Chương 10:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: (Giang Sở mở "nam đức" ra): Một người đàn ông tốt phải biết phân rõ giới hạn với người yêu cũ.

Giang Sở đứng ở trước cửa phòng tiếp khách, bốn bề rất yên tĩnh, anh nghe thấy tiếng tim mình đập vững vàng.

Đẩy cửa vào.

Trần Tự Tri ngay khi vừa nghe thấy âm thanh đó đã chậm rãi đứng lên nhìn phía cửa. Giang Sở sắc mặt nhàn nhạt đứng yên, từ trên mặt anh không nhìn ra nửa điểm không tự nhiên, giống như giữa hai người chưa từng xuất hiện hiềm khích.

"Giang Sở." Trần Tự Tri nở một nụ cười, có chút lúng túng.

Hai người đã rất nhiều năm không ở cùng một chỗ, ngày thường chỉ có trong mấy buổi tiệc thương mại mới có thể đụng mặt nhau, hiện tại bây giờ mới đúng là gặp mặt ở một không gian kín.

Giang Sở gật đầu, cài cửa lại, dù bận vẫn ung dung nói, "Để giám đốc Trần chờ lâu như vậy, thật xin lỗi."

Ba tiếng giám đốc Trần chủ động vạch ra khoảng cách của hai người.

Trần Tự Tri ánh mắt cô đơn, nụ cười trên mặt cũng có chút cứng lại, tự động thay đổi xưng hô theo Giang Sở, "Giám đốc Giang người lớn việc nhiều (1), tôi không có việc gì."

Thời điểm hai người còn quen nhau, Trần Tự Tri làm gì mà phải dùng giọng điệu cẩn thận như vậy để nói chuyện với Giang Sở. Khi đó gia thế hai người tương đương, Trần Tự Tri tính tình kiêu căng, bình thường đều là Giang Sở nhường cậu ta ba phần. Vật đổi sao dời, người yêu ngày xưa bây giờ cũng ở trước mặt anh a dua nịnh hót, Giang Sở vốn phải cảm thấy vui sướng nhưng khi nhìn thấy trần Tự Tri khó nén được mất mát, trong lòng anh như cũ vẫn nổi lên gợn sóng.

Anh đè xuống cảm giác khó chịu đó, đi thẳng vào vấn đề, "Giám đốc Trần tìm tôi là vì hạng mục X?"

Trần Tự Tri lúc này mới nhớ tới mục đích chuyến đi này của mình, cậu ta có chút không bỏ xuống được thể diện, thấy Giang Sở đã ngồi xuống mới lấy dũng khí mở miệng, "Đúng vậy, tôi đại biểu nhà họ Trần mà đến. Hạng mục X là hạng mục trọng điểm của nhà họ Trần, từ lúc còn nằm trên kế hoạch tôi vẫn luôn theo sát, không nghĩ tới giám đốc giang cũng hứng thú với hạng mục này."

Giang Sở yên lặng nghe, ánh mắt rơi đến trên mặt Trần Tự Tri.

Trần Tự Tri chạm đến ánh mắt lạnh lùng của Giang Sở, nhắm mắt nói, "Chỉ là hạng mục này đối với Giang thị không quan trọng gì, đối với Giang thị định vị cũng không phù hợp, giám đốc Giang hà tất khăng khăng tranh đoạt với nhà họ Trần chúng tôi, cứ tiếp tục như vậy hai nhà Giang – Trần đều không có lợi."

Giang Sở thu lại biểu tình gật đầu, mặt không biến sắc nói, "Đúng là không có lợi, chỉ có điều tập đoàn gần đây muốn mở rộng phương diện phát triển, vừa vặn thăm dò sâu cạn mà thôi, đây là chuyện cạnh tranh thông thường trên thương trường, không thể nói là tranh đoạt được."

Trần Tự Tri mấy năm nay bị Giang Sở chèn ép đến mức tính tình mài mòn, lúc này đây cũng không nhịn được tức giận, "Sao mà không tính là tranh đoạt được, anh đem lợi nhuận ép thấp tới như vậy không phải là đang ép nhà họ Trần ra ngoài hay sao?"

