Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyễn Môn nhìn người say ngất ngây trên bàn rất là bất đắc dĩ. Lại gọi điện thoại cho khách sạn, để họ pha một chén trà mật ong đem lên.

Trong lúc chờ đợi, Nguyễn Môn tiếp tục đem phần sườn bò của mình ăn cho xong, Lâu Tử Trần nấu cơm ăn vẫn rất ngon, cậu không nỡ lãng phí.

Ăn xong sườn bò lại đem mặt bàn thu thập sơ một chút, đem nến thổi để ở một bên trong hộc tủ.

Phô trương lớn như vậy, kết quả chỉ nói được một câu muốn cùng mình cả đời làm huynh đệ đã say rồi.

Cuối cùng Nguyễn Môn mới bắt đầu thu thập Lâu Tử Trần, nhìn phần sườn bò kia mới ăn được một nửa, cậu có chút do dự một giây đồng hồ có muốn ăn hay không ăn, thực sự là Lâu Tử Trần rán sườn bò vô cùng ngon, không muốn lãng phí.

Một giây đồng hồ giãy dụa qua đi, sườn bò vẫn là đổ vào thùng rác.

Một chậu tôm hùm kia đương nhiên là trong lòng cậu rất thích, để qua một bên trên khay trà.

Thu thập không sai biệt lắm thì thấy nhân viên phục vụ đưa bình trà mật ong lên tới.

Cầm ly trà mật ong vừa quay người liền thấy Lâu Tử Trần tỉnh rồi, trên trán còn dính nước tương, là vừa nãy đầu sứt mẻ ở trên bàn dính lên.

Nguyễn Môn đã gặp bộ dáng Lâu Tử Trần say rượu một lần, biết y lúc này cũng không phải thật sự tỉnh.

Cậu đem trà mật ong đặt lên bàn, rót một chén ra để nguội, lại cầm một tờ giấy ăn thay Lâu Tử Trần lau mặt, Lâu Tử Trần rất biết điều, để mặc cho Nguyễn Môn sát.

Lau bằng giấy ăn dù sao cũng sẽ không quá sạch sẽ, Nguyễn Môn mở miệng: "Tôi dẫn cậu đi phòng vệ sinh rửa một chút."

Lâu Tử Trần đứng lên giang hai tay ra, "Ôm một cái."

Nguyễn Môn nhìn cái người cao hơn mình 10 cm này, quyết đoán mở miệng nói: "Tự mình đi."

Vóc dáng cao như vậy, cậu sao có khả năng ôm nổi.

"Ồ." Lâu tử trần trên mặt có chút không muốn, ngoài miệng vẫn là bé ngoan đáp lời, một tay nắm lấy góc áo Nguyễn Môn, ngoan ngoãn đi theo. Vừa vào phòng vệ sinh liền thấy nơi đó treo một cái quần lót, đoán chừng là buổi tối tắm rửa xong chưa kịp đem ra ngoài phơi nắng.

Lâu Tử Trần mặc dù bây giờ nhân khí rất cao nhưng cũng không có mời trợ lý, chỉ có một mình Trần Tuấn Kiệt là người đại diện. Lúc thường tắm rửa quần áo đều giao cho người đại diện xử lý, riêng quần lót của mình thì luôn tự tay giặt.

Nhìn cái quần lót đen kia, Nguyễn Môn phảng phất như đang thấy một vị thiếu niên đứng ở bồn rửa tay lấy hai tay xoa xoa quần lót.

Đây cũng xem như là vị thiếu gia không bị bệnh công tử hiếm thấy mà cậu đã gặp, phần lớn việc có thể tự mình động thủ cũng sẽ không phiền phức người khác.

Khăn mặt của y cũng không phải loại khách sạn chuẩn bị sẵn, là một khăn mặt xanh lam tự mình đem đến.

Nguyễn Môn đem khăn lông kia lấy xuống tẩm chút nước, tỉ mỉ giúp Lâu Tử Trần rửa sạch sẽ nước tương trên mặt.

Gương mặt trắng nõn đẹp đẽ lại lần nữa lộ ra.

Rửa sạch sẽ khăn mặt xong cậu liền treo trở lại, trong lúc đó, Lâu Tử Trần vẫn một tay lôi kéo chéo áo hắn.

