Chương 9:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Truyện này không có nhân vật phản diện chân chính, chỉ tập trung viết về Giang Sở và Dư Ý thôi (1).

Dư Ý được nhận chiếc kim cài hình hươu thì yêu thích vô cùng, trời vừa sáng còn chưa đánh răng liền chạy đi tìm dì Chu chia sẻ niềm vui cùng mình.

Dì Chu nhìn thấy Dư Ý cầm món đồ quý giá như vậy đầu tiên là sợ hết hồn, nghe thấy đây là Giang Sở đưa cho Dư Ý càng kinh hãi nhiều hơn. Dư Ý chắc chắn không phải người nói dối, nếu Dư Ý đã nói là Giang Sở đưa thì sẽ là thật rồi, cho dù trong lòng dì Chu bán tín bán nghi vẫn giúp Dư Ý gài kim lên ngực áo.

Dư Ý cúi đầu xem kim cài lóe sáng trước ngực, bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Hóa ra, là như thế này."

Cậu sờ sờ cái áo hươu con rồi đem viên bi thủy tinh lấy ra so cùng nhau, phiền muộn nói, "Nếu viên bi, có thể, cài cùng nhau, thì tốt rồi."

Đáng tiếc viên bi không có kim cài, nguyện vọng của Dư Ý không thành, nhưng cậu cũng không buồn, quý trọng đem viên bi thả vào túi ngực áo, trong tiếng thúc giục của dì Chu chạy đi rửa mặt.

Giang Sở cho dù ngủ trễ cỡ nào thì bảy giờ đúng đều sẽ tỉnh dậy, thời điểm anh xuống lầu chỉ thấy Dư Ý đứng ở bậc cầu thang, giống như là đang cố ý chờ anh. Dư Ý chỉ tay lồng ngực của mình, như đợi khen thưởng mà cười, "Đeo lên, rồi."

Đem cho đi món đồ cất giữ nhiều năm, mặc dù đối tượng không phải người trong suy nghĩ của anh nhưng tâm lý của Giang Sở vẫn có chút vui sướng. Anh không ngại mà nở một nụ cười có mấy phần thật tâm với Dư Ý, một nụ cười thế mà hoa tường vi nở rộ ngoài cửa sổ cũng không rạng rỡ bằng, Dư Ý nhìn mà ngơ ngác không chớp mắt.

Giang Sở khen hắn, "Đẹp lắm."

Không biết là khen kimcài ngực hay là khen Dư Ý.

Được khen nụ cười Dư Ý càng đậm, cũng khen lại, "Anh cũng, đẹp đẽ."

Đây là lần đầu tiên có người gan to như vậy dùng từ đẹp đẽ để hình dung Giang Sở, Giang Sở nhíu mày lại, tầm mắt chạm đến nụ cười không chút kiềm chế nào của Dư Ý, tâm lý có chút khó chịu vậy mà kì diệu lắng xuống.

Anh đương nhiên biết bản thân mình dáng dấp không tệ, chỉ là đi tới được vị trí này cho dù không dựa vào dung mạo cũng đủ để cho người khác ngưỡng mộ. Đột nhiên được thẳng thắn khen ngợi như vậy vẫn khiến Giang Sở sản sinh một chút sung sướng.

Không có người nào không thích được nịnh nọt, đặc biệt là loại nịnh nọt không mang chút dối trá như thế này.

Giang Sở đã mặc đồ xong xuôi, dì Chu chuẩn bị bữa sáng anh cũng không dùng, tám giờ có một cuộc họp sớm, anh không có thời gian ăn cơm, cùng dì Chu lên tiếng chào hỏi rời đi.

Dì Chu lo lắng thân thể của anh, "Tiên sinh, ít nhiều cũng ăn chút đi."

Dư Ý cũng nhìn Giang Sở, chân thành mà khuyên lơn anh, "Đói bụng, rất khó chịu."

Cậu trước đây vẫn luôn ăn không đủ no, đi tới đây mỗi ngày đều được chắc bụng nhưng vẫn như cũ không cách nào quên được cảm giác đói bụng, Giang Sở sao có thể không ăn cơm chứ?

