Chương 18: Tham ban làm mất mặt (bắt sâu bọ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cắt, Vương Huy, cảnh này cậu phải biểu hiện ra sát khí, sát khí có hiểu không? Không phải trừng mắt." Lưu bình cầm kịch bản trong tay , hướng sân chính người đang đóng phim bên trong Vương Huy kêu to.

( thích khách ) khởi động máy đã một tuần lễ, tất cả mọi người rèn luyện rất tốt, đóng phim cũng là khá tốt , nhiều người quay mấy lần trên căn bản đã có thể qua ải

Ngoại trừ Vương Huy.

Hắn là người bị NG nhiều nhất trên trường quay , cố tình hắn lại còn là nam chủ, điện ảnh này đất diễn nhiều nhất cũng là của nam chủ, cho nên mỗi ngày kết thúc đều chỉ nghe thấy tiếng đạo diễn lưu bình hô 'Cắt, làm lại'.

Nguyễn Môn chỉ là nam số ba, phần diễn không nặng, bình thường rảnh rỗi cũng sẽ đến đoàn phim xem một chút.

Cuối cùng nhận ra, Vương Huy kỹ năng diễn xuất thực chỉ có thể dùng hai chữ gay go mà hình dung.

"Cậu nói Vương Huy này dầu gì cũng là xuất thân từ ngôi sao nhí , cũng coi là tiền bối của vô số người, sao kỹ năng diễn xuất cùng người mới còn muốn tệ hơn ." Phương Huỳnh Huỳnh ngồi ở một bên, nhỏ giọng cùng Nguyễn Môn nói thầm, internet trước đây cũng có người nói hắn kỹ năng diễn xuất hiện tại của hắn còn không bằng lúc bé , giờ xem ra lời nói này xác thật một chút cũng không giả.

"Cậu ta mấy năm qua nhân khí không ngừng lên cao ,cũng khó tránh khỏi tâm lý sẽ thấp thỏm phập phồng. Hơn nữa vòng vòng giải trí bây giờ đều theo hiện tượng trào lưu , những đạo diễn cùng nhà sản xuất phim chỉ muốn quay thật nhanh cho xong để kiếm tiền, đại nhiệt IP thêm tổ hợp lưu lượng minh tinh, ăn may cũng sẽ có người ủng hộ , dưới tình huống như vậy hắn có thể trau dồi kỹ năng diễn xuất mới lạ." Kỹ năng diễn xuất loại này không tiến ắt sẽ lùi.

Phương Huỳnh Huỳnh gật gật đầu, cảm thấy Nguyễn Môn nói rất có đạo lý.

"Bất quá, lần này cậu ta đến tranh thủ quay tác phẩm của Lưu đạo, chắc cũng đã hiểu được đại khái, người mới bây giờ cứ tầng tầng lớp lớp thi nhau nhô ra, cậu ta nếu còn không lôi ra được tác phẩm kinh điển nào , rất nhanh sẽ bị thị trường này đào thải ra ngoài." Làm lưu lượng minh tinh, fans di động rất lớn.

Diễn viên muốn đứng lâu dài trong giới, vẫn là cần dựa vào tác phẩm mà nói chuyện.

Mấy ngày nay tuy rằng diễn không ra trò trống gì, vẫn chịu tiếp thu lời chỉ trích của đạo diễn mà tiến bộ , coi như cứu chữa được , nhưng là cũng không biết có thể kiên trì được bao nhiêu ngày.

Bởi vì Vương Huy và Nguyễn Môn đồng dạng đều xuất thân là ngôi sao nhí , cho nên trong đoàn phim cũng khó tránh khỏi việc bị người đem ra so sánh.

Cố tình Nguyễn Môn lại còn là một minh tinh lố thời, này càng làm nổi lên lỹ nămg diễn xuất hư thúi của Vương Huy.

Bữa trưa , Vương Huy vì chính mình kéo dài tiến độ, đặt sẵn đồ ăn tiện lợi của cửa hàng Phúc Ký cho toàn bộ người trong đoàn chuộc tội.

Tiệm ăn Phúc Ký nổi danh cơm nước vừa ngon lại vừa tiện lợi , hộp cơm tinh xảo đẹp đẽ, thức ăn bên trong màu sắc hương vị đều không thể chê vào đâu được , giá đương nhiên cũng sẽ chát một tý.

