Chương 3: Bé đáng thương ơi, theo Giang Sở sẽ được sống hạnh phúc nha!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3:

Dư Ý tuy là một người ngốc nhưng vẫn có đầu óc thẩm mỹ của riêng mình.

Trong mắt thẩm mỹ của cậu, Giang Sở chắc chắn được xếp vào hàng ngũ ưa nhìn, tuy vậy cậu cũng chỉ nhìn Giang Sở chằm chằm chứ không có hành động gì khác.

Người đời đều có mong muốn theo đuổi mãnh liệt đối với cái đẹp. Nhưng với Dư Ý mà nói Giang Sở chỉ vẻn vẹn để lại ấn tượng cho cậu "là một người ưa nhìn" mà thôi.

Trước mắt mà nói, trong gian phòng lớn này, người cậu ỷ lại nhiều nhất vẫn là dì Chu chứ không phải hai người đàn ông xa lạ này.

Hơn nữa Giang Sở thời điểm không cười biểu tình rất lạnh lùng, nhìn qua rất khó tiếp cận, Dư Ý không tự chủ được trốn phía sau lưng dì Chu, có thể do nghĩ tới dì Chu bảo chủ nhân của ngôi nhà muốn gặp cậu, cậu bất đắc dĩ không thể làm gì khác nên lại đứng ra.

Chỉ trong nháy mắt, Giang Sở đã hoàn hồn.

Giống, quá giống.

Cũng không phải rất giống, ví dụ như ánh mắt của Dư Ý quá mức đơn thuần, không giống một người trưởng thành, hoặc là môi của người kia mỏng hơn một chút. Môi mỏng, người cũng bạc tình. Môi dưới của Dư Ý căng mọng, lại cố tình không hiểu sự tình.

Anh vì sự tác động tới tinh thần của bản thân mà có chút không vui, nhưng rất nhanh gương mặt đã quay trở về biểu cảm lạnh nhạt, trầm giọng chỉ đạo Lâm Phục Tuân, "Ngày mai đưa người rời đi."

Đến việc hỏi cũng lười hỏi.

Dì Chu mấy lần muốn mở miệng, lại nghĩ đến tính cách của Giang Sở nên cuối cùng không nói một lời, chỉ cầu viện nhìn Lâm Phục Tuân, Lâm Phục Tuân lắc đầu với dì một cái.

Giang Sở dứt lời liền đứng dậy hướng về cầu thang đi

Dư Ý phản ứng chậm chạp, đợi đến khi Giang Sở đi được hai bậc thang mới chậm rãi mở miệng, "Anh cũng, muốn đuổi, em sao ạ?"

Cũng muốn?

Giang Sở quay người lại, nhìn vào gương mặt Dư Ý vừa lạ vừa quen, Dư Ý biểu tình ngây thơ, lại có chút buồn bã nhưng chỉ nhìn anh không chớp mắt, chờ anh trả lời.

Giang Sở không phải là một người kiên nhẫn, nhưng đối diện với gương mặt này phá lệ hỏi: "Còn có ai đuổi cậu nữa?"

"Bố, " Dư Ý ấm ách nói, ánh mắt phút chốc tối lại, "Còn có, còn có em trai..."

"Bọn họ tại sao lại đuổi cậu?" Giang Sở lại hỏi.

Dư Ý không có trả lời ngay, cậu khi suy nghĩ có chút lao lực, nửa ngày mới tổ chức lại ngôn ngữ cho tốt, "Không biết."

"Không biết?" Giang Sở cười khẽ, đối tấm gương mặt khiến hắn vừa yêu vừa hận này này kìm lòng không đặng nói ra câu đâm vào lòng người, "Vậy tôi có thể nói cho cậu biết, bởi vì cậu là một đứa ngốc."

Anh vốn tưởng rằng sẽ ở trên mặt Dư Ý thấy được biểu cảm giống như khổ sở nhưng Dư Ý chỉ nghe, sau đó vừa nghiêm túc lại kiên định lắc đầu một cái, phản bác lại lời anh, "Em không ngốc, mẹ nói, em chỉ, chỉ hơi khác mọi người, một chút, khi em lớn, sẽ tốt hơn."

