Chương 2: Nạp Cổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sơn động thật đơn sơ, chỉ có một chiếc giường đá trải da thú. Người nọ vẫn luôn cõng Từ Phi, thẳng đi đến bên giường bằng đá mới đen người chậm rãi buông xuống.

Tại một khắc kia khi người Từ Phi nằm xuống trên mặt da thú, lòng cậu mới thả xuống dưới, cậu bị người khác cõng làm cậu cảm thấy không được tự nhiên.

Không đợi Từ Phi ổn định trở lại, trước mặt xuất hiện một cái bóng đè ép xuống. "Ta gọi là Nạp Cổ." Giọng nói trầm thấp của người nọ còn nghe khá tốt.

Người khác đều tự làm giới thiệu giới, Từ Phi khẳng định cũng không thể lạc hậu. " Ta gọi là Từ Phi, cám ơn ngươi đã cứu ta."

Ấn tượng đầu tiên của Từ Phi đối với Nạp Cổ chính là đại khối, thời điểm bị hắn cõng còn không có cảm giác gì, lúc này chân chính đối diện với Nạp Cổ mới phát hiện người nọ không chỉ có một thân cao to mà lớn lên còn thực rắn chắc. Từ Phi một mét bảy sáu, không tính lùn, nhưng cũng chỉ có thể đến ngực Nạp Cổ, cho nên Nạp Cổ ít nhất có một mét chín trở lên.

Nạp Cổ giới thiệu mình xong, liền lặng yên xoay người nhóm lửa, trong nhà liền chính mình một người, trừ bỏ ngoài đồ vật nấu đều không cần lửa. Người trên giường so với mình rõ ràng nhỏ gầy hơn rất nhiều, nhìn cậu ôm hai tay, đầu tóc ướt đẫm ở phía trên trán, Nạp Cổ nghĩ nhanh đem lửa nhóm lên, làm cho cậu có thể ấm áp ấm áp.

Từ lúc cha mẹ qua đời sau, đây là lần đầu tiên có người ngồi ở trên giường chính mình. Người trong bộ lạc cho ràng chính mình không tốt, là tai tinh, không muốn cùng hắn qua lại, Nạp Cổ nương theo ánh lửa nhìn trộm tiểu nhân nhi ngồi ở mép giường, trong lòng lại khẩn trương cùng kích động. Cậu chính là người đẹp nhất mà hắn gặp, trắng trắng nộn nộn, thân mình cò mềm mại, để ở trên lưng miễn bàn rất thoải mái.

Đống lửa phát ra nhiệt lượng làm Từ Phi không tự giác thân mình tiến lên phía trước, cậu hiện tại tuy rằng ở không cần gặp mưa, nhưng đầu óc vẫn như cũ hôn hôn trầm trầm, bụng cũng rất đói.

Nạp Cổ nhìn ra Từ Phi mệt mỏi, hắn bưng một chén nước ấm mới vừa đun đi đến trước mặt Từ Phi, "Uống đi"

Từ Phi gật gật đầu, hơi nóng bốc lên trước mắt khiến cậu thực thoải mái, cậu mấp máy môi khô cứng, lại không nổi dậy tay tới.

Nạp Cổ nhìn ra cậu suy yếu, hắn ngồi vào bên người Từ Phi, đưa người làm chỗ dựa cho cậu, cầm chén nước cho cậu uống từng chút một chút một.

Dạ dày bị năng thật sự ấm áp, Từ Phi mệt mỏi nhắm mắt. Nạp Cổ cẩn thân đemTừ Phi nằm lên da thú, nhìn cậu nhắm mắt lại, không biết là ngủ rồi vẫn là hôn mê. Hắn do dự trong chốc lát, động tác nhanh tay đem quần áo ướt trên người Từ Phi đem cởi ra, lại đắp một tầng chăn da thú thật dày lên.

Ánh mắt Nạp Cổ không giám dừng lại trên người Từ Phi nhiều, bất quá hắn vẫn phát hiện miệng vết thương trên đùi cậu. Lần đầu tiên trong cuộc đời cảm giác được tâm bị cào xuống, cảm thấy miệng vết thương dữ tợn như vậy không nên xuất hiện ở trên người Từ Phi.

Trong sơn động còn có chút thảo dược, là vài lần trước hắn dùng dư lại. Một người ở trong rừng săn thú, trên người miệng vết thương cũng không phải ít, này đó thảo dược trị thương tự nhiên cũng ít không được.

Nạp Cổ lấy từ trong góc ra một ít thực vật khô, như là cỏ dại vậy, lấy trong góc ra một chén thuốc. Đổ vào trong chen thêm một chút nước ấm, đem thảo dược nhúng mềm, lại dùng nhánh cây đảo qua lại. Tuy nhìn bề ngoài thảo dược thoạt nhìn có chút xấu xí, nhưng công hiệu vẫn là không tồi. Lần trước hắn bị lợi nha cắn xuyên cánh tay, đắp dược này lên ngày hôm sau liền có thể cử động.

