Chương 4 Đối với ngươi thổi lỗ tai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu Tử Trần cầm trái dừa đặt ở đầu giường của mình, còn tự tay sờ soạng hai cái.

Xem bộ dạng nâng như bảo bối của y, Trần Tuấn Kiệt chỉ cười cười

" Trái dừa này chắc là Nguyễn Môn tặng cho cậu đi"

Mặt Lâu Tử Trần đỏ lên, khoé miệng bất giác mỉm cười, nhỏ giọng gật gật đầu

"Ừ"

"Hèn gì"

Trách không được xem nó như bảo bối, Trần Tuấn Kiệt đi đến tủ lạnh lấy ra một chai nước, uống hai hớp liền nói

" Lát nữa đạo diễn sẽ đến gõ cửa phòng cậu, ông ta sẽ đưa ba hạng mục để cậu lựa chọn, cậu nhớ lựa "Châm bể tình ngạn" đó."

"Tại sao" –Lâu Tử Trạch ngước mắt hỏi.

"Hạng mục Nguyễn Môn chọn chính là cái này, tôi cũng đã đi hỏi tổ tiết mục, ngày mai xếp tổ sẽ dựa vaò hạng mục hôm nay cậu chọn."

......................

Bốn giờ rưỡi sáng hôm sau.

Sắc trời bên ngoài còn chập tối.

Màn trong phòng của Nguyễn Môn đều được đóng kín kẽ không một kẽ hở.

Theo một tiếng "Tích" vang lên, cửa phòng Nguyễn Môn liền bị mở ra. Ba người lén lút trộm đi vào phòng, né sô pha và bàn trong phòng ra, hướng mép giường Nguyễn Môn đi đến.

Kết qủa người trên giường lại không thấy đâu.

"Người đâu?"

Đèn trong phòng đột ngột bật sáng, Nguyễn Môn mặc trên người chiếc áo thun trắng. quần vàng nhạt, xỏ đôi dép lê dùng một lần của khách sạn, khoanh tay trước ngực dựa lưng vào cửa phòng, cười hỏi :

"Các người tìm ai?"

Nguyễn Môn đã từng xem qua tiết mục này, chuyên gài bẫy khách mời.

Vừa lúc hôm nay hắn ngủ không được nên dậy sớm, mới vừa ngồi ở sô pha chơi di động một lát thì liền nghe tiếng cửa bị cạy mở.

Hắn chạy nhanh đến tắt đèn, đem người ẩn mình vào bóng tối.

Mà đứng ở mép giường của Nguyễn Môn lúc này thật không phải ai khác, chính là đạo diễn trong tổ của bọn họ.

Có lẽ là muốn nhân lúc trời chưa sáng đến doạ Nguyễn Môn một cái, kết quả là bị doạ ngược lại.

"Tiền bối Nguyễn Môn, sao cậu dậy sớm vậy, haha"

Đạo diễn cười nói.

"Cũng tạm, cũng không dậy sớm bằng các người."

Nguyễn Môn lễ phép trả lời, đều là người chung một tổ kịch bản, cũng không có gì phải tức giận.

Đạo diễn gọi người phụ trách đem một cái vòng tròn lớn đến đặt ở trên bàn.

"Theo yêu cầu cậu sẽ phóng phi tiêu vào nó, Khách mời tiếp theo sẽ được gọi theo phương thức mà cậu phóng trúng ."

Nguyễn Môn liền nhìn thoáng qua cái vòng tròn lớn ven tường, ở mặt trên đã được viết sẵn tám lựa chọn.

Có thổi gió lỗ tai, phóng nhạc trên di động, hôn môi, rút thăm các kiểu, vô cùng đa dạng.

Không thể không nói tổ tiết mục này còn rất biết xử sự.

Mấy chuyện này làm chung với người quen còn thấy xấu hổ huống chi hắn lại chưa hợp tác với mấy vị khách mời này lần nào.

Nhìn phản ứng cau mày của Nguyễn Môn, tổ tiết mục liền vui vẻ. Hiệu quả này xem ra là vừa đúng mong đợi của bọn họ.

Nguyễn Môn lấy một ít phi tiêu từ tay đạo diễn.