Mấu chốt là rất khó đặt.

Lần này Vương Huy đã sớm phái người đi đặt trước, mời toàn bộ đoàn phim đến ăn , cũng coi như là một vụ thu mua nho nhỏ.

... Ngoại trừ Nguyễn Môn.

"Nguyễn Môn lão sư, thật sự xin lỗi, vừa nãy thời điểm phân phát mới phát hiện lại đặt thiếu mất một phần , bởi vì anh vẫn luôn trong phòng nghỉ ngợi, cho nên liền đếm thiếu một phần này của anh. Anh tuyệt đối không nên để ý ." Trợ lý văn văn của Vương Huy vô cùng lễ phép giải thích, nếu như trên mặt không có biểu hiện ra biểu tình vui mừng khi người gặp hoạ lại càng thuyết phục.

"Không cần." Nguyễn Môn biểu tình nhàn nhạt, hắn thật sự không ngại.

Bất quá văn văn lại cảm thấy Nguyễn Môn chỉ là đang giả đò , đối với những minh tinh như bọn họ tới nói, Phúc Ký tiện lợi ăn không được là chuyện nhỏ, bị rơi xuống mặt mũi mới là chuyện lớn, người người đều có phần là hắn lại không có , hắn có thể không tức giận sao ?

"Nguyễn Môn lão sư, anh không thèm để ý là tốt rồi, đoàn phim vẫn như thường lệ sẽ phân phát thức ăn ngoài , anh có thể ăn thức ăn nhanh đoàn phim phân phát." Văn văn liền bỏ thêm một câu.

"Được." Nguyễn Môn đáp lời.

Văn văn vừa rời đi, Phương Huỳnh Huỳnh tức giận đến răng cắn cắn: "Quá không biết xấu hổ, ai tin a, vừa vặn liền thiếu cậu một phần, rõ ràng chính là bắt nạt cậu."

Nguyễn Môn cũng không quá để ý, cười nhạt nói: "em lúc thường ăn cái gì hôm nay vẫn ăn cái đó, có cái gì đáng căm phẫn đâu ?"

"Vậy ngược lại cũng đúng là." Phương Huỳnh Huỳnh gật gật đầu, sau đó lại cảm thấy không đúng, "Không được, chị phải đi giúp cậu mua một phần thức ăn nhanh cấp năm sao trở về, nhất định phải áp qua bọn họ, bằng không cơn giận này thật khó nuốt."

Nguyễn Môn kéo Phương Huỳnh Huỳnh đang muốn hành động nói: "Chờ chị mua về, em liền phải chết đói, em ăn cơm hộp đoàn phim là được rồi."

"Vậy cậu đừng đi lấy, chị lấy giúp cậu ." Phương Huỳnh Huỳnh nghĩ bên ngoài cũng không biết làm sao lưu hành ra mấy cái người vui sướng trên tai hoạ người khác này , không thể để cho Nguyễn Môn đi ra ngoài chịu loại uất ức này được , nàng đi lĩnh là tốt rồi.

Kết quả cửa mới vừa vặn mở ra, một đám người liền bước vào, mấy diễn viên vai phụ bình thường vẫn đóng phim chung kia , mỗi người một phần Phúc Ký tiện lợi mà vào.

Nguyễn Môn chỉ là nam số ba, không có phòng nghỉ ngơi chuyên môn , đây là phòng nghỉ ngơi thông thường , ai cũng có thể vào.

Coi như biết rõ bọn họ là đến khiến người xấu mặt, Phương Huỳnh Huỳnh cũng không có cách nào ngăn cản bọn họ.

Phương Huỳnh Huỳnh đẩy cửa ra, xem Vương Huy , Trình Vũ Huyên còn có biên kịch Lưu đạo đang ở bên ngoài cùng nhau ngồi trên một cái bàn ăn cơm , mùi thức ăn bốc lên từng trận.

Phương Huỳnh Huỳnh càng nghĩ càng sinh khí, Vương Huy dựa vào cái gì chỉ trích người khác , liền lấy điện thoại di động ra biên tập một tin tức dự định phát đến vòng bằng hữu*.

( *ban đầu vốn để là chế độ bạn bè, sau lại thấy sát nghĩa quá lại mất hay, liền lại giữ nguyên nguyên tác.)

