Chương 970: Ta chỉ là Lam Kim Thụ tộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Tam nói: "Đã như vậy, nếu ta đồng ý với Từ huynh đợi đến khi luận võ chiêu thân kết thúc sẽ trả lại Thần Khí này cho ngươi, hơn nữa sẽ không tăng giá, cứ trả theo giá khi ta mua nó, Từ huynh thấy thế nào?"

Từ An Vũ sững sờ một lát, hắn cũng không nghĩ tới Đường Tam sẽ trả lời như vậy. Trước khi đến tìm Đường Tam, thật ra hắn đã chuẩn bị sẵn Đường Tam sẽ từ chối, nên có chuẩn bị trước nhiều lý do để thuyết phục Đường Tam, bao gồm cả ép buộc và dụ dỗ. Lại không ngờ rằng Đường Tam trả lời như thế.

Đường Tam thở dài một tiếng, nói: "Từ huynh, ngươi là Tộc trưởng Quang Minh Long tộc, là Thành chủ thành Thuỷ Tinh trong tương lai. Huyết mạch Long tộc là cao cấp nhất bên Yêu Quái Tộc, vì vậy ngươi luôn là con cưng của trời, ở trong đồng cấp cũng là người cường đại nhất. Nhưng Lam Kim Thụ tộc chúng ta thì khác. Cho tới này, tộc ta không có cốt lõi. Nói thật với ngươi, trong tộc ta, cường giả cấp Vương Giả trở lên có gần 50 người. Ở bất kỳ chủng tộc nào, con số này đều tượng trưng cho sự mạnh mẽ. Nhưng tộc ta không giỏi chiến đấu, trước khi ta đảm nhiệm chức tộc trưởng, để tránh bị săn giết, tộc nhân của ta, đặc biệt là cấp Vương Giả trở lên đều ở trong thành Kiến Mộc không dám đi ra ngoài, đây là chuyện bi ai cỡ nào."

"Thụ Tổ sống lại để chúng ta rốt cuộc có một ít cơ hội, nhưng ta vẫn biết chúng ta không thể thoát khỏi số mệnh bị coi là tài nguyên. Trong trường hợp đó, chúng ta có thể làm gì? Điều ta có thể làm cho tộc nhân là cố gắng hết sức để chúng ta có càng nhiều không gian sinh tồn càng tốt. Vì vậy, khi ta báo cáo công tác đã đề nghị với Tổ đình, hy vọng để Lam Kim Thụ tộc chúng ta trở thành một chủng tộc trung lập, có thể đến các chủ thành trợ giúp bọn họ hội tụ năng lượng sinh mệnh, trợ giúp tất cả các chủng tộc có đủ năng lượng sinh mệnh. Chỉ có như thế, một chủng tộc tài nguyên như chúng ta mới có giá trị hơn và không bị những thế lực ngấp nghé chúng ta săn giết."

Nói đến đây, Đường Tam tỏ vẻ bất đắc dĩ, thậm chí mang theo vẻ bi ai. Từ An Vũ nghe được cũng không khỏi có chút sôi trào.

Mạnh được yếu thua luôn là quy luật sinh tồn trên Yêu Tinh Đại Lục, nhỏ yếu thì sẽ bị bắt nạt, thậm chí là tiêu vong. Từ An Vũ có biết một chút về tình huống Lam Kim Thụ tộc, Long tộc đương nhiên cũng từng ra tay với chủng tộc này.

"Trung lập? Ý của ngươi là?" Từ An Vũ tò mò hỏi.

Đường Tam nói: "Thụ Tổ sống lại giao cho tộc nhân chúng ta, đặc biệt là cấp Vương Giả trở lên lạc ấn của ngài. Bằng vào lạc ấn Thụ Tổ, chỉ cần bản thể của chúng ta đóng ở một chủ thành thì có thể giúp chủ thành đó ngưng tụ năng lượng sinh mệnh ở trong thành và khu vực xung quanh, hơn nữa còn áp súc, chiết xuất những năng lượng đó, nâng cấp nó lên cấp độ cao hơn. Đối với các sinh mệnh sinh hoạt trong chủ thành đều có tác dụng rất lớn. Còn có thể sinh ra một ít tài nguyên và cung cấp cho chủ thành sử dụng."