Giang Sở nửa người dựa vào trên thang cuốn, nhìn Dư Ý chăm chú, "Mẹ cậu lừa gạt cậu thôi."

"Sẽ không", nhắc đến mẹ, nỗi buồn sắp bị đuổi ra ngoài bị Dư Ý quên sạch sành sanh, đôi mắt thậm chí còn sáng lên, "Mẹ, chưa bao giờ, lừa gạt em."

Tới tận ngày hôm nay có rất ít người dám phản bác lại Giang Sở, người bên cạnh anh nếu không phải sợ thì chính là hận thù, nếu không thì là nịnh nọt lấy lòng, không một ai lại không thăm dò anh, Dư Ý trước mắt đây lại ngược lại, thật tình hơn nhiều.

Anh nhấp môi dưới, hỏi, "Mẹ cậu đâu?"

Ánh mắt Dư Ý tối lại một chút, sau đó liền đột nhiên phát ra ánh sáng óng ánh, "Mẹ hóa thành, ngôi sao, sáng nhất, trên trời rồi."

Cậu nói từng chữ tùng chữ một, Giang Sở tự nhận sức kiên nhẫn của bản thân có giới hạn, không biết tại sao vào lúc này lại không hề mất đi kiên nhẫn với cậu, ác ý từ tâm lý chậm rãi Hắn nói chuyện vài chữ vài chữ hướng bên ngoài nhảy ra, Giang Sở tự nhận kiên trì cực sai, không biết tại sao lúc này cũng không có thiếu kiên nhẫn, ác ý từ trong tâm chậm rãi sinh ra, từ lúc nhìn vào cặp mắt sáng như trăng sao của Dư Ý, câu nói mẹ cậu chết rồi cũng không nói ra miệng nữa.

Anh vì cái gì không hay không biết đi tán gẫu với một đứa ngốc kia chứ?

Chẳng lẽ thực sự do sinh hoạt bình thường quá mức nhàm chán rồi, khiến anh trở thành người tẻ nhạt như vậy, hay là bởi vì Dư Ý lớn lên giống người kia tới bảy phần làm cho anh nhịn không được phải châm chọc công kích.

Không, từ khoảnh khắc người kia lựa chọn phản bội lại anh, cát bụi đã trở về với cát bụi.

Anh cười cười, không có ý định vạch trần thế giới ảo tưởng của Dư Ý, "Đúng rồi, mẹ cậu biến thành sao trên trời rồi."

Làm một kẻ ngốc đúng thật là hạnh phúc, buồn đau gì cũng biến thành truyện cổ tích.

Anh thậm chí có điểm ước ao được như Dư Ý.

Giang Sở không tiếp tục nói nữa, quay người lên lầu.

Dư Ý nhỏ giọng hỏi dì Chu, "Con, rất nghe lời, phải không ạ?"

Dì Chu mang ý trấn an mà vỗ vỗ tay cậu, khen, "Ừ, Dư Ý giỏi quá."

Dư Ý được nghe khen nên ngượng ngùng, nở một nụ cười bẽn lẽn, khi cười hai chiếc răng khểnh liền ẩn ẩn lộ ra, nhìn cậu rất khác so với lúc không cười.

Lâm Phục Tuân trầm mặc nhìn Dư Ý, dì Chu đưa Dư Ý vào bếp ăn bánh ngọt xong, quay lại nhịn không được cầu xin Lâm Phục Tuân, "Lâm tiên sinh, cậu cũng nhìn thấy tình huống của Dư Ý rồi đấy, nếu tiên sinh thật sự muốn đưa cậu ta đi, tình cảnh của cậu ta..."

Vừa nói vành mắt di Chu mắt đỏ lên, "Nếu con trai tôi còn sống lớn lên chắc cũng bằng cậu ta, tôi không đành lòng nhẫn tâm nổi. Xin cậu lại cầu tình với tiên sinh giúp, cho dù đưa người đi thì cũng đừng đưa về nhà."