Trở về phòng, Nguyễn Môn thử một chút nhiệt độ ly trà mật ong trước đó đổ ra, cảm thấy không sai biệt lắm liền cầm đưa tới trước mặt Lâu Tử Trần nói: "Tử Trần uống ly trà này đi."

Lâu Tử Trần không lập tức đón ly trà mà là trông mong nhìn hắn.

Nguyễn Môn hỏi: "Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?"

Lâu Tử Trần: "Tiền bối, chúng ta kết giao đi."

Nguyễn Môn tay nắm cốc thủy tinh lo lắng, ánh mắt nhanh chóng lóe lên một cái, sau đó khóe miệng hơi cong : "Được."

Lâu Tử Trần lại cảm thấy có chút không yên lòng, lấy điện thoại di động ra mở chức năng quay video, lại hỏi: "Tiền bối, chúng ta kết giao đi."

Nguyễn Môn: "..."

Con thỏ nhỏ chết bầm này xác định là say rồi sao?

Uống say còn biết quay video làm bằng chứng?

"Tiền bối?"

Nguyễn Môn xoa trán, đòi mạng nha.

Người khác uống say đều là mùi rượu nồng nặc nói mê sảng, Lâu Tử Trần uống say nói chuyện lại rất trật tự rõ ràng, mang theo giọng mũi nồng đậm, nghe vào tai Nguyễn Môn cứ như là âm thanh sữa ngọt, quá phạm quy.

Nguyễn Môn lần thứ hai đáp: "Được."

Lâu Tử Trần thừa cơ truy hỏi: "Được cái gì?"

Nguyễn Môn muốn đem cái ly trong tay gõ đầu y, uống say xong lá gan cũng mập ra không ít, còn dám hỏi tới, không thèm để ý cậu ta.

"Tiền bối, được cái gì?" Lâu Tử Trần lần thứ hai truy hỏi.

"Tôi đáp ứng kết giao với cậu." Tuy nói không phản ứng y nhưng vẫn đáp lại.

Lâu Tử Trần vừa nghe mắt sáng rực, sau đó nhanh chóng đến gần hôn môi Nguyễn Môn một cái cao hứng nói: "Đóng dấu."

Nguyễn Môn không có phản đối, trên môi cảm thấy mềm mại, quơ quơ cốc thủy tinh trong tay nói: "Hiện tại có thể uống được rồi đi."

Lâu Tử Trần click một hồi điện thoại di động, tự động bảo tồn đoạn video vừa nãy. Tay kia nâng như bảo bối một hồi giấu ở dưới đáy gối, một hồi lại lấy ra giấu vào trong tủ. Không quá một giây lại lấy ra chuẩn bị giấu bên trong giày.

"Ẩn nấp kỹ rồi sao?" Nguyễn Môn cười hỏi.

"Thật giống còn chưa đủ tốt." Lâu Tử Trần lại từ bên trong giày mình lấy điện thoại di động ra, vòng qua nhìn bốn phía cuối cùng nói: "Tôi biết phải giấu chỗ nào rồi."

Chỉ thấy Lâu Tử Trần tìm ra một cái túi plastic, đưa điện thoại di động giấu trong túi bịt kín, lại chùn thêm hai cái túi nhựa lên trên. Cuối cùng còn không biết từ chỗ nào móc ra một cái băng keo đem túi tầng tầng dán chặt. Cầm túi khoá tốt điện thoại di động đi vào xí.

Nguyễn Môn nhìn những động tác này, đoán y không phải là muốn...... Nghĩ nghĩ cùng đi theo vào, quả nhiên thấy Lâu Tử Trần đem nắp thùng đựng nước trên mặt bồn cầu lấy xuống, đem cái túi đã tầng tầng dán chặt điện thoại giấu vào bên trong két nước.

Nguyễn Môn: "..." Cậu thật nhân tài, đứa nhỏ này bình thường không phải coi phim Mỹ quá nhiều bị lậm rồi đi?

Giấu kỹ điện thoại di động xong tâm tình Lâu Tử Trần nhất thời long lanh, tiếp nhận trà mật ong trong tay Nguyễn Môn lập tức uống ùng ục ùng ục, uống xong hết còn liếm liếm khóe miệng nói: "Thật ngọt, tôi còn muốn."

