Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiểu Tùng một tay ôm chân phải bị gãy, tay kia từ trong túi quần lấy ra một thiết bị gì đó màu đen rất to, điên cuồng cười: "Ha ha ha ha ha... Đây là bom, chỉ cần tao ấn một cái, chúng mày ai cũng đừng hòng sống!"

Trương Cực tiến về phía trước một bước, giơ súng lên nhắm thẳng vào giữa trán người này, Tiểu Tùng không hề sợ hãi, cậu chắc chắn Trương Cực sẽ không bắn, hắn khập khiễng đi đến gần, cười nói: "Nổ súng đi, xem là tao chết trước hay là quả bom này nổ trước..."

Nghe vậy, Trương Cực nhìn hắn, chậm rãi buông súng xuống, anh vẫn theo bản năng nghiêng người che chắn cho Trương Trạch Vũ: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"

Hắn lau máu trên trán và nói, "Thả tao đi."

Trương Cực do dự một lát, sau đó nói: "Được. "

Tiểu Tùng ngửa mặt lên trời cười to, hắn chỉ tay về phía Trương Cực, gằn từng chữ một: "Tao muốn mày, tiễn tao đi. "

"Không được!" Trương Trạch Vũ ngay lập tức không đồng ý, làm sao cậu có thể để Trương Cực đi cùng người này, huống chi trong tay hắn còn có bom.

Trương Cực nắm chặt tay cậu, trấn an cậu, sau đó bình tĩnh hỏi hắn: "Vậy làm sao để đảm bảo bọn tôi sẽ an toàn?"

Tiểu Tùng lại đi về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc: "Tao đảm bảo, thả tao rồi, tao tuyệt đối sẽ không kích nổ bom!"

"Dựa vào cái gì mà tôi có thể tin tưởng anh?" Trương Trạch Vũ kéo Trương Cực ra sau lưng, trừng mắt nhìn hắn: "Trừ khi anh bỏ bom xuống. "

Tiểu Tùng cười nhạo: "Nhưng các ngươi cũng có súng mà? Hơn nữa tao cả người đều bị thương rồi, nếu động thủ tao cũng đâu nắm phần thắng. "

Trương Trạch Vũ nắm chặt tay Trương Cực, lòng bàn tay hơi toát mồ hôi. Giằng co một hồi, Tiểu Tùng dường như không đợi được, ra vẻ tàn nhẫn: "Còn chưa nghĩ xong sao? Tao biết chúng mày báo cảnh sát rồi, nếu cảnh sát tới tao căn bản không thể trốn thoát, tao đếm ba cái, Trương Cực, mày có dám đánh cược một lần hay không?"

Trương Trạch Vũ nhìn Trương Cực cầu xin, lắc đầu với anh: "Không được, Trương Cực, đừng đi..."

Hốc mắt Trương Cực bỗng dưng đỏ lên, anh dùng sức ghì chặt Trương Trạch Vũ vào lòng mình, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, anh sẽ không sao. "

"Em vừa nói với anh rồi, chúng ta có thể cùng nhau đối mặt..." Trương Trạch Vũ sắp đến bờ vực sụp đổ, hình như cậu đã bắt đầu nói năng lộn xộn, "... Trương Cực... Anh, anh lại làm thế nữa à? Anh biết rõ, nếu không có anh, em sẽ rất khổ sở, em sẽ chết... Anh biết rõ..." Thanh âm cậu nghẹn ngào cơ hồ nói không nên lời, tay nắm chặt quần áo của Trương Cực, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, "... Anh biết rõ... Nhưng anh vẫn định làm vậy?" Trương Trạch Vũ hơi gầm lên một tiếng, nước mắt rơi xuống gò má cậu.

Trương Cực nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cậu, giọng nói nghẹn ngào: "Em không thể có chuyện gì. "

Trương Trạch Vũ ngay lập tức nói: "Em không sợ! Trương Cực, em cái gì cũng không sợ. Trước đây anh đã từng nói... anh từng nói, em rất dũng cảm..."

"Ba..."