Lâm Phục Tuân liếc nhìn cầu thang thật dài kia, lưỡng lự một hồi, cuối cùng mới nói, "Quyết định của giám đốc Giang tôi không thể nào chi phối được, để tôi trước tiên thăm dò gia cảnh của Dư Ý, còn những chuyện khác tôi đã cố hết sức rồi."

Dì Chu nói lời cảm ơn liên tục.

Lại nói tới Dư Ý, cậu trái lại dường như nửa điểm cũng không có vẻ gì khổ sở khi bị đuổi đi. Trước đây bị bố đuổi đi ra cậu sẽ khóc, nhưng bây giờ cậu không khóc nữa. Cậu không hiểu rằng đây là do đã quen, chỉ thấy trong lòng chua chua sáp sáp, giống như vừa mới trộm ăn một quả chanh.

Quả chanh đó là do em trai hàng xóm đưa cho cậu ăn, cậu chỉ ăn thử một lần, vị vừa chua vừa đắng, cậu không thích.

Trong thế giới của Dư Ý, vui vẻ đến nhanh, buồn bực cũng đi nhanh, cũng giống như việc cái bánh ga tô nhỏ rất thơm ngọt ngon miệng này đủ để khiến cậu vui vẻ không thôi.

Cậu mất mác nói "Cũng bị, đuổi đi.", một giây sau liền ăn một miệng bánh ngọt, lộ ra nụ cười thỏa mãn, "Thật ngon quá đi!"

——

Lâm Phục Tuân làm việc rất nhanh nhẹn.

Đêm hôm đó trở lại Giang trạch, đem thông tin của Dư Ý tra xét dốc ngược đến tận đáy.

Tuy rằng thoạt nhìn Dư Ý dáng dấp nhỏ yếu như chỉ mới mới mười bảy mười tám tuổi nhưng thực ra đã hai mươi mốt tuổi rồi.

Lúc sinh ra Dư Ý thật sự là một người bình thường, năm bảy tuổi sốt cao không được đưa đi bệnh viện đúng lúc, nằm mê man phát sốt cả đêm, tới khi hạ sốt trí lực đã bị hao tổn, trở nên chậm chạp khờ dại.

Bố Dư tên Dư Kiện, một con sâu rượu còn nghiện cờ bạc, suốt ngày ở bên ngoài lêu lổng, rượu vào nhiều rồi thì đánh đập vợ con để hả cơn giận. Đêm hôm Dư Ý sốt không kịp đưa đi bệnh viện, Dư Kiện ở nhà say khướt đánh mẹ Dư là Lâm Tịch Mộng, chờ đến khi Lâm Tịch Mộng phát hiện Dư Ý không khỏe thì đã muộn.

Lâm Tịch Mộng là một người phụ nữ rất đáng thương.

Năm bà mười tám tuổi, vì để có tiền cho em trai xây nhà ở đã đem bà gả cho Dư Kiện tiếng xấu tanh tưởi, tính cách bà mềm yếu không biết phản kháng, nhịn hai năm sinh ra Dư Ý, vốn tưởng sau này cuộc sống sẽ có hi vọng, ai ngờ được Dư Ý lại trở nên khờ dại.

Nhưng bà cũng không vì vậy mà từ bỏ Dư Ý.

Chỉ là tiệc vui chóng tàn, trời cao cũng không có quan tâm cái người phụ nữ tội nghiệp này. Năm Dư Ý mười hai tuổi, Lâm Tịch Mộng đi khám phát hiện bị ung thư não, Dư Kiện không chịu bỏ tiền ra trị bệnh, người nhà mẹ đẻ cũng cảm thấy không cứu được nữa, cứ vậy xem như chưa từng sinh ra người con gái này.

Điều khiến Lâm Tịch Mộng không yên lòng nhất trước khi qua đời chính là Dư Ý.

Có lẽ vì muốn cho Dư Ý một chút tưởng niệm mới bịa ra câu chuyện lừa gạt biến thành sao trên trời này.

Dư Ý tin, niềm tin này đã chín năm.

