Chương 16 + 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Bạn trai bạo lực

Lâu Tử Trần từ khi xuất đạo tới nay tài nguyên đều vô cùng tốt, tất cả mọi người đều rõ ràng biết được hắn có người chống lưng, còn hậu đài là người địa phương nào thì đố ai biết được.

Bây giờ nhìn lại người ta còn là một phú nhị đại không nổi liền về nhà kế thừa gia nghiệp a, chỉ là không biết gia nghiệp nhà hắn là cái gì.

Đầu năm nay trong vòng giải trí đều là các loại người thiết lập sẵn này , mua cái văn bằng nước ngoài liền dám há mồm nói mình hải quy học bá.

Trong nhà có tài sản trăm triệu liền nói mình là phú nhị đại quý công tử.

Tài sản trăm triệu đối với người bình thường tới nói xác thực rất nhiều, nhưng là đối với mấy đại minh tinh tiếp nhận một dự án điện ảnh thù lao đã mấy chục triệu mà nói , còn thật nhìn không lọt phú nhị đại như vậy.

Nếu thật là cái phú nhị đại có tiếng gì, vậy làm sao một chút tin tức cũng không dò ra được nhà hắn rốt cuộc là làm cái gì đây?

Nhìn bộ dáng tiểu bạch kiểm của hắn , Vương Huy càng tin tưởng hắn là bị phú bà bao dưỡng.

"Loại người dựa vào đi cửa sau như mày có cái gì đắc ý , không biết xấu hổ." Mặc dù như thế, Vương Huy cũng biết việc hôm nay là không thể làm lớn, nhưng đối với chuyện này trong lòng vẫn vô cùng tức giận.

Nước trái cây thuận theo cổ chảy xuống, khiến thân thể hắn cả người khó chịu.

"Anh thì có tư cách gì vung tay múa chân đối tiền bối bắt nạt, chỉ bằng nhân khí cao hơn anh ấy của anh hiện giờ ? Diễn viên là phải dựa vào tác phẩm nói chuyện,diễn viên không có tác phẩm , dựa vào nhân khí bất quá cũng chỉ có thể hồng hai năm thôi ."Cặp con ngươi trước giờ luôn trong suốt như khe suối của Lâu Tử Trần lúc này mang theo một tia tức giận, mặt mày tuấn dật thở phì phò cau có nhướng mày.

Lâu Tử Trần không cần biết Vương Huy mấy năm nay có thể diễn ra loại kịch gì , ở trong mắt hắn, không ai có thể diễn tốt hơn Nguyễn Môn tiền bối.

Lại không biết hắn một phen thẳng tính nói, vừa vặn chọc vào chỗ đau Vương Huy.

Vương Huy bây giờ nhân khí cao, tài nguyên không tệ, quay ra phim truyền hình cùng điện ảnh phòng vé và tỉ lệ người xem ti vi cũng không sai biệt lắm , nhưng là danh tiếng vẫn rất kém cỏi, căn bản cũng không có tác phẩm tiêu biểu gì.

Kỹ xảo của hắn vẫn luôn bị người phê bình , còn nói kỹ năng diễn xuất của hắn còn không bằng lúc bé, càng diễn càng tệ.

Nguyễn Môn lại không giống, hắn từ nhỏ đã là ngôi sao điện ảnh, rất nhiều phim đều đã trở thành kinh điển , dù cho hiện tại hắn không đỏ, đại gia chỉ cần vừa nhắc tới tên Nguyễn Môn, rất nhanh liền có thể bật thốt lên một đống nhân vật kinh điển, cái này cũng là điểm khiến cho Vương Huy hận đến nghiến răng cắn lợi .

"Vâng, mày có hậu đài không để ý làm lớn, vậy mày có nghĩ tới Nguyễn Môn không ? Mày biết chuyện mày vừa làm gây nên hậu quả gì cho hắn không ?" Vương Huy sắc mặt mù mịt.

