Chương 34 + 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn xong chính là lúc khai phim.

Đoàn phim đều rất chú ý may mắn, lần thứ nhất diễn đều để một ít người có kỹ năng diễn xuất vững vàng tới quay, tranh thủ qua một cái ải.

Lần thứ nhất do Nguyễn Môn tới quay, hắn cũng không phụ Lý đạo kỳ vọng, một lần liền qua.

Thế là thừa cơ liên tiếp quay mấy lần, đều không tệ lắm.

Kết quả đến Lâu Tử Trần đóng phim lại xảy ra vấn đề.

(Song song không gian ) nói về tài nguyên địa cầu dần dần khan hiếm, chính phủ vì thế đầu nhập lượng lớn nhân lực vật lực tài lực sáng tạo ra một cái phục chế không gian.

Chính phủ tổng cộng chọn lựa ba mươi danh nhân đẻ tới phục chế không gian.

Trong đó có mười người là nhân sĩ tinh anh từ các ngành nghề, có nhân viên nghiên cứu khoa học, tham dò địa chất, hacker vân vân, còn lại hai mươi người toàn bộ đều là tinh anh bộ đội đặc chủng , tất cả mọi người mặc trang phục người bình thường tiến nhập tàu vũ trụ tới phục chế không gian.

Lâu Tử Trần đóng vai là một đặc công bộ đội đặc chủng rất có thiên phú đánh nhau.

Ở trong những người này cũng được xem như là có giá trị vũ lực cao nhất.

Nguyên tưởng rằng đây chỉ là một chuyến tra xét đơn giản, không nghĩ tới tình huống bên kia hoàn toàn khác xa dự đoán.

Bọn họ vừa đến bên kia liền gặp phải nguy hiểm, trải qua một phen xé giết, đến cuối cùng chỉ còn lại tám người, hao tổn 22 người.

Tám người còn lại cũng bị đánh tan đàn xẻ nghé, thậm chí còn bị lẫn vào trong không gian phục chế một "chính mình" khác.

Nguyễn Môn mặc một áo sơ mi trắng trên người, thân dưới là quần tây đen, xách ghế ngồi bên cạnh máy móc nhìn Lâu Tử Trần diễn, hi vọng Lâu Tử Trần sẽ không thấy hắn ngồi bên cạnh liền căng thẳng đọc không ra lời thoại.

Vừa vặn lúc này Lâu Tử Trần nhìn về phía hắn, Nguyễn Môn đối với y làm một cái động tác châm dầu.

Thôi rồi, đứa bé kia lỗ tai cứ đỏ, sao lại dễ dàng thẹn thùng thỏa mãn như vậy đây.

Hồ Phẩm Hiên thấy bọn họ hỗ động, cắn răng, mặt không có biểu hiện gì.

Màn diễn này là Lâu Tử Trần và Hồ Phẩm Hiên đối diễn ở một ngõ hẻm.

Tình huống chủ yếu là sau khi đám người bọn họ bị tách ra, Hồ Phẩm Hiên đóng vai Bàng Thông tìm được người lạc đàn Nhiếp Dũng đầu tiên, báo cho cậu ta đã tìm được hai người khác, ở trong quán cà phê phía trước.

Kết quả vừa thấy mặt không nói mấy câu liền bị Nhiếp Dũng nhìn ra sơ hở.

Thư ký trường quay đem bảng gõ xuống, Lâu Tử Trần duỗi tay nắm vai Hồ Phẩm Hiên, một tay đem gã ta chế phục trên tường.

Một tay khác đặt trên cổ gã, âm thanh thanh lãnh hỏi: "Mày là ai?"

Hồ Phẩm Hiên: "Cậu nổi điên làm gì? Đừng quên tôi là trưởng quan của cậu."

Lâu Tử Trần lần nữa mở miệng nói: "Lại không nói thật, tao hiện tại sẽ giết mày."

Nói xong lấy dao cầm trên tay gác ở cổ Hồ Phẩm Hiên, "Tao biết mày không phải Bàng trưởng quan, Bàng trưởng quan hiện giờ ở nơi nào?"

Hồ Phẩm Hiên: "Nhiếp Dũng, có phải cậu điên rồi không?"