Nguyễn Môn lần thứ hai thay y rót một ly đưa tới.

Ly này không để nguội quá lâu, Lâu Tử Trần uống có chút chậm, vẫn như cũ một bộ dáng ngọt ngào. Chân thực uống nước mật ong ngọt.

Liên tiếp uống ba ly trà mật ong xong, Nguyễn Môn không tiếp tục rót cho y uống nữa. Hi vọng Y có thể sau nửa đêm tỉnh rượu , cho tới giờ cậu còn chưa từng thấy ai tửu lượng kém như vậy.

Nguyên muốn bảo Lâu Tử Trần lên giường ngủ, kết quả cái tên này lại nói muốn đi tiểu.

"Tiền bối, anh theo tôi đi tiểu có được không?" Lâu Tử Trần hai tay lôi kéo tay Nguyễn Môn, cặp mắt như lưu ly kia trắng đen rõ ràng, nháy mắt một cái nhìn hắn, làm Nguyễn Môn thật không có cách nào từ chối.

"Cậu không phải còn có thể đứng vững sao? Tự mình đi đi."

"Trong cầu tiêu có một con tiểu cường rất lớn, nó sẽ cắn chim nhỏ tôi." Nói xong Lâu Tử Trần còn có chút dáng vẻ ủy khuất, hai tay che vị trí giữa hai chân mình.

Rõ ràng là động tác hèn mọn nhưng cố tình sau khi say rượu Lâu Tử Trần biểu hiện ra vô cùng nhuyễn manh.

Nguyễn Môn đỡ trán, biết rõ cái tên này sau khi say rượu luôn nói hưu nói vượn, nhưng là vẫn không quyết tâm từ chối được.

"Tôi cùng cậu đi."

Đến nhà xí, Lâu Tử Trần liền bắt đầu ở bên trong đũng quần lấy ra a lấy ra, móc nửa ngày. Không móc ra được thứ gi, mặt oan ức nói: "Tiền bối, tôi không tìm được chim nhỏ."

Nguyễn Môn liếc mắt nhìn vị trí người nào đó một cái, vậy thứ nhô lên kia là vật gì?

Lâu Tử Trần lập lại lần nữa : "Tiền bối, tôi không tìm được chim nhỏ, tôi không thể đi tiểu."

Nguyễn Môn lần thứ hai hoài nghi, Lâu Tử Trần là đang giả say. Trong lòng ám chỉ ba lần, không nên cùng ngưởi say rượu tính toán.

Cuối cùng với tay phóng vào bên trong quần y, thay y đỡ chim nhỏ không tìm thấy kia, trợ giúp Lâu Tử Trần đi xong nhà xí. Rửa sạch tay xong lại dụ dỗ Lâu Tử Trần lên giường ngủ.

"Ngoan, ngủ sớm một chút."

"Tiền bối, anh có thể bồi tiếp tôi không? Tôi sợ một lát trễ sẽ có tiểu Cường tới bắt tôi."

"..."

Nguyễn Môn cũng không biết mình tại sao, chỉ cần là Lâu Tử Trần yêu cầu, cậu toàn bộ đều không cự tuyệt dứt được. Biết rõ ràng y là sau khi say rượu nói mê sảng, thậm chí ngày mai tỉnh dậy cũng sẽ không nhớ mình đã nói qua cái gì, nhưng cậu vẫn cứ từng cái phối hợp. Cởi quần áo sau đó cũng vén chăn lên giường ngủ.

Vừa vào trong chăn, Lâu Tử Trần liền như lần trước, hai tay hai chân đều quấn cậu thật chặc, không chịu buông tay.

Thành thật mà nói cái tư thế ngủ này xác thực không thoải mái, Nguyễn Môn có chút hối hận rồi.

......

Lâu Tử Trần ngủ thẳng nửa đêm, mơ mơ màng màng nghe được tiếng gõ cửa.

Vén chăn lên nhìn khoảng không chỗ trống bên cạnh luôn cảm thấy có gì không đúng, hình như nơi đó đã từng có người nằm qua. Lại lấy điện thoại di động ra nhìn mấy giờ rồi, phát hiện không tìm được điện thoại di động, đồng hồ báo thức ở đầu giường đã chỉ hơn hai giờ sáng.