Thái độ hung dữ cay nghiệt mới nảy , Lâu Tử Trần vừa nghe lời này, sắc mặt lập tức thay đổi.

Quay người căng thẳng nhìn Nguyễn Môn!

Nguyễn Môn khóe miệng hơi cong, nhặt lên áo khoác vừa vặn cách mình hai bước chân , hờ hững cười nói: "Cậu cho rằng tôi vừa nãy tùy ý để cậu tính kế như vậy, là bởi vì sợ cậu sao? Tôi chỉ là không muốn phá hủy buổi tuyên bố khởi động máy của đạo diễn thôi. Cậu nếu là yêu thích bị giội, tôi cũng có thể giúp cậu giội một chén."

Nguyễn Môn nụ cười thanh lãnh lãnh đạm, đột nhiên cầm lấy một chén nước người khác vừa uống qua bên cạnh , làm dáng muốn giội vào Vương Huy, doạ cho đối phương lập tức đưa tay ra cản.

Kết quả đợi một hồi cũng không thấy nước giội vào người , thả tay xuống xem, đã thấy Nguyễn Môn thong dong đứng ở nơi đó, khóe miệng như trước mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Trong tay cầm chén nước lắc lắc để qua một bên, hờ hững nói: "Cậu cũng đã nói tôi không hồng, nhân vật một năm qua tôi tiếp nhận được toàn là vai phụ không xuất hiện quá 5 phút đồng hồ, thậm chí có vai một câu thoại cũng không có . Ngày hôm nay không quản tôi bất kể là giội cậu một chén nước hay là mười chén nước, cậu cho rằng có thể thay đổi cái gì của tôi sao? Nhiều nhất cũng chỉ là tôi bị đuổi ra khỏi đoàn kịch, tôi hiện tại đã không còn nổi tiếng , cũng không có gì để mất cả , tôi không có vấn đề gì ."

"Ngược lại tôi cũng thật muốn cậu công bố ra ngoài , nói không chừng tôi còn có thể mượn dịp này hâm nóng lại nhiệt độ, dù cho thanh danh không tốt miễn có nhiệt độ là được , làm trò nổi tiếng cũng là nổi tiếng . Thời điểm đó hai chúng ta đều cùng nhau xấu mặt cũng không phải là lựa chọn tồi đâu ."

Nguyễn Môn nói tới nhẹ như mây gió, Vương Huy lại tức giận đến năm ngón tay nắm thành quyền, sắc mặt lúng túng.

Người bên cạnh nhìn một màn này đều kinh ngạc đến ngây người, không nghĩ tới bình thường thoạt nhìn không khác gì tăng nhân quy y cửa phật như Nguyễn Môn, ép tới đường cùng cũng rất đáng sợ.

Lưu bình thân là đạo diễn, phải tiếp nhận phóng viên một cuộc phỏng vấn chuyên môn nhỏ, trở về có chút muộn , vừa mới bước vào phòng hóa trang liền cảm thấy không khí dường như không đúng lắm.

"Các cậu làm sao vậy ?" Lưu bình cảm nhận được thời gian hắn không có mặt những người này đã làm chuyện gì đó rùm beng . Đi về phía trước hai bước liền thấy dáng vẻ chật vật trên người Vương Huy, "Cậu làm sao thành thế này ?"

Vương Huy thở phì phò không lên tiếng!

Hà tỷ đứng ở một bên sầm mặt lại, "Thật quá mức rồi, Lưu đạo, Nguyễn Môn thực sự là rất quá phận, ông xem một chút a huy bị bọn họ làm thành như vậy, phim này chúng ta là làm sao hợp tác a?

Lưu bình đối với sự tình phát sinh trước mắt cũng là biết một ít, lúc đó nghĩ tuyên bố khởi động máy đã sắp bắt đầu, cũng không muốn nói thêm cái gì.

Bây giờ nhìn tình huống này làm sao còn có thể làm bộ không biết được , hắng giọng một cái nói: "Mọi người đều là người trong cùng một đoàn phim, tôi hi vọng trong đoàn của tôi sẽ không phát sinh loại chuyện ngươi tính kế ta, ta tính kế ngươi dơ bẩn này ."

