Chương 14(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Đan ôm quả dưa hấu, "Chị Thúy Linh, mẹ em bảo em mang dưa tới."

Ngô Thúy Linh chà tay vào giẻ lau vài cái, nhận lấy quả dưa hấu đặt vào phòng bếp, lúc đi ra còn cầm thêm một con ba ba nhỏ, "Buổi sáng anh cả chị câu được đấy, em đem về hầm canh đi."

Hoàng Đan nhận lấy, "Anh ấy còn có thể câu được ba ba cơ à, ngay cả cá em cũng chẳng câu được."

Lý Căn "cạch" một phát chặt đôi cây gỗ, "Có thời gian anh dẫn em đi câu."

"Vâng."

Hoàng Đan nghe thấy giọng nói truyền ra từ trong phòng, Vương Nguyệt Mai đang gọi Ngô Thúy Linh, kêu cô đẩy bà ra ngoài.

Ngô Thúy Linh vội vàng vào nhà.

Hoàng Đan giương mắt nhìn, Vương Nguyệt Mai ngồi trên xe lăn, đầu tóc chỉnh tề, không một sợi tóc nào bị rơi xuống, để lộ khuôn mặt trái xoan, đôi mày lá liễu, bà mặc chiếc áo màu xanh đen, nút áo cài nghiêng, khóe mắt tuy có vết chân chim nhưng khí chất vẫn rất tốt, Ngô Thúy Linh đứng bên cạnh trở thành hai nửa đối lập, ngũ quan càng thêm bình thường, vẻ đơn bạc cũng càng hiện rõ, lại càng không có mùi vị do năm tháng lắng đọng.

Vương Nguyệt Mai không hợp với thôn Sa Đường, hoặc nên nói là bà ta cố ý muốn sống như vậy, cho dù đã tới tuổi năm mươi, nhưng vẫn như cũ không thay đổi, chấp nhất mà sống một cuộc sống không giống người thường.

Đây là ý nghĩ sinh ra mỗi lần Hoàng Đan nhìn thấy Vương Nguyệt Mai, cậu nghĩ thầm, nếu Vương Nguyệt Mai không bị liệt chắc chắn sẽ sống càng tỉ mỉ hơn nữa.

Cũng không biết vì sao lại bị liệt nhỉ.

Vương Nguyệt Mai kêu Ngô Thúy Linh đẩy mình vào trong sân, "Đông Thiên à, mẹ con nói phải chọn vợ cho con đó."

Hoàng Đan trộm liếc người đàn ông đang đốn củi, "Vâng."

Vương Nguyệt Mai nói giỡn, "Bác thấy con bé Tiểu Phương bên kia sông không tồi, con phải cố gắng nha."

Hoàng Đan vẫn chưa kịp tỏ thái độ, Lý Căn đã nói, "Mẹ à, mẹ quản chuyện đó làm gì?"

Vương Nguyệt Mai nói, "Tiểu Phương mẹ nhìn rất thuận mắt, con không thích thì không cho Đông Thiên thích hay sao."

Hoàng Đan nói, "Bác gái, cháu cũng không thích."

Vương Nguyệt Mai lộ ra biểu tình đáng tiếc, "Vậy con thích loại nào, bác giúp con để ý."

Hoàng Đan nói, "Vóc dáng cao hơn cháu, lớn lên khoẻ mạnh hơn cháu, có thể gánh nước trồng rau, gặt lúa cấy mạ giúp cháu, biết suy nghĩ vì cháu, còn có thể mang cháu ra ngoài chơi."

Vương Nguyệt Mai nghe thấy thì sửng sốt.

Ngô Thúy Linh ở bên cạnh phụt cười thành tiếng, "Đông Thiên à, kiểu này chắc không phải em tìm vợ đâu nhỉ? Mà là em muốn làm vợ đó."

Hoàng Đan mím môi, bày ra bộ dáng vừa thẹn thùng vừa quẫn bách.

Lý Căn ném củi vào đống củi, hắn quay đầu cười, "Anh lại cảm thấy loại này không tồi, Đông Thiên nha, nếu gặp được người vợ như vậy thì em phải biết giữ thật chặt đó."

Nói xong còn nháy mắt nữa chứ.

Hoàng Đan, "......"

Hàn huyên trong chốc lát, Vương Nguyệt Mai thấy Hoàng Đan phải về liền nói, "Thúy Linh, vào phòng mẹ lấy một túi long nhãn đưa cho Đông Thiên đi."

Ngô Thúy Linh lập tức đi lấy long nhãn.

Hoàng Đan nói, "Chị Thúy linh ơi, không cần đâu."

Ngô Thúy Linh dừng bước, nhìn Vương Nguyệt Mai một cái.

