Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Qt + Gg dịch
Editor + Beta: Cass Panda

----------o0o----------

30. Nên đến sẽ luôn đến. Vỗ vai. Đối mặt đi

Lý Huân Nhiên nằm quay lưng về phía Lăng Viễn.

Cái tai đỏ bừng.

Lăng Viễn chống tay nhìn cậu, nhìn thấy cái tai đỏ bừng thì bật cười.

Lý Huân Nhiên cuối cùng đã thật sự rơi nước mắt. Cậu mở to hai mắt mê mang nhìn Lăng Viễn, thời khắc đâm vào chỗ đó gần như chết đi sống lại. Cậu nhớ tới khi bản thân nằm trên bàn mổ, sức nóng từ ngọn đèn trần dài xé toạt mọi thứ xung quanh.

Lăng Viễn giống như nổi điên gặm lấy cậu, không phải hôn mà là thật sự cắn, trong nháy mắt đó anh thật sự muốn giết Huân Nhiên, giết chết cậu, sau đó cắn xé cậu, ăn thịt cậu, như vậy sẽ không ai có thể mang cậu đi.

Lăng Viễn vốn chính là một kẻ điên.

Trước khi Lý Huân Nhiên ngất đi, giọng nói như thuốc phiện của Lăng Viễn còn văng vẳng bên tai: "Huân Nhiên, anh thừa nhận rồi. Cho nên em nhận mệnh đi."

Cả đời này, em đừng muốn trốn thoát.

Lý Huân Nhiên nắm chặt tấm ga trải giường, cố gắng nhìn Lăng Viễn. Cậu đã bị mắc kẹt, không thể thoát ra. Lăng Viễn dùng đầu ngón tay chạm vào cậu, cậu sẽ run rẩy một chút.

Sau đó Lăng Viễn dịu dàng hôn lên môi cậu.

Lăng Viễn cả đêm không ngủ được bao nhiêu. Anh rửa sạch cho cả hai – khi Huân Nhiên nằm viện anh đã luyện quen tay. Anh thật sự rất buồn ngủ, rất mệt mỏi, nhưng không thể ngủ được. Hai mắt anh nhìn chằm chằm trần nhà, trước mắt hiện ra một vài hình ảnh, khi anh còn nhỏ, thời thơ ấu, thiếu niên, thanh niên, những tháng ngày hạnh phúc ít ỏi, từng cái từng cái xuất hiện. Sau đó nhìn thấy bản thân khi còn nhỏ nghiến răng nghiến lợi thề độc, tuyệt đối không để gia đình tương lai của mình tan vỡ, nếu không bản thân không được chết tử tế. Lăng Viễn siết chặt nắm tay.

Tôi có một mái nhà.

Rất tốt.

Tuyệt đối sẽ không tan vỡ.

Anh mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã có dấu hiệu mặt trời sắp mọc, Huân Nhiên vẫn quay lưng lại với anh. Lăng Viễn không vội. Ánh sáng càng lúc càng sáng, đủ để thấy tai Huân Nhiên đỏ bừng.

Lăng Viễn ôm eo cậu lật người cậu lại, cố gắng bày ra tư thế thoải mái để ôm cậu thật tốt. Nhưng mà anh phát hiện thân hình 1,82 mét của Lý Huân Nhiên không phải nói chơi, hai người đàn ông dù ở tư thế nào cũng không thoải mái được. Lăng Viễn không thể đặt tay chân của mình vào vị trí tốt, vì vậy anh đành phải lật Lý Huân Nhiên lại, cân nhắc vị trí. Lý Huân Nhiên vẫn nhắm mắt ngủ, tuy rằng mi mắt run run, lông mi dài giống như là một con bướm sắp sửa bay đi. Lý Huân Nhiên quay lưng về phía anh, Lăng Viễn ôm eo, đầu gối đặt lên chân cậu, hai người dính chặt vào nhau. Như vầy không tồi, nhưng không nhìn thấy mặt của Lý Huân Nhiên. Lăng Viễn do dự một hồi, cuối cùng quyết định dời Lý Huân Nhiên trở lại, Lý Huân Nhiên nhắm mắt mắng: "Anh là con chuột đang chuyển nhà hả!"

Lăng Viễn cười vui vẻ: "Dậy rồi à."

Lý Huân Nhiên không nói gì.

Lăng Viễn từ bỏ việc giày vò, vòng tay ôm lấy eo nhỏ của cậu: "Vẫn còn sớm, em ngủ tiếp đi."

Lý Huân Nhiên lầm bầm: "Trước đây mỗi ngày nhìn anh bị gọi dậy lúc nửa đêm, ngày hôm qua lại không có ai gọi cho anh."

Lăng Viễn nói: "Anh tắt điện thoại."

"... Đúng là một viện trưởng tốt."

"Anh phải sống cuộc sống của chính mình. Ví dụ làm hòa với người yêu trên giường."

