Chương 15(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa trưa ngày hôm sau, lúc ăn cơm Hoàng Đan phát hiện Trần Kim Hoa không mang kẹp tóc, "Mẹ, kẹp tóc trên đầu mẹ đâu rồi?"

Trần Kim Hoa nói bị hư nên vứt đi rồi.

Hoàng Đan nhíu mày, "Buổi sáng còn thấy mẹ mang mà, sao lại hư được?"

Trần Kim Hoa gắp một đũa rau hẹ lên ăn, "Hư thì chính là hư, mau ăn cơm đi."

Hoàng Đan chọc vào ba ba, lật qua lật lại giúp ba ba tắm nước canh mấy lần, "Mẹ à, đừng cứ ăn mãi một món chứ, ăn ba ba đi."

Trần Kim Hoa nói, "Mẹ không ăn món đó đâu, tanh lắm."

Hoàng Đan không thể phản bác, đúng là mùi rất tanh, Trần Kim Hoa không hầm kĩ, lần sau cậu sẽ bảo Lý Căn hầm cho cậu ăn.

Sau giờ ngọ, Lý Căn dọn phân trong chuồng bò xong thì ôm một bó cỏ cho nó ăn, hắn múc một gáo nước để rửa rửa tay rồi đi tìm cục cưng của mình.

Hoàng Đan đang phủ nilon mỏng lên mảnh ruộng, dựa theo ký ức của nguyên chủ, đưa thóc đã được ngâm nước chôn vào trong đất, rất nhanh sẽ mọc ra mạ, rồi lại nhổ lên.

Lý Căn cởi giày, xắn ống quần lên đi xuống ruộng giúp Hoàng Đan kéo một góc nilon rồi lấy cục đất đè lên, "À ừm, cái kẹp tóc mẹ em bị mẹ anh không cẩn thận bẻ hư rồi."

Hoàng Đan, "......"

Lý Căn đi đến chỗ cậu, "Hai ngày sau vào thành phố rồi mua lại cho mẹ em, mua mười cái cũng được."

Hoàng Đan hỏi, "Sao mẹ anh lại bẻ hư kẹp của mẹ em ?"

Lý Căn nói, "Cụ thể thì anh cũng không rõ lắm, là Thúy Linh nói cho anh biết, em ấy nói là mẹ anh thấy chiếc kẹp tóc đó đẹp nên mẹ em đưa cho mẹ anh xem, lúc đang xem mẹ anh không cẩn thận bẻ gãy nó."

"Em cũng biết mà, mấy loại đồ nhựa này vốn dĩ đã không bền rồi."

Hoàng Đan, "...... Cũng phải."

Lý Căn lấy bàn tay sạch sẽ vỗ vỗ Hoàng Đan, "Làm mau lên nào, cẩn thận bị đỉa cắn đó nha."

Hoàng Đan tức khắc cảm thấy bắp chân mình ngưa ngứa, cậu bước thấp bước cao đi đến bờ ruộng, lúc này mới thở nhẹ một hơi, cấy mạ còn khủng bố hơn cả gặt lúa, có mấy con hút máu cứ bơi qua bơi lại dưới nước.

Nghĩ lại mà sởn tóc gáy.

Không lâu sau, Lý Căn cũng đi lên, ngồi trên tảng đá ven đê sông với Hoàng Đan, bỏ hai chân xuống dưới để rửa sạch bùn.

Dưới làn nước, chân lớn cọ vào chân nhỏ.

Lý Căn móc lá trúc lúc nãy mình tiện tay hái từ trong túi quần ra, đặt lên môi, bất chợt có giai điệu dân gian du dương chậm rãi chảy xuôi, lượn trên mặt nước, chao nghiêng dưới ánh tà dương, trôi vào tai Hoàng Đan.

Đàn ông lúc nghiêm túc chính là mê người nhất, vốn dĩ đã anh tuấn nay lại thêm nghiêm túc, ngay cả cá dưới sông cũng phải thẹn thùng.

Tiếng nhạc ngừng lại, Hoàng Đan chưa đã thèm, "Dễ thổi không?"

Lý Căn đưa lá trúc cho cậu, "Thử xem?"

Hoàng Đan nói, "Dính toàn là nước miếng của anh."

