Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúc Hoa mấy năm trước tuy mũm mĩm nhưng trông rất ưa nhìn, nước da trắng hồng, khi cười sẽ có hai má lúm đồng tiền rõ ràng, nếu là treo thêm hai cái màn kế bên thì giống y như đúc em bé trong tranh chúc tết, nhìn rất phúc hậu không thể không thích.

Vào năm thứ ba trung học, bị Nhạc Nhạc châm chọc mỉa mai chế giễu, hạ quyết tâm muốn giảm béo, thực tế thì nói đã ba năm rồi mới bắt đầu giảm béo.

Thành công gầy 12,6kg, tiến vào hàng ngũ người gầy.

Đã hai năm rồi không có gặp lại cái tên Nhạc Nhạc xấu tính.

Da thịt trên người bớt đi xương lộ ra, mắt to tròn mũi săn chắc, người có sức sống nhìn cũng ưa nhìn, thế này thì đỡ rồi, vì tập thể dục theo cách hợp lý nên vẫn cao lên được ba cm.

Trở thành đối tượng theo đuổi của cô gái.

Hôm nay anh mới từ phòng tập thể hình về tới, bụng liền bắt đầu không ngừng kêu to, về đến nhà, anh mở cửa tủ lạnh, quét mắt nhìn và bắt đầu nuốt nước bọt.

Tay phải tội lỗi đã cho vào tủ lạnh, mắt nhắm chặt, cau mày, trên mặt hiện rõ sự chua xót.

"Không biết lượng sức, nhìn xem có bao nhiêu chất béo, mày đã béo thành như vầy rồi, Lý Mộc Trạch sao có thể sẽ thích mày!"

"Bí mật nói cho mày biết, Lý Mộc Trạch thích mông to tròn, mà mày, chậc......"

"Mày cho rằng Trần Hà thật là thích mày mới theo đuổi mày sao, cũng không tự nhìn lại bản thân mình, hắn bất quá là lấy chân tâm ra đùa chơi...''

"Bang" Cửa tủ lạnh bị đóng lại. Chúc Hoa khó khăn lắm từ trong hồi ức phục hồi tinh thần lại.

Những lời cay nghiệt và thấu tim từ miệng Nhạc Nhạc trong những năm đó dường như vẫn còn văng vẳng bên tai anh.

Chúc Hoa vội vàng trở về phòng, vào phòng liền nhảy xuống giường, cầm chăn bông lật tung trên giường mấy phút đồng hồ, sau đó đứng dậy đi tắm một trận, thay đồ ngủ.

Khi đi qua phòng bếp,  bất đắc dĩ nhìn nó, cuối cùng thở dài một hơi, tắt đèn trong phòng khách, vào phòng ngủ.

Rũ bỏ đôi dép đang móc trên chân, anh dựa vào đầu giường, một tay dùng khăn xoa xoa mái tóc ướt, tay kia dùng điện thoại di động luớt Weibo, đại khái là thấy được nội dung hứng thú, ngón tay cái treo ở trên màn hình vài phút.

Sau một lúc lâu.

"Ục ục......."

Cùng với tiếng kêu thảm thiết của bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Chúc Hoa nhăn lại thật chặt, dường như bình tĩnh ném điện thoại sang một bên, nâng cái chén trên đầu giường lên rót một ngụm nước lớn.

Kỳ thật trong lòng đã sớm bắt đầu mắng, tên food blogger xx đang làm cái quái gì vậy, liên tiếp mấy video cập nhật lúc gần mười giờ mấy hôm nay là lần đầu tiên Chúc Hoa cố gắng  nhịn ăn, không muốn phải vận động thêm mấy tiếng đồng hồ, lúc này ý chí yếu ớt nhất, trong lòng anh vẫn đang chửi rủa, nhưng lại không kiềm chế được mà liếc nhìn điện thoại.

Vì đặt video "tự động phát video dưới wifi" nên tình cờ phát đến nơi blogger rửa bát, bàn tay trong video thon gọn và trắng trẻo, xương tay vừa phải, móng tay tròn và sạch sẽ. Khi có sóng nước chậm rãi dâng lên, trái tim Chúc Hoa run lên.

Chúc Hoa bị người đẹp dụ dỗ lại cầm điện thoại lên, nằm đè má lên giường xem hết một đoạn video.

Đã quên mất khi nào chú ý tới kênh này, nhưng có thể khẳng định chính là lúc ấy nhất định là xuất phát từ yêu thích đôi bàn tay xinh đẹp và giọng nói trầm ấm.

Thật tiếc khi blogger không lộ mặt.
  
  Như người ta đã nói, trong thế giới online, lộ mặt không lộ thân tức mập,  lộ thân không lộ mặt tức là xấu.

Nhưng "định luật" này cũng không thể ngăn Chúc Hoa và nhiều fan hâm mộ điên cuồng chế thuốc bổ não cho "Ban ngày nhớ thực".

Anh chàng có khoảng 60 ngàn người hâm mộ, chỉ vài phút sau khi video được đăng tải đã có hàng chục bình luận bên dưới, ngoài những món ăn đẹp mắt thì cũng có rất nhiều người khen khéo tay giọng nói dễ nghe. Chúc Hoa khoanh chân ngồi trên giường, tức giận gõ điện thoại di động kêu răng rắc:

"Blogger, cậu nên đổi tên thành " nửa đêm nhớ ăn!" đoàn đội của các anh tùy hứng vậy sao, lười  biếng phát video không đúng thời gian. Sếp sẽ trừ lương của các anh, các anh hại tôi nửa đêm xem đói bụng.''

Đăng bình luận xong, đóng app weibo lại, chơi thêm hai trò chơi, liếc nhìn thời gian đã gần mười hai giờ, liền tắt máy tắt đèn đi ngủ.