Lý Huân Nhiên quấn chăn bông, giống như bỏ cuộc mở mắt ra, xoay người. Đôi mắt buồn ngủ rất mềm mại, mờ mịt nhìn Lăng Viễn: "Biểu hiện còn được."

Lăng Viễn nhe răng mỉm cười:"Cám ơn, anh sẽ tiếp tục tiến bộ."

Buổi sáng, Lăng Viễn đi mua đồ ăn sáng, Lý Huân Nhiên rửa mặt trong phòng vệ sinh, nghe thấy tiếng đóng cửa của Lăng Viễn, cậu tức giận bước ra ngoài với thân trên trần trụi, chỉ dấu răng khắp người: "Anh xem anh cắn thành thế này nè!"

Lăng Viễn cũng thừa nhận hôm qua anh đã quá điên cuồng, anh thấy xấu hổ. Gần đây anh lướt Weibo thu hoạch kha khá, chẳng hạn như "Bán manh", đại khái chính là giả vờ dễ thương. Lúc này chắc bán manh dùng được, anh nhớ tới ba chữ trên Weibo của Lý Huân Nhiên

"Muah muah ta."

"Cút đi!"

Thu thập xong xuôi Lý Huân Nhiên bước ra nhìn về phía phòng khách, mũ đặt trên bàn trà, cảnh phục vứt trên ghế sô pha, cậu nhất thời cảm thấy tội lỗi, không ăn sáng mà bắt đầu thu dọn cảnh phục. Hình cảnh không thường xuyên mặc cảnh phục, lần trước là vì muốn hù dọa cô của Lương Lượng mới lấy ra.

Lăng Viễn vào phòng tìm áo vest của mình, có một gian dành cho quần áo thiết kế cao cấp. Anh không quan tâm mấy thứ đã từng yêu thích này, đưa tay lấy cái túi bảo quản áo vest, đi đến phòng khách bao lại cảnh phục của Lý Huân Nhiên.

"Em mau đi ăn sáng đi, đừng để nguội, anh giúp em thu xếp."

Lý Huân Nhiên bưng bát cháo nhìn Lăng Viễn thành thạo sử dụng bàn ủi rồi treo cảnh phục vào trong phòng quần áo: "Lần này em muốn đi gặp Lượng Lượng, cho ....thêm ít tiền."

Lăng Viễn khựng lại: "Ừm ... lần này đừng đưa tiền."

Lý Huân Nhiên nói: "Tại sao?"

Lăng Viễn cười khổ: "Em cho quen rồi, lần sau bọn họ sẽ chê ít."

Lý Huân Nhiên buồn bực "Vậy thì phải làm sao đây."

Lăng Viễn nói: "Anh ... anh đi cho. Khi nào có cơ hội anh sẽ đến đó nói chuyện với bọn họ. Nếu muốn em có thể đón Lượng Lượng về sống chung."

Lý Huân Nhiên hai mắt sáng lên: "... Haha, vậy không tốt lắm."

Lăng Viễn nói:"Không có gì không tốt cả. Lượng Lượng sẽ cảm kích em."

Buổi sáng Viện trưởng Lăng đến làm việc, quả thật như mang vầng sáng nhu hòa. Chủ nhiệm Lý tân quan nhậm chức, hành động thong thả phối hợp làm việc với tổ khinh chứng. Anh ta không thể đứng lâu, không thể mổ được, bệnh nhân trên tay anh ta đã được chuyển cho các bác sĩ khác, nhưng anh ta vẫn có tham gia điều trị. Nhìn thấy Lăng Viễn rạng rỡ vào cửa, trong lòng anh ta cười ha hả hai tiếng.

"Viện trưởng, canh bồ câu."

"Chờ."

Tâm trạng của Lý Duệ cũng không phải rất tốt. Kẻ lưu manh như anh ta ở trước mặt Hứa Nam thật sự không đứng đắn được, anh ta ngẫm nghĩ lại rất lâu, kết luận trước mắt thấy mình cũng không kém gì. Lăng Viễn đối với tình trạng của anh ta lực bất tòng tâm. Chủ nhiệm Vi vẫn chưa thể lập tức rời đi, anh phải xử lý tốt cho các bệnh nhân trên tay. Nguồn lực y tế khan hiếm, các bác sĩ vốn đã phải chịu quá tải, Chủ nhiệm Lý hiện không thể mổ, các bác sĩ khác bận càng thêm bận. Bệnh nhân của Chủ nhiệm Vi không có cách chuyển cho bác sĩ khác, anh ấy chỉ có thể tạm thời ở lại.

Lăng Viễn đang chuẩn bị rửa tay thay quần áo trong phòng mổ, liền nghe thấy Chủ nhiệm Vi đang nói vu vơ với Chủ nhiệm Lý: "Tất cả những người bán tài khoản trong bệnh viện của chúng ta đều có hệ thống, cậu biết không? Sau khi suy nghĩ nhiều lần, nó cũng không có ích gì. Cậu vào Weibo, diễn đàn tìm kiếm thử xem, đều có công ty internet. Nghiêm túc giúp cậu đăng ký, dấu tích giá cả rõ ràng. Cậu nói xem, tôi còn cân nhắc làm bác sĩ gì nữa? Tôi cũng đi bán tài khoản, giữ độc quyền tài khoản của cậu và Lăng Viễn. Nếu không chúng ta hợp tác, cậu ba tôi bảy?"