Nạp Cổ đem tốt nhất dược đưa người trên giường, sau xoay người vọt vào mưa phùn. Trong nhà chỉ có chút thịt Nhục Càn khó tiêu hóa, hấn muốn đi săn mấy con mồi mới đưa Từ Phi làm thức ăn.

Từ Phi cũng không có hôn mê bao lâu, ít nhất Nạp Cổ ra cửa săn thú còn không có trở về, cậu liền tỉnh. Xoa xoa đầu có chút hôn mê, hơi ngồi dậy, trong sơn động Từ Phi không phát hiện Nạp Cổ. Cậu nghĩ xuống giường đi lại một chút, mới phát hiện trên đùi mình đã được đắp thuốc, tuy rằng đồ vật kia có chút dính dính hồ hồ, nhìn có chút ghê tởm, bất quá xem cảm giác mát lạnh từ chân truyền đến, này hẳn là một loại thảo dược.

Trên người đã được làm khô, quần áo ướt cũng đặt ở nên cạnh lửa. Từ Phi dịch chân bị thương, chậm rãi đi đến bên cạnh đống lửa. Hiện tại chân đã không đau như trước, quần áo cũng khô. Từ Phi đem áo mặc vào, đến quần, cậu nghĩ hiện tại chân còn có thuốc, liền bỏ đi ý định mặc quần.

Vì thế, chờ khi Nạp Cổ săn thú trở về, liền thấy được đôi chân Từ Pi trên giường, nhìn đống lửa phát ngốc. Nạp Cổ chỉ là nhìn lướt qua liền bắt đầu xử lý nguyên liệu hôm nay săn được là thịt lộc cộc, kỳ thật cũng một chút nguyên liệu không đáng kể,hắn chỉ là đem thịt rửa sạch sẽ đặt dưới nồi cho nước vào, bỏ thêm một chút muối nấu lên ăn. Nguyên bản thời điểm một người ở, trực tiếp ăn thịt nướng hoặc nhục càn. Bất quá Từ Phi mắc mưa, cậu cần có canh nóng.

Từ Phi yên lặng nhìn Nạp Cổ ở trong góc mân mê với những cái bình, cậu không phải là người hay nói nhiều, thậm chí là người không thích nói chuyện. Nạp Cổ là ân nhân cứu mạng của cậu, đồng thời cũng là người xa lạ. Cậu lẳng lặng nhìn thân ảnh Nạp Cổ bận rộn, tự hỏi biện pháp trở về.

Liền trước mắt xem tới, chính mình cùng Nạp Cổ cơ bản giao lưu vẫn không ngại, nếu muốn tìm đường đi ra bên ngoài, phỏng chừng còn phải dựa vào dân bản xử ở đây. Chính cậu một người gãy chân, nếu muốn tại chỗ phiến rừng mưa này tìm đường ra, cơ bản là không có khả năng, huống chi rừng mưa không thiếu dã thushung mãnh, rắn độc.

Đang nghĩ ngợi tới sự việc, một bát canh được đun nóng hầm hập xuất hiện ở trước mắt. Mùi hương của thịt đánh thức chức năng của dạ dày, Từ Phi ngẩng đầu lên, liền thấy người cao to ngồi xổm trước mặt chính mình, đôi tay đợ lấy bát canh, một đôi đen nhánh đôi mắt không nháy mắt nhìn chằm chằm chính mình.

"Ăn." Nạp Cổ nhìn Từ Phi, ý tứ là bát đồ vật này đều là cho hắn ăn.

Từ Phi thấp giọng nói câu cám ơn, nghĩ từ trong tay Nạp Cổ tiếp nhận. Nạp Cổ xem hiểu cậu ý tứ, hai tay của hắn không có đụng tới ngói vại trước, sau rụt một chút. " Thực trọng." hắn nói. Người trên giường tế tay tế chân, Nạp Cổ không nghĩ để cậu cầm lấy.

Từ Phi không có sức lực gì tranh, nhưng cũng không nghĩ làm cho Nạp Cổ vẫn luôn cẩm cho cậu, cậu không có thói quen có người hầu hạ ăn cơm.

"Người đem nó đưa tới trên bàn." Từ Phi chỉ chỉ chiếc bát, lại chỉ chỉ cách đó không xa bàn đá, kỳ thật đó chính là một khối tảng đá lớn thôi.

