Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Qt + Gg dịch
Editor + Beta: Cass Panda

----------o0o----------

31. Lưu Bị vào chùa Cam Lộ(*) —Ôi mẹ ơi.

(*Lưu Bị vào chùa Cam Lộ cho nhạc mẫu nhìn mặt rồi mới quyết định xem có gả con gái cho ông không)

Lăng Viễn lên xe, vẻ mặt u ám. Lý Huân Nhiên liếc nhìn anh: "Lão Lăng?"

Lăng Viễn đáp: "Ừm ... về nhà một chuyến."

Lý Huân Nhiên nhìn sắc mặt Lăng Viễn thật sự khó coi, đành phải lái xe về nhà. Về đến nhà, Lăng Viễn phóng xuống xe như tên lửa vội vội vàng vàng chạy lên lầu, mở cửa, lấy hết tất cả áo vest trong phòng ra thử từng bộ.

Lý Huân Nhiên ôm cánh tay kinh ngạc: "Lão Lăng, anh đang làm gì vậy?"

Lăng Viễn mang theo ba bộ vest ra hiệu với cậu: "Em nghĩ bộ màu xám sắt thích hợp, hay bộ màu xám bạc hợp, hay là bộ đồ màu đen bạc hợp đây?"

... What, ba bộ này không phải cùng màu sao?

Lý Huân Nhiên cười gượng: "Anh ... chọn đại một cái đi."

Lăng Viễn cầm ba bộ đồ đắt tiền ngẩn người, Lý Huân Nhiên tùy tay chỉ một cái: "Bộ này đi!"

Lăng Viễn thấy vậy rất vui vẻ: "Anh đã mua cái này ở Ý. Màu xám sắt lúc đó rất thịnh hành, cũng là em có mắt nhìn!"

"..." Lý Huân Nhiên ho khan.

Không ngờ sau vest còn có cà-vạt. Viện trưởng Lăng nhất quyết mặc sơ mi trắng ở trong nên không rối rắm gì. Lý Huân Nhiên nhìn cà vạt đầy trên giường mà chóng mặt: "Anh lấy đâu ra nhiều cà vạt vậy?"

"Huân Nhiên, em xem cái nào đẹp?"

"Mẹ em làm một bàn đồ ăn mời anh đến ăn, không phải đi tham gia quốc yến."

"Cái này so với quốc yến còn long trọng hơn nhiều." Viện trưởng Lăng hoảng sợ nói: "Mẹ chúng ta thích cà vạt kiểu gì?

Lý Huân Nhiên thở dài, tùy tiện cầm một cái lên, nắm lấy cổ áo Viện trưởng Lăng kéo qua, vung tay thắt nút: "Cái này được."

Viện trưởng Lăng ngẩng mặt lên, cảm thấy ngón tay Huân Nhiên chạm vào cổ mình.

Run rẩy mà hạnh phúc.

Lúc Lý Huân Nhiên và Lăng Viễn đến nhà Cục trưởng Lý thì trời đã tối, Lăng Viễn mang theo nhiều lễ vật sang trọng, chỉnh lại cà-vạt, ra hiệu cho Lý Huân Nhiên gõ cửa. Lý Huân Nhiên lườm anh một cái, rống lên: "Ông Lý!"

Cục trưởng Lý đi tới mở cửa: "Ôi chao Tiểu Lăng, Nhiên Nhiên đến đấy à, vào nhà ngồi---đây là cái gì?"

Viện trưởng Lăng cầm trên tay mấy hộp quà, Cục trưởng Lý giật mình: "Tiểu Lăng mang theo mấy cái này làm gì? Nhiên Nhiên con không khuyên cậu ấy sao?"

Lý Huân Nhiên đổi giày: "Con có khuyên mà người ta không nghe thôi."

Lăng Viễn ngẩn người đứng ở cửa ra vào, Lý Huân Nhiên lấy dép lê dùng một lần: "Đổi giày đi."

Lăng Viễn cúi người cởi giày, bà Lý cầm xẻng đi ra: "Tiểu Lăng đến rồi à? Đồ ăn lập tức xong ngay. Cháu chờ một chút."

Lý Huân Nhiên rất hưng phấn: "Mẹ, mẹ hôm nay làm món gì vậy?" Nói xong lạch bạch chạy vào phòng bếp: "Có cua không mẹ?

Lăng Viễn không nhịn được: "Em bây giờ không thể ăn hải sản."

Giữa mùi thức ăn thơm nứt mũi, Cục trưởng Lý vẫn vững như núi Thái Sơn: "Hôm nay cô cháu không nấu hải sản."

