Chương 1: Bị cứu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Phi nhìn phía bên ngoài đột nhiên chạy đến cơn mưa to, trầm mặc ăn trái cây màu trắng trong tay. Cậu đã bị nhốt ở nơi này ba ngày, không có sóng điện thoại, không có internet, ngay cả người cũng không thấy một ai. Cậu từ lúc đầu kinh hoàng không tin đến giờ phút này yên lặng tiếp thu, cũng không có qua bao lâu thời gian.

Không phải không hối hận khi tham gia cái gọi là ra nước ngoài du lịch , kết quả gặp phải xác suất cực nhỏ là máy bay gặp trục trặc. Ngay tại thời điểm rơi xuống trong nháy mắt Từ Phi nghĩ cho dù chết cũng không quan hệ, dù sao cũng chỉ có một mình một người rất không đáng.

Từ Phi tại thời điểm tỉnh lại còn cảm thấy ngạc nhiên, chính mình thế nhưng còn sống. Cậu hoạt động tay chân một chút, phát hiện mình còn có thể cử động, trừ bỏ chân bên ngoài có chút đau. Ngồi dậy, nhìn thoáng qua bốn phía, Từ Phi phát hiện chính mình nằm ở trên một vùng cỏ, chung quanh đều là trời xanh đại thụ, lá cây vừa to lại rộng thoạt nhìn giống như là một khu rừng mưa nhiệt đới.

Nhìn lâu màu xanh biếc trước mắt làm Từ Phi cảm thấy hơi hoa mắt, cậu thừa dịp bản thân còn có sức cử động, kiểm tra chính mình hai chân có chút đau. Nếu chết không thành, vậy thì sống tốt đi.

Nhìn chân trái thật ra không có vấn đề gì, đùi phải bị thương có chút nghiêm trọng, có thể là gẫy xương. Từ Phi tuy rằng không hiểu y, bất quá những điều cơ bản vẫn là biết một chút. Cậu cởi chiếc áo sơ mi đang mặc ra, xé lấy một miếng vải, nhặt lấy nhánh cây ở bên cạnh, dùng nhánh cây cố định chỗ cẳng chân bị thương. Cậu cuốn nhiều vòng, bó một cách chắc chắn, hi vọng về sau không bị què.

Bốn phía thực an tĩnh, chỉ ngẫu nhiên nghe được vài tiếng chim kêu. Vừa nãy xé lấy mảnh vải phí không ít sức, Từ Phi ngồi xuống đất nghỉ ngơi, rồi nhặt lên một đoạn cây làm quải trượng, miễm cưỡng có thể chống đi. Cậu nghĩ đi bốn phía tìm xem có hay không người sống, người là quần cư động vật, nhiều người cùng nhau, tỷ lệ sống sót cũng cao hơn một chút, rốt cuộc Từ Phi cũng không biết cậu khi nào mới có thể được cứu đây.

Dưới chân cỏ thật mềm, cây cũng không dày, liếc mắt một cái có thể nhìn đến phía dưới cây cỏ là đất mềm xốp ẩm ướt. Từ Phi đi rất chậm, một là chân bị thương, hai là sợ trượt chân, hiện tại cậu lâm vào tình huống này, nếu ngã một lần phỏng chừng lền không thể đứng dậy được

Nhưng mà chờ cậu tra xét một vòng xong, không thể không thở dài. Không chỉ không tìm được người nào, xác máy bay cũng không nhìn thấy. Trong lúc máy bay gặp rủi ro mà còn có thể may mắn sống sót, rồi lại rơi xuống một mảnh rừng mưa hoang vu không người, này không biết là may mắn hay là bất hạnh đâu?

Từ Phi đi một vòng sau cũng có chút mệt mỏi, tìm một khối đá trơn nhẵn ngồi xuống, tại ngồi trên mặt đất ẩm ướt đối với thân thể là không tốt. Lúc này đây hẳn là giữa trưa, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây vừa dày vừa rộng, tiến thẳng đến phía bên trong rừng, nhìn qua giống như tiên cảnh, bất quá Từ Phi hiện tại lại không có một chút tâm tình thưởng thức.