Đạo diễn liền đem cái vòng tròn trên bàn xê dịch lên trên. Nguyễn Môn lấy phi tiêu phóng qua. Hắn hy vọng có thể phóng trúng "Phóng nhạc trên di động", cái này có lẽ là sự lựa chọn ít biến thái nhất mà hắn cảm thấy.

Theo động tác thủ thế của Nguyễn Môn, phi tiêu phóng ra ghim ngay vào chỗ "Thổi gió lỗ tai".

"Thật may không phải là hôn môi. Bằng không người khác không biết còn cho rằng hắn là một tên biến thái."

Nguyễn Môn tự mình an ủi trong lòng, đạo diễn nhìn thấy liền bày ra một bộ dáng xem kịch vui.

Từ tổ tiết mục nghe ngóng, Nguyễn môn biết phòng 602 này là của Lâu Tử Trần.

Hơi buồn bực, Nguyễn môn thật không muốn cùng cái loại luôn tỏ ra khí chất minh tinh này giao tiếp,phải chi người hợp tác với mình là những diễn viên gạo cội khác thì tốt biết bao.

Tổ tiết mục yêu cầu lén lút đi vào, người giữ chìa khoá* nhỏ giọng tiến vào, phía sau là tổ người của đạo diễn.

(Bản convert để là cầm phòng tạp, Hạc tạm dịch như vậy, nếu có sai sót gì thì mọi người cứ cmt để Hạc chỉnh sửa~_)

Đèn trong phòng ám màu không rõ ràng, tổ đạo diễn liền men theo ánh sáng di động mà đi.

Đoàn người như ăn trộm rón rén đến mép giường của Lâu Tử Trần, Nguyễn Môn đứng ở đằng trước.

Lâu Tử Trần ngủ rất thành thật, thân mình nghiêng qua một bên, đôi tay hợp lại để ở mặt sau hệt như một đứa trẻ ngoan.

Không giống với Nguyễn Môn, hắn bình thường ngủ đi là không biết trời chăng mây đất gì.

Ánh đèn di động rọi trên khuôn mặt trắng nõn của Lâu Tử Trần

Y có lỗ tai cực kỳ đẹp, sống mũi lả lướt,dựa gần càng hiển thị rõ từng đường cong trên sườn mặt .

Ngũ quan trắng nõn không khác gì màu sữa bò, làn da có thể khiến một nữ minh tinh bảo dưỡng da hàng ngày phải tức chết.

Hắn nhẹ nhàng thổi khí vào tai y.

Y cũng không hề tỉnh lại, chỉ nhíu nhíu lông mày, theo bản năng che lỗ tai của mình, thấp giọng lẩm bẩm

"Nguyễn Môn tiền bối, thêm mười phút nữa thôi......"

Thanh âm của Lâu Tử Trần vô cùng mềm mại, tựa như một chú mèo nhỏ đang cào vào tim của hắn, bất quá chuyện làm Nguyễn Môn nhạc nhiên chính là y không có mở mắt sao lại biết là hắn a ?

Giọng của y rất nhỏ, nếu không phải chính hắn đang đứng gần sát thì không thể nào nghe rõ ràng.

Nguyễn Môn khẽ nghiêng đầu quay sang nhìn đạo diễn, đạo diễn nhỏ giọng nói

"Thổi người tỉnh đi nha"

"Thổi đi thổi đi !

Động tác của người kia cũng quá ôn nhu đi? Đừng tán tỉnh hắn vậy a.

Nguyễn Môn lại lần nữa nghiêng đầu, lại thổi nhẹ vào lỗ tai Lâu Tử Trần một lần nữa, y vẫn sờ sờ lỗ tai chính mình, còn trở mình một cái.

Lúc này Nguyễn Môn không thể kịp thời tránh đi, ngón tay của Lâu Tử Trần liền đụng vào môi của hắn, tương đương với việc hôn ngón tay của hắn, Lâu Tử Trần đột nhiên mở mắt.

Vừa nảy nhìn xa còn đỡ, lần này khuôn mặt phóng đại liền đập vào mắt hắn, đây đúng thật là sát thủ có thể giết chết muôn ngàn trái tim của thiếu nam thiếu nữ a.

