Chương 5: Giang Sở: Dám chia tay ông đây, đùa giỡn chết cậu luôn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Sở chỉ ở Giang trạch một ngày đêm rồi rời đi.

Họ Giang nhà lớn nghiệp lớn, nghiệp vụ liên quan đến rất nhiều lĩnh vực, Giang Sở cả ngày bị công việc quấn thân, thời gian chân chính để nghỉ ngơi đã ít lại càng ít.

Tổng tài rảnh rỗi không có việc gì làm, suốt ngày trình diễn anh yêu em em không yêu anh nọ kia chỉ có trong tiểu thuyết thôi.

Anh ăn mặc chỉnh tề đi xuống lầu, Lâm Phục Tuân đã đợi ở phòng khách từ lâu.

Dì Chu chuẩn bị bữa sáng cho anh, cháo kê nấu với gà cùng một ít súp nấm.

Giang Sở ba năm du học ở nước ngoài vẫn ăn không quen đồ ăn kiểu tây, dạ dày của hắn hoàn toàn là của một người Trung Quốc, không ăn nóng thì cả người không dễ chịu.

Từ khi anh còn nhỏ dì Chu đã hao hết tâm tư đối làm đồ ăn cho anh nhưng Giang Sở từ trước tới nay không chủ trương việc phô trương lãng phí, sau đó đồ ăn đều đơn giản chắc bụng là chính.

Giang Sở ung dung thong thả húp cháo, ở bên cạnh Lâm Phục Tuân báo cáo lịch công tác hằng ngày, anh không tiếp lời nhiều, chỉ khi nào cần đưa ra ý kiến thì mới nói.

Giang trạch yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy giọng nói của Lâm Phục Tuân.

Dì Chu và hai nữ giúp việc đã sớm quen với việc Giang Sở lãnh đạm như vậy, mãi đến tận khi một chiếc máy bay giấy lảo đảo bay đến bên chân Giang Sở.

Ngay sau đó, từ trong hành lang một bóng người dùng cùng một quỹ tích với máy bay giấy chạy ra, Giang Sở nhìn xuống, thấy máy bay giấy trắng tinh, khẽ cau mày.

Đây là biểu hiện mỗi khi anh không thích gì đó, đáng tiếc lúc này dì Chu không ở đây mà Dư Ý sẽ không nghe lời đoán ý, cậu lập tức chạy đến bên cạnh Giang Sở, ngồi chồm hổm xuống cầm lấy máy bay, thấy Giang Sở nhìn cậu còn rất nhiệt tình mời anh, "Anh, cũng muốn, chơi sao?"

Âm thanh Lâm Phục Tuân báo cáo dừng lại, đang muốn mở miệng nói Dư Ý rời đi đã thấy đầu lông mày Giang Sở dần dần giãn ra.

Giang Sở vừa thả muỗng xuống vừa hỏi, "Chơi như thế nào?"

Làm bộ như rất tò mò.

Dư Ý vừa nghe thấy Giang Sở muốn chơi máy bay giấy, nhất thời thật cao hứng, ánh mắt cậu tỏa sáng, "Em dạy anh!"

Dư Ý làm mẫu cho Giang Sở, đầu ngón tay cậu nắm máy bay giấy, dùng sức ném ra ngoài, máy bay vèo một cái bay ra ngoài cực xa, cuối cùng vòng vo rơi trên mặt đất.

Cậu quay đầu hỏi Giang Sở, "Biết chưa ạ?"

Giang Sở thở dài nói, "Bay thật xa, có thể cầm về cho tôi thử một lần được không?"

Dư Ý nghe Giang Sở muốn thử, tự động đem anh phân vào nhóm bạn cùng chơi, hưng phấn chạy đi nhặt máy bay giấy, sau đó chạy về đưa máy bay cho Giang Sở.

Giang Sở nở nụ cười, tiếp nhận máy bay, tiện tay ném ra ngoài.

Máy bay giấy trắng tinh dùng một độ cong duyên dáng đáp lên thảm trải sàn, so với Dư Ý ném bay còn xa hơn.

"Oa!" Dư Ý trong mắt đầy sùng bái, thật lòng nói "Anh, thật lợi hại!"

Quăng máy bay giấy có gì tài giỏi đâu, Giang Sở thấy buồn cười, anh chống tay đỡ cằm, lười biếng nói, "Cậu có thể tìm về giúp tôi không, tôi còn muốn chơi."

Dư Ý đương nhiên tình nguyện làm chân chạy, nhanh chóng chạy tới nhặt máy bay.

Máy bay lại một lần nữa trở lại trên tay Giang Sở, cũng không đến năm giây liền bay ra ngoài.

"Có thể nhặt giúp tôi không?" Giang Sở lại một lần nữa nhờ vả.

Dư Ý dùng sức gật đầu.