Cậu không thích hút thuốc, trên người ngay cả bật lửa cũng không có, ví tiền di động thì vô dụng, trên người trừ bỏ quần áo toàn bộ chỉ có một bàn tay. Hiện giờ cậu tình nguyện dùng một ngàn đồng để đối lấy một chiếc dao nhỏ, tốt xấu gì cũng có chút tác dụng.

Đúng lúc này mà bụng phát ra một trận tiếng vang, liền một mình cậu ở đây nên sẽ không xấu hổ, chỉ là đói khát bức bách cậu không thể không lại đứng dậy tìm chút đồ ăn để no bụng. Cậu cũng không trông cậy vào thân thể đang thương tích này còn dưới dạng tình huống không có vũ khí đến săn cái gì động vật, chỉ nghĩ tìm một chút quả dại ăn cũng là tốt lắm rồi.

Thời điểm khi đi qua những chỗ để tìm kiếm người khác, Từ Phi cũng không phát hiện những đồ vật nào có thể ăn, trừ bỏ cây chính là cỏ. Lúc này cậu chỉ có thể chọn lấy một hướng đi, hướng này xa hơn chỗ khi nãy tìm kiếm. Vốn dĩ chân bị thương, còn đói bụng, Từ Phi cũng không đi nhanh được. Cũng mệt cậu vận may, đi thời gian không bao lâu, liền phát hiện một dòng suối nhỏ. Liếm liếm môi khô ráo, bước chân cậu nhanh hơn, đi đếnbên dòng suối nhỏ.

Từ Phi nhìn dòng suối trong sạch trước mắt, cũng không có lập tức lấy nước uống. Cậu trước ghé vào mặt nước nhìn một lát, phát hiện trong nước có một số con tôm nhỏ màu trắng, mới vui mừng hứng nước lên để uống. Nước làm cho khoang miệng cùng yết hầu đang khô ráo lập tức trở nên dễ chịu, Từ Phi phát hiện nước này thế nhưng so với những đồ uống cậu uống qua còn tốt hơn nhiều, vào miệng hơi lạnh, còn mang theo một chút vị ngọt nhàn nhạt.

Nước uống ngon nhưng lại không thể lấp đầy bụng, Từ Phi uống đủ rồi liền đánh chủ ý lên mấy con tôm nhỏ trong nước. Những con tôm nhỏ đó cũng không sợ người, thời điểm Từ Phi đưa tay vào trong nước, chúng nó còn ngốc ngốc trốn tránh ở khe đá, cũng không chạy. Đầu tiên Từ Phi chỉ bắt mấy con tôm nhỏ lên, kia trứng tôm chỉ dài có hai ba cenntimet, cậu bỏ đầu đuôi đi lại lột vỏ tôm, thịt tôm cũng không còn lại nhiều. Bổi vì nhìn thịt tôm rất trắng nõn, Từ Phi liền không rửa mà trực tiếp bỏ vào trong miệng. Tuy rằng thịt tôm chỉ có nho nhỏ một đoàn, thịt ăn lên còn có rất co dãn, không chỉ không tanh mà còn giống như nước có chút ngọt. Từ Phi lại ăn hơn mười con, liền đứng dạy đi tìm thực vật. Thịt tôm tuy ăn ngon, chung quy quá ít, muốn ăn cũng rất phiền toái, ăn hơn mười con cũng chỉ liền một ngụm thôi. Từ Phi quyết định đi tới chỗ khác tìm, nếu thật sự không tìm thấy cái gì có thể ăn liền trở về ăn thêm mấy con tôm.