Lăng Viễn nói: "Đúng vậy, Huân Nhiên thích ăn hải sản, mấy ngày nay sắp không nhịn nổi nữa."

Cục trưởng Lý nói: "Nào nào nào Tiểu Lăng, chúng ta đến phòng khách."

Cục trưởng Lý rất coi trọng Viện trưởng Lăng. Viện trưởng Lăng rất giỏi trong việc nịnh hót người khác, dư sức đối phó Cục trưởng Lý. Hai người nói chuyện từ quốc gia đại sự đến việc tăng giá rau gần đây ở chợ, sau đó lại nói đến quốc gia đại sự, Lăng Viễn thường xuyên ngó vào phòng bếp. Cục trưởng Lý nghĩ anh đã đói bụng: "Mẹ của Nhiên Nhiên nấu ăn hơi chậm, nhưng tuyệt đối sắc hương vị đầy đủ. Cháu cứ từ từ, làm xong Nhiên Nhiên sẽ dọn ra."

Lý Huân Nhiên cười ha hả trong bếp, không biết đang nói gì với bà Lý. Sau đó bưng đồ ăn ra, tiếng vo ve của máy hút mùi trong bếp vang khi mở cửa bếp. Lý Huân Nhiên đặt đồ ăn xuống bàn trong phòng ăn, lại quay về phòng bếp, tiếp tục cười nói.

"Đứa nhỏ Nhiên Nhiên này được mẹ nó chiều hư, có đôi khi không lớn không nhỏ, Viện trưởng Lăng đừng để bụng."

"Hả? Ah ... Không có, Huân Nhiên vẫn luôn rất khách khí lễ phép. Cháu rất thích có em ấy sống trong nhà mình. Đúng lúc nhà cháu không có người ở, có người sống chung cũng náo nhiệt."

"Tiểu Lăng à, cháu có người trong lòng chưa?"

Lăng Viễn hoảng sợ, sao lại nói đến người trong lòng của anh rồi? Người trong lòng của anh đang ở trong bếp kìa. Lăng Viễn nhìn Cục trưởng Lý ngẩn người, Cục trưởng Lý thì lại phấn khích: "Tiểu Lăng chú dạy cho cháu một chiêu. Cháu nhìn đây."

Cục trưởng Lý dùng tay phải chỉ vào Lăng Viễn, tay trái nắm lại, ngón cái hướng lên đặt trước ngực, tay phải vuốt nhanh ngón cái tay trái.

Lăng Viễn hoàn toàn choáng váng.

Cục trưởng Lý đắc ý: "Tiểu Lăng biết này có nghĩa là gì không?"

Lăng Viễn lắc đầu.

Cục trưởng Lý nói: "Đây là ngôn ngữ ký hiệu, có nghĩa là anh yêu em. Năm đó khi chú theo đuổi cô cháu chính là dùng một chiêu này. Cháu nhớ kỹ, gặp được người cháu yêu, đừng do dự khoa tay múa chân!"

Viện trưởng Lăng thận trọng: "Vậy ... Huân Nhiên biết không ạ?"

Cục trưởng Lý cười to: "Nó đương nhiên biết, từ nhỏ chú đã nói với nó, con để ý ai liền khoa tay múa chân, đối phương nếu hiểu được hoặc là có tâm đi tìm hiểu ý nghĩa, vậy việc tất thành."

Lý Huân Nhiên đang quấy rối bà Lý trong nhà bếp.

"Tránh ra đi! Con đứng đây làm gì? Con cũng không biết nấu ăn."

"Mẹ, con có thể bưng đồ mà."

"Vết thương của con thế nào?"

"Tốt lắm, hoàn toàn không có cảm giác."

"Mẹ nghe nói mới phẫu thuật uống canh bồ câu, trời mưa, trời nhiều mây sẽ không ngứa."

"Con uống rồi."

"Uống rồi? Tự con hầm sao?"

"À không, Lăng Viễn đã làm. Anh ấy nghe người nhà đến chăm người thân nằm viện nói mổ xong phải uống canh bồ câu."

Bà Lý vừa xào rau vừa cảm thán:"Tiểu Lăng là một người tốt. Con xem con, chỉ biết ăn thôi, người ta vậy mà còn nấu cho con! Mấy ngày này con ở nhà người ta không gây phiền phức gì đó chứ?"

"Không có."

"Tiểu Lăng có bạn gái chưa?"

"Không có!"

"Mẹ là lo con sống ở nhà người ta, đừng làm chậm trễ việc của người ta. Khi nào khỏe rồi thì chuyển về nhà đi, không biết xấu hổ lợi dụng người ta."

