Chương 3: Bé Chuột Tre Thứ Ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor:Yuki

Edwin do dự...

 Cuối cùng, anh cũng không kịp ngăn cản đối phương, chỉ tiến về phía trước nửa bước, vừa đủ để đối phương quỳ xuống chân mình thay vì trực tiếp chạm đất lạnh.

Một thiếu niên bất ngờ xuất hiện, lao về phía anh, khiến anh mất cảnh giác nhưng một tay của anh lại vô tình chạm vào da ở vai của thiếu niên.

 Mềm mại và mịn màng khiến trái tim anh rung động, trong giây lát anh nghĩ đến những sinh mạng non nớt và dịu dàng mà anh chỉ được phép chạm vào khi đi thăm trẻ sơ sinh.

Ngoại trừ những đứa trẻ dưới năm tuổi, anh không nghĩ có ai trong Liên bang có làn da mỏng manh đến mức gần như chỉ chạm vào sẽ để lại dấu vết.

Ngày tận thế nổ ra trên trái đất cổ đại, những người cổ đại sống sót và trốn thoát đến các vì sao để thành lập liên bang đều là những người sống sót đã bị tiến hóa sàng lọc một cách tàn khốc. Thảm họa gần như đã hủy diệt loài người, nhưng nó cũng tạo ra loài người mới, cho phép loài người khám phá ra sức mạnh tinh thần mạnh mẽ và một thể chất vượt xa những gì có thể so sánh với trong quá khứ.

Điều này cũng khiến con người không còn được chiều chuộng, bỏ qua gai đoạn yêu ớt nhất, Người liên bang khi năm tuổi với thể chất cấp B thậm chí có thể tham gia huấn luyện chiến đấu chính thức.

Edwin ánh mắt bình tĩnh, nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt. Tuy không nhìn ra được tuổi tác cụ thể của đối phương, nhưng chắc chắn cậu không phải là một đứa trẻ, nhưng trông cậu rất mềm mại và yếu ớt, như thể tùy tiện nhéo một cái cậu sẽ chết.

Sắc mặt anh tuy bình tĩnh nhưng trong lòng nhất thời lại có vô số suy nghĩ sâu xa.

Ngoài Liên bang, còn có vô số hành tinh sinh sản ra nhiều sinh vật khác nhau trải rộng khắp các vì sao. Liên bang cũng đã có những cuộc giao lưu hữu nghị hoặc đối đầu quân sự với các hành tinh khác.

Nếu thiếu niên này được chuyển hóa từ một sinh vật không biết đến, thì cậu chắc chắn không phải là sinh vật của Liên bang, mà nhiều khả năng là một sinh vật đến từ hành tinh khác.

Mọi chuyện đột nhiên trở nên không đơn giản như vậy.

Những người đến từ hành tinh khác có thể đến với mục đích tốt hoặc xấu cho, đến khi mục đích của họ rõ ràng, họ đều là những đối tượng phải theo dõi và kiểm soát chặt chẽ.

Cho dù đó là quả bóng lông trắng hay cậu bé tròn trịa dễ thương trước mặt, Edwin theo bản năng yêu thương cậu, không có ác ý cũng không sẵn lòng đối xử lạnh lùng với cậu.

Nhưng với tư cách là một vị vua liên bang với trọng trách lớn lao, anh chưa bao giờ đùa giỡn với sự an toàn của hàng chục tỷ công dân trên toàn liên bang chỉ vì sở thích và bản năng của mình.

Vẻ mặt Edwin trở nên lạnh lùng hơn, trông có vẻ nghiêm túc và áp bức hơn.

Bạch Thử vốn vẫn lén lút nhìn hắn, nhìn thấy cảnh này, rùng mình hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn như trẻ con mập mạp đột nhiên lộ ra vẻ buồn bã và sợ hãi, nước da hồng hào vốn có cũng trở nên tái nhợt vì sợ hãi.