Cậu không giám rời đi dòng suối quá xa, liền theo dòng suối đi xuống phía dưới, hy vọng có thể tìm được một chút trái cây có thể ăn. Ông trời đúng là không làm cậu thất vọng, đi được một đoạn lúc lâu sau thật đúng là phát hiện không ít trái cây. Chỉ là trái cây màu sắc gì cũng có, nhưng không có loại nào cậu biết cả. Từ Phi nhìn trái cây mà nuốt nước miếng, lại không giám ăn bậy. Cậu đi đến gần cẩn thận xem xét, nhìn trái cây màu sắc tươi đẹp nghe lên rất thơm, một đám lớn lên không sai biệt lắm to như quả dưa hấu nhỏ. Tuy rằng bụng đã nổi lên một trận, Từ Phi cũng không bị mùi hương mê hoặc. Cậu tìm nửa ngày, mới lựa chọn một loại quả có màu trắng. Trái cây kia lớn lên ở lùm cây, một đám chỉ có rất nhiều đường Glu- cô, không nhìn kỹ rất dễ dàng bỏ qua, ngửi lên cũng không có hương vị gì, bất quá có mấy chỗ đều bị chim bổ qua, mà những trái cây to bên ngoài lại rất bóng loáng ngay cả chim cũng không lấy ăn, tất nhiên không phải thứ tốt, đây là Từ Phi ý tưởng.

Cậu trước lấy cái không có mắt ngân hạnh tử, ở trên người xoa xoa mới nhét vào trong miệng. Ăn vào trong miệng mới phát hiện, thịt quả này ăn lên hương vị một chút cũng không có, liền giống như uống nước đun sôi để nguội, liền nước sốt nhiều hơn mộ chút. Trước mắt cậu cũng không tìm thấy đồ ăn khác để thay thế, đành phải tận dụng khả năng đem chính mình ăn thật no. Ăn xong mười mấy trái cây sau, Từ Phi lại hái lấy một ít quả để trong quần áo, mới chậm rì rì trở về. Cậu phải trở về chỗ lúc đầu khi rơi xuống, như vậy nhân viên cứu hộ mới có thể tìm thấy cậu dễ dàng. Khi đó Từ Phi đối với việc được cứu vẫn ôm một chút hy vọng.

Nhưng mà ba ngày đi qua, vẫn là một người cũng không có. Bên ngoài đang mưa to, Từ Phi ăn xong trái cây lúc sau hung hang ném hột ra ngoài. Cậu tìm được này viên thụ động, vừa vặn có thể miễn cưỡng cất chứa thân hình cậu. Buổi sang hôm nay mưa to đi tới nhanh và dày, chờ Từ Phi tìm được chỗ tránh, trên người sớm đã bị ướt đẫm. Hai tay cậu ôm lấy thân mình trong thụ động không lớn này, mới vừa ăn xong trái cây một chút ấm áp cũng không có, thân thể Từ Phi dần dần bắt đầu đông lạnh đến phát run, quần áo ướt đẫm dán chặt lên người làm cậu cảm thấy rất khó chịu. Chân bị thương lại bắt đầu đau lên, mấy ngày nay cậu cận lực cẩn thận không đụng đến đùi phải, miệng vết thương tại hoàn cảnh ác liệt như cũ khôi phục rất chậm. Không có đò vật để nhóm lửa, cậu ngay cả sưởi ấm cũng không làm được.

Ở nhiệt độ thấy chẫm rãi đoạt đị ý thức của cậu, từng cơn buồn ngủ hướng Từ phí đánh úp lại. Cậu không thèm nghĩ nếu lúc này ngủ thì về sau còn có thể hay không tỉnh lại, không thèm nghĩ mưa khi nào thì dừng, có thể hay không có dã thú lại đây. Vừa mới ăn xong trái cây cuối cùng, tại dưới tình huống thân thể cậu suy yếu như vậy cũng không có khả năng tìm được bất cứ đồ ăn nào khác, có lẽ đây là suy nghĩ của con người trước khi chết vậy đi. Từ Phi cảm giác được trán mình rất nóng, ý thức dần dần mơ hồ.

Thời điểm tỉnh lại lần nữa, ánh mắt Từ Phi nhìn thấy đầu tiên là một cái ót màu đen, mà chính cậu nằm ở trên lưng người khác. Cậu đầu tiên là ngẩn người, sau mới phản ứng lại, chính mình đây là được cứu vớt? Tuy là Từ Phi là một người lãnh tình, lúc này cũng rất kích động.