Lâu Tử Trần vừa mở mắt ra, đúng lúc bắt gặp được khuôn mặt gần trong gang tấc của Nguỹên Môn.

Hơi thở của hai người liền hoà quyện vào nhau, Nguyễn Môn vội vàng lùi về sau hai bước.

Nguyễn , Nguyễn Môn tiền bối!"

Vừa thức dậy nên vẫn có phần ngây ngốc,Lâu Tử Trần nào còn để đám người đạo diễn kia vào mắt, trong mắt y giờ chỉ có hình bóng của một người mà thôi.

Y vừa rồi xác thật là đã mơ thấy NGuyễn Môn tiền bối, cho nên y hiện giờ là chưa tỉnh hay vẫn là chưa tỉnh ?

Nếu hiện tại là giấc mộng thì liệu bây giờ y có thể cùng Nguyễn Môn tiền bối thân mật một chút không ?

Tên ngốc ngoe Lâu Tử Trần vừa định xốc chăn lên, đèn đột nhiên bật sáng, đánh tỉnh giấc mộng đẹp của ai kia.

Lâu Tử Trần chống mình dậy mới thấy được phòng ngoài Nguyễn Môn ra vẫn còn những người khác.

Đầu óc y vẫn còn mù mờ, liền mở to mắt ra, quả đầu màu nâu đã bị đè cho xẹp lép trong lúc ngủ vẫn không thể làm lu mờ nhan sắc của y.

Thậm chí vẻ mặt ngốc nghếch hiện tại của y còn có chút manh, giống con mèo nhỏ đang xoát độ yêu thương của sen vậy.

(Cái này ta chém đại =))), nguyên tác là hảo muốn cho muốn loát một phen, ta ngẫm mãi vẫn không hiểu ý nghĩa của nó là gì )

"Tổ tiết mục muốn tôi dùng phương pháp thổi gió vào lỗ tai để gọi cậu dậy"

Nguyễn Môn đứng ở một bên gấp gáp giải thích.

"À"

Lâu Tử Trần ngây ngốc gật đầu, lúc sau nghĩ đến Nguyễn Môn thổi khí vào tai mình, lỗ tai tức khắc liền đỏ lên.

Thổi, thổi lỗ tai !

Tổ tiết mục cho Lâu Tử Trần một chút thời gian để rửa mặt, sau đó lại tiếp tục màn phóng phi tiêu đi gọi người.

Nguyễn Môn đứng ở một bên xem náo nhiệt, còn viễn tưởng y sẽ phóng trúng "hôn môi"'

Ai dè đời không như mơ, cái Lâu Tử Trần phóng trúng lại là "Phóng nhạc trên di động", mất hết trò hay để xem.

Cứ như vậy mỗi lần đánh thức một người vẫn sẽ phóng phi tiêu định phương thức.

Sau khi tất cả thành viên đều tỉnh thì trời đã 5 giờ rưỡi sáng.

Một đám người lục tục kéo đến phòng họp nhỏ, các vị đại gia được sếp ngồi ở ghế trên.

Bốn khách mời định kỳ một phen hoan nghênh sự góp mặt của hai vi khách mời ngẫu nhiên là Lục Tử Trần và Nguyễn môn, khách khí với nhau vài câu liền bước vào chủ đề.

"Hương Sơn là một địa điểm du lịch vô cùng nổi tiếng, nơi này có rất nhiều danh lam thắng cảnh cấp 5A. Chúng tôi mời các người đến đây thuần tuý là cho các người du ngoạn vui vẻ một tý."

Đạo diễn cầm cái loa phóng thanh hướng 6 vị khách quý mà nói.

"Thôi đi, ai tin ngươi a"

Người ngồi bên phải Lâu Tử Trần, Kỳ Hạo Lâm cười nói:

"Tổ tiết mục nào mà không bẫy người chơi ."

Bị vạch trần, tổ đạo diễn chỉ cười cười, công bố quy tắc trò chơi, căn cứ vào sự lựa chọn  hạng mục hôm qua của từng người mà xếp chung một tổ.

