Chương 4: Bé Chuột Tre Thứ Tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yuki

Trong không khí chậm rãi trôi qua, toàn bộ quần của Edwin rơi xuống đất, để lộ đôi chân mịn màng với cơ bắp cuồn cuộn.

Bạch Thử ngẩng đầu nhìn người đàn ông, phát hiện hai chân của người đàn ông này đang đứng thẳng, dường như ẩn chứa sức mạnh bùng nổ. cậu không khỏi nhìn xuống hai chân mềm mại trắng nõn của mình. Ai mạnh ai yếu, nhìn thoáng qua là biết ngay.

Cậu cảm thấy có chút tủi thân, mím môi lại. Ngay khi khóe miệng hạ xuống, đầu óc cậu chợt nhận ra mình đã làm gì, vẻ mặt chợt cứng đờ.

Cậu, cậu... cậu cởi quần của tiên nhân?

Bach Thử, người có cung phản ứng rất dài, cuối cùng cũng nhận ra tình huống trước mặt, ngay lập tức cảm thấy hoảng sợ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của mình lộ ra vẽ mặt mờ mịt , sợ hãi, thừa dịp tiên nhân chưa tấn công cậu, cậu lét lút lùi lại một khoảng.

Là một chuột tre tinh mới học biến hình, cậu vẫn chưa hình thành thói quen xấu hổ vì không mặc quần áo, đặc biệt là trong một không gian khép kín như vậy chỉ có tiên nhân và câu, ngoài ra không có ai khác nữa.

Vị tiên nhân trước mặt gần như đã chạm vào toàn bộ cơ thể khi cậu ở hình thể chuột, cậu không còn quan tâm lắm đến việc mình có bị tiên nhân nhìn thấy hay không.

Nhưng điều này không có nghĩa là cậu không biết con người cần mặc quần áo. Ngược lại, trong nhiều năm qua, A Địch đã thấm nhuần rất nhiều kiến thức về xã hội loài người, Cậu biết rõ ràng con người khỏa thân được xem là hành vi không đúng chuẩn mực, việc bị người khác cởi quần tương đương với việc bị phạm đến nhân phẩm.

Bạch Thử cảm thấy gần như ngạt thở, cậu cúi đầu, rũ xuống hàng mi dài, không dám nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông.

Cậu vẫn chưa hoàn toàn quen với cơ thể hình người sau khi biến hình, việc kiểm soát sức mạnh cũng như khả năng kiểm soát biểu cảm của cậu còn chưa thành thạo, nếu không câuh đã không gây ra thảm họa như vậy.

Cậu mơ hồ nhớ ra A Địch đã từng nói với cậu rằng, việc cởi quần của người khác khi chưa được phép là hành vi côn đồ, nếu vô tình làm như vậy thì phải chịu trách nhiệm.

Cho nên từ nay về sau cậu phải chịu trách nhiệm với tiên nhân.

Bạch Thử cảm thấy mũi đau nhức, hai tay ôm mặt có chút muốn khóc, cuộn mình thành một quả bóng mềm mại, không muốn chấp nhận sự thật.

Không được đậu, cậu chỉ là một con chuột tre tinh mới học biến hình, không biết chịu trách nhiệm như thế nào.

Có lẽ thứ quý giá nhất của cậu chính là miếng thịt này, liệu cậu có nên chủ động cho tiên nhân ăn thịt mình để giải tỏa cơn giận không?

Vừa nghĩ đến giả thiết khủng khiếp này, Bạch Thử không khỏi run rẩy, trong mắt tràn đầy sợ hãi, cậu vô cùng nhớ anh trai A Địch.

Nhiều năm như vậy, hắn được A Địch bảo vệ rất chu đáo, dù có chuyện gì cũng sẽ đứng trước mặt che chở cho cậu, cho nên bây giờ cậu rời xa A Địch, chẳng những không dám đối mặt với bất cứ chuyện gì, thậm chí còn gặp hết rắc rối này đến rắc rối khác.