Giang Sở thấy cậu ta khôi phục lại mấy phần tính cách ngày thường, mỉm cười "Vậy cậu cảm thấy tại sao tôi lại muốn làm như vậy?"

Trần Tự Tri sắc mặt cứng đờ, không có mặt mũi đối mặt với Giang Sở.

Giang Sở xưa nay có thù tất báo, người khác hại anh ba phần anh sẽ trả lại họ mười phần. Anh thấy sắc mặt Trần Tự Tri xanh trắng đan xen, đột nhiên cảm thấy vào thời khắc này đem chuyện làm rõ cũng không phải là việc xấu.

"Ngay từ lúc cậu nương nhờ chú ba tôi thì phải sớm nghĩ đến tôi sẽ không tha thứ cho cậu."

Anh thu lại nụ cười, lúc mặt lạnh như kết sương, nhìn rất dọa người.

Trần Tự Tri thời điểm ở cùng Giang Sở, được Giang Sở dung túng, anh cũng chưa bao giờ thật sự nổi giận. Kể từ sau chuyện hồ đồ của năm năm trước cậu ta cuối cùng cũng coi như biết được thủ đoạn của Giang Sở.

Giang Sở trả thù một người, chưa bao giờ sẽ cho người đó sảng khoái, dao của anh là chậm chạp từ từ cứa vào xương thịt, khiến người khác không kịp trở tay.

Trần Tự Tri đã sớm hối hận rồi, năm đó cậu ta không nên tin lời gièm pha của bố mình, lại càng không nên vì cái gọi là tiền đồ mà ruồng bỏ Giang Sở. Điều không nên nhất chính là, không tin tưởng Giang Sở.

Năm năm này, bởi vì hổ thẹn nên cậu ta trốn tránh Giang Sở, không dám đối mặt Giang Sở, nếu không phải gần đây bố cậu ta đối với mình có nhiều bất mãn, thậm chí đem cả con riêng về nhà, cậu ta sẽ không gặp Giang Sở.

Trần Tự Tri tự biết đuối lý, ngữ khí đều là giả tạo, "Giang Sở, em biết sai rồi."

Giang Sở giương mắt, "Cậu sai chỗ nào?"

"Em không nên cũng với chú ba của anh..."

"Sai rồi," Giang Sở thất vọng lắc đầu, anh xuyên thấu qua ánh mắtTrần Tự Tri, dường như muốn tiến vào nội tâm Trần Tự Tri "Cậu không hề biết sai, cậu chỉ vì cùng đường mạt lộ mới không thể không nhận sai. Nếu không vì lần này tôi ép cậu rất gắt, e rằng cậu cả đời này sợ sẽ không biết cúi đầu là gì."

Trần Tự Tri sắc mặt đổi màu liên tục, cực kỳ khó coi.

Giang Sở nhéo nhéo mi tâm, anh thật ra đã sớm thấy rõ con người Trần Tự Tri, chỉ là không tận mắt thấy tai nghe, vẫn còn ôm một chút ảo tưởng. Anh dập tắt một tia kiêu ngạo cuối cùng của Trần Tự Tri.

"Cậu nên tự biết, từ nhỏ cậu được nuông chiều mà lớn, chỉ biết lấy bản thân làm trung tâm. Thế giới này nếu làm sai phải trả giá rất lớn. Cho đến hôm nay cũng vì tôi động vào miếng bánh của cậu, cậu mới nhớ tới cúi đầu nhận sai với tôi."

Giang Sở từ trước đến giờ kiệm lời, khó có lần nào nói nhiều như vậy, mỗi một câu như một cú tát giáng vào mặt Trần Tự Tri, khiến Trần Tự Tri không đất dung thân.

Trần Tự Tri lột đi lớp nguywj trang bình tĩnh, phảng phất lại trở về lúc còn yêu đương với Giang Sở khi đó, đuôi mắt đỏ lên, cúi đầu không dám nói lời nào.