Vương Nguyệt Mai nói với Hoàng Đan, "Đó là người khác tặng, bác cũng không thích ăn lắm, con cứ cầm về đi, đưa cho mẹ con ăn, bà ấy thích ăn cái đó."

Ngô Thúy Linh đưa long nhãn cho Hoàng Đan, "Đông Thiên, em cầm về đi."

Hoàng Đan nhìn long nhãn, Trần Kim Hoa kêu cậu mang một quả dưa tới, Vương Nguyệt Mai đáp lễ bằng một con ba ba và một túi long nhãn, như là muốn giữ gìn tự tôn ý.

Hai người không phải là chị em mấy chục năm hay sao? Tặng một chút đồ cũng phải phân cao thấp à?

Hay là mình nghĩ nhiều?

Hoàng Đan không ở lâu, cầm ba ba đi vòng qua bên cạnh Lý Căn, trao đổi ánh mắt, buổi tối gặp ở rừng trúc nhỏ.

Trần Kim Hoa đứng ở cửa, vừa nhìn thấy đồ trong tay con trai thì phát giận, "Đông Thiên, mẹ bảo con đưa dưa hấu cho mẹ Vương cơ mà, sao con lại cầm đồ về nữa ?"

Hoàng Đan nói, "Là mẹ Vương bắt đem về."

Trần Kim Hoa cầm cái chổi ven tường vung về phía cậu con trai, "Bà ấy đưa thì con phải nhận à? Con cũng không nhìn xem tình trạng nhà mẹ Vương bây giờ ra sao, ngày thường là mẹ đã dạy con như thế nào, sao con một chút cũng không tiến bộ thế hả?"

Hoàng Đan xách ba ba và long nhãn chạy trốn.

Trần Kim Hoa cũng không đánh nặng mấy, thân thể bà không tốt, thở hổn hển, dựa vào khung cửa ngồi xuống, mặt tái xanh.

Mẹ Anh Hùng đi ra ngoài rửa nồi thấy thế, vội vàng buông nồi xuống chạy đến giữ chặt Trần Kim Hoa, "Chị làm gì vậy? Trẻ con có chỗ nào không đúng thì cứ nói cho nó biết là được rồi."

Trần Kim Hoa ôi một tiếng, cả người như sắp ngất.

Mẹ Anh Hùng nôn nóng gọi, "Đông Thiên ơi, mau đỡ mẹ con vào nhà!"

Hoàng Đan hoàn hồn, đi qua cùng mẹ Anh Hùng đỡ Trần Kim Hoa vào trong phòng rồi đặt nằm lên giường.

Trần Kim Hoa hô hấp đều lại, sắc mặt tốt hơn không ít.

Mẹ Anh Hùng thở dài, gọi Hoàng Đan sang một bên, "Đông Thiên à, ba con chết sớm, mẹ con một mình nuôi lớn con, bây giờ thân thể không thể so với lúc trẻ tuổi, con cứ nghe lời bà ấy, đừng để bà ấy tức giận."

Hoàng Đan nói, "Mợ hai, con hiểu rồi."

Mẹ Anh Hùng vỗ vỗ cánh tay cậu, "Thế thì tốt, mợ hai về đây, con phải chăm sóc cho mẹ đấy."

Hoàng Đan đứng ở cửa, "Mẹ muốn uống nước không? Con đi rót cho."

Trần Kim Hoa xua xua tay, "Đông Thiên à, nhớ kỹ lời mẹ nói, về sau mẹ Vương lại tặng đồ cho con, mặc kệ nó là cái gì, con cũng không thể nhận."

Hoàng Đan nói, "Vâng ạ."

Trần Kim Hoa sờ sờ tóc của cậu, "Lần này thì thôi vậy, con ba ba và long nhãn con đã cầm về nếu mẹ lại đem trả cho mẹ Vương thì sẽ khiến bà ấy không vui, để mẹ nghĩ nên làm con ba ba kia thế nào, ngày mai làm cho con ăn, còn long nhãn thì cứ để đó đã, sau này có tặng ai thì cần dùng đến."

Hoàng Đan nói, "Mẹ à, bác Vương có anh Lý Căn, còn có chị Thúy Linh nữa, thoải mái hơn chúng ta nhiều."

Trần Kim Hoa nói, "Con không hiểu, mẹ và mẹ Vương là chị em đã nhiều năm, nên giúp đỡ một chút."

Bà không tiếp tục đề tài này nữa, bảo Hoàng Đan đi lột đậu tằm để buổi tối ăn.

Trong thôn tràn ngập mùi vị khói bếp, mọi người cơ hồ đã kết thúc một ngày bận rộn, đến lúc nghỉ ngơi.