Lâu Tử Trần tay thêm dùng sức.

"Cắt."

Một lần đã qua.

Lâu Tử Trần thở phào nhẹ nhõm, may là không có ở trước mặt tiền bối mất mặt.

Y muốn tranh thủ kết cục cũng một lần là qua.

Chuyên gia trang điểm bên kia đã thay Hồ Phẩm Hiên đem tơ máu trên cổ vẽ xong, Lâu Tử Trần lặng lẽ liếc mắt nhìn Nguyễn Môn, giúp chính mình châm dầu tiếp sức.

Hắn đem dao một lần nữa đặt lên cổ Hồ Phẩm Hiên, thư ký trường quay gõ bảng xuống.

"Lại không nói, đao tiếp theo của tao trực tiếp lấy mạng mày." Lâu Tử Trần lần thứ hai đè ép.

"Tao đã cho là tao ngụy trang rất tốt, cư nhiên bị mày liếc mắt một cái liền thấy. Nếu tao đã đứng ở chỗ này, mày nói xem Bàng cảnh sát đã đi nơi nào?" Hồ Phẩm Hiên khóe miệng mang theo cười lạnh, không quan tâm chút nào dao gác trên cổ mình, nói tiếp: "mày từng giết người sao? mày dám giết người sao?"

"Vậy mày có thể thử một chút xem?"

"Cắt, Tử Trần đoạn tình tự này khí thế của cậu hơi yếu, lại từ đầu đến một lần." Lý đạo ngồi ở sau máy quay nghếch đầu lớn tiếng giảng. Lời thoại này Lâu Tử Trần vốn cần phải căng thẳng bên trong mang theo hung tàn, lúc nãy khí thể của y có chút không đủ.

"Được." Lâu Tử Trần gật gật đầu, không nói gì.

"Chuẩn bị, action."

Thư ký trường quay lần thứ hai đập bảng xuống.

"Lại không nói, đao tiếp theo của tao sẽ trực tiếp lấy mạng mày."

"Tao đã cho tao ngụy trang rất tốt..."

"Vậy mày có thể thử một chút xem?"

"Cắt, Tử Trần, ngữ khí cậu không đúng."

Lâu Tử Trần có chút áy náy : "Xin lỗi, đạo diễn."

Y cũng không biết chuyện gì xảy ra, cứ nhìn vào ánh mắt Hồ Phẩm Hiên lúc nói chuyện sẽ giống như bị thắt nút.

Lý đạo phất tay một cái nói: "Không có chuyện gì, lại một lần, cậu điều chỉnh một chút tâm tình của mình."

Kết quả một lần này so với lúc trước bết bát hơn, Lâu Tử Trần trực tiếp quên từ.

Tổng cộng NG 12 lần.

Càng về phía sau tình hình càng gay go, đến nỗi y đều không dám giơ mặt lên hướng tổ đạo diễn nhìn, rất sợ thấy ánh mắt thất vọng của Nguyễn Môn tiền bối.

Tiền bối sẽ cảm thấy mình rất vô dụng đi , cả lời thoại cũng nhớ không nỗi.

"Trước tiên nghỉ ngơi một chút, Tử Trần cậu trước tiên cứ tìm cảm giác đi." Lý đạo lớn tiếng bảo.

Lâu Tử Trần trực tiếp về tới phòng nghỉ ngơi của mình, Trần Tuấn Kiệt theo sát phía sau.

Nguyễn Môn đứng dậy muốn đi tìm y, suy nghĩ một chút vẫn là nhịn xuống, vào lúc này chính mình đi nói, phỏng chừng sẽ càng khiến y khó chịu hơn thôi.

Hắn một lần nữa ngồi trở lại vào ghế, nhìn Hồ Phẩm Hiên ánh mắt hơi híp, mang theo một tia lãnh ý.

Nguyễn Môn hướng Lý đạo đề nghị để cho Lâu Tử Trần bình lặng tâm tình trước, cảnh kế tiếp cứ dời hắn lên.

Lý đạo đồng ý.

Nghỉ ngơi khoảng chừng mười phút, Nguyễn Môn bảo Phương Huỳnh Huỳnh đi gọi Lâu Tử Trần ra.