Giang Sở phí hơi nói nhiều cũng là bởi vì còn chút tình cảm không rõ với Trần Tự Tri. Có thể qua hôm nay hai người sẽ thật sự đường ai nấy đi.

Muốn Trần Tự Tri trả giá lớn cũng đã làm, muốn nghe xin lỗi cũng đã nghe, Trần Tự Tri không đáng để anh nhọc lòng nhớ tới nữa.

Anh đứng lên, Trần Tự Tri giống như cảm ứng được suy nghĩ của Giang Sở, vội vã bắt lấy tay anh, Giang Sở mặt không đổi sắc tránh ra, động tác của Trần Tự Tri rơi vào khoảng không. Mắt cậu ta nổi lên hơi nước "Giang Sở, anh không quan tâm em nữa sao?"

Giang Sở hờ hững nhìn gương mặt đã từng khiến anh động tâm, lúc này trong lòng không còn nổi gợn sóng, trầm giọng nói, "Hạng mục X tôi sẽ không động vào nữa, những cái khác cậu tự lo đi."

Nói xong liền lướt qua Trần Tự Tri, rời đi không quay đầu lại.

Anh cuối cùng vẫn không thể đuổi tận giết tuyệt.

Trần Tự Tri nhìn theo anh đi ra khỏi phòng tiếp khách, một bên lau nước mắt, tâm lý trống rỗng. Cậu ta mong mỏi Giang Sở sẽ tha thứ mình một lần nhưng chỉ có thể chờ được thời điểm Giang Sở thật sự bỏ mặc, cậu ta liền chịu không được.

Là do cậu ta tự mua dây buộc mình, không oán được dù là người nào đi nữa.

——

Thời điểm Giang Sở đi tới trước vườn hoa thì nghe thấy trong nhà có một tràng tiếng cười.

Anh dừng bước, Lâm Phục Tuân cũng dừng lại theo.

Trên mặt đất tuyết vẫn còn chưa tan hết, hơi lạnh từng tia từng tia bốc lên trên.

Lâm Phục Tuân cho là Giang Sở thấy Trần Tự Tri nên tâm tình chập chờn, lại không nghĩ rằng sẽ có một ngày Giang Sở không bị ảnh hưởng chút nào.

Nếu như muốn nói có cái gì không giống chính là đến giờ cơm thì về nhà cũ, ngoại trừ mấy lần Giang Sở ở ngoài sinh bệnh, đây là lần đầu tiên Giang Sở về lại Giang trạch vào ngày thường.

Hai người đứng trong gió lạnh lẽo nghe tiếng cười vui vẻ trong phòng. Gió đem tiếng cười thổi đến bên tai họ, có chút mông lung mà cũng rõ ràng.

Nhà cũ xưa nay trầm tĩnh tối nay tựa hồ sống lại rồi.

Lặng yên nghe còn có thể nghe thấy vài tiếng nói chuyện.

"Sư tử, sắp ăn, ngựa vằn rồi."

"Con báo, chạy, thật là nhanh!"

Một tiếng lại một tiếng chồng lên nhau, kèm theo kinh ngạc thốt lên.

Lâm Phục Tuân bị đông cứng đến run rẩy, thấy khối băng Giang Sở cứ đứng yên trong vườn hoa, cho là anh không thích việc Dư Ý phá vỡ sự yên tịnh của Giang trạch, đang muốn đi nhắc nhở Dư Ý, Giang Sở lại chậm rãi mở miệng, âm thanh bị gió thổi tán, "Rất lâu rồi không có náo nhiệt như vậy."

Lời nhắc nhở của Lâm Phục Tuân biến thành, "Đúng vậy, giám đốc Giang, trời lạnh vào nhà đi."

Giang Sở thu lại vẻ mặt, sải bước đi về phía trước.

(Nếu bạn đọc bản edit này ở đâu ngoài wattpad và wordpress của mình thì tức là bạn đang đọc bản ăn cắp.)

Chú thích: (1) câu gốc "quý nhân bận việc"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC