Chương 5 : Phần ăn tình nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5 : Phần ăn tình nhân

Trần Tuấn Kiệt xen lẫn trong đám tổ đạo diễn nhìn bọn họ quay chung cũng đành bất đắc dĩ đỡ trán.

Hắn không thể lộ diện trong thời gian phát sóng truyền hình, lúc chọn hạng mục cũng đều có mặt nhưng lại không thể phát ra tiếng !

Gia hoả này lúc đó luôn nghĩ đến việc cùng Nguyễn Môn ở chung một chỗ, liền chỉ số thông minh cũng không thèm dùng đến mà đã trực tiếp chọn luôn rồi.

"Đi một bước tính một bước,biện pháp tự có thể nghĩ ra"

Nguyễn Môn cười híp mắt đáp, mắt híp lại thành một đường.

Từ giờ trở đi đạo diễn sẽ không xen vào bất kỳ hoạt động nào của bọn họ nữa, 48 giờ đồng hồ tiếp theo trải qua thế nào phải phụ thuộc vào khả năng của họ.

Một đám khách mời đồng loạt bước tới, xem vẻ là muốn cùng Lâu Tử Trần và Nguyễn Môn kết đồng minh.

Nhìn bọn họ ở bên kia ngươi một câu ta một câu, Lâu Tử trần liền bối rối không biết phải làm sao, quay đầu sang hỏi Nguyễn Môn : " Tiền bối, giờ chúng ta phải làm sao? Chọn ai kết liên minh đây?"

Nguyễn Môn cười tủm tỉm nói;

"Liên minh tôi nghĩ liền bỏ qua đi, mục tiêu của những hạng mục này là không giống nhau, nếu kết liên minh đi chung e rằng sẽ không kịp tiến độ, vẫn là mạnh người nào người nấy đi đi."

Bọn họ còn muốn khuyên bảo, Nguyễn Môn đã dứt khoát từ chối.

Nguyễn Môn đã từng xem qua vài số của chương trình này, lũ khách mời cố định này khẳng định đã là cáo thành tinh rồi, mời bọn họ kết liên minh sao? Này chẳng qua chỉ là muốn lừa của bọn họ hai trăm đồng mà thôi.

Lâu Tử Trần chỉ cần đi chung với hắn đã cao hứng, đương nhiên chuyện gì cũng sẽ đều răm rắp nghe theo.

Những khách mời còn lại cũng chỉ có thể đường ai nấy đi.

Hai người đứng ở tại chỗ , Lâu Tử Trần tò mò hỏi:

"Nguyễn Môn tiền bối, giờ chúng ta phải làm sao đây ?"

Nguyễn Môn nhìn người đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh,tự hỏi không biết bình thường y vẫn ngoan như thế này sao?

"Có mang thẻ phòng không?"

"Mang theo".

"Chúng ta dùng thẻ phòng đổi bữa sáng ăn tạm trước đi."

Lâu Tử Trần hai mắt sáng lên, y làm sao lại quên thẻ phòng có thể đi khách sạn ăn miễn phí a.

Đi theo Nguyễn Môn tiền bối, đại não đều dừng hoạt động hết rồi.

Hai người đem thẻ phòng trước tiên đổi 4 bữa sáng.

Hiển nhiên những người khác cũng đã nhớ đến chuyện này. Lúc bọn họ bước vào, tổ của Hạ Minh Huy đã ở đó dùng bữa từ lâu. Chờ bọn họ cầm suất ăn về bàn, tổ Kỳ Hạo Lâm cũng đã theo vào.

Nguyễn Môn lấy cho mình một phần cháo với trứng vịt Bắc Thảo, lại đến phòng bánh bao đem một cái bánh bao thịt gắp vào trong chén.

Lâu Tử Trần như cái đuôi dính ở phía sau. Nguyễn Môn lấy cái gì, y sẽ lấy cái đó.

Nguyễn Môn còn muốn lấy thêm một trái bắp, kết quả vừa duỗi tay ra gắp trứng gà liền phát hiện cái đuôi nhỏ này không được thích hợp.

