Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi cảnh sát Tỉnh đến, mọi chuyện đã kết thúc, anh nhìn thoáng qua Tiểu Tùng đang nằm dưới đất, cái gì cũng không nói. Thiết bị hình vuông màu đen bên cạnh thu hút sự chú ý của anh ta, anh ta nhặt nó lên, vừa chuẩn bị quan sát, Tiểu Kiệt đã ngay lập tức ngăn cản anh ta: "Cảnh sát Tỉnh, đây là một quả bom."

Cảnh sát Tỉnh cầm thứ này trên tay lật qua lật lại nhìn mấy lần, anh ta hỏi: "Tiểu Tùng nói vậy à?"

Tiểu Kiệt gật đầu, cảnh sát Tỉnh mỉm cười: "Hắn ta lừa các cậu đấy, đây không phải là một quả bom."

Trương Trạch Vũ lúc này hình như còn chưa có triệu chứng gì, cậu có chút vô lực tựa vào vai Trương Cực, lại hôn lên tóc cậu một cái, anh nói: "Nhất định sẽ không sao đâu... KI, lái nhanh lên. "

Tần Nguyệt, Tần Nguyệt nhất định có thể cứu cậu!

Trương Trạch Vũ chớp chớp mắt, thoạt nhìn cậu trông vô cùng mệt mỏi, cậu hỏi: "Trương Cực, có phải em sẽ chết không? "

Trương Cực bình tĩnh: "Sẽ không chết. "

Trương Trạch Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy đuôi mắt Trương Cực đỏ thẫm, tay nắm chặt quyền. Cậu tiến đến gần khóe miệng anh, nhẹ nhàng cắn một cái: "Trương Cực, anh đừng buồn, cho dù có chết em vẫn sẽ yêu anh." Cậu đưa tay tách bàn tay đang nắm chặt kia của Trương Cực ra, giống như rất nhiều lần trước kia, cùng anh mười ngón tay đan vào nhau, "Em có thể sẽ chết đi, nhưng tình yêu em dành cho anh sẽ không như vậy. "

Tình yêu của cậu mãnh liệt như vậy, chắc chắn sẽ trường tồn theo thời gian.

Trương Cực rốt cuộc không kiềm chế được nữa, anh cúi đầu nhìn Trương Trạch Vũ, nắm chặt bàn tay trong lòng, hốc mắt anh đỏ bừng: "Anh muốn em sống. "

Trương Trạch Vũ khẽ nhíu mày, chỗ bị kim tiêm đâm vào đau nhói, cậu hít sâu một hơi, giọng nói có chút run rẩy: "Trương Cực, em rất vui vì hôm nay đã đến đây, bằng không, em sẽ còn đau hơn thế này..."

Trương Cực cảm thấy lồng ngực mình đau đớn dữ dội, anh nắm chặt tay cậu, nước mắt ấm áp chảy dài trên khuôn mặt lạnh lùng của anh, rơi xuống mu bàn tay của Trương Trạch Vũ. Trong đầu anh hiện lên vô số hình ảnh, năm năm trước Trương Tề Thịnh vì cứu anh mà chết trong tay Báo Ca. Kể từ lần đầu tiên gặp Trương Trạch Vũ, cậu đã liều mạng cứu anh ba lần. Còn có vừa rồi, dốc toàn lực đẩy anh ra, cuối cùng lại để bản thân bị tiêm độc dược.

Tại sao tất cả mọi người đều làm điều này?

Cái mạng này của anh rốt cuộc có cái gì đáng giá?

Cơn co giật ở cổ dần dần lan đến xương bả vai, thậm chí là lưng. Trên trán Trương Trạch Vũ dần xuất hiện những giọt mồ hôi, sắc mặt cậu trắng bệch vì đau đớn, nhưng cậu vẫn cố nén lại, muốn an ủi Trương Cực: "Anh đừng đau khổ nữa." Trương Trạch Vũ đưa tay giúp anh lau nước mắt, nhưng cuối cùng chính cậu cũng không kìm được nước mắt, cậu nhẹ giọng nói, "Trong lòng em, anh là thần minh, là ánh sáng, là tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế gian. "

Trương Cực nghe không nổi nữa, trong lòng anh vô cùng đau đớn, tựa như chính anh cũng đang bị hành hạ bởi độc dược giống như Trương Trạch Vũ, anh thở gấp: "Đừng nói lung tung..."

Trương Trạch Vũ dường như không nghe thấy gì, cậu như tự nói với mình: "Em phạm thượng với thần, bắt được ánh sáng, em rất giỏi nha..."

Trương Cực lắc đầu, cậu nói nhảm.