Trong chín năm này, Dư Kiện lấy người vợ thứ hai, người vợ này sau khi sinh được một đứa con trai thì bỏ đi mất, đứa con này tên Dư Thuận, hiện tại đã bảy tuổi, theo Dư Kiện mưa dầm thấm đất, một đứa trẻ con bảy tuổi cũng có thể bắt nạt được Dư Ý.

"Nửa tháng trước, để trả nợ cho kẻ cho vay lãi suất cao, Dư Kiện đem Dư Ý bán cho ông trùm xã hội đen ngầm, sau khi kiểm tra qua, tất cả hoạt động của hắn ta đều là buôn bán trái pháp luật." Lâm Phục Tuân khép lại tập hồ sơ, mặc dù đã biết trước tình cảnh gian khổ của Dư Ý nhưng vẫn không thể tin được có người có thể khổ đến mức này, "Nếu không phải giữa đường đi Dư Ý chạy trốn bị rơi từ gò núi xuống, lúc này chỉ sợ nội tạng đã bị người ta móc rỗng."

Giang Sở vẫn luôn yên tĩnh nghe, không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

Vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng, tựa hồ cũng không biến một chút sắc mặt, chỉ có ngón trỏ nhè nhẹ gõ lên mặt bàn đã làm bại lộ tâm tình gợn sóng của anh. 

Lâm Phục Tuân không thể nào tưởng tượng được, tại trải qua nhiều đau khổ như vậy nhưng Dư Ý vẫn giữ được vẻ ngây thơ hồn nhiên, chẳng lẽ những người khờ dại đều như vậy, nhớ ngọt không nhớ khổ hay sao?

Anh nổi lòng trắc ẩn, vừa muốn mở miệng thì Giang Sở đã nhìn thấu ý nghĩ của anh, hỏi, "Muốn xin giúp?"

Lâm Phục Tuân bình tĩnh đáp, "Vâng, rất ít người nghe chuyện như vậy mà không mềm lòng, tôi nghĩ" anh đưa ra ý riêng "Nếu như Lâm Tịch Mộng còn sống, nhìn thấy con trai của mình phải sống như vậy, nhất định sẽ rất đau lòng."

Ánh mắt Giang Sở phút chốc trở nên rất lạnh.

Nhưng Lâm Phục Tuân vẫn đánh bạo nói, "Giám đốc Giang, không cần vì một hành động nhất thời theo cảm tính mà làm ra chuyện mình hối hận."

Giang Sở lạnh lùng nhìn về phía Lâm Phục Tuân, "Cậu đang bỏ qua phép tắc rồi đấy."

"Coi như tôi bỏ qua phép tắc đi, muốn trừ lương thì cứ trừ", Lâm Phục Tuân nhún nhún vai, "Người có thể nói giữ người lại là cậu, tôi không có quyền can thiệp."

Giang Sở trầm mặc hồi lâu, không đưa ra tối hậu thư, chỉ là xua tay cho Lâm Phục Tuân đi ra ngoài.

"Để hồ sơ lại." Giang Sở nói.

Lâm Phục Tuân để tập hồ sơ lên bàn, đi ra phòng khách, nhìn thấy dì Chu còn đang trông chờ mong mỏi, anh cười nói, "Yên tâm đi, tôi đã chơi bài tình cảm, khả năng là sẽ có chuyển biến tốt."

Nói thì nói như thế nhưng thực ra Lâm Phục Tuân vẫn có chút nghĩ mà sợ, anh vừa nãy đúng là đã giẫm đến giới hạn của Giang Sở, cũng may anh còn là bạn bè nhiều năm của Giang Sở, đổi thành người khác có lẽ đã bị chỉnh từ lâu mà không biết.

Nhưng có một câu anh nói không sai.

Nếu như Giang Sở chỉ bởi vì gương mặt của Dư Ý mà không thèm để ý đến hậu quả, tương lai nhất định sẽ hối hận.

Anh sẽ không để cho Giang Sở lại rơi vào vòng lẩn quẩn không cách nào kiềm chế như vậy nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net