Vốn cậu định quỳ xuống trực tiếp cầu xin thương xót, nhưng không ngờ lại phạm sai lầm, quỳ dưới chân Tiên nhân, đầu óc lập tức trống rỗng, những lời vừa nghĩ tới đều bị quên sạch.

Nhìn thấy sắc mặt tiên nhân trở nên xấu xa, nhất định là tức giận, có thể sẽ sớm giết cậu, Bạch Thử ngơ ngác, đôi mắt đen tròn tròn phủ đầy sương mù.

Cậu bất lực nhìn cánh tay tiên nhân nhấc lên, hướng về phía cậu, đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ, quỳ xuống, tiến về phía trước nửa bước, muốn ngăn cản đối phương hành động——

Edwin giơ tay kéo đối phương đứng lên nói chuyện, không ngờ phản ứng của đối phương lại lớn như vậy.

Sức mạnh của thiếu niên vượt quá sự mong đợi của anh, anh bất ngờ bị đẩy về phía trước, theo phản xạ anh gần như phải dùng một chút tinh thần lực để đứng vững tại chỗ mà không bị đẩy lùi vài bước.

Giây tiếp theo, vẻ mặt Edwin hoàn toàn cứng đờ.

Chàng trai lao thẳng vào anh ta, cái đầu đầy lông của cậu nhắm vào đâu đó giữa hai chân anh.

Không người đàn ông nào có thể chịu đựng được sự trêu chọc trực tiếp và không kiềm chế như vậy. Cho dù khả năng tự chủ của anh mạnh mẽ, hơi thở của anh trong phút chốc cũng trở nên nặng nề hơn một chút, anh phải dùng tinh thần lực để áp chế cơ thể, đảm bảo sẽ không có phản ứng.

Anh lập tức đưa tay kéo thiếu niên ra một khoảng, động tác khựng lại khi ánh mắt chạm  phải vào đôi mắt đỏ hoe và đáng thương của đối phương.

Giây tiếp theo, anh nghe được từ trong miệng thanh niên phát ra một thứ tiếng giống như là  tiếng Trung Quốc cổ đại, giọng nói hơi nhanh, kèm theo tiếng khóc có chút nghẹt ngào.

"Tiên nhân, xin đừng ăn thịt tôi... Tôi có thể làm bất cứ điều gì. Nếu tôi không làm được thì tôi có thể học. Tiên nhân có thể tùy tiện sai khiên tôi. Xin đừng ăn thịt tôi. .."

Bạch Thử  vì sợ hãi nói không mạch lạc, mỗi chữ đều lộ ra vẻ van xin ai oán.

Mặc dù Edwin đã nghiên cứu ngôn ngữ của một nước của trái đất cổ đại, nhưng ngôn ngữ khó hiểu như vậy vẫn khiến não anh khó khăn xử lý tất cả thông tin trong một thời gian ngắn, anh chỉ có thời gian để nắm bắt một vài từ khóa mấu chốt.

 "Ăn", "sai khiến", "làm gì cũng được"...

Edwin không khỏi nheo mắt lại, hơi thở có chút ngột ngạt.

Anh có thể cảm nhận rõ ràng sự sợ hãi của thiếu niên đối với mình. Kết hợp với chuỗi hành động và lời nói của đối phương, khó có thể ngăn cản anh nghĩ đến điều tồi tệ nhất.

Phải chăng chàng trai trẻ này là một nô lệ giữa các vì sao bị bắt cóc từ hành tinh khác bởi một số kẻ đen tối trong Liên bang?

Liên bang luôn cấm buôn bán con người và sinh vật thông minh giữa các vì sao, nhưng vẫn có rất nhiều người không thể cưỡng lại sự cám dỗ của tiền tài, biết luật và vi phạm pháp luật, cướp bóc

những chủng tộc không đủ mạnh, dễ thương, xinh đẹp từ các ngóc ngách của các vì sao và bán chúng cho những người trong Liên bang. Những người có tiền rảnh rỗi, có sở thích đặc biệt đều có thể tận hưởng niền vui đó.