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

Lâu Tử Trần xoa xoa mi tâm, y tối hôm qua có lẽ lại uống nhiều rượu.

Y muốn cùng tiền bối biểu lộ, không biết mặt sau đã thế nào rồi. Sau khi say rượu tình tiết cứ mơ hồ. Cào nhẹ tóc, ra ngoài mở cửa. Thấy người đứng ở cửa là diễn viên Hà Vận Thanh cùng đoàn phim, diễn trợ lý Nguyễn Môn trong điện ảnh ( Song song không gian ). Cũng coi như là nữ số bốn hoặc là nữ số năm.

Nắng hè chói chang, lúc này ả mặc một kiện ngực váy dài đen , bộ ngực no đủ sôi nổi đập vào mắt, đôi chân dài thẳng tắp đạp trên giày cao gót, mặt e thẹn đứng ở cửa.

"Lâu lão sư, tôi có thể cùng anh đối diễn kịch bản một chút không?" Ả vừa nói chuyện vừa một bên sửa lại tóc tai, đem bộ ngực sự nghiệp tuyến của mình hướng phía trước ưỡn ưỡn.

Câu dẫn hết sức trần trụi rõ ràng.

Hà Vận Thanh trước đã sớm đối Lâu Tử Trần ngo ngoe rục rịch, y là gà nướng đang bạo hồng, tùy tiện gió thổi cỏ lay một chút đều có thể lên đầu đề.

Mà Hà Vận Thanh vẫn luôn là mộtt tiểu minh tinh bồi hồi ở tuyến mười tám, tuy nói dáng dấp không tệ, vòng giải trí cũng là không bao giờ thiếu người đẹp, trừ phi có thể có sắc đẹp nghịch thiên như Lâu Tử Trần, được công nhận khí chất, hơn nữa mấu chốt còn có hậu đài làm chỗ dựa.

Nếu có thể cùng Lâu Tử Trần truyền ra scandal hoặc là nói chuyện yêu đương, sự nổi tiếng của ả nhất định sẽ thẳng tắp tăng lên.

"Đối kịch bản? Giữa chúng ta giống như không có vai đối diễn gì." Lâu Tử Trần thò đầu ra, đầu y còn có chút đau.

Hà Vận Thanh lắc lắc ngực, nói: "Lâu lão sư, giữa chúng ta có vài tràng đối diễn, anh sao có thể quên mất đây."

Lâu Tử Trần: "Phải không?" Suy nghĩ một chút, có chút nhớ không rõ, đầu vẫn đau, huống hồ y còn chưa có chỉnh sửa nghiêm chỉnh kịch bản, đương nhiên không thể nhớ rõ toàn bộ.

"Bây giờ có thể cho em vào chưa ?"

"Đầu tôi hơi đau, lại buồn ngủ, cô ngày mai trở lại đối diễn đi." Nói xong Lâu Tử Trần trực tiếp đóng cửa lại.

Mũi Hà Vận Thanh thiếu chút nữa bị đập dập. Nhìn cửa phòng đóng chặt, người này mắt có phải là mù không? Đại mỹ nữ như vậy gõ cửa vẫn để ở ngoài, không biết ngượng sao?

Đồn đại đều nói Lâu Tử Trần dễ thân nhuyễn manh? Này nhìn nơi nào là dễ thân? Đồn đại quả nhiên không thể tin được.

Bất quá cô cũng không tin gõ không ra cửa nhà Lâu Tử Trần.

Lâu Tử Trần mới vừa quay người, tiếng gõ cửa lại vang lên, bóp bóp mi tâm xoay người lần nữa đi mở cửa.

"Còn có việc sao?" Lâu Tử Trần lễ phép hỏi.

"Lâu lão sư, kỳ thực em là có chút việc muốn cùng anh nói."

"Chuyện gì?"

"Em có thể vào rồi nói được không anh?"

"Không thể." Lâu Tử Trần lắc lắc đầu, chân thành nói: "Tuấn Kiệt ca nói, nửa đêm đến gõ cửa, chỉ cần là nữ đều không thể cho vào."

Suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu: "Nam cũng phải cẩn thận."

Hà Vận Thanh: "..." Mắt thấy đối phương lại muốn đóng cửa, Hà Vận Thanh nhanh tới trước một bước chặn ở cửa, đem bộ ngực sự nghiệp tuyến của mình tiếp tục ưỡn ẹo .

Sợ đến Lâu Tử Trần nhanh chóng nới lỏng tay, y xuất đạo tới nay cũng gặp gỡ qua không ít nữ tinh đối mình câu dẫn. Có điều phần lớn đều bị Trần Tuấn Kiệt chặn lại, phần nhỏ loại buổi tối tới gõ cửa này, Lâu Tử Trần vẫn luôn tuân theo nguyên tắc buổi tối không thả người vào nhà, chưa từng phát sinh chuyện.

Hà Vận Thanh loại phóng đãng mạnh mẽ lắc lư ngực như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, đem Lâu Tử Trần chưa thấy qua cảnh đời dọa sợ.

Hà Vận Thanh thấy Lâu Tử Trần nới lỏng tay, vui mừng trong bụng, chỉ cần có thể vào nhà vạn sự liền dễ làm. Ả liền nhân cơ hội đem cửa khóa trái.

Lâu Tử Trần từng bước từng bước lùi về sau, sắc mặt có chút sốt sắng : "Cô, cô đi ra ngoài."

Hà Vận Thanh run ngực, ý cười ngâm ngâm nói: "Lâu lão sư, anh sốt sắng như vậy sao? Em chỉ là muốn hàn huyên với anh một ít đề tài nhạy cảm thôi."

Lâu Tử Trần: "cô là muốn cùng tôi tán gẫu thế cuộc đài loan hiện nay sao? Nhưng là tôi lúc thường không xem tin tức quốc gia."

Đệt!

Ai muốn nói với anh thế cuộc đài loan hiện nay.

Sau đó nghĩ lại nghĩ, Hà Vận Thanh liền hưng phấn, điều này nói rõ Lâu Tử Trần thật sự thuần thanh tinh khiết.

"Thật là một con vật nhỏ đáng yêu."

Lâu Tử Trần cảm thấy nữ nhân này có chút nguy hiểm, lần thứ hai lui về phía sau: "Cô, cô đừng tới đây."

Hà Vận Thanh cười nói: "Em là muốn tới, anh có thể làm gì được em? Hay là anh định gào thét?"

Nữ nhân này thật đáng sợ, thanh âm Lâu Tử Trần đều mang run run, "Cô... Cô tới đây, lại tới tôi... Tôi sẽ không khách khí." hai nắm đấm thả ở mặt trước, uy hiếp.

Chỉ là uy hiếp hơi yếu, không chút nào gây sợ sệt cho Hà Vận Thanh, trái lại càng nhìn càng thấy Lâu Tử Trần rất có ý tứ.

Thanh thuần như vậy, không biết ở trên giường là bộ dáng gì.

Ả Đưa tay ra muốn sờ mặt Lâu Tử Trần, "Đến đây, ngàn vạn lần không cần khách khí , có chiêu gì đều xuất ra đi, em chịu nổi được."

Càng là thanh thuần nam nhân, ở trên giường mới càng lạc thú, bởi vì nín quá lâu.

"Tôi... Tôi nói không được tới đây." Hà Vận Thanh tay vừa mới chạm vào mặt cục Lâu Tử Trần, y sợ đến lớn tiếng rít gào, theo bản năng la: "Tiền bối cứu mạng , nữ nhân này thật đáng sợ a a a a a a a! !"

Nguyễn Môn vẫn luôn trong nhà vệ sinh, nghe đến tiếng thét chói tai này lập tức xông ra. Sau đó lại thấy Lâu Tử Trần tay phải nắm lấy cái tay tính sờ mặt y, nắm cổ tay ả cấp tốc dùng sức quăng theo hướng ngược lại, một cú vật xuyên vai hoàn mỹ đem đối phương từ sau mình té ra ngoài.

Đại mỹ nữ 36D Hạ Vận Thanh trực tiếp nằm đo ván, đau không bò dậy nổi.

Phảng phất còn nghe được âm thanh xương nứt....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net