Chương 28: Mất trí nhớ sau khi bị đối xử tệ (28)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Bạc Khâm, em hối hận rồi..."

Không muốn...

Đừng hối hận...

Xin em...

Xưa nay Bạc Khâm đều không nghĩ tới, thì ra chỉ là một câu nói thôi cũng có thể khiến anh bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng như thế.

"Tiểu Mộc, anh sẽ thay đổi..." người đàn ông này đã không còn nói ra được những lời nào khác, mắt anh đỏ, giọng khàn khàn cầu xin.

"Van xin em, xin em, cầu xin em có được không..."

Tạ Mộc khó khắn lắc lắc đầu.

"Bạc Khâm, em cầu xin anh, buông tha cho em đi."

Hành động của anh cứng đờ lại.

Anh run rẩy, nhẹ nhàng, giúp cậu đắp chăn lại, giọng nói khàn khàn nỗ lực ngụy trang thành bình tĩnh, như là chẳng nghe thấy điều gì, "Tiểu Mộc, ngày hôm nay em cũng rất mệt mỏi, mau nghỉ ngơi đi..."

Trong mắt thanh niên tràn đầy đau thương, "Bạc Khâm, em rất đau."

"Để anh bảo bác sĩ tiêm thuốc cho em, rất nhanh sẽ không đau nữa." Biết rõ rằng cái cậu nói không phải là vậy, người đàn ông tuấn tú đặt lên khóe môi nhợt nhạt của cậu một nụ hôn.

Nước mắt Tạ Mộc rơi xuống, cậu cảm nhận được.

Là vị đắng.

Bạc Khâm đắp kín chăn, chầm chậm đứng thẳng người, đi ra phía ngoài.

Một bước, hai bước.

Phía sau truyền lại giọng nói của cậu thanh niên, không còn sự ngây ngô dịu dàng kia, mà tràn đầy vị chát.

"Anh đã từng đã nói với em, dù có là vật thích đến mấy mà có người động vào, anh cũng sẽ thu lại sự yêu thích kia."

"Bởi vì, anh thích sạch sẽ."

"Bạc Khâm..." Giọng cậu run run, đôi môi đã từng được anh hôn vô số lần, tái nhợt mở miệng.

"Em không sạch sẽ..."

"Em biết anh sẽ để ý..."

"Anh không để ý —— "

Anh đột nhiên quay đầu lại, trong mắt tràn đầy lạnh lùng nghiêm nghị, dường như có thể coi là gào thét nói, "Tiểu Mộc, anh yêu em mà!"

"Chúng ta quên đi những chuyện kia, lại giống như trước đây, nhẹ nhàng sống, có được không?"

Tạ Mộc trắng mặt, chậm rãi lắc lắc đầu.

"Anh sẽ chết."

"Em cũng sẽ chết."

Cậu hơi ngước mắt, cặp mắt trong trẻo kia đối diện với tầm mắt điên cuồng của người đàn ông.

Tạ Mộc nhẹ giọng nói, "Vừa nãy anh hôn em, làm em cảm thấy rất buồn nôn."

"Giống như là, ngày đó sau khi chúng ta làm xong, anh cũng cảm thấy buồn nôn vậy."

Gương mặt Bạc Khâm càng trắng hơn một tầng.

Cậu thanh niên như không nhìn thấy sắc mặt anh bắt đầu khó coi, vẫn còn tiếp tục nói: "Vừa nãy, thậm chí em còn cảm thấy tất cả những thứ này đều là một cơn ác mộng."

"Bạc Khâm là một người tốt như vậy, làm sao có khả năng sẽ biến thành như bây giờ, nhất định là giả, đây chỉ là một giấc mộng mà thôi."

"Nhưng mà... em không quên được, anh nhìn em mà cười, anh bảo em rời đi, mỗi một câu anh nói, mỗi một biểu cảm trên mặt..."

"Em yêu anh, nhưng mà anh khiến em cảm thấy buồn nôn."

"Buông tha cho em, cũng là buông tha cho chính anh..."

