Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Bạn không phải là bạn bè của đối phương

Edit: Mell

Toàn bộ văn phòng lâm vào im lặng trong ba giây, một nhân viên bảo vệ đi ngang qua ngoài cửa sổ còn đưa mắt nhìn vào trong phòng một cái.

Lúc này Chúc Ôn Thư không có thời gian lo lắng xem Lệnh Sâm có bị nhận ra hay không nữa, cô chỉ lo người này có động thủ ngay tại chỗ hay không thôi.

Hiển nhiên mẹ Vương Tiểu Bằng cũng có chung nỗi băn khoăn lo lắng.

Cô ta kéo tay Vương Tiểu Bằng lùi lại một bước, đôi mắt nhìn trái nhìn phải, không tìm được cơ hội phản bác lại.

Dưới ánh mắt của Lệnh Sâm, cô ta nhịn một lúc lâu, không biết nên nói lại như nào nữa, đành phải nghển cổ, không tự tin nói: "Tôi còn muốn thế nào được chứ, tôi nào dám đắc tội cô giáo, tôi chỉ đang kiến nghị thôi."

Nói xong cũng không đợi Chúc Ôn Thư đáp lại, liền kéo Vương Tiểu Bằng định rời đi.

"Đợi chút."

Cô ta vừa xoay người thì nghe thấy tiếng Lệnh Sâm vang lên lần nữa.

"Bây giờ có phải chị nên xin lỗi bên này một câu không?"

Mẹ Vương trố mắt một lát, sau đó cứng nhắc đẩy con trai mình lên.

Vương Tiểu Bằng bĩu môi nói: "Hôm qua cô giáo đã bảo cháu xin lỗi rồi......"

Vì thế mẹ Vương lập tức nhướng mày: "Nó ——"

"Không phải nói cháu."

Lệnh Sâm nhìn chằm chằm vào mẹ Vương, không nói gì tiếp.

Dưới ánh mắt của anh, mẹ Vương cố giãy giụa một lúc, cuối cùng xoay người nói với Chúc Ôn Thư: "Xin lỗi cô giáo, vừa nãy tôi nói có hơi nặng lời."

"Không sao không sao, về sau chúng ta còn nhiều......"

Không chờ Chúc Ôn Thư nói mấy câu khách sáo, mẹ Vương liền kéo con trai mình xoay người rời khỏi văn phòng.

Chờ đến khi bóng dáng hai mẹ con họ hoàn toàn biến mất, Lệnh Sâm lúc này mới đứng thẳng, quay đầu nói với Chúc Ôn Thư: "Không có chuyện gì thì tôi cũng đi luôn nhé?"

Chúc Ôn Thư hoàn toàn không ngờ buổi gặp mặt hôm nay lại kết thúc theo cách này, cô cơ hồ vẫn chưa tiêu hóa hết tình huống vừa rồi, ngây thơ gật đầu.

"Vậy được."

Mãi đến khi một lớn một nhỏ rời khỏi văn phòng, cô mới nhớ ra mình quên mất một chuyện, vội vàng cầm túi xách đuổi theo.

"Lệnh —— Tư Uyên! Chờ đã!"

Hai người đứng lại, đồng loạt quay đầu.

Chúc Ôn Thư chạy đến trước mặt Lệnh Sâm: "Anh không để ý nhóm DingTalk bao giờ đúng không? Bình thường tôi đăng thông báo nhưng không thấy anh trả lời."

"Cái gì......"

Lệnh Sâm nghi hoặc, "Có ý gì?"

Chúc Ôn Thư: "......"

Cũng đúng, sao một đại minh tinh như Lệnh Sâm lại dùng loại app DingTalk này được.

"Như vậy đi, chúng ta kết bạn WeChat với nhau nhé." Chúc Ôn Thư cúi đầu tìm điện thoại, "Bình thường Lệnh Tư Uyên có chuyện gì tôi sẽ liên hệ qua WeChat với anh, tránh việc gọi điện không ai bắt máy."

Tầm mắt Lệnh Sâm dừng trên điện thoại của cô hai giây, sau đó chậm rãi di chuyển lên trên mặt cô, không từ chối cũng không đồng ý.

Lại cười một cách khó hiểu.