Trương Trạch Vũ đau đớn rên lên một tiếng, cảm giác đau đớn tràn ra khắp thân. Chân cậu, ngực cậu, còn có bàn tay bị Trương Cực nắm chặt, đều đang co giật vì đau. Trương Trạch Vũ bình thường coi như có thể nhịn đau, nhưng cảm giác đau đớn lần này, hình như đau hơn tất cả những nỗi đau cậu từng trải qua.

KI đạp ga hết cỡ, nắm chặt vô lăng.

Nhanh lên, nhanh hơn một chút.

--

Lúc đến Tần gia, Trương Trạch Vũ đã tựa hẳn vào người Trương Cực, hoàn toàn bất tỉnh, Trương Cực ôm lấy cậu, KI vội vàng đi theo phía sau.

Tần Nguyệt chạy ra nhìn thấy tình huống này, tuy rằng sợ hãi, nhưng cũng lập tức nói: "Mau đặt xuống. "

Trương Cực đặt Trương Trạch Vũ xuống sô pha trong đại sảnh, giọng nói khàn khàn của anh vang lên: "Làm ơn, cứu em ấy. "

Tần Nguyệt bị giọng điệu của Trương Cực làm cho hoảng sợ, trực giác của cô khẳng định rằng đã có chuyện xảy ra, cô vừa lấy máy đo huyết áp, vừa dùng đèn chiếu lên đồng tử cậu, vừa hỏi: "Tình hình thế nào?"

"Độc dược, tiêm rất nhiều." Trương Cực cảm giác cho dù có có là một câu ngắn đối với anh bây giờ cũng vô cùng khó khăn để nói ra.

Tần Nguyệt kiểm tra toàn thân cho cậu, tiếp tục hỏi: "Rất nhiều là bao nhiêu? Có đến 10 ml không?"

Trương Cực suy nghĩ chốc lát, lúc ấy Tiểu Tùng mới dùng ống tiêm tiêm được một nửa đã bị anh bắn chết, cái ống kia hẳn là ống tiêm mười ml, hẳn là khoảng năm ml.

Tần Nguyệt nghe vậy khẽ gật đầu, liều lượng này tuy ít nhưng vô cùng nguy hiểm, cho nên hiện tại cô phải lấy máu xét nghiệm cho cậu.

Lúc Trương Trạch Vũ tỉnh lại đã là ngày hôm sau, cậu đưa tay sờ sờ bên cạnh, trống rỗng, mở điện thoại ra nhìn thoáng qua, năm giờ hai mươi.

Cậu bật đèn lên, chân vừa chạm đất liền bắt đầu run rẩy, cả người cậu không có chút sức lực nào, vịn vào tường chậm rãi đi ra cửa, đột nhiên nghe thấy từ thư phòng truyền đến tiếng nói: ". Mặc kệ bằng giá nào, nhất định phải cứu..."

"Trương Cực..." Trương Trạch Vũ ăn mặc đơn giản, cậu vịn vào cửa, chân run rẩy dữ dội.

Trương Cực ngay lập tức cúp điện thoại, sải bước đi tới, anh ôm chặt lấy Trương Trạch Vũ, trở về phòng: "Có phải đánh thức em rồi không?"

Trương Trạch Vũ lắc đầu, cậu hỏi: "Em còn sống được bao lâu nữa?"

Trương Cực dừng lại một chút, sau đó cố gắng nặn ra một nụ cười: "Em nghỉ ngơi thật tốt, nhất định sẽ không có việc gì. "

Trương Trạch Vũ ôm chặt lấy Trương Cực, cậu không muốn anh đi: "Ở lại với em đi, được không? "

Trương Cực đưa lưng về phía Trương Trạch Vũ, hốc mắt anh nóng lên, thật sự không muốn Trương Trạch Vũ nhìn thấy mình rơi lệ lần nữa, anh cố nén nước mắt, chậm rãi xoay người, nhẹ giọng nói: "Được. "

Trương Trạch Vũ chăm chú nhìn anh, giống như nhìn thế nào cũng không đủ. Đột nhiên nhếch khóe miệng, cười rạng rỡ: "Anh thật là đẹp trai, đẹp trai như vậy, lại vẫn là bạn trai em, xem ra em thật sự rất may mắn."

Trương Cực biết cậu đang chọc mình vui vẻ, anh hơi cụp mắt, nhẹ nhàng cười: "Anh cũng rất may mắn, bởi vì ánh trăng của anh rất yêu anh. "

Trương Cực là thần tình yêu của Trương Trạch Vũ.

Trương Trạch Vũ là ánh trăng duy nhất của Trương Cực.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net