Lý Căn lộ ra một hàm răng trắng, thiệc lưu manh, "Em ăn còn ít à?"

Hoàng Đan, "......"

Cậu duỗi tay vào túi quần người đàn ông, không sờ thấy gì cả, vậy mà chỉ hái có một lá, cái tâm tư nhỏ bé kia rất rõ ràng.

Lý Căn hô hấp nặng nè, Em mà sờ xuống xíu nữa, anh sẽ cứng."

Hoàng Đan liếc mắt một cái, "Anh đã cứng rồi."

Da mặt Lý Căn nóng lên, "Không phải cũng tại em sao, không có việc gì làm lại đi sờ anh làm chi hả?"

Đúng lúc này, có người đến đây.

Lý Căn trực tiếp cởi áo, lưng trần nhảy vào sông, đầu lặn xuống đáy nước, làm bộ làm tịch mà mò một con trai sông ném lên trên bờ, tiếp theo lại mò thêm một con nữa.

Hoàng Đan nhìn đống trai sông đầy đất, cậu cầm lấy cái áo của Lý Căn bỏ hết trai vào đó.

Lý Căn, "......"

...

Hai ngày sau, đoàn người đi vào thành phố, thuận lợi bán hết số rắn rồi từng người chia nhau ra đi mua đồ mình cần.

Lý Căn mang Hoàng Đan đến rạp chiếu phim xem điện ảnh, vừa vặn đúng một bộ phim tình yêu, nội dung kể về đôi thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư cùng nhau lớn lên, trên cổ nam chính nữ chính có đeo khăn quàng đỏ trông vô cùng tươi đẹp.

Rạp chiếu phim tương đối nhỏ, ngồi đầy người, đều là các cặp đôi.

Hai hán tử Lý Căn và Hoàng Đan trông rất nổi bật, bọn họ ngồi ghế trong góc, tay trái nắm lấy tay phải.

Cuối phim, nam chính nữ chính rốt cuộc thăng cấp từ cách mạng hữu nghị thuần khiết trở thành tình yêu nam nữ, không nói chuyện ái muội, trực tiếp nói chuyện yêu đương, xác định cả đời.

Trong nháy mắt lúc màn hình tối xuống, Lý Căn ôm lấy khuôn mặt Hoàng Đan, hôn lên môi cậu một cái, còn duỗi đầu lưỡi quét qua một vòng.

Hoàng Đan còn chưa hồi thần lại, trong miệng đã có thêm mùi thuốc lá 7-up, "Anh à, về sau thật sự là anh phải hút thuốc ít thôi, không tốt cho thân thể đâu."

Lý Căn sửng sốt, hắn trêu đùa, "Này nhá còn chưa có vào cửa đâu, thế mà đã bắt đầu quản anh rồi cơ đấy?"

Hoàng Đan rút tay ra khỏi lòng bàn tay thô ráp của người nọ thế nhưng lại bị nắm chặt, bên tai là giọng nói mà đối phương cố tình đè thấp xuống, "Đều nghe em hết."

Có tiếng loa vang lên, là rạp chiếu phim thông báo cho mọi người điện ảnh đã kết thúc, mời mọi người xếp hàng đi ra ngoài.

Bên cạnh rạp chiếu phim chính là quán bar mới mở, nơi cửa còn có mấy cái lẵng hoa to bự, treo đầy banner quảng cáo, ở chính giữa còn có hai tấm poster phụ nữ hiện đại, viết cái gì mà thanh xuân của bạn tình cảm mãnh liệt của tôi.

Sau khi Hoàng Đan đi vào, lỗ tai bị âm thanh thấp kém làm ù hết cả, bên chóp mũi lan tràn mùi vị thuốc lá bia rượu hỗn độn, mùi nước hoa toả ra từ các cô gái đang vặn vặn eo.

Lý Căn trông cao lớn cường tráng, dưới chiếc áo là từng khối cơ bắp tinh xảo, hình dáng rõ ràng, cả người đều phát ra hormone nam tính, hắn không làm gì cũng bị rất nhiều phụ nữ nhìn chằm chằm, mà Hoàng Đan thì ngược lại rất thanh tĩnh.

Không lâu lắm, Lý Căn đã mất hết kiên nhẫn, "Đi ra ngoài ha?"