Nạp Cổ tuy không biết cái khối cục đá trong phòng mình gọi là bàn, bất quá vẫn là nghe theo đem bát đưa tới trên bàn. Hắn mới vừa quay người liền nhìn thấy phía trên giường tiểu gia hỏa chính điểm một chân hướng bên này dịch, khiếp sợ đi qua, hấn không khỏi phân trần liền đem người ôm lấy. Liền đơn giản vài bước đi, Từ Phi còn không có phản ứng lại đã bị Nạp Cổ thả xuống dưới.

Bên cạnh cái bàn có mấy hòn đá hơi thấp một chút, trước đó đã được Nạp Cổ trải một tắm da thú, ý bảo Từ Phi ngồi xuống, chính mình thì lại ngồi ở hòn đá ngay bên cạnh.

Thịt này tuy rằng chỉ thả một chút muối, nhưng bỏi vì chất thịt tươi ngon, không có bị nhiễm chất hóa học, cho nên mùi vị thật không tồi. Từ Phi dùng một muỗng làm từ gỗ múc lấy mấy muỗng canh uống, mới hậu chi bất giác phát hiện người cao to bên cạnh còn đang nhìn chính mình.

"Ngươi ăn qua sao?" Từ Phi quay đầu nhìn bên cạnh người cao to đang nhìn chằm chằm chính mình. Đôi mắt bị hơi nước bốc lên làm cho nó thoạt nhìn như hơi ướt át, Nạp Cổ bị cặp mắt kia nhìn lập tức quên trả lời.

"Muốn ăn sao?" Từ Phi nhẫn nại hỏi lại một lần nữa. Nạp cổ lúc này mới có phản ứng lại, hoang mang rối loạn lắc đầu, liền đứng dậy đi ra ngoài.

Từ Phi cũng không biết hắn muốn đi ra ngoài làm gì, nhìn trước mắt một nồi cạnh nóng hổi, một ngụm lại một ngụm chậm rãi uống.

Bên ngoài mưa đã tạnh, Nạp Cổ đứng ở cửa động, đưa tay lên trước ngực, tim hắn đập thật nhanh, tựa như muốn bay ra ngoài vậy, hắn cảm thấy hết thảy đều là bời vì người bên trong kia.

Nạp Cổ ở bên ngoài nghỉ ngơi trong chốc lát, thẳng đến khi cảm giác tim chính mình không còn đập nhanh nữa, mới lại đi vào.

" Thịt quá nhiều, ta uống không hết." Sức ăn Từ Phi vốn không lớn, lúc này đem một vại canh uống đến một nửa, đã tính là nhiều.

Nạp Cổ nhìn vại dư lai còn một nửa, liền nhíu mày. Bị thương, còn ăn một chút như vậy sao được? Hắn đem vại đẩy đẩy hướng Từ Phi, " uống tiếp."

Nhìn thanh niên cau mày có chút dọa người, Từ Phi đành phải cầm muống uống thêm mấy ngụm.

Nhìn người nọ nửa ngày mới nói, chỉ sợ thật sự là uống không được. Nạp Cổ một bên vì hắn ưu sầu, một bên ngăn trở hắn tiếp tục miễn cưỡng.

Rốt cuộc không cần uống nữa, Từ Phi buông lỏng cả người. Nạp Cổ vừa mới chuẩn bị đem cậu ôm trở về, đã bị Từ Phi cản lại. " Ta nghĩ chính mình tự đi, ngươi đỡ ta đến nơi là được."

Tiểu nhân nhi lên tiếng, Nạp Cổ tuy lo lắng miệng vết thương của hắn, cũng chỉ đành phải cẩn thận đem người đỡ đến mép giường. Xem cậu ngồi tốt, mới đi qua đem canh nóng dư lại uống. Nạp Cổ uống cnh xong, ăn luôn cả thịt bên trong, cũng chỉ mới no ba bốn phần. Hắn lại từ trên trường cẩm lấy mấy cây nhục càn đặt ở trong miệng nhai.

Khu vực này đến gần Khí Lâm, là chỗ bị các tộc nhân vứt bỏ, con mồi vốn liền khong nhiều lắm, con mồi hôm nay vẫn là Nạp Cổ phí khí lực thật lớn mới tìm được. Từ Phi một mình trong động, hắn cũng không dám đi xa, hiện tại chỉ có thể ăn tạp nhục càn còn dư lại, chờ ngày mai lại đi tìm nhiều con mồi một chút.

Sắc trời mới tối, Từ Phi lại bị Nạp Cổ cưỡng chế ngủ ở trên giường, Nạp Cổ thì tùy tiện dải một tấm da thú trên mặt đất nằm.

Tuy Từ Phi có nghĩ tới cùng hắn nằm trên giường cùng nhau, nhưng trực giác Nạp Cổ biết nếu chính mình thật sự ngủ cùng cậu, nhất định sẽ phát sinh việc không tốt.

Một đêm này hai người không nói gì, chỉ có một đống lửađang thiêu đốt.1_Z[

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net