Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời chiếu đến mông thì Chúc Hoa mới miễn cưỡng tỉnh dậy, mơ mơ màng màng tắt đồng hồ báo thức, lăn qua lăn lại trên giường thêm năm phút, cọ cọ cái chăn bông mềm, đánh cái ngáp to rồi từ trên giường bò dậy.

Sáng nay có lớp nên anh ấy phải dậy sớm hơn 1 tiếng để chạy bộ.

Hiện tại Chúc Hoa dáng người đã tương đối cân xứng, eo thịt mềm mụp, tập thể dục cũng nửa vời hơn, khi đi khi không đi, cơ bắp mãi vẫn chưa hiện lên.

Nhưng bởi vì đã từng bị cái tên vô lại Nhạc Nhạc cướp mất người mình vừa ý, còn cười nhạo cậu béo, lòng tự trọng bị đả kích không nhỏ, luôn không tự tin, không hài lòng.

Không thể kết thúc việc giảm cân!

Chúc Hoa rửa mặt xong, tự mình làm bữa sáng đơn giản, đang lúc lấy điện thoại ra chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè thì thấy Weibo báo đầy hông báo trên điện thoại, phát hiện có hàng trăm tin nhắn chưa đọc.

Nhìn thấy dòng chữ "Ban ngày nhớ thực " reply @thật sự không thể ăn ở trên cùng, khuôn mặt Chúc Hoa đầy dấu chấm hỏi đen kịt, ảnh chụp đều không rảnh lo chụp nữa, ôm di động nhìn kỹ phản hồi.

Quá trình tải thông báo Weibo bị chậm, Chúc Hoa ăn xong hai ba miếng bữa sáng rót đầy một ly nước chanh lớn uống xong mới ra ngoài chạy bộ.

Hôm nay là thứ ba, buổi sáng vẫn còn hai tiết học, cậu chỉ vận động hai mươi phút, sau đó về nhà thay quần áo, vừa đúng lúc tàu điện ngầm có chuyến tới trường học.

Chúc Hoa là sinh viên đại học Vinh Thành chuyên ngành luật, thuê nhà ở gần trường, thường về ở đây khi nào có lớp học.

Hôm nay là tiết học chính là luật kinh tế của Lưu lão tính tình kỳ quái Chúc Hoa đi vào lớp một lượt với tiếng chuông vừa reo, quả nhiên bị Lưu lão đầu tóm được huấn vài câu, "Lại đến trễ, quả thực kỳ cục!"

"Ai thầy ơi, người đừng nói oan uổng tôi a, tôi đi vào lớp trước sau đó tiếng chuông mới vang lên mà.''

Chúc Hoa vui vẻ vẫy tay rồi xoay người tìm kiếm vị trí của Triệu Dần.

Vị trí hàng ghế phía sau của cửa sổ có người không thấy đầu đâu thò lên, chậm rì rì giơ lên một cánh tay, lắc lư hai cái lại hạ xuống, Chúc Hoa mắt sáng ngời, miệng nhoẻn cười quay qua Lưu lão đầu cúi mình chào một cái, tiếp theo liền chạy tới chỗ người giơ tay lúc nãy.

Chạy đến nơi liền vung cặp sách lên bàn, gõ gõ cánh tay Triệu Dần nhỏ giọng hỏi, "Như thế nào lại nằm bò ra rồi nha."

Triệu Dần chầm chậm ngước mặt lên, ngay sau đó trừng một cái, ghét bỏ nói: "Tôi cảm thấy mất mặt a tiểu lão đệ!"

"Này." Chúc Hoa cong môi không để ý, cúi đầu lấy sách và bút từ trong cặp ra.

Triệu Dần nằm ở trên bàn quay đầu nhìn cậu, nói: "Tôi nói cho cậu, hôm nay đừng nghĩ chạy đi đâu được. Lão Luơng bắt tôi mang người đến, có buổi tỏa đàm ở lễ đường phía nam ấy, sợ không ai đi, kêu bọn mình tới bổ sung dân số."

Chúc Hoa cúi đầu đùa nghịch đồ vật không phản ứng, Triệu Dần lúc này mới không kiên nhẫn bật từ bàn dậy, chọt chọt cánh tay Chúc Hoa , "cậu có nghe hay không a, tôi đã xem hai chúng ta là anh em tốt a."