Tiểu Tùng bắt đầu đếm.

"Hai..."

Trương Cực chăm chú nhìn dáng vẻ của Trương Trạch Vũ, trái tim anh đau đến tê liệt, anh hoàn toàn không biết phải làm gì, mắt thấy người đối diện chuẩn bị ấn nút, anh cắn răng.

"Một..."

"Tôi đi theo anh."

Vừa dứt lời, Trương Trạch Vũ trợn tròn đôi mắt to, nước mắt to như hạt đậu từng giọt đua nhau rơi xuống, đầu óc cậu ong ong, cảnh vật trước mắt đều trở nên mờ ảo , cơ hồ không còn có thể thấy rõ dáng vẻ của Trương Cực. Trương Trạch Vũ cảm thấy cậu chưa bao giờ bình tĩnh như vậy, cậu nói rõ ràng: "Tôi đi."

Trương Cực không để ý tới lời nói của cậu, anh quay đầu bảo Tiểu Kiệt bảo vệ Trương Trạch Vũ, sau đó sải bước đi tới đứng chung một chỗ với Tiểu Tùng.

Trương Trạch Vũ khóc nói: "Trương Cực, em thật sự ghét anh..."

Nhìn Trương Cực đi tới bên cạnh mình, Tiểu Tùng mừng thầm, hắn ra lệnh nói: "Vậy mày lái xe đi. "

Trương Cực nhận chìa khóa từ trong tay KI, KI nhìn anh muốn nói lại thôi, Trương Cực nói: "Bảo vệ tốt em ấy. "

KI nghiêm trang gật đầu.

Trương Cực vừa chuẩn bị mở cửa xe, Tiểu Tùng phía sau đột nhiên như lên cơn điên móc ra một ống kim định đâm vào cổ Trương Cực.

Đột nhiên tay cầm ống tiêm của hắn bị ai đó đá văng, Trương Trạch Vũ thở hồng hộc lao tới, cậu đạp mạnh vào bụng hắn một cái. Tiểu Tùng ngã xuống đất, hắn đưa tay lấy lại ống tiêm rơi trên mặt đất, giống như dùng toàn bộ sức lực lao thẳng về phía Trương Trạch Vũ.

Trương Cực vừa định kéo Trương Trạch Vũ đi đã bị cậu dùng sức đẩy một cái, lảo đảo lùi về phía sau hai bước, sau khi đứng vững, Trương Trạch Vũ đã bị ống tiêm trong tay Tiểu Tùng đâm vào cổ.

Tiểu Tùng một tay nắm lấy tóc sau gáy Trương Trạch Vũ, một tay đẩy ống tiêm tiêm vào máu cậu.

Tiểu Kiệt và KI vừa chuẩn bị xông tới hỗ trợ thì đã nghe thấy hai tiếng súng đinh tai nhức óc, Trương Cực bắn hai phát, một phát giữa trán, một phát ở ngực.

Tay đẩy thuốc của Tiểu Tùng rốt cuộc cũng dừng lại, cả người hắn ngã về phía sau.

Trương Trạch Vũ kinh ngạc đứng im tại chỗ, cậu cảm nhận được chất lỏng lạnh lẽo kia đang tràn vào trong máu, trong nháy mắt đầu óc đều trở nên choáng váng.

Ngay khi chuẩn bị ngã xuống đất, cậu được một lực rất mạnh đỡ dậy. Trương Cực gần như hét lên thất thanh: "Trương Trạch Vũ. Em..."

Trương Trạch Vũ cố gắng mở mắt nhìn dáng vẻ bây giờ của Trương Cực, cậu nói: "Em thật sự cái gì cũng không sợ..."

Trương Cực cảm thấy vô cùng đau lòng, ánh mắt mờ mịt, giọng nói run run: "Anh biết, anh biết, chúng ta về nhà. "

Anh biết đây là loại độc dược gì, anh từng bị thứ này tra tấn đến chết đi sống lại, nhưng vì sao, người phải chịu đựng những đau đớn ấy lại là Trương Trạch Vũ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net