Cậu tin tưởng nếu là cậu mở miệng, Lâu Tử Trần dù như thế nào cũng sẽ ra.

Sự thực cũng là như thế.

Màn diễn này là cậu cùng Hồ Phẩm Hiên còn có Kỳ Hạo Lâm ba người diễn, đồng dạng là ở trong ngõ hẻm kia, thậm chí sân bãi quay chụp vẫn là một cái ngõ hẻm, chỉ là góc độ quay chụp bất đồng, nhìn có vẻ như là một nơi khác.

Đám nhân viên bọn họ lúc đó bị đánh chia năm xẻ bảy, Kỳ Hạo Lâm là đóng vai thiên tài máy vi tính, là một hacker , bởi vậy cậu ta đã lợi dụng máy vi tính trong tay, xâm nhập vào hệ thống theo dõi trên phụ cận mỗi đoạn đường , trước cùng Nguyễn Môn và Hồ Phẩm Hiên hội ngộ.

Kỳ Hạo Lâm cầm notebook rất nhanh liền tìm ra hai đội viên khác, phát hiện hai gã kia đã bị bắt.

Hồ Phẩm Hiên ý nghĩ là muốn đi cứu người, Nguyễn Môn lại là không đi, cho rằng đây là một cái bẫy.

Hai người vì thế xảy ra cãi vã kịch liệt.

Hồ Phẩm Hiên bộ dáng quyết tuyệt, "Phương bác sĩ, không quản anh nói thế nào, tôi nhất định phải đi cứu bọn họ."

Nguyễn Môn cười lạnh: "Cậu muốn chết tôi không ngăn, cậu đừng quên nhiệm vụ của chúng ta là gì? Cậu đừng quên lần hành động này toàn quyền đều phải nghe tôi chỉ huy."

Ánh mắt âm lãnh khát máu, phảng phất Hồ Phẩm Hiên chỉ cần tái nói nhiều một câu, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể nhào lên muốn lấy mệnh cậu ta.

Hồ Phẩm Hiên: "Lẽ nào... Lẽ nào..."

Dưới con mắt mù mịt nhìn Nguyễn Môn, Hồ Phẩm Hiên cảm giác cổ họng mình bị bóp chặt, nửa câu nói đều không thốt ra được.

"Cắt, Hồ Phẩm Hiên chuyện gì xảy ra?" Lý đạo lớn tiếng kêu.

"Xin lỗi đạo diễn, lại một lần nữa." Hồ Phẩm Hiên hiểu rõ mình là bị áp diễn, Nguyễn Môn này còn thật đủ tàn nhẫn, gã mới vừa áp diễn Lâu Tử Trần, hắn liền không thể chờ đợi được mà báo thù lại.

Lần đầu tiên là không có chuẩn bị bị nắm đi, lần sau mình nhất định sẽ không bị áp diễn.

Theo thư ký trường quay đánh bảng, hai người lại tiếp tục diễn, Hồ Phẩm Hiên cố ý tăng lên tâm tình, muốn đè lại Nguyễn Môn.

"Cậu muốn chết tôi không ngăn, cậu đừng quên nhiệm vụ của chúng ta là gì? Cậu đừng quên lần hành động này toàn quyền đều phải nghe tôi chỉ huy." Nguyễn Môn sắc mặt so với lúc trước càng lạnh hơn, cho dù là cách kính mắt cũng có thể thấy rõ ánh mắt toát vẻ lạnh lùng trong mắt hắn.

"Lẽ nào..."

"Hồ Phẩm Hiên, cậu không tiếp diễn nổi sao? Chuyện gì xảy ra?" Lý đạo ngồi ở đó một bên gấp còn kém giơ chân.

"Xin lỗi, đạo diễn, lại một lần nữa."

Hồ Phẩm Hiên lặng lẽ nặn nặn lòng bàn tay, vừa nãy đem tất cả tâm thần cùng Nguyễn Môn đối diễn, kết quả vẫn bị ánh mắt sắc bén đó ảnh hưởng không nhỏ.

"Cắt, làm lại."

"Cắt, làm lại."

"Làm lại, làm lại."

"..."