Hoàng Đan đang nghiên cứu quán bar niên đại này như thế nào, thu hết toàn bộ vào kho ký ức, chuẩn bị lúc có cơ hội sẽ vẽ ra thì nghe thấy tiếng gọi của người đàn ông, cậu liếc nhìn mấy vị mỹ nữ ăn mặc thiếu vải đang vứt mị nhãn vệ bên này, à chính xác là về chỗ người đàn ông bên cạnh cậu.

Lý Căn thấy thanh niên không phản ứng thì túm cánh tay cậu kéo đi.

Nắng rất to, Lý Căn bỏ mấy hào ra mua kem cây vị vải cho Hoàng Đan, chỉ một cây duy nhất, hắn mặt dày nói, "Em ăn một nửa, còn lại đưa anh ăn."

Hoàng Đan làm lơ luôn, một cây cũng chỉ đủ cho mình ăn à.

Trời nóng, kem cây tan ra mau, chỉ trong chốc lát mà đã nhỏ giọt xuống, đầu lưỡi Hoàng Đan rất bận, liếm bên này một chút lại liếm bên kia một chút, mệt vô cùng.

Lý Căn nói, "Chảy ra hết rồi kìa, mau dùng lưỡi liếm đi."

Hoàng Đan vươn đầu lưỡi liếm.

Cả người Lý Căn khô nóng, có một loại ảo giác mình chính là cái kem cây kia, trên người hắn chảy rất nhiều mồ hôi, muốn thanh niên cũng liếm cho hắn vài cái như vậy.

Hoàng Đan nói, "Anh à, tư tưởng của anh không khỏe mạnh."

"Em nhìn ra luôn à, thật lợi hại."

Lý Căn kéo Hoàng Đan đến góc tường, nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định không có ai thì xoay người lại ăn luôn cái kem cây đang tan ra trên tay cậu, ngọt ngào đến tận tim.

Hoàng Đan nhét kem cây đã bị mình liếm vào trong miệng đối phương.

Lý Căn liếm một cái, Hoàng Đan liếm một cái, hai người đứng ở góc tường ăn hết kem cây, cảm thấy vô cùng mỹ vị.

Hoàng Đan mua một túi kẹp tóc, hai bộ đồ mới, còn mua áo khoác cho Trần Kim Hoa, đều là Lý Căn trả tiền, cũng do đối phương muốn thế, tiền bán rắn của cậu không tốn một phân nào, sau đó rời thành phố trở về thôn, trời nóng hầm hập.

...

Khoảng hơn nửa tháng, trong thôn lại bận rộn, từng nhà vội vàng chọn giống cấy mạ, bên kia bờ sông truyền đến một chuyện, nhà Hà Vĩ đi thật xa mời một lão đạo sĩ về để đuổi tiểu quỷ chữa bệnh cho Hà Vĩ.

Có người nói lão đạo sĩ kia lớn lên trông rất giống chồn, vừa nhìn đã biết chuyên môn hãm hại lừa gạt chủ nhân, Hà gia là lấy tiền ném xuống sông rồi.

Hoàng Đan trộm đi đến bờ sông bên kia, đợi thật lâu cũng không thấy lão đạo sĩ, cậu liền đổi chỗ ngồi, đợi ở chỗ phía sau nấm mồ trong khu rừng nhỏ, không biết qua bao lâu, một lão đạo áo xanh đi về bên này, trên eo treo một cái hồ lô.

Chuyến đi lần này, Hoàng Đan muốn nghe được nguyên nhân bệnh của Hà Vĩ, là bị Lý Đại Quý quấn thân, hay là do người làm, nếu là người làm rất có khả năng có liên quan đến hung thủ.

Lão đạo sĩ kia ngồi trên đỉnh núi, tháo hồ lô xuống, nâng lên đưa đến bên miệng uống "Nhóc con, sau nấm mồ chắc là mát mẻ hơn một chút nhỉ?"

Khóe mắt Hoàng Đan co giật, đi ra ngoài.

Lão đạo sĩ tự nhiên uống rượu, cũng không thèm để ý đến Hoàng Đan.