Buông tha em ấy?

Thả Tiểu Mộc của anh đi?

Làm sao có thể chứ.

Chuyện ngu xuẩn như để cho chú chim nhỏ yêu quý xổng mất, chỉ một lần là đủ rồi.

Sắc mặt Bạc Khâm dần dần lạnh xuống, anh cảm thấy trái tim càng ngày càng đau, trên mặt thần sắc lại càng lạnh.

"Tiểu Mộc, không cần sợ, em không thể quên được thì anh tới giúp em."

Ngược lại, chỉ cần xóa ký ức đi là được rồi.

Rất đơn giản, không phải sao?

Anh dịu dàng cười, "Như vậy, ở trong mắt em, em lại sẽ là người yêu hoàn mỹ kia."

Thanh niên thống khổ nhắm chặt mắt lại, "Anh không thể làm như vậy."

Người đàn ông dịu dàng trả lời chắc chắn, "Anh có thể."

Tạ Mộc mở mắt ra, trong mắt tràn đầy đau thương, "Bạc Khâm, đến cùng anh coi em là cái gì?"

"Tùy tiện xóa ký ức của em đi như vậy, ném em cho Đàm Đào, anh có thật sự yêu em không?"

"Yêu."

Bạc Khâm trả lời chắc như đinh đóng cột.

Anh nặng nề nhìn về phía thanh niên, "Tiểu Mộc, anh yêu em."

Tạ Mộc trắng mặt nghiêm lại, hỏi, "Anh có thể thả em ra được không, em thật sự... Sắp không chịu đựng nổi nữa rồi..."

Bạc Khâm làm sao có thể thả Tạ Mộc đây.

Đây là người yêu của anh, là người anh muốn cả đời bên nhau.

Anh nghĩ, có lẽ là bây giờ Tiểu Mộc đang đau khổ, thế nhưng chỉ cần quên đi những hồi ức không vui kia, cái người Tạ Mộc toàn tâm toàn ý yêu anh kia, rồi sẽ lần thứ hai trở lại.

"Ngoan, em nghỉ ngơi cho khỏe."

Bạc Khâm xem nhẹ nỗi đau đớn từ lồng ngực, cùng tia bất an chợt lóe lên kia, anh vẫn như trước đây, dịu dàng căn dặn cậu chàng.

"Anh sẽ về ngay."

Lần này, nhất định sẽ không có sơ hở nào.

Tiểu Mộc của anh, chung quy là sẽ trở lại bên cạnh anh.

【 Keng! Bạc Khâm hảo cảm: 99 】

Cửa bị đóng lại, bên ngoài truyền đến tiếng khóa trái, Tạ Mộc hơi co vào trong chăn.

【 Bạc Khâm điên cũng không ít rồi. 】

Hệ thống nghi hoặc mà hồi tưởng bộ dáng vừa nãy người đàn ông rời đi, 【 Anh ta nhìn qua rất bình thường mà. 】

【 Điên rồi. 】 Tạ Mộc nói khẳng định, 【 Hiện tại, đám lửa này cũng đã cháy đủ to, nếu như không ngoài dự liệu, bây giờ Đàm Đào đang bỏ thêm củi vào bên trong. 】

Trong chăn, thanh niên chậm rãi gợi lên khóe môi, có chút sung sướng nói, 【 Đám lửa này, nhất định có thể đốt hai người này càng thêm điên. 】

***

Bạc Khâm vận dụng các mối quan hệ có thể dùng được, điên cuồng tìm kiếm bác sĩ có thể thông qua phương pháp thôi miên xóa đi ký ức.

Nhưng mà vừa nghe thấy Tạ Mộc đã từng làm hai lần thôi miên, thậm chí còn từng phân liệt ra nhân cách thứ hai, dù có là bác sĩ tâm lý cao tay cũng không dám nhận.

"Ít nhất, cũng phải để cậu ấy bình phục tinh thần trước đã." người cuối cùng Bạc Khâm tìm được đã nói với anh như vậy.