Phần này không phải cảnh cao trào, Hồ Phẩm Hiên thê nhưng bị NG 24 lần, vừa lúc gấp đôi Lâu Tử Trần.

"Đạo diễn, tôi có chút mệt mỏi, có thể nghỉ một lát được không?" Nguyễn Môn quay 24 lần hơn, nhìn về phía Lý đạo dò hỏi.

"Đều nghỉ ngơi hai mươi phút, Hồ Phẩm Hiên cậu có thời gian liền trở về ngắm nghía cẩn thận kịch bản, đừng cả ngày chỉ biết nhìn chằm chằm người khác, tôi không hy vọng trong đoàn phim của tôi có một ít lung ta lung tung sự tình." Lý đạo lời nói này có chút nặng, cũng coi như là cảnh cáo Hồ Phẩm Hiên suy xét lại hành vi của mình.

Nguyễn Môn lại như không có chuyện gì, đi qua bên người Lâu Tử Trần, nhẹ giọng nói một câu: "Cùng tôi lại đây."

Lâu Tử Trần lập tức như cô vợ nhỏ ngóng ngóng theo sau.

Trần Tuấn Kiệt cùng Phương Huỳnh Huỳnh cũng đồng thời cùng đi.

Bốn người tiến vào phòng nghỉ ngơi, Nguyễn Môn trực tiếp mở miệng nói: "Tử Trần, hiện tại tôi nhập vai nhân vật Hồ Phẩm Hiên, cậu vẫn là Nhiếp Dũng, chúng ta đem cảnh các cậu NG kia luyện diễn qua một chút."

Lâu Tử Trần: "A?"

Nguyễn Môn giơ tay nhẹ nhàng gõ đầu y một cái nói: "A cái gì mà a, nếu là cùng tôi diễn một lần không qua, tôi sẽ không nói chuyện với cậu một ngày."

"A?" Cái này có chút nghiêm trọng, Lâu Tử Trần đầu óc lập tức tỉnh táo lại.

Vì vậy lúc hai người đối diễn Lâu Tử Trần hết sức chăm chú, phát huy cực kỳ tốt, không quên từ cũng không căng thẳng, một lần liền trực tiếp qua.

Trần Tuấn Kiệt ở bên cạnh vỗ tay : "Đây không phải là diễn rất tốt sao? sao trước đó cùng Hồ Phẩm Hiên quay liền không ngừng NG đây?"

Nguyễn Môn cầm nước khoáng bên cạnh mở ra uống một hớp nói: "Đó là bởi vì Hồ Phẩm Hiên đang áp diễn."

Trần Tuấn Kiệt kinh ngạc: "Áp diễn? Khó trách."

Hắn sớm nên nghĩ đến, Lâu Tử Trần tuy nói kỹ năng diễn xuất không tính là rất tốt, nhưng cũng chưa từng kéo qua chân người khác, kỹ năng diễn xuất cũng là một bộ phim so với một bộ phim tiến bộ hơn.

Màn diễn trước đó cũng không phải phần cao trào gì, sao có thể NG nhiều lần như vậy .

"Cho nên anh sau đó cũng là đang cố ý áp diễn Hồ Phẩm Hiên, thay Tử Trần báo thù?" Trần Tuấn Kiệt toàn bộ suy nghĩ đều đã minh bạch.

"Ừm." Tử Trần không phải gã có thể bắt nạt, hắn chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi.

Thành thật mà nói kỹ năng diễn xuất của Lâu Tử Trần tự nhiên là không thể so sánh cùng các lão diễn viên gạo cội khác, lô hỏa thuần thanh, dù sao y mới xuất đạo hơn một năm, kỹ năng diễn xuất vẫn là cần thời gian lắng đọng.

Nhưng mà cũng tuyệt đối sẽ không kéo chân mọi người.

Hồ Phẩm Hiên là lão nhan xuất đạo mười năm, dù nói chưa từng diễn qua vai chính, đủ loại nhân vật vai phụ lại diễn rất nhiều, vì thế tích lũy kinh nghiệm diễn cũng có phần nhiều hơn.

Nhập diễn xuất diễn đều mau, gã lại là diễn viên thuộc phái thực lực, muốn cố ý áp diễn người mới như Lâu Tử Trần còn không tính quá khó.

