Chương 29: Kết thúc thế giới 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 29: Mất trí nhớ sau khi bị đối xử tệ (end)

Cái người mà cậu yêu, cậu thích kia, từ đầu đến cuối, đều là giả.

Cậu thanh niên ngồi trên lan can, buổi đêm gió rất lớn, thổi quét lên mặt như là bị dao cứa.

"Tiểu Mộc, trước tiên em không nên kích động, có việc gì chúng ta từ từ nói, từ từ thảo luận..."

Người đàn ông kia run rẩy đưa tay ra, cẩn thận từng li từng tí một di chuyển về hướng cậu.

Tạ Mộc hơi cúi người nhìn xuống, chỉ là một động tác nhẹ nhàng như vậy cũng làm Bạc Khâm sợ đến mức ra mồ hôi lạnh cả người, anh dường như chẳng phát ra được thanh âm nào nữa, mở miệng nửa ngày, mới dùng giọng nói khàn khàn cầu khẩn,

"Đừng, đừng nhúc nhích..."

"Ngoan, Tiểu Mộc, em đừng động đậy, để anh mang em xuống, ngoan..."

Thanh niên ngồi ở trên lan can chẳng có gì chống đỡ, xoay người lại, liếc mắt nhìn anh.

Cậu nhẹ giọng nói, "Ngươi đừng tới đây."

Gió mang tiếng nói của Tạ Mộc vào tai Bạc Khâm, người đàn ông cứng ngắc đáp lại cậu, "Anh không qua đó, anh nghe lời em..."

"Thật sự rất yêu Bạc Khâm mà..."

Tạ Mộc như chẳng thể nghe thấy anh, rủ mắt xuống, nhìn về phía điện thoại di động trong tay, lẩm bẩm nói, "Bạc Khâm là một người tốt nhường nào."

"Anh ấy là sự kính ngưỡng nhất của tôi, người tôi sùng bái nhất, giống như là tín ngưỡng của tôi."

"Tín ngưỡng..." Thanh niên lặp lại nói ra từ này.

Trên gương mặt tuấn tú mà ngày xưa Bạc Khâm yêu nhất, lần đầu tiên lộ ra nụ cười trào phúng, cậu cười, cười ra nước mắt.

Bởi vì động tác cười quá lớn, cơ thể cậu đung đưa trong gió, như kiểu một phút sau là phải ngã xuống dưới.

Cả người Bạc Khâm cứng đờ, nhìn chàng thanh niên dừng cười, cơ thể không động đậy.

Tạ Mộc giật giật khóe miệng, "Tín ngưỡng..."

"Thật buồn cười làm sao."

"Người tôi tôn kính, người tôi yêu, ngay từ lúc bắt đầu, cũng chỉ là mình tôi ảo tưởng."

Mắt cậu đỏ, nhìn về phía ánh trăng trên không.

"Dịu dàng, lương thiện, săn sóc... Người yêu mà tôi bảo vệ cẩn thận từng li từng tí một, tôi cho rằng, tôi có thể..."

"Tôi phải may mắn dường nào... Một người tốt như vậy, vậy mà đồng ý cùng với tôi..."

"Tôi nỗ lực học làm thế nào trở thành người anh ấy thích, dù không thể uống rượu, cũng phải uống vì anh ấy, tôi học làm một ngày ba bữa, học xoa bóp huyệt thái dương, nhưng mà cuối cùng..."

"... Vậy mà, là giả..."

Cậu vừa cười, cười cười, nước mắt lại ngơ ngác chảy xuống mặt: "Nếu người yêu của tôi từ lúc bắt đầu chính là giả, như vậy tôi chịu đựng, gặp phải, cũng đều tính là gì?"

"Tiểu Mộc, Tiểu Mộc em hãy nghe anh nói..."

Người đàn ông gian nan mở miệng, giọng nói âm u, "Tình cảm của anh là thật, coi như mấy thứ này đều là giả, nhưng anh là thật sự yêu em mà!"

"Anh và em, chúng ta vẫn có thể hạnh phúc bên nhau, không phải sao?"

"Hạnh phúc bên nhau..."

Thanh niên như vẹt thuật lại lời Bạc Khâm nói, trong mắt, tràn đầy mê man, "Hạnh phúc bên nhau..."

"Đúng, đúng!"

Như là thấy được hi vọng, người đàn ông gật đầu, trong mắt tràn đầy ước ao hướng về phía Tạ Mộc đưa tay ra, âm thanh run rẩy, vẫn nỗ lực duy trì dịu dàng, "Chỉ cần em xuống dưới, chỉ cần em khỏe mạnh, em muốn cái gì, anh đều cho em."