Chủ nhiệm Lý đảo mắt xem thường:"Tránh ra đi, tạo sao không phải tôi bảy anh ba?"

Chủ nhiệm Vi cười to: "Đầu năm nay không xấu xa còn là môi giới sao?"

Lý Huân Nhiên tự do tự tại đi đến Cảnh đội, lần này ngay cả Giáo sư Bạc cũng không ở đó. Tâm trạng cậu tốt, đứng bên cửa sổ mỉm cười đón nắng.

Tình dục thật thú vị. Cậu thật sự rất thích.

Cậu lười biếng vươn mình trong nắng vàng, thoải mái thở hắt ra. Xương quai xanh ẩn ẩn đau nhói, cậu lấy ngón tay xoa xoa. Lăng Viễn cắn không có quy luật, may là cậu thường chú ý đến hình tượng, mặc quần áo gì cũng đều gọn gàng ngay ngắn, không đến mức bị người khác phát hiện sai sót ngay lập tức. Một đám khỉ thành tinh trong Hình cảnh, phải cần chút diễn xuất để đối phó với bọn họ.

Lý Huân Nhiên nheo mắt định phơi nắng thì đột nhiên cửa văn phòng bị gõ. Cục trưởng Lý đứng ở cửa đánh giá cậu: "Thế nào?"

Lý Huân Nhiên nghiêng đầu nhìn ông: "Thế nào chuyện gì?"

Cục trưởng Lý khoa tay múa chân: "Vết mổ."

Lý Huân Nhiên nói: "Rất tốt. Bình thường con ăn uống rất cẩn thận. Viện trưởng Lăng biết rõ mà."

"Nói đến chuyện này, con cứ ở nhà người ta không được tốt lắm. Đừng khiến người ta khó chịu."

"Vẫn ổn, con với Viện trưởng Lăng xem như giao tình đổi bằng sinh tử."

"Không phải nói giao tình không sâu sao?"

"... Bây giờ sâu rồi."

"Được rồi, con xem mà làm đi, tối nay kêu Tiểu Lăng về nhà dùng bữa, mẹ con phải đãi tiệc, đã lâu không trổ tài."

Lý Huân Nhiên vẫn nghiêng đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Cục trưởng Lý.

"Được rồi, là do mẹ con đạt giải nhất cuộc thi khiêu vũ, muốn chúc mừng thuận tiện kéo cho con hưởng lây, còn có ý của mẹ con là kêu con mau chuyển về nhà đi, làm chậm trễ chuyện của Tiểu Lăng."

"Con phải hỏi Viện trưởng Lăng xem buổi tối anh ấy có ca mỗ nào không đã."

Viện trưởng Lăng bận rộn cả nửa ngày, đột nhiên điện thoại đổ chuông. Anh nhìn thấy là Lý Huân Nhiên thì vội tiếp. Trong điện thoại, giọng của Cảnh quan Lý rất vui vẻ: "Lăng đại Viện trưởng? Xin lỗi đã làm phiền, ba em nói tối nay anh có rảnh đến nhà em dùng bữa được không?"

Viện trưởng Lăng choáng váng: "Hả?"

"Có rảnh không."

"......Có."

"Được rồi, tan làm em đến đón anh."

Viện trưởng Lăng, người luôn bình tĩnh vững vàng, đang lo lắng.

Đến giờ tan làm, cảnh quan Lý đợi trong xe ở cổng bệnh viện rất lâu, đành phải gọi cho Viện trưởng Lăng: "Anh có việc sao?"

"Không có......"

"Không có thì anh lề mề cái gì?"

Viện trưởng Lăng đi vòng quanh văn phòng, chuẩn bị tâm lý nửa ngày, rồi lại đi vòng quanh. Cảnh quan Lý lại gọi đến thúc giục, Viện trưởng Lăng mới chậm rãi bước ra ngoài. Trên đường gặp Chủ nhiệm Lý và Chủ nhiệm Vi, lắp bắp chào hỏi.

Chủ nhiệm Vi khó hiểu nhìn bóng lưng của Viện trưởng Lăng, "Vẻ mặt của cậu ấy là sao vậy?"

Chủ nhiệm Lý nhún vai:"Không biết."

Chủ nhiệm Vi xoay mặt nhìn anh ta: "Nhớ đến năm đó lần đầu tiên tôi đi gặp mẹ vợ, ôi mẹ ơi cảm giác đó lại đến. Thật kỳ lạ."

-----o0o-----

Nhiên Nhiên là dân chơi nửa mùa, dân chơi thứ thiệt ai lại đỏ tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net