【 có mấy người thật sự quá buồn nôn, cả ngày tính kế tính tới tính lui, có tâm tư này sao không luyện một chút kỹ xảo của chính mình nha, nhìn ngươi có thể hồng đến khi nào. 】

Đương nhiên Phương Huỳnh Huỳnh cũng biết tin tức này của mình phát ra ngoài bị người nhìn thấy sẽ mang đến phiền phức cho Nguyễn Môn , nàng dự định thiết lập thành 'Chỉ chính mình' có thể nhìn, cũng là phát tiết một chút tâm tình thôi.

Có điều còn chưa có phát ra ngoài, liền thấy phía trước thấp thoáng hai bóng người.

"Đây không phải là Lâu Tử Trần cùng Trần Tuấn Kiệt sao? Bọn họ tới đây làm gì?" Phương Huỳnh Huỳnh đi vào chào hỏi.

"Phương lão sư, đoàn phim của chúng ta vừa hay thông báo đổi địa điểm, lại vừa vặn ở cách vách các người , tôi liền tới xem một chút Nguyễn Môn tiền bối ở nơi nào?" Lúc đó nghe nói chỗ quay chụp muốn chuyển qua Hoành Điếm ở A thị, hưng phấn đến mức thiếu chút nữa ngủ không ngon giấc.

Đúng lúc sáng nay không có cảnh diễn , y liền lợi dụng thời gian sáng sớm, tự mình làm một ít đồ ăn, đến tham ban Nguyễn Môn tiền bối.

"Hắn đang ở bên trong phòng nghỉ ngơi."

"Vậy tôi đi tìm hắn." Lâu Tử Trần khóe miệng cong cong cười nói cùng Trần Tuấn Kiệt phía sau.

"Đợi một chút, cậu đây là mang bữa trưa cho cậu ấy sao ?" Phương Huỳnh Huỳnh ánh mắt rơi vào cái giỏ cơm tinh xảo hàng thủ công đan bằng tre Lâu Tử Trần mang theo trên tay , Trần Tuấn Kiệt phía sau trong tay cũng ôm một cái thùng giữ ấm.

"Ừm, tôi tự mình làm, đều là món tiền bối thích." Y muốn cùng tiền bối cùng nhau ăn cơm trưa.

Phương Huỳnh Huỳnh con ngươi chuyển động nói: "Cậu đừng đi vào tìm cậu ấy, cậu ấy vốn là cũng phải đi ra cùng đạo diễn bọn họ ăn cơm, cậu qua bên kia đem đồ ăn dọn trước đi , tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất gọi cậy ấy ra ngoài."

"Được." Lâu Tử Trần gật gật đầu đáp lời, sau đó đi qua tìm Lưu đạo bọn họ.

Lưu đạo bên kia đang nâng trong tay đồ ăn nhanh Vương Huy đặt sẵn, ăn đến vô cùng vui vẻ.

Thôi biên kịch là một kẻ tham ăn, mỗi lần nhàn rỗi không có chuyện gì ở nhà viết kịch bản, miệng đều sẽ ăn lia lịa không ngừng.

Đối với hắn mà nói chuyện thống khổ nhất chính là cùng tổ, bởi vì cơm hộp của đoàn phim quá khó ăn.

( thích khách ) khởi động máy một tuần lễ, mỗi ngày ăn cơm hộp của đoàn phim, đều phải hoài nghi nhân sinh, hiện tại ăn thức ăn nhanh của Phúc Ký, mới có một loại trở về nhân gian cảm giác.

Ăn một miếng cá hồi, nội tâm lệ rơi đầy mặt nói: "Đây mới là đồ vật của người ăn . Xem đồ lúc trước ta ăn không biết là thứ đồ gì a."

Lưu bình cũng gật đầu một cái nói: "đúng vậy, mỗi ngày đóng phim khổ cực như vậy, ăn chút đồ ăn ngon mới càng có tinh thần làm việc"

Hà tỷ cười nói: "Lưu đạo, thôi biên kịch, a huy của chúng tôi khoảng thời gian này thật sự là đa tạ các ông chiếu cố, các ông nếu là yêu thích đồ ăn nhanh cửa hàng này , sau này ta bảo người mỗi ngày đặt cho các ông là được.