Qua lại như vậy chừng mười chuyến, dù cho Dư Ý tinh lực dồi dào cũng mệt mỏi đến hơi thở dốc.

Lâm Phục Tuân luôn luôn ở bên cạnh nhìn, từ góc độ của anh, Giang Sở không thể nghi ngờ là đang trêu Dư Ý, Dư Ý thế mà lại một chút cũng không phát hiện, chỉ vì một câu muốn chơi của Giang Sở liền không phản kháng chạy tới chạy lui.

Cho dù biết Giang Sở đối với gương mặt kia của Dư Ý khó tránh khỏi giận chó đánh mèo nhưng anh vẫn có chút không vừa mắt, ho nhẹ hai tiếng nhắc nhở, "Giám đốc Giang, chúng ta phải đi rồi."

Giang Sở lại một lần nữa đem máy bay giấy ném đi, lần này, Dư Ý cơ hồ phản xạ có điều kiện chạy cùng máy bay giấy.

"Có giống không?" Giang Sở không đầu không đuôi hỏi một câu.

Lâm Phục Tuân nghi hoặc, "Giống cái gì?"

Giang Sở nhìn bóng người ngồi chồm hổm xuống nhặt máy bay giấy – y như một chú chó con đáng yêu trung thành đang nhặt banh giúp chủ nhân.

Anh không nói gì, đứng dậy rời đi.

Dư Ý nhìn anh đi tới phòng khách, cầm máy bay giấy, bởi vì chạy quá nhiều cậu bây giờ nói chuyện có chút vất vả, hỏi anh, "Anh, không chơi, nữa sao?"

Giang Sở dừng chân lại, nhìn trên trán Dư Ý nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, lắc mình biến hóa, trở thành một người thoạt nhìn rất khó gần, "Không chơi."

Cuối cùng bỏ xuống kết luận, "Chơi không vui."

Dư Ý gấp đến độ nói lắp , "Không có, chơi, không vui, chơi vui mà... Khi nào, chúng ta, chơi nữa."

Cậu bởi vì trò chơi yêu thích bị chê không vui mà giải thích, nói chuyện thiếu chữ thiếu câu, Giang Sở nghe xong vẫn hiểu.

Nhưng Giang Sở không hề đáp lời, chỉ mím môi rời đi không thèm quay đầu lại.

Bởi vì chuyện này Dư Ý buồn bã suốt hai mươi phút, rất nhanh tâm trạng của cậu bởi vì được dì Chu cho ăn sô-cô-la nên nhanh chóng tốt lên.

(Bản edit được làm phi thương mại tại đây và đây.)

Tình huống bản thân tương đối đặc thù, Dư Ý là người cực kỳ dễ dàng thỏa mãn, ăn mười phần khổ rồi, chỉ cần một chút ngọt đã có thể bù đắp. Đến Giang trạch này một tuần chính là quãng thời gian Dư Ý hạnh phúc nhất từ sau khi mẹ mình qua đời.

Có thể ăn cơm no, cũng không có ai đánh cậu, còn có dì Chu yêu thương cậu nữa.

Buổi tối cậu chạy ra vườn hoa, nhìn lên bầu trời đầy sao lấp lánh, không nhịn được cùng mẹ trò chuyện, cậu không thể nói một câu dài nên chỉ có thể nói từng từ thật chậm, "Mẹ ơi, dì Chu, rất tốt, với con, còn, cho con, ăn sô cô la,..."

"Nơi này, không lạnh, còn có hoa đẹp."

"Giang Sở rất tốt, anh,không đuổi con đi."

Nói đến Giang Sở, cậu dừng lại rất lâu mới nhớ tới chuyện máy bay giấy.

"Nhưng, không phải, rất tốt, anh nói máy bay giấy, chơi không vui."

"Mẹ, con rất nhớ mẹ."

Mặc dù bây giờ cậu sống rất tốt nhưng cậu vẫn muốn có mẹ.

Dư Ý thở dài một hơi,đôi mắt tròn dưới ánh trăng, bên trong hiếm thấy hiện ra mấy phần buồn bã, "Con, khi nào, mới biến, thành sao được?"

Không có người trả lời cậu. Dì Chu đang gọi cậu đi ngủ.

Dư Ý cực kì thích cái giường mềm mại này, cậu nhìn ngôi sao nhếch miệng cười, "Vậy, chờ thức dậy, rồi, biến thành sao" dừng một chút "Nha."

Nói xong, cậu rất có lễ phép vẫy tay chào tạm biệt với ngôi sao, chạy vào bên trong nhà ấm áp.

Qua hai cái cuối tuần, Giang Sở không trở về Giang trạch.

Nhà họ Giang cùng với nhà họ Trần đang trong giai đoạn tranh đoạt một hạng mục rất gay gắt, Giang Sở đưa ra chỉ thị bắt buộc, dù thế nào cũng phải hoàn thành mục tiêu.