Hơn nữa hắn ngồi ở chỗ này, cảnh diễn hai lần chưa được qua, Lâu Tử Trần cảm thấy mất thể diện, coi như Hồ Phẩm Hiên không tận lực áp diễn, y cũng sẽ khẩn trương.

Hồ Phẩm Hiên vẫn không có lá gan lớn như vậy trước mặt Lý đạo múa rìu qua mắt thợ, liên tục áp diễn Lâu Tử Trần mười mấy lần.

Phía sau là Lâu Tử Trần tâm thái tự đóng băng, bất quá việc này nói vẫn phải nói đến do Hồ Phẩm Hiên ban đầu áp diễn tạo thành.

"Lý đạo bên kia nhìn không ra sao?" Trần Tuấn Kiệt rất là nghi hoặc, coi như hắn không hiểu không thấy được, Lý đạo vẫn có thể nhìn ra đi.

"Cậu cho rằng Lý đạo không nhìn ra sao? Ông ấy là cố ý." Nguyễn Môn cười nói.

Trước trong tiệc rượu Hồ Phẩm Hiên say rượu nói hưu nói vượn, hôm nay lại trước mặt Lý đạo áp diễn Tử Trần, ông ta chỉ đang chờ Nguyễn Môn đề nghị đổi tràng đi áp Hồ Phẩm Hiên diễn, cho gã một bài học nhớ đời thôi.

Hồ Phẩm Hiên luôn cảm thấy bọn họ mấy cái ngôi sao điện ảnh là đi cửa sau mà vào, cố ý áp Lâu Tử Trần diễn muốn để mọi người nhìn kỹ kỹ xảo của y không ra gì.

Lý đạo liền thẳng thắn mượn tay Nguyễn Môn chèn ép Hồ Phẩm Hiên một chút.

"Gừng quả nhiên là càng gìa càng cay." Trần Tuấn Kiệt.

Nguyễn Môn sợ Lâu Tử Trần bị Hồ Phẩm Hiên áp đến tâm thái băng, cho nên vừa nãy cố ý cùng y  đối diễn một lần, lại đem nguyên nhân căn bản  y NG cùng y nói một lần, an ủi y thay y tái tạo tâm thái.

"Không phải cậu diễn xuất có vấn đề, vừa nãy cậu cùng tôi đối diễn rất tốt, chắc chắn Hồ Phẩm Hiên một hồi cũng không dám áp cậu diễn nữa, cậu tập trung cùng gã đóng phim là được rồi, không cần để ý gánh nặng trong lòng."

Nguyễn Môn cũng không biết Lâu Tử Trần lúc này nội tâm sớm đã rít gào.

A a a a a tiền bối nhìn tôi bị bắt nạt, cố ý áp người khác diễn báo thù cho tôi.

Tiền bối anh sao có thể tốt như vậy đây.

Y cảm giác hiện tại thật hạnh phúc, muốn bay lên.

--------------------------------------------

Chương 35:

Bị Nguyễn Môn áp diễn một trận, lại bị Lý đạo khiển trách một lượt, Hồ Phẩm Hiên sau cũng không dám tác quai tác quái nữa.

Kế tiếp đóng phim đều là ngoan ngoãn, có điều ban ngày NG quá nhiều, lãng phí không ít thời gian, tiến độ hôm nay quay chụp so với dự tính muộn hơn không ít.

Quay tới hơn tám giờ mọi người mới trở lại khách sạn.

Sau khi trở lại phòng, Lâu Tử Trần hết sức chăm chú cầm ipad ở nơi đó tìm kiếm nhà hàng phụ cận.

Ngày mai sẽ là lễ Thất Tịch, y rốt cục quyết định muốn hướng tiền bối biểu lộ.

Nguyên bản cũng không có lòng tin gì, thậm chí còn rất sợ Nguyễn Môn sinh khí.

Bất quá hôm nay ở hiện trường Nguyễn Môn tiền bối thay mình làm mất mặt Hồ Phẩm Hiên, lòng Lâu Tử Trần có chút buông nhẹ.