Chúc Ôn Thư cảm thấy nụ cười này của anh có thâm ý, lập tức bổ sung: "Tôi chỉ nhắn cho anh chuyện liên quan đến Uyên Uyên thôi, tuyệt đối sẽ không đưa WeChat của anh cho người khác, anh yên tâm."

"Ba ba! Thêm đi!" Lệnh Tư Uyên cũng kéo góc áo Lệnh Sâm khẽ lay lay, miệng chu lên, vô cùng đáng thương nói, "Nếu không mỗi lúc cần con sẽ không tìm được ba......"

Dưới ánh mắt ám chỉ điên cuồng của Lệnh Tư Uyên, Lệnh Sâm nhẹ cười, lấy điện thoại ra.

"Thế thì được."

Anh cúi đầu nhìn điện thoại, mở mã QR WeChat ra, giọng điệu nhàn nhạt: "Nhưng tôi không chắc chắn có thể trả lời tin nhắn của cô ngay được."

"Không sao, tôi...... Hả?"

Quét mã QR xong, Chúc Ôn Thư kinh ngạc ngước mắt, "Anh không thiết lập xác minh bạn bè hả? Có thể trực tiếp thêm bạn được luôn?"

Lệnh Sâm không nói chuyện, đôi mắt nhìn thẳng vào Chúc Ôn Thư, cười như không cười.

Trời cuối thu oi ả nóng bức, thậm chí không khí cũng khô nóng không chịu nổi.

Chúc Ôn Thư lại cảm thấy nụ cười của Lệnh Sâm lạnh căm căm.

Sau khi nhìn nhau một lúc, vẻ mặt Chúc Ôn Thư vẫn có chút khó hiểu.

Lệnh Sâm thu mắt lại, di chuyển tay, mở danh sách bạn bè ra, kéo xuống phía dưới.

Tìm được Wechat của Chúc Ôn Thư.

Chúc Ôn Thư: "......?"

Sau đó, anh nhấn mở đoạn chat ra rồi gửi "1" qua.

【 Rất xin lỗi, bạn không phải là bạn bè của đối phương, vui lòng thêm bạn trước khi trò chuyện. 】

Chúc Ôn Thư: "........."

Cứu mạng.

Cứu mạng!!

Tại sao lại như vậy chứ!!

Ở giữa cái thời tiết cuối hè như này, mặt Chúc Ôn Thư giống như ánh hoàng hôn rực rỡ trên bầu trời, dùng mắt thường cũng nhìn ra mặt cô đang đỏ lên nhanh như nào.

Cô không nhớ rõ mình đã thêm Lệnh Sâm làm bạn bề lúc nào, càng không nhớ trong Wechat của mình đã từng có một người như vậy.

Cũng không biết có phải lúc lọc danh sách bạn bè, cô đã thuận tay xóa tất cả mấy người không có ghi chú với chưa nói chuyện bao giờ hay không.

Lúc xóa thì nghĩ rằng chắc cả đời này không liên quan gì đến nhau nữa, ai ngờ lại bị người ta bắt được đâu?!

"Cái đó......"

Sắc mặt Chúc Ôn Thư thay đổi mấy lần, nhưng Lệnh Sâm lại cố tình nhìn cô không nói gì, tư thế giống như muốn nghe xem cô giải thích thế nào..

"Ngại quá, không phải tôi cố ý xóa bạn bè đâu."

Tốc độ chớp mắt của Lệnh Sâm vô cùng chậm rãi.

"Vậy thì là, trượt tay?"

Đầu ngón tay của Chúc Ôn Thư nóng lên, lông mi không ngừng run rẩy, cố che đi ánh mắt mông lung của mình.

"Tôi quên mất là tôi kết bạn với anh, lúc đó không nhớ rõ lắm, vậy nên mới xóa lộn."

"......"

Một lúc sau, Lệnh Sâm nhẹ giọng ném cho cô một câu: "Cô không giải thích còn hơn."

Sau đó anh túm chặt dây đeo cặp của Lệnh Tư Uyên, xoay người đi xuống cầu thang.

Chúc Ôn Thư nhìn theo bóng dáng Lệnh Sâm, ảo não xoa xoa đầu. Chắc cô Chung mất mặt vì có giáo viên thay thế như cô lắm, sao mà người ta có thể nhớ hết tên các phụ huynh học sinh được vậy?

-

Chiều hôm buông xuống, chân trời chỉ còn sót lại một ánh tà dương cuối cùng ẩn hiện sau những đám mây đen.