Người đàn ông này không thể không chấp nhận sự thật rằng trong khoảng thời gian ngắn Tạ Mộc không có cách nào xóa đi ký ức, anh nhốt người tại tổ ấm tình yêu của bọn họ, mỗi ngày đều canh giữ ở trong nhà, cẩn thận từng li từng tí một lấy lòng thanh niên.

Sau khi Tạ Mộc nhắc đến muốn đi ra ngoài, bị Bạc Khâm dịu dàng từ chối, thì phảng phất như đã cam chịu.

Cậu bình tĩnh ăn ba bữa một ngày, người đàn ông không cho cậu đi ra ngoài, cậu cũng không muốn đi ra ngoài, mỗi ngày sau khi ăn xong thì lại nằm ở trên giường ngủ.

Bạc Khâm trơ mắt nhìn thanh niên từng chút từng chút gầy đi, cậu không mở miệng nói chuyện nữa, cứ như tự mình làm mình bệnh đến câm.

Người đàn ông xác định Tạ Mộc ngã bệnh, anh vì người yêu của mình gọi hết bác sĩ này rồi lại đến bác sĩ khác.

Mọi người nói với anh, đây là tâm bệnh, còn tiếp tục như vậy, cậu ấy sẽ chết.

Bạc Khâm không tin.

Anh đuổi hết người ra ngoài, hai mắt đỏ đậm đi đến phòng, gắt gao ôm lấy thanh niên như là ôm lấy trân bảo.

"Tiểu Mộc, em chỉ là bị bệnh thôi, anh biết em bị bệnh, thân thể em yếu lắm, phải bồi dưỡng cẩn thận..."

Đã rất lâu rồi người đàn ông này không quan tâm đến bản thân mình, lúc thường anh đều cẩn thận tỉ mỉ, giờ khắc này râu ria lởm chởm, đâm vào trên mặt Tạ Mộc, đau đau.

Thanh niên bị ôm mặt không hề cảm xúc, đôi mắt vốn ươn ướt đẹp đẽ giờ động cũng không động một chút.

Cậu như trở thành một con búp bê, mặt mũi tinh xảo đẹp đẽ, thân thể nhỏ yếu non mềm, nhưng lại không hề có chút sự sống nào.

Bạc Khâm bắt đầu cả đêm không ngủ được, buổi tối anh ôm Tạ Mộc ngủ, ôm thân thể gầy yếu như chỉ sót lại mỗi bộ xương của thanh niên, anh nhắm mắt lại không được mấy phút, rồi lại hoảng sợ mở mắt ra, cẩn thận từng li từng tí một đưa tay ra thăm dò hơi thở của thanh niên.

Đợi đến sau khi cảm nhận được hô hấp của cậu tuy rằng yếu ớt nhưng cũng là chân thật tồn tại, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm ngủ tiếp, không mấy phút sau, lại sẽ hoảng sợ mở mắt ra, liên tục lặp lại nhiều lần cả một đêm.

Ngay cả công ty anh cũng chẳng thiết đi, mỗi ngày đều ở bên cạnh cậu thanh niên, ăn cơm, mặc quần áo, đều do Bạc Khâm tự tay làm.

Nếu như là Tạ Mộc của trước kia, có thể cậu sẽ vui vẻ đến tâm trạng cả ngày đều là vui, nhưng bây giờ, cậu chỉ có thể mang một khuôn mặt tê dại, như là chẳng còn nhận thấy được thế giới xung quanh, tùy ý để người đàn ông làm.

Bạc Khâm biết cậu có thể nghe thấy lời nói của mình, người đàn ông có chút cay đắng nghĩ, em ấy chỉ là, không muốn để ý đến mình.

Đàm Đào mất tích.

Người anh giữ lại trông coi Đàm Đào bị đánh ngất xỉu, người đàn ông đến thăm chăm sóc Tạ Mộc, đợi đến lúc phản ứng lại đi tìm, đã không tìm được hắn.