"Đây là chuyện rất tốt!" Từ An Vũ tim đập thình thịch. Hắn là một con rồng thông minh nên ngay lập tức hiểu được lợi ích trong đó.

Đường Tam gật đầu, nói: "Đúng là chuyện tốt. Hơn nữa có lạc ấn đảm bảo, chúng ta không cần lo lắng bị bức hại nữa. Bởi vì chỉ cần dẫn động lạc ấn Thụ Tổ, tộc nhân của ta có thể tự bạo, chẳng những sẽ sinh ra lực phá hoại siêu cường, mà còn khiến Thụ Tổ biết được. Bất kỳ ai sát hại tộc nhân có lạc ấn Thụ Tổ đều trở thành địch nhân, sẽ bị Thụ Tổ tước đoạt bản nguyên sinh mệnh, từ đó dẫn đến suy tàn. Vì vậy, trung lập mới là tương lai của tộc ta. Có thân phận đó, chúng ta mới không bị sát hại nữa, mà có thể bình an sống sót. Đến lúc đó, các chủ thành chẳng những không được hãm hại tộc nhân của ta, mà còn phải bảo vệ chúng ta thật tốt thì mới làm chủ thành phát triển tốt hơn. Hợp tác cùng có lợi mới có thể lâu dài."

Từ An Vũ nhìn Đường Tam với ánh mắt suy tư. Không thể không nói hắn đã bị đả động. Theo như lời Đường Tam, nếu tình huống đó có thể thực hiện được thì năng lượng sinh mệnh dồi dào là trợ giúp cực kỳ lớn đối với bất kỳ chủ thành nào.

Đường Tam tiếp tục nói: "Ta không lừa gạt Từ huynh. Năng lượng sinh mệnh trên Yêu Tinh Đại Lục là có hạn. Dù hiện tại chúng ta là trung tâm của vị diện, nhưng năng lượng sinh mệnh thực sự cao cấp chỉ có số lượng nhất định. Nếu muốn chiết xuất từ năng lượng sinh mệnh bình thường thì cần rất nhiều thời gian. Hơn nữa, càng sớm bắt đầu thì hiệu quả càng tốt. Có hơn chục toà chủ thành a!"

Mọi người đều là người thông minh, không cần phải nói quá rõ, Từ An Vũ tự nhiên có thể hiểu được.

"Cận tộc trưởng là muốn ta ủng hộ vị trí trung lập của tộc ngươi?" Từ An Vũ nói.

Đường Tam mỉm cười, nói: "Nếu Từ huynh đồng ý tương trợ là tốt nhất rồi. Dù sao, ta tin rằng ngươi sẽ là người chấp chưởng thành Thủy Tinh."

Từ An Vũ trầm giọng nói: "Nếu hiện tại Cận tộc trưởng chịu trả lại Quang Minh Long Thương cho ta thì ta có thể đáp ứng. Hơn nữa ta có thể hứa với ngươi, chỉ cần ta có thể khống chế thành Thủy Tinh thì dù Tổ đình có đồng ý vị trí trung lập của tộc ngươi hay không, cửa lớn thành Thủy Tinh sẽ luôn rộng mở với Lam Kim Thụ tộc. Hơn nữa, Long tộc sẽ đảm bảo an toàn cho Lam Kim Thụ tộc trong thành Thủy Tinh."

Hắn là người rất quyết đoán nên lập tức đã có phán đoán chính xác. Hắn tự nhiên biết nên làm gì để có lợi cho thành Thủy Tinh nhất. Nhưng bây giờ hắn chưa phải là Thành chủ thành Thủy Tinh nên lời nói không thể quá vẹn toàn.