Ở bề ngoài nhìn như là đang chỉ trích Nguyễn Môn, kì thực là đang chỉ trích Vương Huy.

"Lưu đạo, xin lỗi lại gây thêm cho ông phiền toái ." Nguyễn Môn hướng lưu bình xin lỗi một tiếng.

"Cậu đi về trước đi, sáng mai nghi thức khởi động máy cũng đừng có tới trễ." Lưu bình nói.

Hà tỷ thấy Lưu bình một câu chỉ trích Nguyễn Môn cũng không có, sắc mặt không thể nào vui được, lại cũng không nói cái gì.

Bọn họ đều không muốn đem sự tình làm đến quá lúng túng, đắc tội đạo diễn Lưu bình.

Lưu bình làm đạo diễn nhiều năm, chủ yếu đều là phim thương mại, danh tiếng không tệ, ông ta đối kỹ năng diễn xuất yêu cầu khá nghiêm ngặt, diễn viên được ông ta chỉ đạo qua, cho dù là người không biết gì về kỹ năng diễn xuất cũng có thể tiến bộ không ít.

Lần này bọn họ là muốn trông cậy có thể dựa vào tác phẩm của Lưu bình, khắc phục một chút danh tiếng kém cỏi của Vương Huy.

Hai nghệ sĩ vừa đi, Trần Tuấn Kiệt cùng Phương Huỳnh Huỳnh hai người cũng trước sau hỏi thăm Lưu bình một chút liền rời đi.

Mấy người đi vào đại sảnh khách sạn , Phương Huỳnh Huỳnh hưng phấn nói, "Nguyễn Môn, cậu vừa nãy cũng thật là lợi hại nha, lời nói kia doạ cho Vương Huy sợ đến không dám nói chuyện, nhưng đáng tiếc chén nước kia không có giội xuống, bằng không càng thoải mái."

Lúc thường Nguyễn Môn làm việc không khác gì sư thầy nơi cửa phật , người ta chỉ trích, hắn cũng chỉ làm ra một bộ dáng không thèm để ý.

Kỳ thực ngày hôm nay nếu như không phải Lâu Tử Trần thay Nguyễn Môn ra mặt, Nguyễn Môn vẫn là lười tính toán cùng Vương Huy. Không phải sợ hắn, chỉ là lười để bụng , hắn coi như nhất thời thắng được một lần , quay đầu lại Vương Huy vẫn sẽ để trong lòng tìm cơ hội trả thù.

Tính cách Nguyễn Môn theo đuổi Phật đạo , không thích những chuyện phiền phức như vậy .

Thế nhưng Lâu Tử Trần đã thay hắn ra mặt, hắn cũng không muốn để cho đối phương chịu thiệt.

Phương Huỳnh Huỳnh khen xong Nguyễn Môn rồi hướng Lâu Tử Trần một phen khen mãnh "Lâu Tử Trần, cậu còn lợi hại hơn, tôi trước ở trên ti vi nhìn thấy cậu chỉ là một cái công tử bột, không nghĩ thời điểm hung ác lên lại không khác gì một con chó săn nhỏ ."

Nguyên bản vẫn luôn rủ đầu xuống, Lâu Tử Trần đột nhiên ngẩng đầu: "Chó săn nhỏ ? Tôi mới không phải chó."

Nhìn bộ dáng manh manh đát trong nháy mắt này, trêu đến Phương Huỳnh Huỳnh nụ cười càng gia tăng , thật đáng yêu.

"Chó săn nhỏ là một loại ngôn từ đang phổ biến trên Internet  gần đây . Hình dung người có tướng mạo suất khí, rất khốc rất bạo ngược bộ dáng , tuổi tác khá nhỏ lại là cái loại  bạn trai có tính bạo lực cao ." Phương Huỳnh Huỳnh cười nói giải thích.