"Không sao đâu mà."

"Cái gì mà không sao chứ, lỡ như con khiến người ta khó chịu, Tiểu Lăng lại khó mở lời, chẳng lẽ con vẫn ở nhà của Tiểu Lăng."

Hà, chỉ có con khó chịu với anh ấy, anh ấy nào có cửa chê con .

"Anh ấy không có bạn gái."

"Con vẫn là nên chuyển về nhà đi."

"Mẹ."

Bà Lý đã làm cả một bàn đầy đồ ăn, thậm chí còn ngon hơn cả nhà hàng xếp hạng sao. Viện trưởng Lăng hết lời khen ngợi bà Lý, khiến mặt bà đỏ bừng.

Viện trưởng Lăng rất giỏi đối phó với phụ nữ.

Tất nhiên, không quên đàn ông trung niên cao tuổi. Cục trưởng Lý và Viện trưởng Lăng cả khách và chủ cùng vui, ngay cả Lý Huân Nhiên cũng không ngờ Viện trưởng Lăng có tài ăn nói tới vậy. Cục trưởng Lý thân chinh bách chiến cũng bị Viện trưởng Lăng tâng bốc cả người lâng lâng. Hai người uống một chút rượu nói chuyện tình hình quốc tế, Lý Huân Nhiên nuốt nước bọt.

Cậu cũng thèm rượu.

Nhưng mà không thể uống.

Bà Lý vừa thuyết phục Lý Huân Nhiên dùng bữa, vừa đưa tay sờ lên mặt Lý Huân Nhiên: "Gầy thành thế này."

Viện trưởng Lăng và Cục trưởng Lý uống rượu, vậy mà vẫn quan tâm đến bà Lý: "Huân Nhiên trong khoảng thời gian này gầy là vì phải ăn kiêng."

Bà Lý đột nhiên nói: "Viện trưởng Lăng biết làm thịt xào chua ngọt không?"

Viện trưởng Lăng bị Cục trưởng Lý chuốc rượu có hơi mơ hồ:"Thịt xào chua ngọt? Cháu có thể làm nhưng mà Huân Nhiên không ăn đồ ngọt."

Bà Lý không nói nữa.

Cục trưởng Lý và Viện trưởng Lăng uống say, xưng huynh gọi đệ.

Lý Huân Nhiên lấy tay che mặt.

Sau khi ăn cơm xong, Lý Huân Nhiên giúp bà Lý dọn dẹp, rửa bát thu dọn đồ ăn, bà Lý đỡ Cục trưởng Lý về phòng ngủ. Lý Huân Nhiên nói với Viện trưởng Lăng đang nằm trên bàn: "Lăng Viễn? Lăng Viễn? Chúng ta về nhà nhé?"

Viện trưởng Lăng lắc lư tự mình đứng dậy, vẫy tay với Cục trưởng Lý đã đi xa: "Anh à! Lần sau chúng ta lại uống tiếp nhé!"

Lý Huân Nhiên vỗ anh: "Anh gọi ai là anh vậy?"

Cục trưởng Lý trong phòng ngủ đáp lại: "Lần sau tái chiến!"

Bà Lý bước ra, thấy Lý Huân Nhiên đang đỡ Lăng Viễn đi, kêu lên: "Nhiên Nhiên?"

Lý Huân Nhiên bị Lăng Viễn chọc giận đến mức phì cười, thu lại biểu tình, quay đầu nhìn mẹ: "Dạ?"

Bà Lý nhìn vẻ mặt vui vẻ hớn hở, há miệng thở dốc, cuối cùng nói: "... Lái xe chậm thôi."

"Dạ vâng." Lý Huân Nhiên kéo Lăng Viễn đi.

Lăng Viễn ngồi vào ghế phó bỗng nhiên sống lại. Lý Huân Nhiên khởi động xe, bị giật mình: "Anh không say sao?"

Lăng Viễn đỏ mặt, nhìn Lý Huân Nhiên cười tủm tỉm: "Hẳn là say rồi."

Lý Huân Nhiên chớp mắt: "Ồ. Ba em có say không?"

Lăng Viễn đưa tay ra chạm vào mặt Lý Huân Nhiên. Lý Huân Nhiên trời sinh đã đẹp, đường nét khuôn mặt được chạm khắc tinh xảo, giống như một món đồ thủ công đẹp bắt mắt nhưng không có tính công kích. Đáng để được mọi người che chở.

"Huân Nhiên, chỉ cần em tốt là được."

-----o0o-----

Ultr trước mặt phụ huynh mà còn không chịu tém tém lại, chả trách.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net