Lại cũng vừa phát hiện đồ ăn trong chén của hai người giống y như đúc!

Vậy là sao?

Nguyễn Môn liền đem trứng vịt của mình gắp trở ra, lại đổi một cái bánh bao thịt. Lâu Tử Trần cũng lấy trứng gà gắp trở gà, cũng đổi cho mình một cái bánh bao thịt.

"Cậu cũng thích ăn những món này sao?"

Trong tay Nguyễn Môn còn cầm cái kẹp trứng mở miệng hỏi. Chuyện chọn đồ ăn giống mình chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao?

"Ân, tôi thích ăn." Chỉ cần là tiền bối thích ăn, y đều thích ăn.

Nguyễn Môn cũng không quắn quýt đề tài này nữa, cầm hai cái chén rồi tìm cái bàn ngồi xuống, Lâu Tử Trần tung ta tung tăng đuổi theo.

Nhìn thấy Nguyễn Môn lại đứng dậy cầm một xấp nhỏ salad rau dưa, y cũng tự mình đi theo cầm lấy một mâm.

"Hai người các ngươi là muốn ăn phần ăn của tình nhân à? Ăn cái gì cũng giống nhau".

Kỳ Hạo Lâm đã ăn xong bữa sáng của mình, khi đi qua không nhịn được lại chọc một câu.

"Đúng vậy"

Nguyễn Môn cũng biết là đối phương đang nói giỡn, không thèm đặt lời trêu chọc này trong lòng. Huống chi tổ tiết mục còn yêu cầu họ một ít tài liệu sống.

Ai biết chỉ một câu đơn giản như vậy lại làm cho Lâu Tử Trần phát ngốc, cúi đầu chậm rãi theo sau, mặt suýt nữa đã chôn luôn vào chén.

Nguyễn Môn tiền bối nói, Đúng vậy !

Hai người bọn họ ăn chính là cơm tình nhân !

"Cậu bình thường ăn cơm đều cuối đầu như vậy sao?

Nguyễn Môn nhìn đối diện một đầu tóc nâu, sợ hắn chôn mặt trong chén quá lâu sẽ khó thở, liền lên tiếng nhắc nhở.

"Ân , Ân, tôi cảm thấy kiểu ăn này có thể ăn nhanh hơn."

Trên thực tế là sợ Nguyễn Môn thấy được bộ dáng mặt đỏ không khác gì quan công của y, sợ đối phương không tin, chôn mặt ăn luôn trong chén.

Nhìn đến một cái đầu vùi luôn trong chén, trong đầu Nguyễn Môn đột nhiên hiện ra hình ăn – Heo ăn, heo tào đồ ăn.

Trước đây đóng phim đã từng đút cho heo ăn, hình ảnh lúc đó cùng bây giờ của Lâu Tử Trần như đúc từ một khuôn ra vậy.

Phụt !!!!

Nghĩ đến hình ảnh kia, Nguyễn Môn không nhịn được cười thành tiếng.

Vừa nghe tiếng cười, Lâu Tử Trần liền ngẩng mặt đỏ lên, bắt gặp bộ dáng cười tươi rạng rỡ của hắn chưa kịp thu lại, sắc mặt lại phiếm đỏ một tầng lẩm bẩm nói :"Tiền bối, anh cười lên thật đẹp mắt".

Nguyễn Môn nhanh chóng đem nụ cười thu hồi, ho khan hai tiếng ; " cậu so với tôi đẹp hơn nhiều"

Đây là lời nói thật lòng của Nguyễn Môn.

Hắn xuất thân từ ngôi sao nhí, tuy rằng đã là quá khứ nhưng so với khối người vẫn là rồng trong biển người, nhưng nếu đem so với đám người trong giới giải trí chỉ có thể tính là không tệ, không thể tính là kinh diễm gì cho cam.