Toàn bộ tiền mặt mà nhà họ Đàm có thể sử dụng được đều bị Đàm Đào mang đi, nhà họ Đàm trong một chiều sụp đổ, khi tòa án đang tra xét chứng cứ, phát hiện có một khoản tiền lớn không rõ nguồn gốc, hẳn là bị Đàm Đào đang mất tích mang đi.

Gần như tất cả mọi người đều cho là hắn cầm tiền chạy trốn ra nước ngoài, nhưng từ đầu đến cuối Bạc Khâm không hề thả lỏng cảnh giác.

Anh biết, Đàm Đào giống như là một con sói đói, nó núp trong bóng tối rình mồi, chờ thời cơ thích hợp nó nhảy ra cắn anh một cái.

Ngày hôm nay Bạc Khâm đút cơm cho Tạ Mộc ăn xong, nhìn thanh niên suy yếu thảnh thơi đi đến bên cửa sổ, sững sờ nhìn ra bên ngoài.

Nơi đó chẳng có cái gì cả, nhưng Tạ Mộc có thể xem cả ngày.

Người đàn ông từ lâu cũng đã quen với cậu như thế, anh ngồi ở trước bàn, lúc bắt đầu xử lý công việc, thỉnh thoảng ngẩng có đầu lên, cẩn thận liếc mắt nhìn người yêu của mình .

"Chíp chíp chíp..."

Bên ngoài có một con chim nhỏ hót bay qua, đậu lại nhảy nhót trên cành cây to dưới vườn hoa.

Khoảng thời gian này Bạc Khâm không được nghỉ ngơi tốt vốn đã buồn bực, đang muốn ngẩng đầu lên gọi hầu gái bên ngoài đuổi đàn chim kia đi, vừa nhấc mắt, lại phát hiện cậu thanh niên đang ló đầu ra, lần đầu tiên sau rất nhiều ngày như vậy, ánh mắt ấy chuyển động.

Dường như cậu rất thích con chim kia, đôi mắt xinh đẹp nhìn không chớp mắt, đầu ngón tay lạnh giá tái nhợt cũng tìm ra ngoài cửa sổ, giống như là muốn chạm vào nó.

Người đàn ông quả thực mừng rỡ không thôi, anh vội vội vàng đứng dậy, đi đến bên người Tạ Mộc, cẩn thận từng li từng tí dịu dàng hỏi, "Tiểu Mộc, em thích mấy con chim đó hả?"

"Để anh bảo người bắt cho em chơi, có được không?"

Đừng nói là mấy con chim, hiện tại coi như Tạ Mộc muốn máy bay trên trời, Bạc Khâm đều có thể mua một chiếc đưa cho cậu.

Không cần cậu cười đùa được như trước đây, chỉ cần, có chút phản ứng là tốt rồi.

Xác thực, thanh niên có phản ứng đối với câu hỏi của Bạc Khâm.

Ánh mắt của cậu vẫn cứ ngơ ngác nhìn chim chóc líu ra líu ríu hót vang, mở miệng, cổ họng quá lâu không phát ra âm thanh giờ đây có chút khàn khàn.

Mà cũng may, vẫn thuận lợi cất tiếng: "Nó thật đẹp."

Người đàn ông nghi hoặc mà nhìn về phía những con chim kia, xám xám đen đen, cũng chỉ là một con sẻ mà thôi, chỗ nào đẹp.

Mà không sao cả, chỉ cần Tiểu Mộc của anh thích, như vậy nhất định anh sẽ đưa cho em ấy.

"Bây giờ anh sai người đi bắt."

Bạc Khâm nói xong, vừa muốn đi ra dặn dò người làm, tay lại bị một đầu ngón tay lạnh lẽo, không có chút độ ấm nào bắt được.

Người đàn ông cứng đờ, như là được sủng mà sợ, nghiêng đầu.

Từ sau lần trước, đây là lần đầu tiên Tạ Mộc chủ động chạm vào anh.

Thanh niên hơi quay đầu, ngẩng mặt lên, cậu gầy quá, cằm cũng đã nhọn ra, bây giờ ngẩng đầu nhìn, càng làm cho người thương tiếc.

