Chương 4: Người ngạo kiều (1) số 1: Giang Sở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4:

Giang Sở chỉ dùng nửa giờ đã đọc xong hồ sơ tóm gọn hai mươi năm đơn giản và gian khổ của Dư Ý.

Anh chỉ vừa gặp Dư Ý một lần nhưng đối phương lại để lại cho anh ấn tượng cực kì sâu sắc – không chỉ đơn giản vì gương mặt cậu quá giống người kia mà còn bởi vì đôi mắt hồn nhiên chỉ cần liếc nhìn đã hiểu rõ toàn bộ con người của cậu.

Không có sợ hãi, không có nịnh nọt, cũng không có hận thù.

Giống như là dòng suối chảy qua khe núi ngàn năm, lại cũng giống mạch nước ngầm trong vắt trong giếng sâu cổ kính.

Sạch sẽ đến mức không nhiễm một hạt bụi.

Ai có thể nghĩ tới người có đôi mắt này đã từng trải qua nhiều cực khổ như vậy?

Giang Sở để xấp hồ sơ mỏng manh lên bàn, đứng dậy đến trước cửa sổ sát đất, phòng ngủ của anh nằm ở lầu hai, từ đây nhìn xuống có thể được bụi tường vi bị đè nát, anh không thích những thứ quá yếu ớt, anh thích những loài hoa mạnh mẽ trước mưa gió hơn.

Dư Ý chính là thân cỏ dại chập chờn trong mưa gió, dù bị gió cuốn bay đi cành lá vẫn có thể như trước dồi dào sức sống.

Giang Sở nhìn tuyết tan ngoài cửa sổ, thật lâu không nói gì.

——

Dư Ý ăn xong cái bánh ga tô nhỏ, lại ăn thêm hai viên thạch trái cây, xoa bụng thỏa mãn.

Thừa dịp dì Chu đang bận việc, cậu lén lút chạy ra khỏi cửa lớn. Bên ngoài gió lớn, cậu lạnh đến mức run lập cập nhưng Dư Ý không có ý định quay trở vào nhà, cậu ở vườn hoa đi vòng quanh, giống như một chú kiến mất phương hướng, tìm hồi lâu rốt cục mới dừng lại ở trước phòng ấm.

"Thật nhiều hoa quá đi!" Dư Ý đôi mắt long lanh, không hiểu mà lầm bầm lầu bầu, "Mùa đông, làm sao, lại có hoa?"

Cái đầu nhỏ của cậu làm sao nghĩ ra được.

Chỉ cần có hoa là cậu có thể tặng dì Chu rồi.

Mẹ từng dạy cậu không thể chỉ biết nhận điều tốt của người khác, người khác cho đồ thì phải biết đáp lễ họ.

Cậu không có thứ gì, thế nhưng hoa ven đường đẹp như thế này cậu hái đem tặng dì Chu chắc dì ấy sẽ rất thích đi.

Dư Ý xem nơi đây giống như hoàn cảnh sinh hoạt hai mươi mốt năm của mình mà không biết rằng mỗi một đóa hoa trong khu vườn này đều thuộc sở hữu của nhà họ Giang, cậu mải mê nhảy nhót chạy đến từng bụi hoa, ngắt chọn những đóa nào xinh đẹp nhất.

Hồng, đỏ, trắng, xanh dương, dần dần trên tay cậu là một cái cầu vồng bảy sắc.

Khuôn mặt cậu bị gió lạnh thổi đỏ ửng mà không hay biết, hái một hồi lâu được cả một bó hoa to phồng, cầm lấy chạy vào trong nhà thì va vào Giang Sở đang đứng ở phòng khách.

Dư Ý cảm thấy Giang Sở tính tình có chút hung dữ, nhưng cậu không sợ anh, chỉ trừng mắt nhìn muốn lướt qua anh đi vào nhà bếp tìm dì Chu.

Giang Sở nheo mắt nhìn bó hoa ngổn ngang trong tay Dư Ý, chặn đường đi của cậu, "Hái hoa làm cái gì?"

Dư Ý một lòng muốn đi tìm dì Chu, đầu không ngừng ngóng về phía sau lưng anh, tuy vậy nhưng có người đang hỏi thì cậu vẫn nghiêm túc trả lời lại, "Đưa cho dì Chu ạ."

"Tại sao phải đưa cho dì Chu?"