Hơn nữa còn là đi so sánh với cái loại một nháy mắt đã hạ gục người khác như y thì thật không thể sánh bằng.

"Không có đâu nha, tôi thấy anh mới là người đẹp nhất, toàn bộ giới giải trí đều không có ai đẹp bằng."

Lâu Tử Trần nháy mắt, cười đến chân thành.

(Có bớt đi không hai cái đứa này =_= Có còn để đường cho người khác sống nữa không a =))))

Trần Tuấn Kiệt vừa nghe đến lời y nói liền muốn đem miệng y bịt lại, này là muốn khen người ta hay đang giúp hắn kéo thêm vài kẻ thù đây.

Nguyễn Môn cũng cảm thấy câu nói vừa rồi rất dễ gây thù chuốc oán. Sống trong giới giải trí này từng hành động ngôn từ đều nên thận trọng, loại lời như vậy nếu để một ít người có tâm tư nghe đều đều sẽ rất dễ dẫn đến công kích.

Chung quy vẫn là ở trong giới này lâu rồi, nghe vậy mặt cũng không hề đổi sắc một cái, khi nhìn Lâu Tử Trần ăn cháo dính một ít vào chóp mũi còn đối với y mỉm cười nhắc nhở

"Cảm ơn đã khích lệ, trên mặt cậu dính cháo kìa ."

Lâu Tử Trần sửng sốt, đưa tay quẹt mũi một cái, liền cảm nhận được một ít cháo bầy nhầy.

Cả người y đều 囧, nhanh chóng lấy khăn giấy lau mặt.

Đại khái vẫn cảm thấy mất mặt mà Lâu Tử Trần cả buổi sáng đều chỉ cúi gằm mặt vào bàn ăn. Bất quá đồ ăn y chọn vẫn y xì Nguyễn Môn, hắn ăn gì y liền gắp nấy.

Hai người vậy mà phối hợp vô cùng hài hoà.

Bọn họ đã xử lý xong hai phần ăn sáng, còn lại hai phần.

Nguyễn Môn đem hai phần còn lại này đều đem ra ngoài bán, đồ ăn khách sạn năm sao đem bán với giá 20 mươi đồng, vẫn còn cảm thấy thật là lỗ !

Cùng Lâu Tử Trần chia đều ra.

"Tiền bối, anh thật thông minh." Y sao lại không nghĩ ra nhỉ.

Lâu Tử Trần vuốt trong tay nhiều ra 20 mươi đồng tiền, vui vẻ như tiền này là y thực sự tự kiếm được vậy.

Lật đật lấy luôn 100 đồng tiền trong túi ra, đem hết thảy 120 đồng đều đưa cho Nguyễn Môn.

"Tiền Bối, đều cho ngươi."

"Cho tôi làm gì? Tiền của cậu mà ?"

"Của tôi chính là của anh, đều đưa cho anh bảo quản."

Lâu Tử Trần đáp một cách vô cùng thuận miệng.

Nguyễn Môn nghĩ nghĩ, bọn họ hiện tại hai người là cùng một tổ, nhiệm vụ phải cùng nhau hoàn thành, đúng thật không khác nhau, ai giữ cũng vậy.

"Được, vậy ta cất trước, cậu cần dùng cứ việc tìm tôi."

Đem tiền cất kỹ, hai người quyết định về phòng mình trước, có chút đồ vật cần thiết phải lấy.

Nguyễn Môn mở cửa phòng mình ra, thấy Lâu Tử Trần vẫn đứng im ngoài cửa phòng, không hề nhúc nhích.

"Tiền bối, tôi vào được không?"

"Có thể, cậu không cần chuẩn bị đồ của mình à ?

Nguyễn Môn mở rộng cửa, để cho Lâu Tử Trần vào.

"Tôi không có gì để chuẩn bị cả."

Lâu Tử Trần cảm thấy dù sao được đi du lịch chung với Nguyễn Môn tiền bối đều rất vui vẻ, cơm không có ăn cũng không sao cả.