Giang Sở dừng bước, nửa ngày, bỗng nhiên từ túi áo khoác âu phục lấy ra hai cái bánh quy gấu nhỏ, nói "Tôi có cái này."

Ngay lúc dì Chu vẻ mặt ngạc nhiên, anh tâm tình không tệ đem bánh quy thả lại vào túi, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Dì Chu tựa hồ tại trong nháy mắt nhìn thấy Giang Sở lúc còn niên thiếu – lấp lánh mà kiêu ngạo. Những năm này Giang Sở bị những sự việc dơ bẩn trong nhà cùng với công việc nặng nề bào mòn thành một người già dặn rất nhiều. Vừa mới nhìn thấy Giang Sở lộ ra sự phấn chấn thuộc về người trẻ tuổi, bà cảm thấy không quen, trong lòng sinh ra cảm giác vui mừng to lớn..

Bà vui mừng nhìn Dư Ý, nói không chừng có Dư Ý đến đây thật sự có thể thay đổi chút gì đó.

(Hãy tự edit truyện đi, đừng ăn cắp truyện đem đi chỗ khác nữa.)

——

Tâm trạng tốt của Giang Sở được duy trì cho đến tận khi tới công ty

Phòng làm việc của anh nằm ở lầu tám, thang máy đi thẳng lên, Lâm Phục Tuân đã ở bên trong chờ anh.

Vừa thấy Giang Sở đến, Lâm Phục Tuân liền nghênh đón, nhẹ giọng nói, "Trần Tự Tri đến, đang ở trong phòng tiếp khách."

Giang Sở khóe môi chớp mắt chìm xuống, ánh mắt lộ ra điểm rét lạnh.

"Anh nếu không muốn không muốn gặp tôi sẽ mời cậu ta đi."

Giang Sở ngồi vào ghế làm việc mềm mại, ngước mắt lên, "Tại sao lại không gặp, cậu nói với cậu ta là tôi đang bận, để cậu ta chờ."

Lâm Phục Tuân gật đầu, lùi ra.

Anh làm việc cùng Giang Sở nhiều năm như vậy, mắt thấy Trần Tự Tri phản bội Giang Sở, tâm lý thật ra ít nhiều cũng ghi thù với Trần Tự Tri.

Năm đó từng bước một Giang Sở đi được cực kì gian nan, hơi bất cẩn một chút sẽ tiêu tan không còn gì. Làm người thân mật nhất với Giang Sở nếu không vươn tay giúp đỡ thì thôi đi. Thế giới của người trưởng thành không chỉ có mỗi tình yêu mà còn có cả lợi ích. Trần Tự Tri không nghĩ tới Trần gia giao du với kẻ xấu cũng không đáng trách nhưng Trần Tự Tri lần đó cũng đừng nên cho cắn áo rách với Giang Sở. Đừng nói là người yêu, cho dù là bạn bè làm ra chuyện này cũng chính là loại lòng dạ tiểu nhân.

Năm năm này, Giang Sở không ít lần chèn ép Trần Tự Tri nhưng lại chưa chân chính đối với Trần Tự Tri đưa ra quyết tuyệt. Nếu Giang Sở thật sự muốn đuổi Trần Tự Tri tới đường cùng, Trần Tự Tri làm gì còn có lối để đi.

Nói cho cùng, Giang Sở quá nặng tình, không nỡ đem Trần Tự Tri đuổi tận giết tuyệt.

Cũng do Trần Tự Tri là trường hợp đặc biệt, đổi thành người khác, Giang Sở không uống máu ăn thịt cũng phải lột xuống của họ một tầng da.

Bây giờ con riêng nhà họ Trần về nhận tổ tông, nhà họ Giạng liều chết cắn chặt hạng mục không cho nhà họ Trần có chút thời gian rảnh, Trần Tự Tri chắc chắn ngồi không yên.

Lâm Phục Tuân gõ gõ cửa phòng tiếp khách, đẩy cửa mà vào, liếc nhìn thanh niên đang ngồi trên ghế salon.