Edwin đã cam kết trấn áp những tổ chức vô nhân đạo này và tin rằng anh đã loại bỏ hoàn toàn những hoạt động buôn bán xấu xa này. Nhưng so với các gián điệp giữa các vì sao đến do thám Liên bang, chàng trai trẻ trước mặt quả thực giống một nô lệ bị bắt cóc hơn, đáng thương và bất lực.

Mặc dù trông cậu ấy có vẻ là một chàng trai thuần khiết, dễ thương và thiếu kinh nghiệm, nhưng cậu có thể thực hiện những động tác quyến rũ thẳng thắn như vậy đối với anh khi họ gặp nhau lần đầu tiên mà không có bất kỳ gánh nặng nào, khỏa thân mà không cảm thấy xấu hổ, nói những lời cầu xin vậy để làm hài lòng anh. . nhưng mà ngôn ngữ?.

Có vẻ như cậu ấy không còn ở độ tuổi bập bẹ nữa, cậu thực sự không biết sử dụng ngôn ngữ chung của Liên bang. Thay vào đó, cậu ấy sử dụng ngôn ngữ của trái đất cổ xưa như ngôn ngữ chính của mình. những người buôn bán ở chợ đen nhằm thỏa mãn sở thích của một số khách hàng nhất định.

Edwin cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.

Anh không thể tưởng tượng được chàng trai trẻ này đã trải qua quá trình huấn luyện và đối xử như thế nào mà có thể kết hợp giữa thuần khiết và quyến rũ một cách nhuần nhuyễn như vậy.

Tên cầm thú nào lại nỡ huấn luyện một cậu bé trở nên như vậu, cậu bé như tờ giấy trắng những bị lũ người khuốn kiếp đó tô đen, rồi dùng sức mạnh hủy diệt nó, tạo ra một nô lệ chỉ biết run rẩy để lấy lòng người khác.

 Một cảm giác trách nhiệm và khát khao bảo vệ dâng trào trong lồng ngực anh, những giọt nước lăn dài trên mặt cậu, từ từ trượt xuống khắp nơi, khơi dậy tình yêu và sự thương hại trong anh.

Anh muốn cho cậu bé nộ lệ này một ngôi nhà.

Nếu thiếu này thực sự là một nô lệ giữa các vì sao bị bán đi, thì với tư cách là Vua Liên bang, anh phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về việc mang đến cho nạn nhân của nạn buôn người trái phép sự bảo vệ mà cậu ấy đáng được hưởng.

Edwin tìm ra một lời bào chữa cao ngạo cho cảm giác kỳ lạ đang mơ hồ dâng lên trong lòng mình.

Anh cảm nhận được bàn tay mềm mại đang siết chặt cánh tay mình. Quả táo Adam của anh trượt lên xuống. Anh nhẹ nhàng xoa bóp làn da giống như em bé, rồi lập tức buông tay ra như bị điện giật, cứng ngắc buông xuống.

"...Nếu em muốn, em có thể ở lại với anh từ bây giờ, và anh có thể hứa rằng anh sẽ không để ai làm tổn thương em."

Sau khi cân nhắc lời nói của mình, Edwin chậm rãi nói bằng tiếng Trung cổ trên Trái đất có phần đứt quãng.

Anh không biết tại sao mình lại đưa ra quyết định trái ngược với phong cách thường ngày của mình như vậy. Anh luôn có quyền lực và gánh nặng, anh đã quen với việc đi một mình, không bị ai quấy rầy, cũng không bị quấy rầy bởi bất kỳ chuyện nhỏ nhặt nào.

Đây là lần đầu tiên anh chủ động giữ một người ở bên cạnh và đó là một thiếu niên đến từ một hành tinh xa lạ nào đó.