A Địch sẽ bao dung và chăm sóc anh, nhưng điều đó không có nghĩa là những người khác sẽ bao dung anh vô hạn.

Lần đầu tiên gặp tiên nhân, cậu đã làm ra hành động thô lỗ như vậy, nếu tiên nhân muốn xử lý cậu thì cậu đáng bị như vậy.

Bạch Thử bất an co rút tay chân, trong lòng xấu hổ không biết dấu mặt đi đâu, yên lặng chờ đợi tiên nhân xử lý.

Trên thực tế, dáng vẻ vẻ bất an của cậu thực sự rất dễ thương, mọi người căn bản không thể giận dữ chút nào, cho dù tính khí của cậu khó chiều hay tỏ ra giận giữ ,nhìn dáng vẻ hiện tại của cậu, cũng sẽ không nhìn được mà tha thứ cho hành động của câu.

Hơn nữa, Edwin không phải là người dễ nổi giận, chứ đừng nói đến việc nổi giận với một câu nhóc tội nghiệp.

Anh nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang run rẩy lo sợ. Không có sự tức giận trên khuôn mặt thường ngày vô cảm của cậu, chỉ có một chút suy nghĩ sâu xa.

Anh vén quần lên, lấy chiếc thắt lưng bị đứt ra động tác đơn giản gọn gàng, anh im lặng hồi lâu, thấy Bạch Thư vẫn có vẻ rụt rè và ngoan ngoãn, tạm thời không dám lên tiếng. anh lắc đầu phủ nhận ý tưởng vừa nảy sinh trong đầu.

Có lẽ có vấn đề gì đó với chất lượng của chiếc khóa kim loại trên thắt lưng của anh, thật không may cậu nhóc đã vô tình kéo nó ra, dẫn đến tình huống xấu hổ hiện tại.

Cậu nhóc này trông yếu đuối, da thịt mềm mại đến mức chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng để lại vết bầm. Thể chất của cậu thậm chí còn không phải cấp F, vậy làm sao cậu nhó có thể có sức mạnh lớn như vậy dễ dàng phá hỏng thắt lưng anh. Thậm chí người trưởng thành có thể chất cấp B+ của Liên bang cũng không thể phá nát những mảnh kim loại?

Nhưng tóm lại, Edwin vẫn nhớ rõ tai nạn bất ngờ này trong lòng.

Dù đối phương là nô lệ ở hành tinh khác hay gián điệp của hành tinh khác phái tới đây, mọi thứ đều cần được điều tra bí mật trước khi anh có thể đưa ra kết luận cuối cùng.

Bây giờ không rõ sự thật, anh nguyện ý làm theo trái tim mình, bảo vệ và đối xử thật tốt với nhóc con này.

Edwin lùi lại hai bước, quay người đi đến tủ quần áo lấy ra một chiếc thắt lưng mới để đeo vào người. Anh cũng lấy một chiếc áo sơ mi mỏng của mình ra rồi bước tới, cẩn thận bế cậu nhóc trên mặt đất đúng lên. Anh hơi dời ánh mắt sang chỗ khác, hỏi bằng tiếng Trung cổ: "Cậu có tên không?"

Anh không biết liệu những người bán cậu và nuôi cậu có đặt tên cho cậu hay không nếu cậu thực sự là nô lệ ở hành tinh khác.

Nếu đối phương không có tên, vậy anh hoàn toàn nguyện ý nghiêm túc đặt cho cậu nhóc một cái tên. Việc đặt tên giống như một nghi thức có thể để lại dấu ấn của hắn ở trên người đối phương.

Edwin không khỏi tự trách mình trong lòng vì cái ý nghĩ xấu xa mà lẽ ra anh không nên có này.

Bạch Thử đang co ro trên mặt đất, cảm thấy mình bị một đôi tay khỏe mạnh nâng lên, nhẹ nhàng đặt lên chiếc giường sạch sẽ gọn gàng bên cạnh, lòng cậu cuối cùng cũng có chút trầm xuống.