Hoàng Đan ngồi xuống bên cạnh lão đạo sĩ, "Hệ thống tiên sinh, có thể khiến ông ta nói ra chuyện của Hà Vĩ hay không ?"

"Cần 100 tích phân."

Hệ thống, "Hoàng tiên sinh, tài sản trước mắt của ngài là 135 tích phân, sau khi xác nhận sẽ tự động khấu trừ từ quỹ con ruồi."

Hoàng Đan xác nhận.

Lão đạo sĩ này bắt đầu nói chuyện, tựa như đang ở trong trạng thái quỷ dị nào đó, ngữ điệu không chút phập phồng, "Đứa con trai Hà gia kia tâm thuật bất chính, mặt mày mang lệ khí rất nặng, ấn đường biến thành màu đen, đây là triệu chứng xấu, chỉ sợ thời gian không còn nhiều nữa."

Hoàng Đan hỏi, "Tôi có thể hỏi không? Hệ thống tiên sinh?"

Hệ thống, "Xin lỗi, tại hạ không có quyền hạn, không thể trả lời."

Chuyện này mà cũng không có quyền hạn? Hoàng Đan không khỏi hoài nghi, hệ thống tiên sinh chỉ là một nhân viên tiếp tân.

Cậu do dự một chút, vẫn hỏi, nếu ông già này không trả lời thì thôi, nhưng lỡ đâu chịu trả lời thì sao?

Lão đạo sĩ hai mắt vẩn đục, lại nói tiếp về chuyện cuộc đời này kỳ kỳ quái quái, không đầu không đuôi, Hoàng Đan đang muốn đi thì lại nghe thấy lão đạo sĩ nói, "Nhiều năm trước, có một người mẹ trẻ tuổi mỹ mạo tới đạo quan muốn đoán mệnh cho hai đứa con trai, mệnh kia thật sự rất quái, lão Nhị khắc lão Đại, chỉ cần lão Nhị tồn tại thì lão Đại sẽ cô độc không nơi nương tựa."

Hắn sửng sốt, "Đại Tiên, người mẹ kia là ai thế?"

Lão đạo sĩ nói, "Bần đạo chỉ biết là họ Vương."

Hoàng Đan truy vấn, "Nhà của người mẹ đó ở đâu?"

Lão đạo sĩ nói không biết.

Hoàng Đan lại hỏi sinh thần bát tự của hai đứa con kia.

Lão đạo sĩ nói không nhớ rõ.

Hoàng Đan không hài lòng với đáp án này, "Ngài bị mù phải không? Sao có thể tính được mệnh."

Lão đạo sĩ mở miệng nói, "Nhóc con cũng không thể nói như vậy, mệnh là thứ tin thì có, không tin thì không có."

Hoàng Đan nói, "Ngài đang nói một câu vô nghĩa."

Lão đạo sĩ nói, "Nhân sinh trên đời, điều vô nghĩa là nhiều nhất."

Hoàng Đan lâm vào trầm tư, "Năm đó ngài nói như vậy, lỡ đâu người mẹ kia tin là thật, chỉ cần lão Đại có chuyện gì hoặc là bị tai nạn, bà ấy sẽ đổ tội cho lão Nhị, chẳng phải sẽ có khả năng làm ra chuyện cực đoan hay sao?"

Lão đạo sĩ nói, "Đó cũng là mệnh."

Hoàng Đan cạn lời.

Đôi mắt vẩn đục của lão đạo sĩ chợt lóe, tưa như đã thanh tỉnh, ông ta liếc mắt một cái nhìn Hoàng Đan, "Nhóc con, sao lại ngồi bên cạnh ta?"

Hoàng Đan nói, "Tôi muốn tính một quẻ."

Lão đạo sĩ nhìn chằm chằm Hoàng Đan, nửa ngày sau mới nói, "Có thể xem như cậu đã mất mạng."

Lòng Hoàng Đan nhảy dựng, cậu nhìn theo hướng lão đạo sĩ rời đi, lúc xoay người gặp được một người, là Trần Kim Hoa.





~~~~~~~~
Editor phổ cập kiến thức nhà nông : phủ nilon mỏng lên ruộng để bảo vệ mạ khỏi mùa rét đậm, rét hại cũng như sâu bọ côn trùng để tránh gây ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của lúa :3

Lâu quá không gặp á ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net