"Đừng bắt." Cậu nhẹ giọng nói, thanh âm có chút khàn, "Chẳng qua là em cảm thấy..."

"Chỉ là một chú chim nhỏ bé, cũng có thể tự do, có chút ước ao..."

Mừng rỡ trong mắt Bạc Khâm cứng lại, chưa chờ anh mở lời, Tạ Mộc nở nụ cười trên gương mặt tái nhợt, khóe miệng lại tràn ra máu tươi.

"Bạc Khâm."

Tuy rằng thân thể suy yếu, mà đôi mắt của cậu lại sáng lên dọa người, nhìn thẳng vào anh, có chút hơi hơi vui vẻ nói.

"Em cũng muốn tự do."

Cậu như đang khoe ra một thứ gì đó không tầm thường, đầu ngón tay quệt một cái bên môi, đưa bàn tay nhiễm máu cho Bạc Khâm xem.

Thanh niên vui vẻ cười: "Anh xem, em sắp chết rồi..."

Sau khi người đàn ông nhìn thấy dòng máu đỏ tươi thì đồng tử kịch liệt thu nhỏ, đầu óc trống rỗng, gần như mất năng lực suy nghĩ.

Chất lỏng ấm áp nhỏ lên tay của anh, như là đôi môi của chàng trai nhẹ nhàng đặt xuống.

"Tự do..." Cậu thanh niên đứt quãng cười nói, "Thật tốt..."

Cậu từ từ, nhắm chặt mắt lại ——

Bạc Khâm hé miệng, muốn phát ra âm thanh, lại phát hiện mình chẳng thể phát ra chút âm thanh nào.

Anh ôm lấy người yêu, khóe miệng cậu vẫn đang không ngừng tràn ra máu tươi, anh luống cuống đưa tay ra, run rẩy giúp cậu lau đi máu tươi.

Tiểu Mộc...

Em tỉnh lại đi...

Sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì...

Ngày đó, một chiếc xe cứu thương tiến vào hoa viên nhà họ Bạc, mang đi tất cả của Bạc Khâm.

Tạ Mộc hai mắt nhắm chặt, có người thông qua cấp cứu, dùng thuốc lên người cậu, bác sĩ giỏi nhất đang của trị cho cậu, dùng hết các cách mà cậu trai vẫn đều không có một chút phản ứng.

【 Có muốn mua gói "Chết duyên dáng" không ạ? 】 hệ thống hỏi.

【 Không mua, cuối cùng chờ một chút rồi lại chết, em tự trừ tiền gói "Nôn ra máu" đi. 】

***

Tạ Mộc một lần nữa tỉnh lại, đã là mấy ngày sau.

Cậu chỉ giật giật ngón tay, thậm chí ngay cả đôi mắt cũng không mở, người đàn ông vẫn luôn trông coi ở đó đã kích động mà hôn cậu.

"Tiểu Mộc, Tiểu Mộc của anh, anh biết là em sẽ không có chuyện gì mà..."

Anh kích động vui sướng, nhưng cứng đờ lại, khi nhìn thấy cậu có chút thất vọng quay mặt đi.

Mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy là anh khiến cho Tiểu Mộc khó có thể chấp nhậ đến vậy sao?

"Em còn chưa chết."

Thanh niên giọng khàn khàn .

Sau khi cậu nói ra câu này, ánh sáng trong mắt Bạc Khâm từng chút từng chút mất đi.

"Tiểu Mộc..."

Anh như tự ngược bản thân mình, gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Mộc, khàn khàn nói, "Anh thả tự do cho em."

"Xin em... hãy sốt thật tốt."

Trong mắt Tạ Mộc cũng có ánh sáng.

Cậu quay mặt sang, dáng vẻ rất vui sướng, "Có thật không?"

"Anh không tìm người thôi miên em nữa"

Cậu vui sướng như vậy, bởi vì sắp được rời xa Bạc Khâm.

Người đàn ông tự ngược mà nghĩ, rồi lại cưỡng bức chính mình lộ ra gương mặt tươi cười dịu dàng, "Đúng, em dưỡng thân thể cho thật tốt, rồi anh thả em đi."