Chúc Hoa con ngươi đảo một vòng, sau đó ngẩng đầu cười với Triệu Dần, khóe miệng nhếch lên, ngón tay giơ lên đẩy xuống vai người kia, cười thì thầm:

"Ai muốn làm anh em tốt với cậu? Chỉ là chị em thôi"

Triệu Dần đột nhiên nhếch miệng, một tay bóp chặt má Chu Hoa, tức giận nghiến răng nghiến lợi,"anh ơi, tôi là thẳng nam, đừng có cùng tôi nói mấy chuyện âm dương quái khí."

Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn của Chúc Hoa phút chốc bị hằn vện một vết đỏ. Cậu xoa nhẹ mà không cau có, nhìn chằm chằm vào bảng đen, từ kẽ răng bài trừ một tiếng "□□ đại gia." Tay trái đặt dưới bàn nhéo vào đùi Triệu Dần rồi vặn theo chiều kim đồng hồ một vòng.

Triệu Dần không tránh được, vô thức bóp miệng phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào, nước mắt đau đớn bị ép ra, nhìn thấy ánh mắt của Lão Lưu, cậu nghiến răng nghiến lợi chịu đựng.
  
  Khi Lão Lưu quay đầu lên để giảng bài, Chúc Hoa quay đầu lại, chớp đôi mắt to, cau mày, nhếch miệng khó chịu, nói thầm: "Sư huynh, đừng bắt nạt ta."

Vẻ mặt đáng thương đó, giống như họ Triệu đã làm cái gì không thể tha thứ được, cậu ta không thể nhịn nổi liền thốt ra một tiếng "đm". Lớp học với hơn 300 người im bặt trong giây lát, mọi người đều tập trung vào bên đây.

Chúc Hoa cũng nhìn anh với ánh mắt bất ngờ vô tội, như thể chuyện này không liên quan gì đến cậu ta.

Lưu Lão đầu dùng ngón trỏ đẩy lên kính trượt ở giữa mũi, ngưỡng cổ lên nhìn Triệu Dần, "này" một tiếng, dùng thước dạy học chỉ vào cậu hỏi, "cậu lại muốn làm gì hả Triệu Dần, tôi đang giảng bài đấy, muốn tạo phản hả?"

Triệu Dần xấu hổ lấy tay che mắt lại, nhưng Chúc Hoa đã giơ tay lên, chủ động giải vây." thầy ơi, Triệu Dần vừa tức giận với thủ đoạn giết người của tên tội phạm trong vụ án mà người vừa nói tới, cậu ấy không cố ý đâu ạ. "

Triệu Dần mới vừa lấy ra tay, lại sốt ruột hoảng hốt mang đầu chui vào sách giáo khoa.

Lưu Lão đầu râu nhếch lên, hận không thể nhảy lên, vỗ mặt bàn hét: "Tôi là dạy luật kinh tế ! Tôi xem các người chính là cố ý!"

Ngay khi lời nói của lão Lưu vừa dứt, tức khắc có tiếng cười vang.

Chúc Hoa chậm rãi buông tay xuống, không cảm thấy xấu hổ, nhỏ giọng cười cười: "...... Như vậy a, thực xin lỗi a."

Chờ trong phòng học lại khôi phục trật tự, cậu mới quay đầu xem Triệu Dần, ý tứ lấy lòng, "anh trai, hai chúng ta cùng nhau mất mặt, cậu không được tức giận ."

Triệu Dần ngoẹo đầu dùng giọng mũi "Hừ" một tiếng.

Chúc Hoa kéo tay áo, nhỏ giọng uy hiếp, "Cho cậu bậc thang đi xuống rồi. Chúng ta là anh em đúng không?''

"......" Triệu Dần bất đắc dĩ, cậu đối với Chúc Hoa quả thực một chút biện pháp đều không có, "ừ ừ ừ, tôi cầu xin tiểu huynh đệ nghe giảng bài đàng hoàng đi, hết tiết cùng tôi đến giảng đường."

"Được rồi."
*
  
  Nói về quan hệ giữa Chúc Hoa  và Triệu Dần, nó phải là được gần 20 năm kể từ thời thơ ấu. anh ấy sinh sống trong viện, Triệu Dần lớn hơn cậu một tuổi, nhưng chiều cao thân thể lại kém hơn rất nhiều, khi Chúc Hoa còn nhỏ, mỗi ngày đều đi theo Triệu Dần như một kẻ bám đuôi, hai người cùng chơi đùa làm loạn cãi nhau ầm ĩ, gà bay chó sủa mà trưởng thành.