Hắn cũng phát hiện người trên lưng tỉnh, cảm giác được cậu lộn xộn muốn đi xuống, nên vỗ nhẹ nhẹ lên mông của tiểu nhân nhi, "Đừng lộn xộn, sẽ rơi xuống.' Thẳng đến khi người nọ lên tiếng, Từ Phi mới nhớ tới chính mình còn bị người cõng, hắn đúng không để ý bị người ta vỗ mông, chỉ là không nghĩ tốt gãi gãi tóc, mở miệng nói câu " Cảm ơn." Chính mình hiện tại tình huống này xuống cũng không đi được mà, bên trong rừng mưa này phỏng chừng xe cứu thương cũng sẽ không thể tiến vào. Người nọ thấy Từ Phi an phận đi xuống, cũng không tiếp tục nói chuyện. Chỉ bước đi chọn một chỗ tốt mà đi, không nghĩ điên trên người nhân nhi.

Thời điểm Từ Phi nghe hắn nói liền phát hiện đối phương phát âm có chút kỳ quái, bất quá miễn cưỡng cậu vẫn có thể nghe hiểu. Lúc này tâm tình kích động trở lại bình thường, mới phát hiện người cõng cậu phía thân trên là xích trần trụi. Nhìn trước mắt phần lưng rắn chắc màu tiểu mạch, cùng với người nọ nửa thân dưới bọc váy da thú, Từ Phi cảm thấy lý giải của cậu có điểm giống như lệch lạc. Cậu là được cứu, bất quá có vẻ không phải là đội cứu viện quốc tế tìm được, mà là một người dân bản xứ?

Sau khi nhận thức điểm này tâm tình Từ Phi có chút phức tạp, cậu đối với loại sinh hoạt thực nguyên sinh thái chủng quần luôn có một tia sợ hãi. Thế giới quan lẫn nhau bất đồng, câu thông lên cũng thật phiền toái. Cậu không biết là mình rơi xuống chỗ nào rừng mưa, cũng đoán không ra nơi này đại khái ở đâu. Hai người một đường trầm mặc vội vàng đi, ai cũng không nói chuyện.

Từ Phi còn đang bệnh, chỉ một lát sau lại mệt ghé vào vai người nọ. Người nọ chỉ luôn cúi đầu đi đường, cõng cậu một người đàn ông to lớn đi lâu như vậy, hô hấp cũng chưa từng biến hóa. Từ Phi mơ mơ màng màng nghĩ người này còn rất sạch sẽ, trên người còn có một mùi hương của cỏ cây.

Ở thời điểm Từ Phi sắphôn mê lần nữa, người nọ rốt cuộc cũng dừng bước chân. "Tới rồi." Xa lạ âmthanh bên tai làm cho Từ Phi đang nửa ngủ nửa tỉnh bừng tỉnh, cậu nhìn phía trướcmặt, phát hiện là một cái sơn động. Cậu cũng không có giật mình, cảm thấy đốiphương ở trong sơn động cũng là chuyện bình thường. Gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, "Ân, cảm ơn, ngươi có thể để ta xuống được rồi." 

Người nọ lại không lập tức buôngcậu, mà hỏi một câu kỳ quái: "Ngươi nguyện ý đi nhà của ta sao?" Nói xong cònđưa một bàn tay chỉ chỉ trước mắt sơn động. Từ Phi trong lòng chửi thàm mộtcâu: Một tay còn có thể đỡ lấy cậu, sức lực rất lớn đi. Trong miệng lại nói mộtcậu " Hành a." Hiện tại không đi vào chẳng nhẽ còn định ném chính mình ở bênngoài ? Người nọ nghe cậu nói xong thế nhưng run lên một chút, trong thanh âmcũng mang theo một tia run rẩy, " Ngươi thật sự nguyện ý sao? Nếu ngươi khôngmuốn, ta có thể đem ngươi đưa đến chỗ bộ lạc." "Đi nhà ngươi là được, nếu ngươicảm thấy phiền phức, liền đêm ta đưa đi đi." Từ Phi cả thấy người này có điểm kỳquái, bất quá hiện tại cậu thật sự không nghĩ lại đối mặt với một người xa lạkhác. Người nọ nghe cậu nói xong, không nói cái gì nữa, trực tiếp đem cậu đưavà trong nhà.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net