Lần này, thật sự dọa anh sợ.

Bạc Khâm không muốn cái gì cả.

Anh chỉ cần Tiểu Mộc của anh khỏe mạnh.

Tạ Mộc cũng như người đàn ông đó mong muốn, khôi phục thân thể với tốc độ cực nhanh, tự do cứ như là củ cải trắng treo ở trước mặt, hấp dẫn chàng thanh niên tích cực phối hợp điều trị.

Sắc mặt cậu càng ngày càng hồng hào, trên mặt cũng dần dần có nụ cười.

Càng như vậy, trong lòng Bạc Khâm lại càng khổ sở.

Không phải anh không thừa nhận, chỉ có rời khỏi anh, Tạ Mộc mới có thể khỏe mạnh.

Làm sao lại biến thành như vậy chứ.

Từ người yêu luôn ỷ lại, biến thành người xa lạ chỉ cần liếc thấy là lại cực kỳ buồn nôn.

Mấy ngày Tạ Mộc mê man, Bạc Khâm cũng chật vật không ra hình thù gì, cái người đàn ông đã từng là kẻ ngồi mâm trên (*) phong nhã hào hoa kia, ngay lúc này tinh thân của người ăn mày còn tốt hơn cả anh.

(*) chỗ này là 高高在上: Cao cao tại thượng mà tôi không nghĩ ra được cái gì thuần Việt mà hay hơn :((

Thanh niên không thèm để ý đến mấy thứ này, cậu bắt bản thân mình không được để ý đến Bạc Khâm, cái người đàn ông mà cậu từng muốn bên nhau trọn đời này.

Tự do, hai chữ này làm cho cậu như trở thành chú chim nhỏ vui sướng

Rốt cuộc, bác sĩ nói, ngày mai là cậu có thể xuất viện.

Đêm đó, Bạc Khâm nhận được tin tức, nói, có người bắt được Đàm Đào, lần đầu tiên người đàn ông rời khỏi cậu thanh niên.

Anh không thể chờ đợi được nữa, anh muốn chém kẻ gây ra mọi chuyện này thành từng mảnh.

Anh rời đi chưa được một tiếng, trên internet, lấy tốc độ cực kỳ nhanh chóng, lan truyền một cái video.

Góc quay Video hẳn là từ trên cao xuống, từ góc độ này, không nhìn thấy khuôn mặt của kẻ thủ ác, nhưng có thể thấy rõ bộ dáng của cậu trai bị đè ở WC riêng, che miệng cởi quần áo.

Cậu liều mạng giãy dụa, nhưng quần áo vẫn là bị xé xuống.

Trong ống kính, thiếu niên khóc thút thít đong đưa thân thể, làn da trắng nõn lộ ra, làm không ít người xem cổ họng khô khốc.

Đương nhiên, hình ảnh gây sốc hơn nữa cũng chẳng có, bởi vì có người xen ngang bọn họ.

Mọi người chỉ có thể nhìn thấy thiếu niên thút thít ôm quần áo lao ra ngoài rời đi, tiếp theo, tên thủ ác cũng đi ra ngoài.

Bên ngoài là cuộc đối thoại của hai người đàn ông.

Câu nói: " Cậu nếu mà có muốn làm gì thật thì đem người làm ở ngoài trường học, lúc đấy muốn làm gì thì làm, đừng có phát rồ trong trường, liên lụy tôi cũng phải chuyển trường."

Vô cùng rõ ràng.

Khán giả chỉ tưởng là bắt nạt học đường bình thường, cùng nhau mắng vài câu ở trên mạng, rồi lại bắt đầu thảo luận bộ dáng nhân vật chính sao lại nhìn quen mắt như vậy.

Lại không biết, cái video này, là chuyên môn để cho một người xem.

***

Đàm Đào bị bắt.

Hắn ta không phản kháng chút nào, tùy ý những người kia trói mình lại, cùng đợi Bạc Khâm đến.