Một chuỗi giải thích dài như vậy , Lâu Tử Trần lại chỉ nghe lọt được 'Bạn trai có tính bạo lực cao' mấy chữ này.

Nhất thời lỗ tai liền lặng lẽ đỏ lên.

Bạn... Bạn trai bạo lực! !

...

Đế đô sân bay quốc tế

Một nam nhân mặc áo khoác nhung cao cổ màu đen đi ở lối dành cho khách VIP, kính râm đen to lớn gác ở trên mũi chặn lại đại bộ phận ngũ quan trên mặt, lại nhìn đến đường viền ôm trọn gương mặt kia , đều có thể nhận ra đây là một nam nhân có tướng mạo cực kỳ tốt ,ngũ quan sắc bén như dao , chiều cao một mét chín, chỉ đứng ở đó thôi đã khiến người cảm thấy mười phần ngột ngạt .

Đây chính là cái người trong truyền thuyết chỉ nhìn thôi đã khiến người khiếp sợ , muốn nói cũng không dám nói, làm cũng không dám làm.

Ngón tay khớp xương rõ ràng, đẩy một cái hành lý đen bước đi nhàn nhã .

Mặt ngoài sân bay có người vừa phát hiện bóng dáng của hắn liền lập tức tiến lên nghênh tiếp, "Cố tổng, lần này hợp tác có thuận lợi không ?"

Hỏi xong mới cảm thấy mình thật ngu xuẩn !

Cố tổng đã tự thân xuất mã làm gì có việc gì không làm được, huống chi hạng mục này đã nắm chắc đến chín mười phần , nếu không phải Cố tổng có chuyện vừa vặn muốn đi Mỹ, hạng mục này nguyên bản không cần hắn phải tự thân xuất mã.

Cố Trạch Khải không nói lời nào , đem hành lý giao cho hắn, nhàn nhạt nói: "Tử Trần gần đây thế nào rồi?"

Diệp Nhiên tiếp nhận rương hành lý từ tay đối phương , cười nói: "Quãng thời gian trước vẫn luôn ở đoàn phim ( Thần Long quyết ) đóng kịch, bất quá sáng nay cậu ta đã đón máy bay đến Hoa thị.

"Hắn đến Hoa thị làm cái gì?"

"Nguyễn Môn xế chiều hôm nay có một buổi khởi động máy tuyên bố ở Hoa thị."

Một câu nói đơn giản , Cố Trạch Khải liền hiểu, khóe miệng hơi cong, "Cuối cùng cũng coi như biết đến tranh thủ."

Lời nói kia còn pha chút cảm giác vui mừng.

Ngoài sân bay một chiếc xe điệu thấp Land Rover màu đen đã sớm đậu sẵn.

Diệp Nhiên thay Cố Trạch Khải mở cửa xe, sắp xếp hành lý đặt hết vào toa sau.

Cho dù là không gian xe Land Rover vô cùng rộng rãi , cặp chân dài kia của Cố Trạch Khải vẫn cảm thấy ngột ngạt không thích hợp.

Lấy điện thoại di động ra đang muốn gọi cho Trần Tuấn Kiệt, không nghĩ đến bên kia đã gọi tới.

Ngón tay nhỏ dài vuốt một cái, tiếp điện thoại, "Uy"

"Tôi tính toán thời gian cậu hẳn là đã xuống máy bay , liền gọi điện thoại đến , nói cho cậu một việc tốt."

Cố Trạch Khải Từ chỗ Trần Tuấn Kiệt liền biết được những sự tình phát sinh trong mấy ngày gần đây. Lúc thường ngốc manh Lâu Tử Trần cư nhiên cũng biết mắng người, khóe miệng mỏng lần thứ hai uốn cong lên , "Nguyễn Môn quả nhiên có thể ảnh hưởng đến Tử Trần."

Vừa nhắc tới đệ đệ của mình, Cố Trạch Khải bình thường sắc mặt lạnh đến mức có thể rớt sương, hiếm thấy lộ ra một chút cưng chiều.