Đôi mắt cậu bị đôi bàn tay to lớn, khớp xương rõ ràng thu hút, cậu cúi đầu nhìn chằm chằm tiên nhân mang quần áo cho cậu, bên tai truyền đến giọng nói, cậu run rẩy ngẩng đầu lên: "Cái gì___?" -".

Sau khi phạn xạ có tự nhiên, bộ não nhỏ bé của cậu đã có thể tiêu hóa được câu hỏi của Edwin.

Tiên nhân đang hỏi cậu có tên không.

Tất nhiên cậu có một cái tên, hơn nữa cậu đã tùy tiện lấy đại một cái tên, họ của hai anh em dưa vào màu lông của họ ''Bạch'', A địch lựa chọn một loại nhạc cụ làm từ tre làm tên của mình, trong khi cậu lười lấy từ đồng âm của chuột ''Thử'' làm tên.

(*)Chuột và Thử đề âm shǔ

Có một con cá koi tinh làm cậu rất rất khó chịu, nó thường xuyên cười nhạo tên của cậu vì tên của cậu không hay như A Địch, mặc dù A Địch sẽ đứng lên bảo vệ cậu, lần nào cũng đánh đối phương bầm dập, nhưng điều này vẫn dần dần khiến cậu cảm thấy hơi tự ti.

Dù sao thì cậu cũng khá thích cái tên của mình, trực tiếp dứt khoát, cậu không ngờ sẽ có bị cười nhạo.

Mặc dù cá koi tinhchỉ xấu tính, không thực sự có ác ý, nhưng nó chắc chắn đã làm tổn thương cậu.

Nhớ lại những ủy khuất ngày xưa, Bạch Thử cảm thấy chán nản, chợt dâng lên cảm giác cô đơn

Nếu có thể về nhà, câu thà bị con cá Koi phiền phức đó cười nhạo, dù sao mỗi lần cười nhạo cậu đều sẽ bị A Địch đánh cho một trận tơi bời.

Giờ đây cậu đã chết một cách khó hiểu không thể lý giải được, ngay cả cá koi, một nơi hoàn toàn xa lạ đối với cậu, cá Koi cũng đã trở thành một người bạn cũ đáng nhớ đối với cậu.

Bạch Thư chớp chớp lông mi mấy lần, mím đôi môi gợi cảm, gật đầu, nói lắp bắp vì căng thẳng.

"Có, Có...tôi tên Bạch Thử."

Chuột trắng?

Khóe môi Edwin hơi cong lên, lộ ra nụ cười hiếm thấy trong mấy chục năm cuộc đời của anh. Tuy rằng theo ánh nhìn Bạch Thử lại cho rằng, hắn chỉ là hơi co giật mặt, căn bản không phải cười.

Vốn dĩ Edwin nhìn thấy cậu nhóc gật đầu, anh có chút thất vọng vì không thể tự mình đặt tên cho cậu, nhưng khi nghiên cứu lịch sử trái đất cổ đại, lại nghe đến tên người kia, anh chợt nghĩ đến lũ chuột trên trái đất, cảm giác mất mát bị cuốn đi.

Mặc dù anh chưa bao giờ nhìn thấy một con chuột thật, anh chỉ nhìn thấy bức tranh được phục hồi và biết rằng đó là một sinh vật nhìn chung nhỏ bé và phủ đầy lông, nhưng anh vẫn không thể không nghĩ đến việc cậu nhóc trông như thế nào khi nó là một quả bóng tròn đầy lông được kết nối với sinh vật trái đất cổ xưa huyền thoại này.

Cái tên Chuột Bạch rất phù hợp, căn bản không cần đổi tên.

Gần đến giờ rồi.

Edwin luôn quan niệm mạnh mẽ về thời gian, hôm nay là một ngoại lệ, đây là lần đầu tiên trong lịch sử anh lãng phí thời gian lâu như vậy cho một việc nhỏ nhoi này.