Trong phòng bếp, xương sườn bọc bột mì được thả vào trong chảo, dầu nóng bốc khói nghi ngút, tỏa hương thơm ngào ngạt tứ phía.

Lệnh Hưng Ngôn về đến nhà, cởi áo khoác ném lên sô pha, sau đó đi đến quầy bar bếp rót nước uống.

Sau khi nghỉ một lúc, Lệnh Hưng Ngôn muốn hỏi dì bảo mẫu một chút về tình hình của Lệnh Tư Uyên, nhưng cô ấy đang nấu cơm, nhiều khói dầu mỡ, cửa đóng kín mít, chắc là không nghe thấy âm thanh bên ngoài.

Vì thế anh quyết định đi thẳng tới phòng con trai mình xem sao.

Cầm ly nước, vừa mới chuẩn bị cất bước thì cửa nhà đột nhiên mở ra.

Giờ này rồi còn ai tới đây nữa vậy?

Lệnh Hưng Ngôn còn đang nghi hoặc thì thấy con trai mình đang đeo cặp sách đi vào.

"Ba ba!"

Lệnh Tư Uyên nhào tới ôm lấy eo của anh, cọ cọ đầu, sau đó quay đầu đi vào phòng bếp, "Thơm quá đi à! Con đói quá! Ăn cơm thôi!"

Đi theo sau cậu nhóc là Lệnh Sâm.

Lệnh Sâm đi thẳng vào nhà, nhìn người đại diện kiêm ông anh họ của mình một cái, "Về rồi hả?"

Sau đó không đợi Lệnh Hưng Ngôn trả lời, lập tức đi thẳng vào thư phòng.

"Đợi chút."

Lệnh Hưng Ngôn cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, không thèm để ý đến thằng con nhà mình nữa, cất bước đi theo Lệnh Sâm, "Em đưa Uyên Uyên ra ngoài chơi hả?"

"Không."

Lệnh Sâm cởi khẩu trang gấp gọn rồi ném vào thùng rác cạnh lối đi, "Em đi đón nó tan học."

"Cái gì?"

Lệnh Hưng Ngôn tưởng mình nghe nhầm, "Em đến đón Uyên Uyên tan học? Đến tận trường đón?"

"Không thì sao?"

"?"

"...... Em bị ốm rồi đúng không?!"

Lệnh Hưng Ngôn suýt nữa thì bị sặc nước miếng, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, "Dì Tiêu không đi đón được hả? Sao còn phải phiền ngài đây đại giá?"

So với sự kích động của Lệnh Hưng Ngôn, trai lại Lệnh Sâm bình tĩnh hơn nhiều.

Anh đẩy cửa thư phòng, dẹp đống đồ nằm chồng chất trên sô pha sang một bên, sau đó uể oải nằm xuống như người không xương, còn tiện tay vớ một quyển tạp chí lên che mắt lại.

"Em tới đón cháu trai đi học về có vấn đề gì sao?"

Nếu người khác thì không sao.

Nhưng nếu là Lệnh Sâm thì là vấn đề vô cùng lớn.

Lệnh Hưng Ngôn tức đến bật cười, đặt mạnh ly nước xuống bàn: "Được đấy Lệnh Sâm, mấy nam nghệ sĩ khác đến việc ngồi chung một xe với nhà làm phim nữ cũng không dám, cậuthì hay rồi, đến tận trường đón trẻ con."

Lệnh Sâm không nói chuyện, cũng không biết có nghe hay không.

Giọng Lệnh Hưng Ngôn dần lạnh đi.

"Không sao, cậu cứ đi đón tiếp đi, ngày nào cũng đi. Đến lúc đó bị người ta chụp được rồi cả thế giới sẽ biết cậu có một đứa con bảy tuổi, lưu lượng lớn như vậy người khác nằm mơ cũng không được đâu đấy."

Qua một lúc lâu, đôi môi dưới cuốn tạp chí tạp chí kia mới cử động.

"Bị thật mới sợ, mới là giả thì sợ làm gì?"

Lệnh Hưng Ngôn: "......"

Nghe cũng có lý phết.

Sau một lúc yên tĩnh.

"Cậu bớt ngụy biện vô nghĩa đi." Lệnh Hưng Ngôn lấy lại tinh thần, bắt đầu mắng một trận "Sao trước kia cậu không quan tâm thằng bé như thế đi? Có mà cậu được nghỉ phép nên rảnh quá chứ gì!"