Trương Anh Hùng bắt lấy con gà trống nhổ lông ra làm quả cầu cho cháu gái nhỏ chơi, "Đông Thiên à, lần này anh bắt được mấy con rắn luôn, phát tài nha."

Hoàng Đan đang lột đậu tằm, "Cũng tạm."

Trương Anh Hùng nói cái người bị rắn độc cắn kia đã mất luôn một cánh tay, sức lao động trong nhà giảm đi rất nhiều, cô vợ chịu không nổi trực tiếp bỏ chạy theo người, vứt một đứa con trai mới hơn hai tuổi và một đứa con gái bảy tuổi cho ông bà 50 - 60 tuổi, cuộc sống chắc chắn khổ sở vô cùng.

Hoàng Đan ném đậu tằm vào rổ, sinh mệnh yếu ớt, sinh hoạt gian nan.

"Ba em nghe thấy chuyện đó, lập tức không mắng em không có tiền đồ, lâm trận bỏ chạy nữa." Trương Anh Hùng chậc lưỡi, "Đông Thiên nha, cũng may anh không có chuyện."

Hoàng Đan nói, "Ừ."

Trần Kim Hoa cũng nói thế, vuốt tay chân cậu nói không có việc gì là tốt rồi.

Có tiếng trống bỏi truyền từ đầu thôn đông tới, là xe bán hàng, bên trong hai quầy hàng chứa đủ thứ đồ, nào là kẹp, dây buộc tóc, vòng hoa, nơ, kim chỉ, ngọc pha lê các loại...

Cái cô gái và bà vợ trong thôn đều đến vây quanh tiệm hàng.

Hoàng Đan bị Trương Anh Hùng kéo đến đó, phát hiện mặt quầy hàng làm bằng kính pha lê, có thể thấy đồ ở trong đó là gì.

Xe bán hàng một tháng sẽ tới một hai lần, bán đồ không mắc rất được người trong thôn ưa thích.

Hoàng Đan nhìn một cái kẹp tóc màu đen, bên trên có hoa văn màu xám trông rất xinh xắn, cậu hỏi qua giá xong rồi nói với Trương Anh Hùng, "Cho anh mượn 5 hào."

Trương Anh Hùng móc móc trong túi áo trước ngực, đưa một tờ tiền bị gấp thành hình tam giác qua, "Nè."

Hoàng Đan mua kẹp tóc.

Trần Kim Hoa nấu cơm trong bếp, bà thấy kẹp tóc liền nói, "Cái kẹp tóc này đưa cho mẹ Vương mang thì hợp hơn, chứ đầu mẹ vừa bẩn vừa loạn, mang vào lại hư."

Hoàng Đan kẹp lên cho bà, "Ai nói thế, mẹ mang rất đẹp."

"Lại nịnh cho mẹ vui."

Trần Kim Hoa soi mặt vào lu nước ngó trái ngó phải, bà vào nhà, tháo kẹp tóc xuống rồi cẩn thận dùng khăn tay bọc lại bỏ vào tủ áo, nghĩ một hồi lại cầm về.

...

Trăng bay lên cao, bên bìa rừng trúc.

Lý Căn ôm chặt Hoàng Đan, "Muốn chết anh mà, mau cho anh hôn một cái."

Hoàng Đan đẩy đẩy người đàn ông nọ, "Anh hôn nhẹ một chút đó."

Lý Căn, "......" Thật sầu, hôn mà cũng phải nhẹ, vậy những chuyện khác thì phải làm sao đây?

Hắn đè thanh niên vào thân một cây trúc to, khom lưng, mũi vùi vào cổ đối phương, nghe thấy mùi hương xà phòng, "Tắm rồi ?"

"Vâng."

Hoàng Đan ngửa đầu về sau, thấy lá trúc xanh biếc thon dài liên tục bay xuống, có lá rớt lên mặt cậu, có lá rớt vào áo.

Lý Căn phủi mấy lá trúc vướng trên áo thanh niên xuống, tay mình thì lại không lấy ra mà còn vô lại xoa xoa loạn lên người cậu, "Đã ăn ba ba chưa?"

Hoàng Đan nói vẫn chưa.

Lý Căn hôn lên vành tai Hoàng Đan, "Là đồ bổ đó, ngày mai nhớ hầm mà ăn, nếu em thích, lần sau anh câu thêm hai con nữa cho em."

Hắn dụ dỗ nói, "Đừng ngầm miệng lại, để anh đi vào."

Hoàng Đan nói, "Em sợ anh cắn em."

Lý Căn nhéo eo cậu nói, "Không cắn, anh thương em còn không kịp nữa là."