Một chiếc màu đen dừng lại, đôi chân dài của người đàn ông bước xuống, khuôn mặt anh tuấn của Bạc Khâm dưới bóng đêm càng trở nên sắc bén hơn.

Anh dùng ánh mắt lạnh băng đi đến trước mặt Đàm Đào, trong lòng ấp ủ vô số cách hành hạ người trước mặt.

"Quả nhiên là mày sẽ đến."

Người đàn ông kia bị đánh cho một trận rồi bị ép quỳ xuống đất, hắn ta ngẩng khuôn mắt xanh xanh tím tím nhìn về phía Bạch Khâm, roc ràng là ở thế yếu nhưng lại vẫn cười.

Trong nụ cười đó tràn đầy điên cuồng.

Đôi mắt Bạc Khâm bỗng nhíu lại, cực kỳ nhanh chóng bỏ qua một chút bất an trong lòng.

Lại ngay tại lúc này, điện thoại vang lên.

"Giám đốc Bạc, anh Tạ không thấy đâu nữa—— "

Giọng nói của người kia im bặt đi, Đàm Đào thấy rõ sắc mặt của người đàn ông kia, hắn quỳ trên mặt đất, điên cuồng cười ha hả.

Bạc Khâm đánh một quyền vào mặt hắn, "Nói! Tiểu Mộc ở đâu!"

Đàm Đào cười như điên, phun một ngụm máu trên đất.

"Nói!"

Nắm đấm dừng trên người hắn, người đàn ông cười cười, đột nhiên không cười.

Hắn ngước mắt lên, tràn đầy căm hận nhìn về phía Bạc Khâm, cười nhạo hỏi, "Mày có biết, cái làm tiểu Mộc kiên trì nhất là gì không?"

"Là mày."

"Ở trong mắt em ấy, mày chính trực, thiện lương, dịu dàng, săn sóc..."

Hắn cười lớn, cười ra nước mắt, "Mày chính là dựa vào lớp ngụy trang này mà lừa em ấy nhiều năm như vậy..."

"Mày hại em ấy thảm như vậy, nhưng em ấy hoàn không nỡ lòng làm tổn thương mày, vẫn thích mày..."

"Mà nếu như, Tạ Mộc biết được, tất cả những thứ đó đều là lời nói dối thì sao?"

"Kiên trì, cố thủ, toàn bộ đều là giả! !"

"Ha ha ha ha ha ha là giả! !"

"Mày nói xem, Tiểu Mộc chúng ta, trải qua hai lần thôi miên, tinh thần suy yếu lại bị mày nhốt lại cho tới bây giờ, Tiểu Mộc sẽ làm gì chứ..."

"Ha ha ha ha ha ha ha... A!" Nụ cười của hắn tại Bạc Khâm bỗng nhiên đạp một cái lên người hắn, bỗng dừng lại, người đàn ông giống như một con sâu lông nằm trên mặt đất.

Hắn phun ra một ngụm máu, trên mặt dính bùn đất, khó khăn ngước mắt lên, trong đó tràn đầy điên cuồng cùng thích thú.

"Tao nói rồi... mày hại tao mất đi người tao yêu, vậy mày cũng đừng nghĩ được dễ chịu! !"

***

Ban công bệnh viện.

Cửa đột nhiên bị phá, khi Bạc Khâm nhìn thấy tình trạng hiện giờ của Tạ Mộc, dòng máu cả người anh như cứng đờ hết lại.

Thanh niên thân thể gầy yếu ngồi ở trên lan can, cứ như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua là có thể ngã xuống.

Trong tay cậu cầm điện thoại di động, bên trong đang phát ra giọng nói của Bạc Khâm.

Tạ Mộc nghe thấy tiếng động, hơi quay đầu, mắt chạm mắt với Bạc Khâm, hơi câu môi, lộ ra một ý cười như trào phúng, lại như là khổ ý, nước mắt, vô thức lăn trên đôi gò má.

"Thì ra, là giả..."

"Ngay từ khi bắt đầu, chính là giả..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net