Chap 1: Trên đường về gặp phải giáo bá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào lúc chạng vạng, hoàng hôn rực rỡ cả một bầu trời, ngay cả con đường cũng bị hoàng hôn nhuộm một màu đỏ rực.

Liễu Nhất làm xong bài tập lớp học sớm đã không còn ai, cậu giống như thường lệ thu dọn bàn học của mình, xác nhận tất cả cửa ra vào và cửa sổ đã khoá kĩ rồi mới rời đi.

Vườn trường im ắng, khu dạy học đối diện bãi đỗ xe đã trống không, tán cây Chi Dương đung đưa nhẹ nhàng theo làn gió tháng 5.

Mang theo một chiếc cặp sách cũ màu xám, Liễu Nhất bước ra khỏi khu dạy học đeo một chiếc khẩu trang đen gần như che nửa khuôn mặt, nhìn những viên gạch dưới chân mình chuyển từ đỏ sang vàng rồi chuyển sang xanh lam.

Trong lòng ghi nhớ những con số: Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười khối gạch đỏ; một, hai, ba, bốn, năm, sáu…… Như thế nào chỉ có chín khối gạch vàng?

Liễu Nhất cảm thấy chính mình nhất định là đếm nhầm mất một khối, vì thế cậu quay lại vạch đầu tiên của khối gạch vàng rồi đi đếm lại một lần, lần này thì đúng rồi-- mười khối gạch vàng!

Khuôn mặt nhỏ nhắn bị che bởi tóc mái dày và cặp kính đen gọng vuông kiểu cũ hiện lên một nụ cười tự mãn, khóe môi dưới khẩu trang đen khẽ nhếch lên, Liễu Nhất tâm trạng thoải mái bước ra khỏi khuôn viên trường.

Bác bảo vệ ở cửa nhìn thấy cậu như mọi khi dặn dò: “Bạn học, chậm một phút nữa là tôi đã đóng cửa rồi, ngày mai nhớ về sớm chút nhé.”

Liễu Nhất siết chặt dây đeo cặp, ngoan ngoãn gật đầu, sau khi rời trường học. Cửa chính đi về hướng Tây, đi được chừng cây số thì rẽ vào một con hẻm nhỏ. Con hẻm nhỏ này là con đường ngắn nhất để Liễu Nhất về nhà.

Liễu Nhất không có xe đạp, cũng may hắn cậu trọ ở nơi cách trường học cũng không quá xa, chỉ cần bước chân nhanh một chút đi tầm mười phút có thể tới nhà.

Ánh mặt trời càng ngày càng yếu, ánh chiều tà chiếu lên da không còn cảm giác nóng rát nữa.

Khi Liễu Nhất đến gần ngõ hẻm, cậu tháo khẩu trang xuống, còn chưa kịp cất khẩu trang đi, Liễu Nhất đã nhìn thấy một bóng người cao lớn đang dựa vào tường trước mặt.

Một đôi chân dài được đặt ngẫu nhiên, những ngón tay thon dài và duyên dáng kẹp điếu thuốc đang cháy hút mọt hơi thản nhiên, như thể đang đợi ai đó

Người đàn ông nhìn có vài phần quen mặt, Liễu Nhất hơi hơi ngước mắt nhìn người đàn ông chỉ liếc mắt một cái lúc sau nhanh chóng cúi đầu, dự cảm không lành làm cậu trong lòng có chút hoảng hốt.

Cậu dùng một tay siết chặt quai túi trên vai, tay kia siết chặt chiếc khẩu trang, buộc mình không để ý đến người trước mặt, và vô thức tăng tốc khi bước đến chỗ người đàn ông.

Liễu Nhất có thể cảm giác được người kia đang nhìn mình, cậu thậm chí muốn chạy đi, nhưng lại sợ rứt dây động rừng.

Ngay ở thời điểm Liễu Nhất cho rằng chính mình tránh được một kiếp, đối phương đột nhiên duỗi tay bắt lấy cặp sách cậu dùng sức kéo lại, ngay sau đó cả người cậu bị đối phương đè ở trên tường.