Dư Ý điệu bộ rất vui vẻ, chẹp chẹp miệng, như đang hồi tưởng lại dư vị, đối với Giang Sở cười, "Dì, mời em ăn bánh ngọt."

(Đừng ăn cắp nữa, tự edit truyện đi. Ăn cắp sẽ bị nghiệp quật cùi tay đó.)

Hai người đang nói, dì Chu nghe thấy âm thanh từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Dư Ý trong tay nâng hoa, lại gặp được Giang Sở che ở trước mặt Dư liền vội vàng tiến lên kéo Dư Ý qua, đối với Giang Sở nói, "Thằng bé không hiểu chuyện, tiên sinh đừng chấp nhặt."

Những bông hoa trong tay Dư Ý đều là được chăm sóc tỉ mỉ, giá trị không hề nhỏ, Dư Ý cứ thế mà hái mất, chỉ sợ bán cả cậu đi cũng chưa chắc đã đền bù nổi. Dì Chu có chút sợ Giang Sở sẽ giận chó đánh mèo, trực tiếp đuổi người ra khỏi cửa.

Dư Ý không hiểu được mấy cái đạo lý quanh co này đó, vừa thấy được dì Chu liền muốn đem hoa dúi vào người dì, giọng điệu líu lo như chim rừng, "Hoa thật đẹp, tặng, dì."

Dì Chu trong lồng ngực toàn là hoa, mùi thơm nức mũi, bà kinh ngạc nói, "Con tặng cho ta sao?"

Dư Ý dùng sức mà gật đầu.

Dì Chu cảm động, còn chưa kịp cười đã nghe thấy giọng Giang Sở lạnh lùng, "Chăm sóc những bông này cần bao nhiêu tiền, cậu ta không biết nhưng dì cũng không biết sao dì Chu?"

Dì Chu giật mình, "Tiên sinh..."

"Phải tính toán thế nào cho tốt đây?" Giang Sở tựa hồ nghiêm túc tự hỏi.

Dư Ý nghe không hiểu Giang Sở nói gì, ở trong mắt cậu, cậu chỉ là hái những bông hoa đẹp đẽ này mà thôi.

"Có rồi" Giang Sở nhìn về phía Dư Ý đang ngơ ngơ ngác ngác, cố ý tỏ ra sừng sộ, "Vậy phạt cậu ở lại Giang trạch rửa chén trừ nợ hái hoa đi."

Anh vốn là mong nhìn thấy Dư Ý sợ sệt, kết quả cậu còn kiêu ngạo ưỡn ngực nói, "Rửa chén, em sẽ rửa chén, với cả, giặt quần áo nữa."

Dì Chu vừa mừng vừa sợ, Giang Sở rõ ràng là cho Dư Ý một lý do để lưu lại, bà vui mừng đỏ cả vành mắt, nhất thời cảm thấy như thấy được Giang Sở của năm năm trước.

Giang Sở cười khẽ, "Chỉ có vậy thôi sao?"

"Còn có, còn có..." Dư Ý cuống lên, cậu quýnh lên thì khó có thể tổ chức ngôn ngữ được.

Chu thẩm vỗ vỗ tay Dư Ý trấn an, nói, "Mau cảm ơn tiên sinh đi, tiên sinh cho phép con ở lại đây."

Dư Ý đầu óc thẳng thắn, không hiểu những điều khúc chiết, "Bởi vì, con hái hoa, anh, giữ con lại, rửa chén."

Dì Chu không biết phải giải thích thế nào cho cậu hiểu.

Cũng may Giang Sở không để ý, nhịn không được không tiếng động nở nụ cười, "Ừ, tốt nhất là cậu rửa cho sạch, nếu làm không xong tôi sẽ đuổi cậu ra ngoài."

Anh nói chậm rãi bốn chữ cuối, giọng điệu nâng cao, thật sự có tác dụng uy hiếp, Dư Ý nghe xong lập tức rụt cổ một cái nhưng rất nhanh đã ngẩng cao đầu, "Em, sẽ, rửa sạch mà."

"Tôi mỏi mắt mong chờ."

Giang Sở cảm thấy Dư Ý hiểu được ý anh, tâm trạng không tệ, giải quyết xong chuyện này liền chuẩn bị trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Bỗng có một lực đạo níu tay anh lại, Giang Sở không thích người khác đụng chạm thân thể, không khỏi cau mày, muốn lấy tay gạt ra, lại nghe Dư Ý nói, "Anh, vẫn chưa, nói tên."