Tiểu chúc: Hôm nay không thức đêm, ngày mai tốn kem dưỡng da!


Trình Ngự ngồi vào bàn làm việc và vừa hoàn thành việc phân loại hồ sơ của ngày hôm nay.
  
  Anh duỗi thẳng cánh tay hơi đau của mình hai lần, theo thói quen liếc nhìn Weibo trước khi tắt máy tính,  phát hiện hôm nay video phía dưới bình luận tăng vọt một cách dị thường.

Đặc biệt là vòng bạn bè, tin nhắn vượt quá số lượng thông thường.

Tên Weibo đầu tiên của cư dân mạng  "Thật sự không thể ăn", Trình Ngự nhìn nội dung người này bình luận và nhiều câu reply phía dưới:

"Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng rất đói"

Anh miễn cưỡng mỉm cười, lướt chuột xuống dưới nhìn thấy nội dung, biểu tình hơi hơi phát sinh biến hóa bình luận có vẻ hơi lệch ah.

"Mày đánh rắm, thích thì xem nhìn xem, không xem thì lăn!"

"Có bắt mày mua đâu, có ai cầu mày nhìn?"

Có một vài nhận xét cực đoan tương tự trong các bình luận, nhưng vẫn có những nhận xét hợp lý hơn, thậm chí còn có những lời nhắc nhở mang tính công kích.

"Huynh đệ lần sau nhớ rõ thêm đầu chó, lần này ta giúp ngươi [doge][doge][doge]"

Trình Ngự gõ ngón trỏ của bàn tay phải vào màn hình và thấy các bình luận bắt đầu loạn lên, cảm thấy vẫn là chính mình ra mặt giải thích một chút.

Anh ấy trực tiếp đăng một bình luận trên khu vực bình luận hot nhất:

"Do dạo này bận đi làm nên video up hơi muộn, tôi xin lỗi về điều đó. Còn muốn giải thích một chút chính là tôi không có đoàn đội. Làm video chỉ là sở thích cá nhân thôi, lần sau tranh thủ ban ngày đăng lên. Cảm ơn các bạn đã xem . Vui lòng không cãi nhau trên Weibo của mình, chúc các bạn ngủ ngon. "

Sau khi Trình Ngự cmt trọng tâm của khu vực bình luận đột nhiên thay đổi, họ phản hồi lại bình luận của Trình Ngự:

"A a a a a đây chính là bạch ca xử nữ a, tôi ngưỡng mộ tôi, tôi ngưỡng mộ nó !!!"

"Trời ạ, thế mà lại được'' ban ngày nhớ thực'' reply, vận khí lầu trên thật lớn."

"Bạch ca cũng ngủ ngon, chúc anh có mộng đẹp"

............

Trình Ngự không phải là người địa phương, anh đã ở lại Vinh Thành một mình từ khi tốt nghiệp đại học để làm việc chăm chỉ, bố mẹ anh ấy đã quen sống trong ngôi nhà cũ, nên họ không muốn đến đây sống bây giờ đang ở nhà dưới quê.

Trình Ngự tương đối nội tâm và lạnh lùng, không bao giờ chủ động quan tâm đến mọi người, ai cũng thở dài với gương mặt đẹp trai của anh mà không dám đến gần, một trai tân 26 tuổi.

Dù có tài nấu nướng siêu phàm nhưng anh thường không có chỗ nào để trổ tài, luôn là một mình khó tránh khỏi cảm thấy tịch mịch, việc nấu nướng trở nên nhàm chán.

Anh chỉ mới bắt đầu đăng một số video nấu ăn lên Internet trong hai năm qua. Từ từ, nhiều người xem hơn và anh đã tích lũy được một chút người hâm mộ.

Sau khi giải thích xong, anh ta không tiếp tục đọc các bình luận, thay vào đó, anh quay sang mở Weibo "Thực sự không thể ăn", ảnh đại diện là một con heo màu hồng! phía dưới tóm tắt:

''Dốc lòng làm một tiểu Chúc kiều yêu kiều nộn nộn!''

Trình Ngự tay phải nắm lại, chống miệng, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, "Tiểu Chúc" fans rất ít, nhưng nhưng nội dung anh ấy đăng lên không hề đơn điệu chút nào.
  

  Weibo có lẽ chỉ được anh ấy sử dụng để ghi lại thể thao và cuộc sống hàng ngày. Nó vẫn đang hoạt động. Sau một số bài đăng trên blog, anh ấy thêm dấu ngoặc đơn và viết một số suy nghĩ ngớ ngẩn, chẳng hạn như "Hôm nay tôi ăn nhiều hơn một chút, suy nghĩ lại."

"Triệu Dần hôm nay lôi kéo đi ăn nướng BBQ, không nhịn nổi, tội lỗi!"

Chờ đã, nó thực sự rất hài hước và dễ thương.

Bức ảnh mới nhất phải là chân dung anh ấy tự chụp sau khi tập thể dục. Chàng trai có làn da trắng và đẹp trai đang mặc bộ đồ thể thao màu xanh với một đôi tai nghe Bluetooth màu đỏ trên tai. Đứng ở giữa cầu, má anh ấy ửng đỏ làm tư thế giơ hai ngón tay về phía máy ảnh. Đầu hơi nghiêng, mắt cong thành hình lưỡi liềm, môi đỏ, răng trắng, răng tám nhánh rạng rỡ nụ cười. Ánh nắng chiếu vào mái tóc nâu của anh, tạo cảm giác của sức sống.
  
  Trình Ngự nheo mắt nhìn ảnh nhiều hơn, cây cầu và khung cảnh xung quanh khá quen thuộc.

Editor: Tôi cũng team tay khống a!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net