Y cảm thấy có lẽ mình có thể thử bày tỏ một chút, khả năng nói không chừng tỷ lệ thành công rất lớn.

Huống chi y đã cùng tiền bối qua đêm, cũng nên biểu lộ chút thành ý.

Lâu Tử Trần cầm quyển vở, hết sức chăm chú đem nhà hàng được đánh giá tương đối tốt trên Internet ghi chú lại, dự định ngày mai nhờ Tuấn Kiệt ca tự mình đi nhìn một chút, rất nhiều bình luận Internét là chiêu trò marketing, vẫn nên đến hiện trường nhìn hoàn cảnh như thế nào trước.

Ngày kế Lâu Tử Trần tổng cộng chọn lựa 16 nhà ăn lập thành danh sách giao cho Trần Tuấn Kiệt.

Nhìn một danh sách dài tên địa chỉ trong tay, Trần Tuấn Kiệt đả kích nói: "Lễ Thất Tịch, cậu muốn cùng Nguyễn Môn ở bên ngoài nhà ăn bày tỏ? Cậu là ngại chính mình hai ngày nay không lên đầu đề sao?"

Lâu Tử Trần nhất thời cả người đều tiu nghỉu xuống.

Y quên mất mình là một minh tinh.

"Muốn biểu lộ cũng không cần làm nghi thữ long trọng như vậy, nếu như trong lòng anh ta có cậu, coi như tùy tiện ở trên phố lớn biểu lộ anh ta cũng sẽ đáp ứng. Không bằng cậu liền làm trong phòng khách sạn đi, ở trên giường phủ kín cánh hoa hồng, lại điểm đầy nến trong phòng, cầm trong tay bó hoa cùng anh ta biểu lộ."

"Không được, vậy quá tùy tiện."

"Vậy nếu không cậu làm thêm một ít đồ ăn, tôi xem Nguyễn Môn rất thích ăn đồ cậu nấy."

Lâu Tử Trần ngón tay sờ sờ cằm, cân nhắc khả năng này.

Vì để buổi chiều có thêm một ít thời gian chuẩn bị buổi tối bày tỏ, Lâu Tử Trần ban ngày đóng phim trạng thái cực kỳ tốt, quả thực vượt xa người thường, phát huy toan bộ đều một lần thông qua. Làm Lý đạo cùng các diễn viên khác sợ ngây người, đặc biệt là Hồ Phẩm Hiên, hôm qua Lâu Tử Trần cùng gã diễn NG hơn mười lần, sau đó Nguyễn Môn cùng mình đóng kịch liền NG hơn hai mươi lần.

Không ít người đã phát hiện được vấn đề ở chỗ gã, hôm nay Lâu Tử Trần vừa vặn không cùng mình đốu diễn, tất cả đều một lần liên qua, càng thêm chứng minh vấn đề hôm qua NG là của gã.

Lâu Tử Trần hơn bốn giờ chiều đã quay xong, cũng không chờ Nguyễn Môn tự mình an vị trên xe về khách sạn mượn dùng nhà bếp, đại triển thân thủ.

Trần Tuấn Kiệt đem hết thảy người trong phòng bếp đều dọn dẹp ra, để lại Lâu Tử Trần một người ở nơi đó.

Đều nói bắt người nương tay cắn người miệng mềm, Lâu Tử Trần chính là định dùng đồ ăn trước lấy lòng tiền bối bao tử, nói không chừng tiền bối liền lập tức đáp ứng y.

Nguyễn Môn ngồi ở xe bảo mẫu minh tinh ngủ, sau khi về khách sạn bị Phương Huỳnh Huỳnh đánh thức liền xoa xoa giữa chân mày, đứng dậy xuống xe.

Sắc trời bên ngoài đã sớm đen, hai bên đường phố vô cùng náo nhiệt, cửa khách sạn còn dán hình ảnh lễ Thất Tịch, trên kính là Ngưu lang chức nữ dắt tay nhau, phía dưới khắc chữ.

'Lễ Thất Tịch tình nhân có thể miễn phí ở bên trong khách sạn nhận một cành hoa hồng, dùng cơm ở khách sạn còn có thể giảm 9 đồng.'