Cấp dưới làm việc liên tục, chính bản thân anh cũng không chợp được mắt.

Nhân viên Giang thị ít nhiều gì cũng từng nghe nói chuyện tình yêu của chính ông chủ nhà mình và thiếu gia nhà họ Trần, Trần Tự Tri. Bọn họ không hiểu tại vì sao đã từng là người yêu cùng nhau sánh vai lại có thể náo loạn đến mức này, thậm chí giống như là kẻ thù.

Người khác không biết nhưng Lâm Phục Tuân biết.

Anh hướng Giang Sở báo cáo trong nội dung hội nghị, hỏi, "Tổng giám đốc Giang, vẫn tiếp tục hạ thấp giá cả sao?"

Giang Sở mắt cũng không nâng lên, "Hạ thêm hai phần trăm."

Cứ tiếp tục hạ xuống công ty sắp không có lợi nhuận nữa rồi, nhưng Lâm Phục Tuân không dị nghị, chỉ đáp vâng.

Giang Sở xoát xoát kí tên, đem văn kiện đẩy một cái, giống như mệt mỏi đến cực điểm mà xoa xoa lông mày, hỏi Lâm Phục Tuân, "Cậu có phải cũng cảm thấy tôi rất cố chấp hay không?"

Lâm Phục Tuân châm chước nói, "Tổng giám đốc Giang tự có đạo lý của chính mình."

"Quên đi." Giang Sở cười nhạo nói, "Tôi chẳng qua chỉ là lấy việc công trả thù riêng."

Lâm Phục Tuân nhún nhún vai không phản bác.

Năm năm trước, bố mẹ Giang Sở đi máy bay gặp tai nạn, người mất, Giang Sở tiếp nhận Giang thị. Họ hàng tựa hổ rình mồi khiến Giang Sở giống như đi trên băng mỏng, Giang thị ngập tràn nguy cơ, anh lúc đó hướng người yêu là Trần Tự Tri xin giúp đỡ, hy vọng Trần Tự Tri có thể kéo mình một cái.

Trần Tự Tri không những nói lời chia tay với Giang Sở mà thậm chí còn dứt khoát kiên quyết về phe chú Ba của Giang Sở.

Tuy lúc đó phần thắng của Giang Sở không lớn, nhưng người yêu năm năm lại không có tin tưởng, lại còn chọn đứng ở phía đối lập mình, Giang Sở tình huống đúng là chó cắn áo rách (1).

Nếu không phải Giang Sở ngăn cơn sóng dữ, vượt qua những ngày gian khổ kia, sợ là sau này sẽ thật sự bị người ta mạnh mẽ đạp dưới chân.

Chuyện này vẫn luôn là cái gai trong lòng Giang Sở, mỗi lần nhớ tới là mỗi lần đau.

Vì vậy nên sau khi anh ngồi vững vị trí trong công ty, điều đầu tiên anh làm chính là ra sức chèn ép họ hàng mình, dùng hết thủ đoạn thu mua cổ phần trong tay họ. Chờ đến khi bọn họ không còn lực uy hiếp nữa chỉ có thể dựa vào anh mà sống, anh liền ở khắp nơi đối nghịch cùng với Trần Tự Tri.

Trần Tự Tri tự biết mình đuối lý, thêm vào đó thực lực nhà họ Trần không cho phép, đụng tới hạng mục cạnh tranh với nhà họ Giang, nếu nhường được thì sẽ nhường, nhưng lần này động tới lợi ích quá lớn, Trần Tự Tri cắn chết cũng không chịu buông tay.

Giang Sở là người có thù tất báo, cho dù việc đó có khiến bản thân anh không dễ chịu đi nữa anh cũng sẽ khiến người khác khó chịu theo.

Tình thế bắt buộc, lúc tranh đoạt hạng mục cho dù không có lợi nhuận, tình thế bắt buộc, cho dù không lợi nhuận, anh cũng phải khuấy cho nhà họ Trần đục nước.

"Con riêng của nhà họ Trần tuần trước đã về nhận tổ, chẳng mấy chốc nữa sẽ bắt tay vào nghiệp vụ trong nhà." Lâm Phục Tuân nói, "Trần Tự Tri mấy ngày nay trải qua không dễ chịu mấy."

Trần Tự Tri không thoải mái, Giang Sở càng vui vẻ. Giang Sở tâm trạng tốt, đứng dậy, cầm lấy áo khoác ở bên cạnh, nói, "Đi, về nhà cũ."

(Tự edit truyện đi nào, đừng ăn cắp nữa. Ăn cắp sẽ bị nghiệp quật cho coi.)

Chú thích:

(1) chó cắn áo rách: đã khổ còn gặp khó, tựa tựanhư "đã nghèo còn mắc cái eo".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net