"Được rồi."

Lệnh Sâm vẫy vẫy tay với Lệnh Hưng Ngôn, "Anh đi mà lo cho chuyện của con anh đi, đừng để ý tới em."

"......"

Đáng lẽ một nghệ sĩ không nên nói mấy lời này với người đại diện của mình.

Nhưng Lệnh Sâm với Lệnh Hưng Ngôn thì khác.

Edit: Mell

Trước đây Lệnh Hưng Ngôn học luật, vốn là luật sư làm cho công ty quản lý Lệnh Sâm, sau này anh phụ trách luôn vị trí người đại diện, chuyên quản lý các lời mời thương vụ.

Về sau, Lệnh Sâm rời công ty cũ, tự mở studio riêng, đồng thời Lệnh Hưng Ngôn cũng đủ lông đủ cánh, có đủ kỹ năng để trở thành một người đại diện có năng lực.

Thuận lý thành chương, ông anh họ này thuận lợi trở thành người đại diện của Lệnh Sâm, hợp tác với studio của anh.

Nhưng về việc phân chia quyền hạn trong công ty, Lệnh Sâm mới là ông chủ, lời nói sức nặng tuyệt đối.

Cho nên dù bình thường Lệnh Hưng Ngôn có toàn quyền quản lý công việc làm ăn của Lệnh Sâm, nhưng từ trước đến nay việc âm nhạc và chuyện đời sống cá nhân Lệnh Sâm luôn tự mình quyết định.

"Được thôi."

Lệnh Hưng Ngôn thấy Lệnh Sâm không chịu nghe, chỉ có thể tự thuyết phục chính mình, dạo này có nhiều chuyện thị phi xảy ra là do đầu óc anh lẫn quá.

Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, quả thật việc Lệnh Sâm đi đón trẻ con cũng không phải chuyện lớn gì, nếu có người chụp được thật thì lên bài nói rõ là xong.

Chẳng lẽ con của anh biến thành con của Lệnh Sâm được hả?

Bỏ đi.

Lệnh Hưng Ngôn mắng nhỏ vài câu, đang muốn xoay người đi ra ngoài thì thấy tư thế ngủ Lệnh Sâm, không nhịn được nói: "Sao lại ngủ trên sofa? Muốn ngủ bù thì về phòng mà ngủ."

Nhà Lệnh Sâm dạo này đang sửa lại, ở khách sạn cũng không tiện, nên anh chạy qua nhà Lệnh Hưng Ngôn ở tạm một thời gian.

Một lúc sau, Lệnh Sâm mới không kiên nhẫn "Chậc" một tiếng.

"Anh còn có thời gian lo xem em ngủ chỗ nào cơ à, không bằng anh đi quản chuyện học tập con trai mình đi."

"Con trai tôi dễ quản hơn cậu nhiều."

Lệnh Hưng Ngôn mở cửa phòng ra, không nhịn được muốn dặn dò thêm vài câu, nhưng vừa quay đầu thì thấy đồng hồ trên tay Lệnh Sâm.

Đây không phải là......

"Em đeo đồng hồ của anh làm gì? Anh không nỡ đeo nó ra ngoài nên em đeo hộ anh hả?"

"Ừ." Lệnh Sâm cởi đồng hồ ra, ném cho Lệnh Hưng Ngôn.

Người nọ hai mắt trợn tròn, nhanh như chớp lao tới đỡ lấy chiếc đồng hồ quý giá của mình.

"Em thấy không sao, tiện lấy đeo thôi."

"Em nói xem em có bị bệnh không đấy? Mấy nhãn hiệu đó tặng cả đống cho em mà em không mang, bây giờ lại lén lấy đồ của anh đeo ra ngoài, hôm nay em bị sao vậy??"

Lệnh Hưng Ngôn đau lòng cầm đồng hồ, cẩn thận xác nhận không có vết xước nào mới yên tâm.

"Anh nhắc em lần nữa, về sau em nên cẩn thận một chút, không có gì thì từng tới trường, muốn chơi với thằng bé thì chơi ở nhà."

Lệnh Sâm trở mình, giọng nói có chút buồn ngủ.

"Yên tâm, em không rảnh rỗi để ý con trai anh nhiều như vậy đâu."