Trần Tuấn Kiệt: "Phải đó , lúc đó tôi thấy Tử Trần giội người, đều kinh ngạc há hốc mồm, nhưng đáng tiếc tính tình Tử Trần quá nhút nhát, còn không biết thời điểm nào mới có thể đuổi được Nguyễn Môn."

Trần Tuấn Kiệt ở một bên nhìn bọn họ hỗ động đều thay bọn họ sốt ruột.

(Hỗ động : Tương tác qua lại )

"Có lẽ tôi có thể an bài cho hai người họ cùng quay một bộ song nam chủ điện ảnh ." Mỗi ngày đóng kịch tiếp xúc, tình cảm càng dễ dàng chớm lửa . Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy.

"Cái này sợ là có chút khó, cậu quên mất anh ta đã từ chối qua hai lần rồi sao ?." Nói đến cũng rất kỳ quái, những năm này Nguyễn Môn nhân khí càng ngày càng kém, đương nhiên một phần nguyên nhân cũng là do hắn quá tập trong vào việc học đại học , bất quá mấy năm này cũng không phải hắn không gặp được bước ngoặt , chính là gặp được nhưng mỗi lần vẫn từ chối.

Nói cách khác, Nguyễn Môn sở dĩ hiện tại nhân khí kém không khác gì người mới, không phải là hắn không thể hoả, mấu chốt là hắn không muốn !

"Việc này cứ giao cho tôi ."

"Vậy cậu phải hảo hảo trù tính nha , đừng biến khéo thành vụng , cậu cũng biết Nguyễn Môn đối với đệ đệ cậu mà nói quan trọng cỡ nào ."

Cúp điện thoại sau, Cố Trạch Khải sờ sờ cằm chính mình, trong đầu đang suy tư làm sao an bài chuyện này.

Một bên khác Trần Tuấn Kiệt đứng ở bên ngoài phòng ăn cơm kiểu Tây, cầm điện thoại di động, nghĩ đến phong cách làm việc của người kia , có lẽ hắn ra tay thật sự có thể thúc đẩy Nguyễn Môn và Lâu Tử Trần đồng thời làm diễn viên chính cùng đóng một bộ phim.

Lâu Tử Trần xuất đạo tới nay tài nguyên vô cùng tốt , ai cũng biết y có hậu đài, lại không biết hậu đài của y là ai. Thời đại này người có hậu đài tiến vào vòng giải trí đều không ít , đại gia cũng không rảnh để ý.

(Đại gia này là chỉ mọi người cùng fans, không phải thực sự là đại gia cái kia nha)

Có mấy người thậm chí nhìn bề ngoài y nhuyễn manh, còn tưởng là tiểu bạch kiểm được phú bà nào bao dưỡng.

Đâu ai ngờ rằng Lâu Tử Trần là một cái phú nhị đại chân chính , còn là một cái siêu cấp có tiền phú nhị đại.

Tập đoàn Tư Thuỵ là một công ty lớn xuyên quốc gia , dưới cờ không biết có bao nhiêu công ty lớn đầu nhập , so với mấy cái phú nhị đại trong nhà có mấy trăm triệu tài sản này là bất đồng.

Lâu Tử Trần là chân chính phú nhị đại, hào môn bên trong hào môn.

Lâu Tử Trần sinh non, từ nhỏ thân thể đã không tốt, khi còn bé thường xuyên ở trong bệnh viện sống qua ngày, bởi vì luôn cảm thấy y bị thua thiệt , người trong nhà đối với y vô cùng tốt.

Cho dù là Cố Trạch Khải từ nhỏ cao lãnh lúc đối mặt đệ đệ cũng sẽ vô hạn kiên trì cùng ôn nhu.

Cơ hồ muốn cái gì liền có cái đó , ngay cả y thích nam nhân cái sự tình thái quá này, người trong nhà cũng là không cấm đoán y theo đuổi, chỉ cần y vui vẻ là được.