Lưu đạo cũng khách khí nói: "Vương Huy cậu ta rất nỗ lực, hơn nữa cũng rất có tiềm lực, chỉ cần cậu ấy nguyện ý nghe nguyện ý nỗ lực, tôi sẽ nguyện ý dẫn dắt."

Vương Huy: "Đó là đương nhiên, có thể diễn tác phẩm của Lưu đạo diễn, là phúc khí của tôi, tôi nào có đạo lý không biết quý trọng chứ."

Mấy người ngồi ở chỗ đó vui vẻ ăn, Vương Huy đặt cho bọn họ tiện lợi, thức ăn bên trong sắc phi thường phong phú.

(Tiện lợi : đồ ăn nhanh)

Bên trong có cá hồi, trứng cá muối om, thuận tiện mà nói chính là phi thường cao cấp, hơn nữa mấy phàn này còn là phần siêu cấp đặc biệt, một phần này liền mất hơn một nghìn nguyên.

Lúc này nhìn thấy Lâu Tử Trần và Trần Tuấn Kiệt nhấc theo giỏ cơm cùng thùng giữ ấm lại đây.

"Lâu lão sư, Trần lão sư, các cậu sao tới rồi ?" Lưu bình góc độ vừa vặn có thể nhìn thấy hai người bọn họ, hướng về phía bọn họ chào hỏi.

"Tôi đến mang bữa trưa cho tiền bối." Lâu Tử Trần nói thẳng.

"Tôi là công nhân, chuyên môn mang đồ." Trần Tuấn Kiệt bất đắc dĩ, sáng sớm liền bị lôi kéo đi chọn mua m nguyên liệu nấu ăn, gặp một cái nghệ sĩ một lòng chỉ biết nói chuyện yêu đương Lâu Tử Trần hắn cũng thật rất bất đắc dĩ a.

"Cảm tình của cậu với l Nguyễn Môn cũng thật tốt, còn đặc biệt mang bữa trưa đến thăm." Lưu bình cười nói: "Là đóng gói ở nơi nào ?"

"Không phải, tôi tự mình làm."

Lưu bình đùa giỡn : "Vậy cậu ngày hôm nay có thể phải uỗng phí, l hôm nay Vương Huy cố ý đặt sẵn cho toàn bộ đoàn phim mỗi người một phần Phúc Ký tiện lợi."

Ở Lưu Bình cảm nhận , Lâu Tử Trần một vị phú nhị đại coi như biết nấu ăn cũng là một ít món ăn thường ngày thôi, không thể cùng Phúc Ký tiện lợi so sánh.

Cũng không biết Vương Huy căn bản không có đặt thức ăn nhanh cho Nguyễn Môn, loại sự tình đặc biệt làm khó người này , Vương Huy đương nhiên sẽ không nói ra.

Hắn cũng biết trước Nguyễn Môn sẽ không đem chuyện này nói ra.

Mấy ngày nay hắn đóng phim luôn NG, không ít người lén lút đem hắn ra cùng Nguyễn Môn so sánh, còn nói kỹ xảo của hắn không bằng Nguyễn Môn.

Điều này làm cho lòng hắn vô cùng khó chịu, bảo trợ lý đặt trước tiệm tiện lợi Phúc Ký tốt nhất phụ cận Hoành Điếm , cố ý sót lại phần của Nguyễn Môn, chính là vì để cậu ta lúng túng, làm cho cậu ta nhận rõ địa vị của mình.

Lâu Tử Trần ngược lại là cực kỳ tự tin nói: "tôi làm khẳng định so với Phúc Ký tốt hơn."

Vương Huy không khách khí trợn tròn mắt, thật khoác lác.

Một hồi lại thiết lập cho mình thành công tử phú nhị đại, một hồi lại thiết lập cho mình một tính cách biết nấu ăn.

Dám chắc phần lớn là để thu hút fans , fans hiện tại vô cùng yêu thích lớn lên đẹp trai đa tài còn có tiền thần tượng, nếu là cái thần tượng này còn rất biết làm cơm, vậy từng người từng người đều sẽ muốn gả cho hắn.

Lâu Tử Trần thật không có suy nghĩ nhiều như vậy, đem giỏ cơm hàng thủ công đan bằng tre ba tầng cơm của mình mở ra , một trận hương vị nhất thời bay ra.

Lúc nãy còn ăn cá hồi thôi biên kịch ngay lập tức liền bị hấp dẫn, hỏi: "Này là cái gì nha, thơm như vậy."