Sau đó miệng Hoàng Đan lại bị cắn, đau đến hít một hơi, cậu che miệng lại đẩy người đàn ông ra, ánh mắt rưng rưng.

Lý Căn hô hấp dồn dập, miệng khô lưỡi khô, hắn chống cánh tay, "Để anh nhìn xem có chảy máu không nào."

Hoàng Đan đá người nọ một phát.

Lý Căn bắt lấy mắt cá chân của cậu, đáy mắt có thứ gì đó đang cuồn cuộn, giọng nói khàn khàn khô khốc, "Anh thật muốn trừng phạt em ngay chỗ này luôn."

Hoàng Đan mở trừng hai mắt, cậu lấy tay che miệng ra, "Anh đi ra chỗ khác đi."

Lý Căn ôm lấy eo thanh niên, ủng cậu vào lòng ngực mình, cầm tay cậu ấn ấn vào, thấp giọng nói, "Em giúp anh đi có được không?"

Hoàng Đan nói không được.

Lý Căn giữ chặt cậu không buông.

Bàn tay thô to của người đàn ông rất có sức mạnh, Hoàng Đan tránh không thoát.

Một lát sau, Lý Căn thoải mái.

Hắn lấy giày đá đá một chỗ bên chân, phá hư hiện trường "gây án", đôi mắt nhìn ngắm mông thanh niên, cũng không biết khi nào mới có thể biến người này thành của mình, nghĩ xong thì chọn chỗ an toàn ngồi xuống.

Hoàng Đan bốc một nắm lá trúc chùi chùi tay, "Anh ơi, em có thể hỏi anh chuyện này không?"

Lý Căn ngồi bên cạnh Hoàng Đan, biểu tình biếng nhác, "Hỏi."

Hoàng Đan hỏi, "Hai người vợ anh cưới trước kia ấy, làm sao mà chết nha?"

Vẻ mặt Lý Căn hơi đổi, hắn hạ mắt, che giấu cảm xúc dao động bên trong, "Em sợ anh sẽ khắc chết em à ?"

Hoàng Đan lắc đầu, "Em là con trai, không giống họ."

Lý Căn quẹt diêm, một hồi lâu mới thấp giọng nói, "Người đầu là chết trong kiệu, lúc tới cửa nhà anh thì mới phát hiện người đã tắt thở."

Hắn châm thuốc, vứt que diêm đã tắt đi, "Người thứ hai thì thành thân được ba ngày lại uống nông dược chết."

Hoàng Đan nhìn que diêm đáp xuống lá trúc, "Vì sao?"

Lý Căn lắc đầu.

Hoàng Đan lâm vào trầm mặc.

Làng trên xóm dưới, chuyện của Lý Căn tìm không ra cái thứ hai, người phụ nữ đầu tiên tạm thời chết không rõ nguyên nhân, vậy người thứ hai thì sao? Tại sao lại tự mình uống nông dược chứ?

Lý Căn hút thuốc xong, "Trễ rồi, về thôi."

Hoàng Đan bị tê chân.

Lý Căn đứng dậy, khom người đưa lưng về phía thanh niên, "Lên đây, anh cõng em."

Hoàng Đan nói, "Đụng lỡ bị người ta nhìn thấy thì không tốt đâu."

Lý Căn kéo cậu lên lưng, "Trời tối thế này rồi, ngay cả heo cũng ngủ, ai ra đây đi dạo cơ chứ?"

Hoàng Đan bò lên, vươn tay ôm cổ người đàn ông.

Lý Căn vỗ vỗ mông thanh niên, "Biết là em rất thích anh của em rồi, nhưng em cũng đừng ôm chặt vậy chứ, sẽ chết đó."

Hoàng Đan co rút khoé miệng, tay buông lỏng ra một chút, rồi cậu bỗng nhiên nói to, "Anh ơi, mau nhìn kìa, có sao băng, anh mau ước nguyện đi."

Lý Căn xì một tiếng, "Ước nguyện cái gì chứ, lừa con nít à."

Mặc dù nói vậy nhưng trong chớp mắt ngôi sao băng kia xẹt qua bầu trời đêm lại trộm ước một điều, hy vọng có thể cùng người trên lưng này bên nhau cả đời, hai đời, ba đời, mãi mãi vĩnh viễn bên nhau như thế.







~~~~~~~~~~
Editor lời muốn nói : khụ khụ... truyện hơi ngược công một . tui thấy không phải một đâu nhiều đấy... Tội công lắm, nguyên cả truyện tui rưng rưng nước mắt ảnh, người đâu chung tình quá thể đáng.

Đậu tằm ( đậu que ):

Long nhãn :

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net