-

Dù lúc thêm Wechat của Lệnh Sâm, Chúc Ôn Thư nói là để có cái tiện cho việc liên lạc.

Nhưng vài ngày trôi qua, cô vẫn ngại không dám tìm người ta nói chuyện.

Cho đến gần tối hôm nay, Chúc Ôn Thư soạn xong giáo án ở nhà, bạn bè rủ cô ra ngoài ăn tối.

Hai người đồng ý gặp nhau ở trung tâm mua sắm, Chúc Ôn Thư bắt tàu điện ngầm đến đó, trên đường đi không quên trả lời tin nhắn của các phụ huynh, thế là qua mất trạm cần đến.

Cô đành bắt thêm một chuyến nữa, lúc ra khỏi ga tàu điện ngầm, Chúc Ôn Thư nhìn phố đi bộ ồn ào náo nhiệt, vô cùng nhộn nhịp, cô tự dưng thấy hơi mệt mỏi.

Ngay khi Chúc Ôn Thư ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là quảng cáo đồng hồ của Lệnh Sâm trên màn hình LED của trung tâm thương mại.

Nhìn thấy gương mặt này, cô vẫn còn chút hoảng hốt.

Chỉ một tuần trước, Chúc Ôn Thư đã được trải nghiệm cuộc sống "ba điểm một hàng", đó là: phòng học, nhà ăn và văn phòng

Đôi khi cô thấy tin tức về Lệnh Sâm còn cảm thán, rõ ràng đã từng là bạn cùng lớp, bây giờ lại trở thành hai loại người cách biệt không thể với tới.

Mà hiện giờ.

Khi gặp lại Lệnh Sâm, toàn bộ não cô chỉ nghĩ đến đứa con trai không ai biết của anh.

Còn có sự xấu hổ vì đơn phương xóa Wechat mà bị chính chủ bắt tại trận nữa.

Hay là cô đi giải thích với anh nhỉ?

Nếu như 5 năm tiếp theo không có gì xảy ra, cô sẽ vẫn là giáo viên của Lệnh Tư Uyên, không tránh khỏi việc phải giao tiếp với Lệnh Sâm, để giữa hai người có hiềm khích cũng không phải một cách.

Vì thế Chúc Ôn Thư mở Wechat ra, lướt tìm một lúc cũng thấy tên Wechat của Lệnh Sâm.

Sau khi gõ mấy chữ, cô lại cảm thấy không ổn.

Sự ăn ý của người lớn nằm ở chỗ trong lòng họ hiểu rõ, nhưng họ lại không nói hẳn ra.

Nếu cô mà giải thích, chẳng phải là đang nhắc lại chuyện đáng xấu hổ đó sao?

Nghĩ đến đấy, Chúc Ôn Thư lại xóa mấy chữ kia.

Ngón tay còn đang ấn.

Tên Wechat của Lệnh Sâm đột nhiên biến thành một dãy chữ "Đối phương đang nhập".

Chúc Ôn Thư theo bản năng dừng lại, lông mày giật giật, nhìn chằm chằm khung thoại của hai người.

Giây tiếp theo, quả nhiên tin nhắn của Lệnh Sâm xuất hiện.

【c: Chúc lão sư 】

Chúc Ôn Thư nhanh chóng trả lời.

【 Chúc Ôn Thư: Tôi ở đây. 】

【 Chúc Ôn Thư: Bố Lệnh Tư Uyên có chuyện vậy? 】

Dòng chữ "Đối phương đang nhập tin nhắn" lại xuất hiện.

Nhưng lần này, dòng trạng thái đang nhập kia cứ xuất hiện lặp đi lặp lại, nhưng mãi vẫn không thấy tin nhắn nào của Lệnh Sâm.

Chẳng lẽ là đang viết văn?

Vài phút sau, tin nhắn mới cuối cùng cũng xuất hiện.

【c: Hôm nay con tôi ở trường như nào? 】

Chúc Ôn Thư: "?"

"............"

Trên con phố thương mại sầm uất người đến người đi, Chúc Ôn Thư đứng ở giữa đường, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào di động.

Đời này chưa bao giờ cạn lời đến vậy.

【 Chúc Ôn Thư: Tôi cũng không rõ lắm. 】

【c:? 】

【 Chúc Ôn Thư: Bởi vì hôm nay là cuối tuần. 】

Đăng tải: 12/05/2023
Sửa đổi:__________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net