Dì Chu vội vã kéo tay Dư Ý ra Dư , "Con giống như ta gọi tiên sinh là được."

"Nhưng mà, có nhiều, tiên sinh như vậy."

Dư Ý có biết rất nhiều tiên sinh, Lâm tiên sinh, Lý tiên sinh, Vương tiên sinh, đều là nghe người khác gọi,cậu không hiểu hỏi Giang Sở, "Anh cũng gọi là, tiên sinh sao?"

Giang Sở ngẩn ra, lúc này bật cười, mặc dù chỉ là một tiếng cười rất nhẹ, anh lắc đầu, "Tôi không phải là tiên sinh, tôi tên là Giang Sở."

Trong ký ức từ lúc học sơ trung (2) đến giờ không cần phải giới thiệu tên mình, anh đi tới chỗ nào đều khiến mọi người chú ý, làm gì có ai mà không biết Giang Sở nhà họ Giang đâu.

Dư Ý gật đầu một cái thật mạnh, đầu tiên là không hề có một tiếng động lẩm nhẩm hai lần, mới lanh lảnh mà gọi, "Giang Sở!"

Dì Chu sợ Dư Ý mạo phạm Giang Sở,Giang Sở thế mà dĩ nhiên nở nụ cười, "Từ nay về sau cậu cứ gọi tôi như vậy."

"Tiên sinh, như vậy e là không tốt lắm đâu." Dì Chu bối rối.

"Có gì mà không tốt, " Giang Sở hỏi ngược lại, "Người đặt không phải là vì để cho người khác gọi sao, quyết định như vậy đi."

Đã rất lâu không có ai trực tiếp gọi tên của anh.

Hắn thậm chí có chút nhớ mong.

Lúc anh vẫn chưa tiếp nhận nhà họ Giang, anh còn là Giang Sở.

Trở thành người đứng đầu nhà họ Giang rồi, anh biến thành Giang tiên sinh, giám đốc Giang.

Anh mang theo ý đồ riêng, dù cho người này là một kẻ khờ anh cũng hi vọng có người nhớ tới tên của anh.

Dư Ý đang chìm đắm trong niềm vui có thể ở lại đây, quấn lấy dì Chu cùng xem hoa.

Bởi vì hái hoa này mà cậu phải rửa chén, thật quý giá nha!

Dì Chu nhìn bóng lưng cao to biến mất ở cầu thang, chợt cảm thấy đầy phòng là hương thơm.

——

Lâm Phục Tuân mặc dù chơi bài tình cảm, nhưng đối với việc Giang Sở có thể thu lưu Dư Ý hay không chẳng có chút manh mối nào, bởi vậy khi nghe thấy Giang Sở thật sự giữ Dư Ý ở lại Giang trạch vẫn không nén được kinh ngạc.

Anh không biết rốt cục chuyện này là tốt hay xấu.

Nếu đúng thật là lời của anh nói có tác dụng khiến Giang Sở đổi ý, thì là tốt. Còn nếu bởi vì gương mặt kia của Dư Ý...

Có thể cái này không nằm trong phạm vị phán đoán của Lâm Phục Tuân, anh đã phạm quy một lần rồi, nếu như thăm dò ý của Giang Sở lần nữa chỉ sợ Giang Sở sẽ không niệm tình cũ.

Bây giờ có thể bảo vệ Dư Ý cũng coi như là làm công đức sự một lần. Chỉ mong xin Giang Sở lưu giữ Dư Ý lại là quyết định đúng đắn.

(Nếu bạn đang đọc bản edit này ở một nơi khác ngoài tức là bạn đang đọc bản ăn cắp đấy.)

Chú thích:

(1) ngạo kiều: ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng nhưng nội tâm bên trong là người dịu dàng.

(2) sơ trung: bậc học THCS

Đôi lời của editor: Mình không có vấn đề gì với việc có người edit trùng với truyện mình đang làm cả, nếu đó là tự mình edit thì không ai nói làm gì. Nhưng mà phải tự edit thật nhá, còn nếu ngang nhiên sao chép từ bản edit của mình rồi sửa cho khác một tí thì dù có hiền mấy mình cũng cho tới công chiện liền ha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net