"Cứ tự nhiên, tôi chuẩn bị tý đồ đã."

Thật ra Nguyễn Môn cũng không biết phải chuẩn bị gì, tổ tiết mục không cho dùng tiền của chính mình, lại không cho vay tiền linh tinh.

Điện thoại cũng bị tịch thu, chỉ phát duy nhất một chiếc di động của nhà tài trợ.

Nghĩ nghĩ hắn liền bỏ vào túi một lọ kem chống nắng, ban ngày tia tử ngoại ở Hương Sơn tương đối độc hại.

Không sợ phơi đen cũng sợ sẽ bị cháy da.

Đem 240 đồng tiền quăng vào trong túi.

Chuẩn bị xong đồ đạc, Nguyễn Môn cũng không lập tức lên đường, ngồi ở trên bàn cầm giấy bút tổng hợp lại hành trình của hai người.

Nguyễn Môn chọn bốn địa điểm, bao gồm cưỡi ngựa bờ biển, khu dầu mỏ, lặn nước và chân trời góc biển.

Lâu Tử Trần so với hắn nhiều hơn hai cái, bao gồm nhà gỗ nhỏ và thái thức mát xa.

Hắn liền lên mạng tra chi phí mà bọn họ cần bỏ ra cho mỗi hạng mục.

Lâu Tử Trần ngồi ở một bên, nhìn Nguyễn Môn cầm điện thoại tra đồ, lặng lẽ xê dịch mông đến gần chỗ hắn ngồi, ngửi thấy mùi vị trên người hắn, say mê hỏi:

"Tiền bối, anh có gì cần tôi trợ giúp không?"

"Vậy cậu giúp tôi nhớ số tiền đi."

Chuyện này Nguyễn Môn cũng có thể tự làm được, nhưng phía sau còn có máy quay đang thu hình, hắn không thể độc chiếm công việc một mình được.

"Được."

Lâu Tử Trần cầm bút , hưng phấn làm vài cái ký hiệu hạng mục lên giấy.

"Cưỡi ngựa bờ biển 100 đồng một người, khu mỏ dầu 80, lặn nước 380......"

Hai người ngồi cùng nhau tính toán xem hạng mục của họ tốn bao nhiêu tiền.

Với bốn hạng mục của Nguyễn Môn phải tiêu 560 đồng, chân trời góc biển là được miễn phí.

Mà chỗ Lâu Tử Trần thêm hai hạng mục nhà gỗ nhỏ thêm 360 đồng, thái thức mát xa lại muốn 180 đồng, tổng cộng phải tốn thêm 540 đồng.

Tương đương với Nguyễn Môn phải trả 560 đồng, Lâu Tử Trần lại là 1100 đồng !

Sau khi tính toán xong, Lâu Tử Trần càng cảm thấy tự trách

"Thực xin lỗi, tiền bối ."

Nhiều hai hạng mục lại phải nhiều gấp đôi chi phí.

Trên mạng tuy có giảm giá một chút, nhưng cũng không nhiều.

"Không cần phải nói xin lỗi, chúng ta cùng nghĩ cách kiếm tiền là được. Tổ tiết mục sẽ không cho ta một nhiệm vụ mà không thể hoàn thành, chắc là muốn chúng ta tự động thân kiếm tiền. Bây giờ chúng ta cứ đi nhìn tình huống trước, rồi lại nghĩ cách sau."

"Ân, ân"

Nguyễn Môn mặc một chiếc áo thun trắng bên trong, bên ngoài chòng thêm một lớp áo gió đen khá là thời thượng và hào phóng.

Lâu Tử Trần mặc một chiếc áo thun phối hợp hai màu trắng đen, chính giữa còn có dòng chữ tiếng Anh màu đen đính kèm.

Vì không muốn chiếc nón lưỡi trai đè tóc mình đến xẹp lẹp, đứng trước Nguyễn Môn sẽ bị rất xấu, liền không thèm đội vào.

Kết quả là vừa ra cửa đã bị fans nhận ra !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net