Anh đứng thẳng người, nhanh chóng chỉnh lại quần áo, tỉ mỉ cài từng cúc áo, ánh mắt bình tĩnh, sắc mặt trở lại nghiêm túc.

"Cậu đợi tôi ở đây, đừng rời đi khi chưa được phép."

Trước khi bước ra ngoài, anh dặn dò Bạch Thử một số câu, tuy lời nói có chút nghiêm túc nhưng giọng điệu cũng không quá mạnh mẽ, nhẹ nhàng hơn một chút, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Tất nhiên, Bạch Thử không cảm thấy như vậy.

Cậu chỉ cảm thấy tiên nhân đột nhiên trở nên hung dữ trở lại, anh vô thức khép hai chân lại, đặt cái đuôi vào giữa hai chân như một con chuột, mặc kệ đối phương nói gì, cậu cũng gật đầu đồng ý.

Tiên nhân không cho phép cậu rời đi, đương nhiên cậu cũng không dám rời đi khi chưa được phép. Thế giới thần tiên này có lẽ còn nguy hiểm hơn thế giới trước đây. Cậu không phải là nhà thám hiểm. Cậu chỉ muốn ẩn náu trong một góc và làm một con chuột tre yên bình, cậu không muốn chiến đấu với người khác.

Trước khi trưởng thành, cậu đã quen với việc nhìn thấy người đàn ông khủng khiếp đã nuôi nấng cậu, bắt những con chuột tội nghiệp bị thương trong các trận đánh nhau, đưa chúng ra ngoài và không bao giờ mang chúng trở lại nữa.

Điều này đã để lại ảnh hưởng tâm lý nghiêm trọng đối với cậu khi còn trẻ.

Tuy rằng thân là chuột tre tinh, cậu sẽ không dễ dàng bị ăn thịt, ngược lại người đàn ông thà nuôi thêm chuột tre để bán chúng làm thú cưng, nhưng cậu vẫn sợ đánh nhau, sợ từ trên trời rơi xuống một con dao sắc bén khiến cậu không thể tránh khỏi, chết ngay lập tức.

Edwin đương nhiên không biết bóng dáng trong lòng Bạch Thử, sau khi nhận được cái gật đầu của đối phương liền vội vàng rời đi, chỉ để lại một câu: "Nếu muốn ngủ thì có thể đi ngủ trước, nhớ đắp chăn lại"

Trước khi rời đi, anh chu đáo tăng nhiệt độ trong phòng, đóng chặt cửa lại, nói với những người phục vụ dọc hành lang rằng, phòng của anh không cần dọn dẹp.

Anh đã tính toán mọi chuyện và đảm bảo rằng Bạch Thử sẽ không bị người khác làm phiền cho đến khi anh quay lại trong vòng hai giờ.

Đối mặt tiên nhân vội vàng rời đi, Bạch Thử không dám hỏi quá nhiều vấn đề, chỉ có thể nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt hồi lâu, chớp chớp đôi mắt tròn xoe, như quyết định ngủ trước để tránh rắc rối, sau đó cậu chui vào chăn, chỉ để lại đầu ở bên ngoài.

Đã được tiên nhân cho phép cậu ngủ, vậy thì cậu ngủ thôi, ngu gì không ngủ..

Cậu luôn ngủ rất ngon, khi nhắm mắt lại, cậu sẽ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, thậm chí sự cảnh giác sẽ tụt xuống đáy, hoàn toàn khác với trạng thái khi tỉnh táo.

Sau khi buồn ngủ một lúc, hơi thở của Bạch Thử đã chậm lại, dường như các việc ngoài ý muốn,thay đổi đều không ảnh hưởng đến tâm trạng ngủ của cậu, cậu vẫn có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

Ngay cả âm thanh nhẹ của ổ khóa nhận dạng, tiếng mở cửa, nhưng cậu không hề nhận ra mà vẫn đắm chìm trong hỗn loạn.

11/6/2024


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net