Nguyễn Môn và Lâu Tử Trần một tổ, Hạ Minh Huy và Hồ Nhất Vĩ một tổ, Kỳ Hạo Lâm với Thích Huân một tổ.

"Phân tổ xong rồi có thể ăn sáng được chưa ?" - Thích Huân mở miệng hỏi.

Thích Huân là người nổi tíêng nhất trong số khách mời định kỳ, khoảng thời gian trước còn đóng chính cho một bộ phim đạt 8 trăm triệu phòng vé, thành tích không tồi.

"Đám người cao tuổi như bọn ta đều ăn trễ một tý là lại cao huyết áp ngay a" – Hồ Nhất Vĩ là người lớn tuổi nhất trong đám người, năm nay đã 44 tuổi, do thường xuyên rèn luyện nên dáng dấp thể lực linh tinh đều không tính là quá tệ.

"Kinh phí của đoàn phim là có hạn, bữa sáng sẽ không được cung cấp. Tiền cơm hai ngày này cũng phải do chính các ngươi tự kiếm lấy." – Đạo diễn vui vẻ đưa ra yêu cầu – " Còn có các ngươi còn phải đem chính mình chi phí đi du lịch đều phải tự cung tự cấp".

"Tổ tiết mục càng ngày càng tàn nhẫn a, chiêu gì cũng có thể nghĩ ra được. Đã không cho ăn cơm còn muốn bọn ta đi du lịch." – Kỳ hạo lâm bên cạnh cười nói.

"Cho dù kinh phí có hạn thì tiền đi du lịch vẫn phải có chứ ?"

"Tất nhiên là có, bất quá cũng không nhiều lắm đâu".

Nói xong đạo diễn liền đứng lên phát cho khách mời mỗi người một bao lì xì.

Có vị khách mời không khách khí trực tiếp xé rách bao, phát hiện bên trong chỉ có vỏn vẹn 100 đồng cùng một tờ giấy.

Có người không tin còn cầm cái bao quơ quơ mấy lần.

"Đừng quơ, quơ nữa một đồng cũng sẽ không có" -  Kỳ Hạo Lâm nhéo tiền trong tay – "Một trăm đồng thì có thể làm gì hả? Một cái khu du lịch còn không vào nổi."

Tất cả đều là khu du lịch cấp bậc 4A, 5A, phí phụ thu cũng đã 7 8 chục đồng, vé vào cửa cũng phải 3 4 trăm đồng.

Đạo diễn cười ha hả

"Không còn cách nào khác, kinh phí có hạn a. Cho dù kinh phí có nhiều đi nữa cũng không hay bằng tự các ngươi nghĩ cách."

Đạo diễn phổ biến thêm một vài luật lệ cấm, không được xoát mặt, không được vay tiền, cũng không được dùng tiền riêng của bản thân.

"May mắn tôi ngày hôm qua chỉ chọn bốn cái, nếu thật sự chọn 6 cái, cái thân này đành đem bán thôi. – Thích huân cười cười.

"Tôi cũng bốn cái".

Mấy lão khách mời cố định đều chỉ chọn 4 cái, hiển nhiên đã đoán được kịch bản của tổ tiết mục.

Thích Huân quay sang Nguyễn Môn hỏi " Cậu chọn mấy cái".

Nguyễn Môn đem bao lì xì của mình mở ra, nói "Bốn cái"

Thích Huân gật đầu

"Thông minh, không bị tổ tiết mục lừa."

"Tôi, tôi chọn 6 cái" – Bên cạnh truyền đến một thanh âm nhỏ xíu.

Nguyễn Môn nghiêng đầu!

Lâu Tử Trần bị nhìn như vậy liền đỏ mặt, mắt trông mong nhìn Nguyễn Môn.

"Nguyễn Môn tiền bối, rất xin lối, ta không biết còn có trò này."

Y đơn giản nghĩ muốn cùng Nguyễn Môn tiền bối có nhiều thêm cơ hội đi du lịch, đâu biết rằng đây là một cú lừa từ tổ tiết mục a ~~.

Chắc hẳn Nguyễn Môn tiền bối đã xếp mình vào hạng vô dụng ~>T.T<~
.................

*Đại gia là cách tác giả chỉ bốn khách mời định kỳ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net