Đường Tam thở dài một tiếng, nói: "Từ huynh, ngươi vẫn chưa hiểu ý của ta. Chẳng lẽ ngươi cho rằng, ta nguyện ý mua lại Quang Minh Long Thương sao? Ta muốn Quang Minh Long Thương làm gì? Ta chỉ là một loại thực vật. Sở dĩ ta tham gia cạnh tranh, chủ yếu là vì ngươi quá mạnh mẽ. Ở Chiếm Hoàng chi chiến, thực lực của ngươi quá mạnh sẽ dễ tạo thành uy hiếp cho người khác. Ta có thể cam đoan với ngươi là sau khi thi đấu kết thúc sẽ trả lại Quang Minh Long Thương cho ngươi. Nhưng ta cũng hy vọng Từ huynh có thể ủng hộ vị trí trung lập của tộc ta trong tương lai."

Từ An Vũ thông minh cỡ nào, hắn tức thì hiểu được ý Đường Tam. Đường Tam biểu đạt đã rất rõ ràng. Đoạt lấy Quang Minh Long Thương không phải là ý của hắn mà là vì lợi ích của Nhật Thần Đế Quốc. Là một phần tử của Nhật Thần Đế Quốc, hắn còn có thể làm gì? Nhưng sau khi cuộc thi kết thúc, điều đó không còn quan trọng nữa. Vì vậy lúc đầu hắn mới hỏi Từ An Vũ lấy lại Quang Minh Long Thương là vì trận đấu hay vì Quang Minh Long tộc.

Thở sâu, đôi mắt Từ An Vũ thoáng lập loè hàn quang, "Ta đã hiểu, cảm ơn Cận tộc trưởng đã nói thật. Ta sẽ suy nghĩ chuyện ngươi nói. Cảm ơn." Nói xong, hắn khẽ gật đầu với Đường Tam, quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Đường Tam hơi nhếch khoé môi, khó trách Tinh Tinh có ấn tượng tốt với hắn, đúng là một đại nhân vật. Sau khi biết rõ sự tình thì không nói thêm nữa, bởi vì hắn đã hiểu, trong tình huống hai đế quốc tranh chấp, Đường Tam không thể trả lại Quang Minh Long Thương cho hắn vào lúc này. Đây là góc tối giữa Thiên Vũ Đế Quốc và Nhật Thần Đế Quốc, không phải chuyện một Thành chủ có thể quyết định. Lam Kim Thụ tộc chỉ là một công cụ, hơn nữa bởi vì Lam Kim Thụ tộc không giỏi chiến đấu nên Thiên Vũ Đế Quốc cũng không có biện pháp gì với công cụ này. Hơn nữa, Đường Tam còn cho thấy vị trí trung lập mà Lam Kim Thụ tộc hy vọng trong tương lai và vai trò khi ngưng tụ năng lượng sinh mệnh cho các chủ thành. Những thứ này đều là chuyện Từ An Vũ cần phải nghĩ sâu tính kỹ.

"Lại để ta chịu tiếng xấu cho ngươi có phải hay không? Ngươi lợi dụng rất khá đấy. Từ An Vũ khẳng định không thể tưởng được sự âm hiểm của ngươi cao hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều." Thanh âm Thiên Dương Thiên Tinh Hoàng tức giận vang lên trong Thần Thức của Đường Tam.

Đường Tam cười khổ nói: "Miện hạ, thật là oan uổng! Ta có thể làm gì? Ta chỉ là một cây Lam Kim Thụ thôi."

Hắn sao có thể không biết Thiên Dương Thiên Tinh Hoàng đang chú ý tới cuộc nói chuyện giữa hắn và Từ An Vũ. Hắn chính là cố ý khiến người kia nghe được.

"Hừ." Thiên Dương Thiên Tinh Hoàng hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net