Lâu Tử Trần cười híp mắt đáp lại: "Đây là cá phèn hấp Trường Giang."

thôi biên kịch loại này cả ngày đều trạch trong nhà viết kịch bản, tính cách căn bản đều sẽ có chút tham ăn tính, cũng không cần Lâu Tử Trần giới thiệu nhiều, chỉ nghe báo một cái tên thôi, hắn liền sợ ngây người.

Lâu Tử Trần lại lấy ra hai tầng đồ ăn phía dưới , thôi biên kịch lần thứ hai nuốt một ngụm nước bọt, "Này chắc là tôm rang cay cua đi, cái khác là hải sản tươi bảo tàng cà ri."

Lâu Tử Trần khẽ mỉm cười, lúm đồng tiền trên khoé miệng theo nụ cười càng thêm sâu, "ông nhận thức đồ ăn cũng thật nhiều a."

Mấy người khác đối với đồ ăn cũng không hứng thú gì , căn bản không rõ ràng thôi biên kịch này kích động lớn như vậy là vì cái gì .

Ngược lại trong mắt Vương Huy, mấy cái đồ ăn này không phải chỉ là cá, cua đồng, hải sản tươi cơm cà ri mà thôi, những thức ăn này cùng tiện lợi của hắn có khác gì nhau nha!

Hắn còn là cá hồi, trứng cá muối cùng sườn bò chờ đây, đồng dạng không rẻ đâu.

Thôi biên kịch ánh mắt không khỏi rơi vào đồ ăn trong tay Trần Tuấn Kiệt, hỏi: "cậu ta cầm trong tay là cái gì vậy?"

Lâu Tử Trần lấy tới thùng giữ ấm trong tay Trần Tuấn Kiệt mở ra, một luồng hương vị nhất thời lan tràn ra, "Phật nhảy tường."

lúc này Nguyễn Môn vừa vặn đi tới, thôi biên kịch lập tức qua, kích động kéo tay Nguyễn Môn, nói: "Nguyễn Môn, chúng ta làm bằng hữu."

Cho ta ăn một miếng đồ ăn của ngươi.

Nguyễn Môn: "..."

Lâu Tử Trần tiến lên, đem tay hai người bọn họ tách ra, rất là nghiêm túc nói : "Đây là đồ ăn tôi làm cho tiền bối, ông không thể ăn."

Người này chụp lấy tay tiền bối, sắc lang!

Nguyễn Môn còn có chút không hiểu thôi biên kịch kia ánh mắt sáng lấp lánh là có chuyện gì xảy ra.

Nhìn thấy đồ ăn trên bàn kia mới hiểu được.

Trần Tuấn Kiệt đã ăn rồi.

Thức ăn này là Lâu Tử Trần cố tình chuẩn bị cho hắn cùng Nguyễn Môn, hai người ăn phần đồ ăn bốn người có chút ăn không hết, Lâu Tử Trần còn làm phân lượng rất nhiều, huống chi đã bưng đến trên bàn, không mời người khác ăn có chút không tốt.

Nguyễn Môn liền bảo mọi người đừng khách khí.

Vương Huy duỗi đũa ra muốn nếm thử, vị phú nhị đại công tử còn được bố trí hình tượng biết làm cơm này , đồ ăn nấu đến cùng là có mùi vị gì.

Vừa nghe mùi đã biết là không ngon rồi.

"Đừng nhúc nhích, cho tôi chụp một cái post lên vòng bằng hữu đã ." Thôi biên kịch ngăn cản đũa Vương Huy, kèn kẹt đối mỗi món đồ ăn đều chụp toàn bộ, sau đó biên tập chữ phát lên vòng bằng hữu.

Vương Huy duỗi đũa ra gắp một miếng cá, nói: "Thôi biên kịch, ông cũng là biên kịch có tên có tuổi, cá gì chưa từng ăn, còn kích động như thế sao?"

Thôi biên kịch nói: " cá phèn Trường Giang này tôi thực sự chưa từng ăn, cá này sinh trưởng tại Trường Giang, bởi vì không có cách nuôi trồng thủ công, cho nên giá cả vô cùng đắc , tôi nhớ mấy năm trước ở Giang Tô có tổ chức buổi đấu giá cá phèn vương Trường Giang, một con cá phèn vương nặng 325 khắc mất tận 59000 đồng giá trên trời, tôi xem ở trên bàn hiện tại ít nhất cũng có hơn một cân đi."