Đi vào bên trong khách sạn, trên đại sảnh cũng đồng dạng dán áp phích quảng cáo.

Phương Huỳnh Huỳnh không cùng Nguyễn Môn về khách sạn, cô đem người đưa về liền lái xe rời đi.

Nguyễn Môn đứng ở cửa thang máy nhấn nút lên lầu, đứng trước cửa thang máy ở tầng trệt, cửa thang vừa mở ra liền thấy hai người Kỳ Hạo Lâm và Hàn Chí hạo kề vai sát cánh đi về phía này.

Bọn họ không phải nhân vật chính, phần diễn ít hơn, cho nên trở về so với Nguyễn Môn sớm hơn một chút.

"Nguyễn Môn đã trở lại, đi một chút, chúng ta đi bên ngoài ăn đồ cùng nhau." Kỳ Hạo Lâm tiến lên liền ôm lấy vai Nguyễn Môn, định lần thứ hai lừa gạt  đoàn đội đi ăn một bữa khuya.

"Tôi không đi, các cậu đi đi."

"Mỗi ngày ngốc trong khách làm gì, anh đến nhìn nhìn nhiều một chút bên ngoài phồn hoa thế giới."

Nguyễn Môn: "Ngày hôm nay à lêc Thất Tịch, cậu muốn xem phồn hoa thế giới cũng không gấp ở ngày này đi?"

Kỳ Hạo Lâm vỗ vỗ đầu nói: "Mẹ nó, tôi đều quên mất chuyện này. Lễ Thất Tịch trên đường nhiều người như vậy, tôi lúc này đi ra ngoài nhất định sẽ bị nhận ra? May mà có anh nhắc nhở."

Nguyễn Môn: "Tôi không phải sợ cậu bị nhận ra, tôi là sợ các cậu hai con cẩu độc thân đi trên đường tìm kích thích."

Kỳ Hạo Lâm: "Mẹ kiếp, nhân sâm công kê a, nói như anh đã có người vậy."

Vẫn luôn cúi đầu chơi game trong điện thoại di động , Hàn Chí hạo đột nhiên ngẩng đầu nói: "Tôi có đối tượng, cẩu độc thân đừng kéo tôi vào."

Nguyễn Môn cùng Kỳ Hạo Lâm hai người đồng thời quay đầu nhìn cậu ta, không nhìn ra người này còn ẩn giấu một tin tức thế này.

Kỳ Hạo Lâm nhanh chóng ôm lấy cổ cậu ta ép hỏi: "Cậu khi nào thì đàm luận, lại còn gạt tôi?"

Hàn Chí hạo đem cánh tay treo trên cổ mình kéo xuống nói: "Là ở một canh giờ trước, tôi kết hôn rồi."

Nói xong đem điện thoại di động đến trước mặt Kỳ Hạo lắc lắc.

Dựa vào, nguyên lai là kết hôn trong game, liền nói cái loại ngày thường như khúc gỗ chết này sao có khả năng so với mình tìm được đối tượng trước chứ.

Kỳ Hạo Lâm lần thứ hai hỏi Nguyễn Môn: "Thật không đi ra ngoài cùng tôi chơi?"

Nguyễn Môn lắc lắc đầu nói: "Tôi không đi tìm ngược."

Kỳ Hạo Lâm: "Vậy tự tôi đi, coi như hôm nay là lễ Thất Tịch, tôi cũng muốn làm cái bóng đèn điện loé sáng nhất đêm nay."

Kết quả cuối cùng vẫn là đem Hàn Chí hạo kéo vào trong thang máy.

Nguyễn Môn chuẩn bị trở về phòng khách sạn, vẫn chưa lấy thẻ mở khoá đã nhận được điện thoại Lâu Tử Trần, "Tiền bối, amh ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi." Hiện tại đều đã gần tám giờ, đoàn phim có cung cấp cơm hộp tối, hắn đương nhiên ăn rồi.

"..." Bên kia yên lặng ba giây đồng hồ, Nguyễn Môn cảm giác bên kia hình như không biết đáp lại thế nào.

Nguyễn Môn: "Bất quá, hiện tại bụng tôi lại có chút đói."

Lâu Tử Trần: "vậy vừa vặn, tôi làm đồ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net