Anh không thể tưởng tượng được sẽ như thế nào nếu đột nhiên có một người khác xuất hiện trong cuộc sống bận rộn và căng thẳng của mình. Đặc biệt là người này mềm yếu, đáng thương đến mức cần được chăm sóc như một đứa trẻ chưa đầy năm tuổi.

So với cảm xúc phức tạp của Edwin, tâm trạng và suy nghĩ của Bạch Hạ đơn giản hơn rất nhiều.

Khi lần đầu tiên nghe được Tiên nhân lại nói những lời tử tế như vậy, trong lòng hắn tràn ngập vui sướng cùng những giọt nước mắt cảm tạ không thể diễn tả bằng lời.

Tiên nhân không những không có ý định ăn thịt cậu, thậm chí còn sẵn sàng bảo vệ cậu, còn hỗ trợ để bảo vệ cậu khỏi sự đàn áp của những vị tiên nhân khác.

Cũng có người người tốt trong đám người xấu. Cậu thường nghe những yêu tinh khác nói điều này, nhưng cậu chưa bao giờ tin điều đó.

Phải biết rằng thế giới của người tu luyện đầy rẫy nguy hiểm, kẻ mạnh nuốt chửng kẻ yếu, đây đã là quy luật từ xa xưa. Ở chốn thần tiên này không có anh trai A Địch để có thể nương tựa lẫn nhau, cậu thật sự khó có thể sống sót một mình đến ngày hôm nay, cho dù hôm nay thoát chết thì sớm muộn cũng sẽ gặp phải tai họa tiếp theo.

Nhưng hiện tại Tiên nhân đã nói sẵn sàng làm chỗ dựa cho cậu, cậu không còn là một con chuột tre bất lực nữa mà đã có chút tự tin.

Cho dù tiên nhân coi đây là một sự trao đổi và yêu cầu cậu làm người hầu hay bất cứ điều gì, cậu cũng sẽ không phàn nàn hay một lời oán trach, sẽ luôn cảm kích vị tiên nhân.

Là một con chuột tre không có tương lai và không có tự do, cậu không cần mặt mũi, không sợ khó khăn, cậu chỉ muốn cứu lấy mạng nhỏ của mình và  muốn có sống yên bình chờ đợi ngày cậu và A Địch gặp lại nhau, họ có thể hạnh phúc, cùng nhai cùng một gốc tre.

Bạch Thử khịt mũi, ngẩng đầu nhìn nam nhân cao lớn với đôi mắt ướt át, nhất thời không nhịn được hưng phấn, quên mất đối phương vừa mới cách mình một chút. Lại lao tới ôm chặt lấy chân Edwin.

Cánh tay đó đầy thịt, nhẹ nhàng ôm lấy chân Edwin, khiến lông mày anh giật giật.

Hiển nhiên không phải là anh không mở ra được, mà là anh tựa hồ gặp phải địch nhân, không thể nhúc nhích một tấc, miễn cưỡng dùng sức đẩy đối phương ra, sợ mình ra tay quá nặng  làm bị thương  vật nhỏ mềm mại.

Anh do dự và không cử động trong vài giây. Phải đến khi một âm thanh nhỏ truyền đến tai anh, anh mới chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

 Chỉ khi đó tôi mới nhận ra rằng đã quá muộn.

Thiếu niên trẻ trông nhỏ nhắn và mong manh ôm lấy chân mình, dường như lực của cậu hướng xuống dưới, thực sự đã làm gãy chiếc khóa kim loại trên thắt lưng——

Trong phút chốc, mọi thứ đều không có gì cản trở. Chiếc quần quân đội bị Bạch Thử kéo xuống, chỉ bằng một cú "vuốt" nhẹ, chúng đã được cởi ra khỏi chân Edwin.

Bạch Thử cũng bị sự thay đổi đột ngột này làm cho giật mình, vội vàng buông tay ra, cùng lúc đó, cậu nghe thấy tiếng khóa kim loại trên thắt lưng rơi xuống va chạm với mặt đất.

 5/6/2024


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net