

"Nhưng mà cô Chúc này, cô là chủ nhiệm lớp, kể cả chuyện bọn trẻ đùa giỡn nhau cũng không xử lý tốt được, sao cô có thể trở thành giáo viên được vậy?"

Chúc Ôn Thư: "......?"

Hôm qua tôi xử lý không tốt?

"Cô ——"

Cô vừa mở miệng, còn chưa kịp nói từ nào đã nghe thấy một tiếng "Bộp", cây bút bị nhẹ nhàng ném xuống bàn, mẹ Vương trước mặt bỗng run một chút.

Giọng Lệnh Sâm vang lên sau lưng Chúc Ôn Thư.

"Vậy chị còn muốn gì nữa?"

Edit: Mell

Đăng tải: 06/05/2023
Sửa đổi:__________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net