Vương Huy nhẹ buông tay, đũa đàng gắp cá kia từ không trung đáp xuống đất.

Thôi biên kịch nhìn thấy tức khắc tức giận , "sao cậu có thể làm rớt hả , một khối cá nhỏ này cũng phải hơn một nghìn đó."

Thật ra với thân phận của bọn họ nếu muốn ăn vẫn có thể mua được, Vương Huy kinh ngạc cũng vì khối cá thoạt nhìn tầm thường không ngờ giá lại chát như vậy .

Thôi biên kịch sợ Vương Huy không biết nhìn hàng lại đạp hư đồ vật, thuận tiện nói luôn đặc điểm của mấy món đồ khác một lần , "nguyên liệu nấu hải sản tươi bảo tàng cà ri này cần dùng hỗn hợp quận cua của Đức, trứng cá muối cá coi trắng , bạch tùng lộ , lá vàng, bốn cái bào ngư, trứng chim cút, tôm hùn Scotland chế tác mà thành, thức ăn này là do một vị đầu bếp Anh quốc sáng tạo ra , bình quân một phần giá 3200 đôla Mỹ."

Tương đương thành nhân dân tệ cũng phải hết mấy vạn.

"Về phần phật nhảy tường này , tôi nghĩ các cậu chắc hẳn đã nghe qua đại danh rồi đi. Đây là dùng bào ngư, hải sâm, cá mực, sò điệp, da cá, vi cá mỗi nguyên liệu sơ chế độc lập sau đó đem bỏ chung lại, bỏ rượu hoa điêu loãng vào hầm với lửa nhỏ suốt mười mấy tiếng mới có thể đạt đến mùi vị thuần hậu, làm món ăn này ít nhất phải tốn mười mấy tiếng." Thôi biên kịch tuy nói không biết nấu ăn, nhưng là với một kẻ tham ăn thâm niên mà nói, từng món ăn đều hiểu được cặn kẽ rõ ràng.

"Ông biết cũng thật nhiều nha ." Lâu Tử Trần không thể không kinh ngạc.

"Bất quá tôi lại không nhìn ra món cua xào cay cay này có gì đặc biệt ?" mấy món ăn khác đều nổi danh như vậy, chắc chắn món ăn này hẳn cũng sẽ không kém đi.

"Món này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là tiền bối thích ăn đồ cay, tôi liền cố ý nấu một món. Tôi vốn là muốn đem cua lớn trong nhà ra nấu, nhưng mà giỏ cơm này quá nhỏ không bỏ lọt được , chỉ có thể nấu con cua nhỏ này ." Lâu Tử Trần bộ dáng có chút đáng tiếc.

"Giỏ Cơm không bỏ lọt được?" Thôi biên kịch nhìn cái giỏ cơm bên cạnh Lâu Tử Trần một chút, cũng không tính là nhỏ gì, cua thế nào mà lại bỏ vào không được.

Liền không khỏi tỉ mỉ nhìn một chút đĩa cua kia,"Cái này không phải là cua hoàng đế của Australia đi?"

Lâu Tử Trần gật đầu: "đúng vậy!"

Thôi biên kịch cảm giác sức tưởng tượng của mình đến thế là cùng.

Vương Huy ngồi ở một bên cũng tâm tình ăn cơm, sắc mặt không khác gì ăn phải ruồi, buồn nôn khó coi.

Hắn cố ý thiếu đi một phần tiện lợi của Nguyễn Môn để làm mất mặt hắn, để cho hắn biết ai mới là vai chính, mình có thể vừa tuỳ tiện ra tay liền mời người củ toàn bộ đoàn phim ăn một phần Phúc Ký tiện lợi mấy trăm nguyên , Nguyễn Môn có thể sao?

Kết quả chớp mắt Lâu Tử Trần liền mang đồ ăn tự mình làm đến , cái nào cái nấy đắc muốn sắc ra miếng, một khối thịt cá nhỏ ban nãy hắn gắp trượt so với một phần ăn tiện lợi của hắn còn muốn mắc hơn.

Đột nhiên có một loại cảm giác làm mất mặt không thành ngược lại còn bị đánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net