Trần Tự Tri trên người mặc một bộ âu phục màu khói xám, vóc người có chút gầy gò, tướng mạo cậu ta thanh tú, đường nét khuôn mặt nhu hòa, xuất thân tốt đẹp làm cho cậu ta lúc phất tay cũng tự mang theo cảm giác sang quý, đúng là một vị thiếu gia chân chính được nuông chiều mà ra, dù cho là ai thấy cũng phải khen một câu.

Cậu ta thấy Lâm Phục Tuân, đứng dậy chào hỏi, "Lâm đặc trợ (2), tổng giám đốc Giang đâu?"

Lâm Phục Tuân nghiêm trang nói, "Tổng giám đốc đang họp, làm phiền tổng giám đốc Trần chờ thêm một lát."

Trần Tự Tri đáy mắt chợt lóe vẻ cô đơn, tiện đà ôn hòa cười, "Không sao, tôi có thể chờ được."

Nói xong liền ngồi xuống, thật sự có ý tứ không gặp Giang Sở không bỏ qua.

Lâm Phục Tuân thật ra khi nhìn Trần Tự Tri thì cảm thấy đối phương không có quá nhiều phong độ của một thương nhân, chỉ riêng như vậy thôi càng không thể lý giải nổi tại sao năm đó Trần Tự Tri lại vì lợi ích mà phản bội Giang Sở.

Thật đúng là bụng dạ cách một lớp da (3).

Lâm Phục Tuân không muốn đi tìm tòi nghiên cứu đầu đuôi câu chuyện, anh chỉ cần biết Trần Tự Tri có lỗi với Giang Sở, mà giang Sở là ông chủ của anh, anh chỉ cần đứng về phía Giang Sở thế là đủ rồi.

Giang Sở ở trong văn phòng cọ tới cọ lui xử lý công việc.

Anh đương nhiên biết mục đích Trần Tự Tri tìm đến mình, đơn giản là vì cái hạng mục kia. Năm năm qua dù là trong tối ngoài sáng anh cũng không cùng Trần Tự Tri giao thiệp, trong công việc nếu đụng trúng Trần Tự Tri tránh được liền tránh, hiện tại rốt cục anh cũng ép tới khiến người nóng nảy.

Ba phần sảng khoái, hai phần bất đắc dĩ.

Ngày xưa người yêu thân mật nhất giờ trở mặt thành thù, ai cũng không dễ chịu. Huống hồ Giang Sở đã từng thật lòng thật dạ mà trả giá.

Chuyện với Trần Tự Tri đã dạy cho anh một bài học, để anh chân chính hiểu rõ rằng người đáng tin nhất trên thế giới chỉ có chính bản thân mình.

Anh để Trần Tự Tri đợi suốt hai tiếng đồng hồ. Trong ấn tượng của anh, vì điều kiện gia đình tốt nên nuôi ra Trần Tự Tri yếu ớt nhưng tính tình lớn, quen được người khác nuông chiều. Tưởng rằng hai ngồi chờ có thể khiến Trần Tự Tri biết điều mà rút lui, ai ngờ cậu ta thế mà có thể nhịn xuống.

Năm năm, không chỉ riêng Giang Sở thay đổi, Trần Tự Tri cũng thay đổi.

Lâm Phục Tuân thấy Giang Sở đặt bút ký tên xong, rốt cục mở miệng, "Anh nếu không muốn thấy cũng đừng miễn cưỡng chính mình."

Giang Sở trong lòng khẽ động, mặt không biến sắc đứng lên, đáp, "Tôi chỉ đang tò mò, cậu ta sẽ mở miệng cầu xin tôi như thế nào." Lâm Phục Tuân nhìn gò má lạnh lùng của anh. Giang Sở để lại cậu này xong liền rời khỏi văn phòng.

Chú thích:

(1) Tác giả đặt tên chương hại não nên tui chém luôn.

(2) Trợ lý đặc biệt.

(3) Ý chỉ biết người biết mặt không biết lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net