Độc sủng như vậy cũng không có nuôi hỏng tính cách Lâu Tử Trần, ngược lại y từ nhỏ đã phi thường thiện lương, là cái loại ngay thẳng không thích nói qua lại vòng vo.

Tên của Lâu Tử Trần nguyên danh cũng không phải gọi thế này , gọi Cố Trạch Nghị , có điều thân thể y mãu vẫn không tốt lên được , thế là gia đình liền mời Đại sư đến.

Người đại sư kia lúc đó nhìn thấy Lâu Tử Trần mới khoảng chừng một tuổi, liền nói ra một lời bình " Cậu trai được sinh ra từ một nhóm tầm thường bụi trần , từ đây định danh Tử Trần, theo họ mẹ."

Ai có thể nghĩ tới cái tiểu thiên sứ có thể mặn có thể ngọt cười rộ lên, một cái người mới trong vòng giải trí cư nhiên sẽ là đệ đệ của cái người làm việc sát phạt quyết đoán, lôi trải cương quyết Cố tổng của tập đoàn Tư Thuỵ.

Trần Tuấn Kiệt đưa điện thoại di động bỏ lại vào trong túi, quay người bước vào phòng ăn cơm kiểu Tây.

Bên trong phòng ăn, Nguyễn Môn cân nhắc đến nhân khí hiện tại của Lâu Tử Trần cho nên đã đặt một gian ghế lô riêng

Một bàn 4 người , Lâu Tử Trần và Nguyễn Môn cùng ngồi một chỗ, Phương Huỳnh Huỳnh ngồi ở đối diện. Trần Tuấn Kiệt nói chuyện điện thoại xong trở về, gia nhập hàng ngũ chọn món .

Cơm ăn được một nửa Trần Tuấn Kiệt lại nhận một cú điện thoại, nói bằng hữu có việc gấp phải rời đi trước, dặn Lâu Tử Trần sau khi ăn xong đi khách sạn phụ cận, lại đem địa chỉ phát cho y, làm xong việc sẽ đến tìm y.

Còn cố ý xin nhờ Nguyễn Môn hỗ trợ hộ tống Lâu Tử Trần một chút, đỡ phải bị fan cuồng dây dưa.

Nguyễn Môn sảng khoái đáp lại.

Sau khi ăn xong Lâu Tử Trần phát hiện chứng minh thư đều đã đặt hết trên người Trần Tuấn Kiệt , điện thoại của hắn lại không cách nào gọi thông.

Không có giấy căn cước, ngay cả khách sạn cũng không ở được.

"Đây cũng đâu phải là vấn đề lớn gì nha , Nguyễn Môn trong nhà của cậu không phải còn có một phòng trống ư ? Cho Tử Trần ngủ nhờ tại nhà một đêm không phải tốt rồi sao?" Một bữa cơm xuống dưới, Phương Huỳnh Huỳnh đã vô cùng yêu thích Lâu Tử Trần cái thiếu niên ngại ngùng dễ dàng thẹn thùng này.

Lâu Tử Trần lập tức hướng đôi mắt trông mong nhìn Nguyễn Môn, dáng dấp kia cực kỳ giống ánh mắt đại cẩu vô cùng đáng thương.

"Gian phòng kia ta vẫn chưa có quét dọn, phỏng chừng..."

"Không có chuyện gì, tôi không sợ bẩn." Lâu Tử Trần sợ Nguyễn Môn không tin, liền bỏ thêm hai câu: "Tôi lúc thường cũng không phải là người thích sạch sẽ, tôi đều là nửa tháng mới tắm một lần , một tuần lễ mới đổi một cái quần lót."

"..." Nguyễn Môn kỳ thực chỉ muốn nói phỏng chừng phải thay đổi ga giường và ráp trải giường mới có thể ngủ.

Cũng không nghĩ đến thằng bé trước mặt này lại có thể tuôn ra lời nói đáng sợ như vậy, nhìn y một thân nhẹ nhàng khoan khoái, còn thật không thấy được lại là cái loại người nửa tháng mới tắm một lần này.

Ngay cả Phương Huỳnh Huỳnh đều há to miệng, có chút không dám tin tưởng.

Lâu Tử Trần phản ứng lại mới thấy lời nói kia thật có chút  khoa trương, lỗ tai đo đỏ cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: "Tiền bối, anh đêm nay có thể thu lưu tôi được không ?"

........................

Không biết mọi người thấy sao chứ tôi edit cứ thấy tác giả bị lặp ý thế nào ý (・・。)ゞ.

Chương 17: Trộm nhìn hắn tắm

Nguyễn Môn ở trọ tại nhà thuỷ tạ, nhà trọ nơi này tuy rằng không sánh được biệt thự l nhất tuyến minh tinh, quản lý tài sản không tồi, gian phòng thiết kế hợp lý, hoàn cảnh bên trong tiểu khu cũng không tệ.

Nguyễn Môn dẫn Lâu Tử Trần trở lại chỗ ở của mình.

Nhà trọ không coi là quá lớn, hai phòng ngủ một phòng khách một phòng vệ sinh một bếp, cộng thêm hai cái ban công ở phòng ngủ chính cùng phòng cho khách, tổng cộng mới chừng năm thước vuông, không có chút nào phù hợp thân phận từng đại hoả của Nguyễn Môn.

Trong phòng trang trí cũng vô cùng đơn giản, lại mang theo ấm áp.

Nguyễn Môn đem trong ráp trải giường và chăn trong phòng cho khách đều thay đổi một chút, sửa sang lại một phen đối Lâu Tử Trần nói: "tôi cũng đã đổi qua, đêm nay cậu ngủ nơi này đi."

"Được, cảm ơn tiền bối chịu thu lưu tôi." Lâu Tử Trần như cô vợ nhỏ đứng ở cạnh cửa, ngoan ngoãn vô cùng.

"Tôi chỗ này chỉ có một phòng vệ sinh, nếu không cậu tắm rửa trước đi ?" Nguyễn Môn nói xong liền trêu ghẹo Lâu Tử Trần nói: "tôi đều quên mất, cậu đều là nửa tháng tắm một lần, kia phỏng chừng cũng không cần tắm đi."

Lâu Tử Trần lỗ tai đỏ hơn, tựa đầu chôn đến trầm thấp, vô cùng hoảng loạn.

Nguyễn Môn nói: "cậu đi theo tôi."

Lâu Tử Trần lập tức như tiểu cáp ba cẩu, đi tới gian phòng Nguyễn Môn.

Nguyễn Môn từ tủ quần áo bên trong tìm ra một bộ áo ngủ sạch sẽ của mình đến, nói: "Đây là áo ngủ của tôi , chỉ mặc qua hai lần, tôi nghĩ cậu nếu là không ngại có thể lấy mặc đỡ. Nếu như không thích, tôi có thể đi mua một bộ mới..."

"Không ngại." Lâu Tử Trần lập tức đoạt lấy áo ngủ kia , hai tay chặt chẽ che chở, một bộ dáng sợ Nguyễn Môn đoạt trở về.

Nguyễn Môn không khỏi cười cười, nói: "tôi hiện tại tin tưởng cậu thật sự là fans của tôi."

Cũng chỉ có người ái mộ của mình mới có thể che chở chính mình, cũng chỉ có người ái mộ của mình, mới có thể trong lúc nói chuyện với hắn thời điểm, đụng một chút là mặt đỏ.

Tại vòng giải trí nhiều năm, lời khách sáo nghe rất nhiều, cũng không tránh khỏi bán đầu nghi ngờ lời Lâu Tử Trần nói.

"Quần lót lại không thể mặc chung như vậy , bất quá trong nhà tôi có máy sấy khô, cậu tắm xong có thể bỏ quần lót vào máy sấy để hong khô."

Lâu Tử Trần ngoan ngoãn gật

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net