Người đàn ông…… Không, nói chính xác hơn, thì là chàng trai.

Chàng trai có đôi mắt rất đẹp, đen và sáng, sâu thẳm như bầu trời đầy sao giữa đêm. Chàng trai lớn lên thập phần anh tuấn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mũi thẳng, môi hơi mỏng tản ra vẻ nguy hiểm chết người.

Liễu Nhất nhìn hắn một cái lúc sau vội vàng quay mặt đi dời đi tầm mắt, cậu biết người này, “Đại nhân vật” nổi tiếng nhất lớp 10 —— Hạ Nghị.

Trong lời đồn là một học sinh hư, thích bắt nạt kẻ yếu và làm những điều xấu xa, ngay cả thầy giáo cũng không làm gì được, hơn nữa hắn còn là một trong những nam sinh được các cô gái yêu thích nhất.

Chàng trai đem cậu kéo lúc sau dùng sức hút một hơi thuốc, ngay sau đó cúi đầu nhẹ nhàng phun ra một chuỗi vòng khói về phía Liễu Nhất, ác ý hỏi: “Cậu chạy cái gì?”

Qua thời kỳ vỡ giọng, chàng trai trầm thấp mê người, có lẽ là bởi vì hút thuốc nên chàng trai mang theo giọng trưởng thành khàn khàn hiếm thấy ở một nam sinh, cùng với khuôn mặt sắc nét và đẹp trai của hắn, thật sự dễ dàng làm người ta mê muội. Dù là người cùng phái thì cũng khó cưỡng lại sự tiếp cận của hắn.

“Khụ khụ……”

Mùi thuốc lá cay nồng không quen thuộc khiến Liễu Nhất ho khan, đôi mắt dưới cặp kính gọng đen dần đỏ lên, không biết là sợ hãi hay là bị sặc, cậu lắp bắp giải thích: “Tôi không…… Không chạy.”

“Không chạy?” Hạ Nghị nhướng mày, “Móng giò nhỏ của cậu vừa nãy chạy rất nhanh đó.”

Móng giò nhỏ?

Liễu Nhất cứ nghĩ mình nghe lầm, nhất thời không có thể lý giải đối phương đang nói gì, trừng lớn đôi mắt, bối rối hỏi: “Cái gì?”

Hạ Nghị cũng không cẩn thận giải thích cho cậu, tùy tay đem vứt nửa điếu thuốc lá trên mặt đất dùng giày dụi tắt đầu thuốc đang cháy.

Liễu Nhất toàn bộ thân mình đều dán ở trên tường đá, cậu không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể nhỏ giọng nhắc nhở: “Ném tàn thuốc bừa bãi sẽ bị phạt tiền.”

“A ——”

Hạ Nghị cười nhạo một tiếng, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, rất đẹp, Liễu Nhất ngơ ngác nhìn đôi tay kia tới gần mặt mình, trong lúc nhất thời quên mất sợ hãi.

“Kiểu tóc này xấu chết đi được, còn có cặp mắt kính này, cụ ông ở cổng trường cũng không đeo kiểu dáng lỗi thời như vậy.”

Trái ngược với bàn tay ưu nhã kia, Hạ Nghị nói chuyện thực thô lỗ, khi nói chuyện còn duỗi tay trực tiếp đem tóc mái dày nặng của cậu vén lên lộ ra cái trán trơn bóng trắng nõn, sau đó dùng tay kia gỡ xuống mắt kính đeo trên mũi cậu

Liễu Nhất làn da rất trắng, loại trắng ốm yếu quanh năm không thấy ánh mặt trời, khuôn mặt không lớn bàn tay của Hạ Nghị, đôi mắt mơ màng trong veo như sóng nước mùa thu.

Nhìn ra được là cậu thật sự bị cận thị, gỡ xuống mắt kính lúc sau có chút không thích ứng hơi hơi nheo lại đôi mắt, lông mi rất dày, vẫy vẫy như cánh bướm.