Năm ấy mối tình đầu của Chúc Hoa là vào năm hai, cậu lúc ấy mới vừa ý thức được chính mình là thích con trai thì hoảng, ba mẹ cũng chưa dám nói, lại chỉ nói cho một người biết là Triệu Dần, Triệu Dần lúc ấy cũng sửng sốt, Chúc Hoa nhìn trên mặt cậu ta đều lộ ra biểu tình không tán thành, còn vì thế mà thương tâm một buổi trưa.

Kết quả là ngày hôm sau, Triệu Dần cao to xách theo cặp sách tìm tới nhà cậu, mẹ Chúc nói Chúc Hoa đang trốn trong phòng tu tiên không ra, Triệu Dần "Loảng xoảng loảng xoảng" gõ lên cửa, Chúc Hoa liền lập tức mở cửa, từ bên trong lộ ra cái đầu nhỏ, mặt bánh bao, bĩu môi, đôi mắt đỏ bừng.

Triệu Dần vội vàng chen vào phòng, đóng cửa lại rồi hỏi cậu, "tại sao còn ngồi khóc?"

Chúc Hoa há mồm còn chưa nói ra tiếng, thì cậu ta đã nói tiếp, "Tôi hôm qua dành cả buổi chiều đi tiệm net tra tư liệu, tôi còn ghi chép lại đây nè."

Vừa nói, anh vừa đặt mông ngồi xuống giường Chúc Hoa, lấy ra một cuốn bài tập bị thiếu trang và các mép bị cong từ chiếc cặp sách rách nát của mình.

Mặt trên giống bọ hung bò tràn lan viết đầy, Triệu Dần giống như một vị đại nhân, chỉ vào vở nói: "Này đó, cậu học hết cho tôi, tôi sẽ kiểm tra, anh nói cho cậu biết, nam nhân nữ nhân đều là người, cậu không có sai, đừng tự ép mình vào ngõ cụt ra không được, nhưng mà lúc tôi tra tư liệu, nói hai người con trai làm chuyện đó phải chú ý, cậu....."

Triệu Dần rất giống một bà mẹ, không dừng giảng giải cho cậu.

"Anh! anh đừng nói nữa, tôi không có!" Khi đó Chúc Hoa vẫn rất ngây thơ, đối loại sự tình này hiển nhiên nghe không nổi, nghe đến hốt hoảng, khuôn mặt và mắt đều đỏ bừng.

"Dù sao thì cậu cũng xem đàng hoàng cho tôi, ngày mai tôi kiểm tra cậu."

Chúc Hoa chà xát cái mũi, đặc biệt không tình nguyện mà lật xem, Triệu Dần ở một bên cầm máy chơi game mà cậu mới mua chơi vui vẻ vô cùng.

Một lát sau Triệu Dần lại thò qua tới, hỏi cậu:"Ai, cậu là thích tên tiểu từ nào rồi, nói cho biết, anh giúp cậu truy."

Chúc Hoa khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, một phen nước mũi còn ở trên mặt, quay đầu ngượng ngùng nói: "Là người hạng ba của ban thể thao, vừa cao lại soái."

Triệu Dần nghe xong gắt gao nhíu nhíu mày, nói "Kia không được, cậu ta không phải người tốt cho lắm, những cô người cũ của cậu ta sẽ xé xác cậu đó, tiểu nộn nộn.''

Chúc Hoa nhếch miệng nhìn anh.
"Người này không được, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ, anh hứa sẽ không để cậu ta ăn hiếp em trai của anh! Nếu để anh thấy cậu ta bén mảng lại gần tiếp xúc với cậu, anh đánh gãy chân chó cậu ta!"

"Ai, được được." Chúc Hoa ai một tiếng, thở dài, cậu khi đó ngoan ngoãn lại nghe lời, không dám ngỗ nghịch lại anh trai này, đâu giống hiện tại, Triệu Dần dám khi dễ cậu một chút, cậu sẽ dâng trả gấp ba lần.

Ngày đó Triệu dần trước khi đi, gãi đầu vẻ mặt ngượng ngùng quay đầu lại hỏi chúc hoa, "à,anh muốn hỏi cậu một chút, cậu không phải đã từng thích tôi chứ?"

Chúc Hoa đầu tiên là nhìn chằm chằm Triệu Dần cái người đi biển phơi đen thui cả mình, ngay sau đó trừu trừu nước mũi, nhìn anh trai mình như một kẻ ngốc và nói: "Anh ơi, anh nghĩ cái gì rồi, Em thích những người lớn lên đẹp trai."

Triệu dần: "......"
Editor: Triệu ca, người nam nhân này tôi tuyên bố anh chính thức được tôi tuyển vào hậu cung 😎

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net