Liễu Nhất lớn lên rất ưa nhìn, hoặc là nói rất đẹp.

Một nam sinh, dùng mỹ từ để miêu tả cũng không khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Hạ Nghị nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia không chút che đậy, ánh mắt dần trở nên sâu hơn, còn có một tia khát máu không dễ phát hiện.

“Còn…… Trả lại cho tôi!”

Liễu Nhất không nhận thấy được sự thay đổi của hắn, cậu rất ít lộ toàn mặt trước người xa lạ, lập tức kinh hoảng thất thố duỗi tay muốn lấy mắt kính của mình.

Hạ Nghị người cao chừng 1m9, tùy tiện nâng cánh tay lên Liễu Nhất liền với không tới.

Liễu Nhất cho rằng hắn muốn cướp đi mắt kính của mình, nôn nóng mở miệng giải thích: "Mắt kính của tôi không đáng giá tiền, cậu, cậu cướp cũng vô dụng.”

“Yên tâm, tôi đối với mắt kính của cậu không có hứng thú.”

Hạ Nghị đem kính gọng đen kiểu cũ cài lên đầu Liễu Nhất, vừa vặn ngăn chặn tóc mái rũ xuống của cậu, sau đó duỗi tay nắm cằm Liễu Nhất nâng lên.

Liễu Nhất cằm không có thịt, cùng với mặt cậu giống nhau đều nhỏ và thanh tú. Hạ Nghị nhịn không được dùng ngón tay cọ cọ, làn da trơn bóng, rất mỏng manh.

Liễu Nhất ngước mắt nhìn hắn, không rõ nguyên do chỉ cảm thấy trước mắt một bóng tối đến gần, đối phương hơi thở ướt nóng, cách cậu càng ngày càng gần…… Ngay sau đó trên môi chợt lạnh.

“Ưm ——”

Liễu Nhất trừng lớn đôi mắt gần như không thể tin được—— học sinh hư trong lời đồn ỷ mạnh hiếp yếu lại đang hôn môi…… của cậu?

Đường nét trên khuôn mặt của Hạ Nghị gần như hoàn hảo, Liễu Nhất cảm giác được hàng mi dày và dài của người kia đang quét trên mi mắt mình, vô thức nhắm mắt lại.

Hạ Nghị cũng không có làm chuyện gì quá mức, ở trên môi cậu nhẹ nhàng liếm một chút sau đó liền lui ra.

“Cậu có phải hay không hôn sai người? Tôi…… Tôi là nam sinh.”

Liễu Nhất sợ tới mức muốn lui về phía sau, nhưng là phía sau lưng dính sát vào vách tường, cậu hoảng sợ đứng đó, đưa tay ra đè lại trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hạ Nghị nhìn thỏ con trước mặt chân tay luống cuống, thầm nghĩ: Ông đây hôn chính là cậu!

Trên mặt lại giả vờ nghi hoặc: “Ồ, nam sinh sao? Tôi không nhìn thấy.”

“Cậu ——”

Liễu Nhất ủy khuất đôi mắt đều bịt kín một tầng hơi nước, cậu ngày thường rất ít cùng người xa lạ giao tiếp, cùng người khác cãi nhau càng không có.

Hạ Nghị ôm cánh tay nhìn cậu thích thú xem cậu có thể nói ra được cái gì thú vị.

“Cậu ức hiếp người quá đáng!”

Liễu Nhất nghẹn một hồi lâu mới nặn ra  được một câu như vậy, sau đó duỗi tay dùng sức đẩy người xấu trước mặt một cái, nghiêng ngả lảo đảo bỏ chạy.

“Chậc ——”

Hạ Nghị bị cậu đẩy tay cọ xát vào tường, một mảng da rách ở khuỷu tay, nhưng hắn không quan tâm chút nào. Hắn đưa tay ra và chạm vào môi mình. Hóa ra là cảm giác hôn còn nghiện hơn cả thuốc lá..

Liễu Nhất, chúng ta tương lai còn dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net