"Chỉ cần em còn sống, Tiểu Mộc..."

Tạ Mộc nhìn anh ta, "Tôi muốn cái gì, anh đều cho ta phải không?"

Người đàn ông điên cuồng đồng ý, chỉ lo nếu chậm một giây là không còn nhìn thấy Tiểu Mộc của mình.

"Muốn cái gì..."

Trong mắt cậu thanh niên sáng lên, lộ ra một nụ cười như đang tự huyễn, "Tôi muốn, chưa từng quen biết Bạc Khâm, chưa từng thấy, chưa từng nghe, chưa từng yêu..."

"Thật là... một cuộc sống vui vẻ cỡ nào..."

Bạc Khâm mắt đỏ ngầu, quỳ trên mặt đất.

Anh ta nói, "Anh dồng ý."

Trái tim, như đang bị dao cắt từng miếng.

Một dao hạ xuống, da tróc thịt bong, cả người đau đến phát run.

Nhưng dù có như vậy, anh cũng phải thẳng lưng, cố gắng nặn ra một nụ cười.

"Anh đồng ý với em, tiểu Mộc."

"Sau này, anh cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời em nữa, em sẽ không nhìn thấy anh, cũng sẽ không nghe thấy anh, anh có thể làm được, anh có thể..."

"Xin em... Xuống dưới..."

Thanh niên lộ ra ánh mắt lộ ra mê man, "Nhưng mà, tôi vẫn có thể nhớ đến anh mà."

Đầu ngón tay lạnh băng của cậu, chầm chậm di chuyển, dừng tại trái tim.

Nói, "Nơi này, đau lắm."

Tạ Mộc mắt chạm mắt với anh, nói, "Coi như không nhìn thấy, nhưng chỉ cần nhớ đến, vẫn là sẽ đau."

"Tôi cho rằng, tôi có thể chịu được."

"Những đau khổ, tuyệt vọng đó, tôi cũng có thể... Chỉ cần có thể ở bên Bạc Khâm, bất kể thế nào cũng được..."

"Bạc Khâm không chê tôi, anh ấy nói, anh ấy yêu tôi, sẽ bảo vệ tôi..." Cậu thanh niên hai chân đung đưa giữa không trung, toàn bộ cơ thể đang lay động theo gió.

Trong mắt cậu, là niềm vui như một đứa trẻ, nhưng ngay lập tức, niềm vui này, từ từ biến mất.

Mang theo ánh sáng trong mắt.

"Nhưng mà sự thật là, người làm tổn thương tôi, khiến tôi đau khổ, nhìn tôi tuyệt vọng, chính là Bạc Khâm..."

Đôi mắt Tạ Mộc lúc này âm u như vực thẳm, không nhìn thấy một tia hy vọng.

"Thứ tôi kiên định nắm lấy, rốt cuộc là thứ gì..."

"Một thứ như vậy..." đôi mắt cậu chìm vào đau khổ nhìn về phía người đàn ông của mình, khóe miệng giật giật.

"Buồn nôn, dối trá, vờ vịt..."

Cả người Bạc Khâm đều cứng hết lại, như cả máu thịt cũng đông cứng.

Trong mắt tiểu Mộc của anh, anh là một người như vậy sao?

"Tôi vẫn luôn cảm thấy, Đàm Đào là loài đáng sợ nhất, khiến người chán ghét nhất trên thế giới này..."

Tạ Mộc như không nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông đang quỳ trên đất, cậu nói tiếp, tại đáy mắt tất cả đều là tự giễu.

"Nhưng mà hóa ra, quái vật làm người ta sợ hãi nhất lại ở bên cạnh tôi."

Quái... vật...

Tiểu Mộc của anh, nói anh, là quái vật...?

Mắt anh ngập trong tơ máu, ngậm lấy nước mắt, nhìn về phía cậu thanh niên, "Không phải, Tiểu Mộc..."

"Không phải em nói, em yêu anh nhất, thích anh nhất sao..."

Anh run rẩy lắc đầu, như là không dám tới gần, lẩm bẩm cố chấp nói, "Em, em, yêu anh, không phải sao?"

Đôi mắt thanh niên nhìn về phía Bạc Khâm, lại không có một chút tình ý nào.

Cậu lắc đầu, "Không."

"Anh là một con quái vật."

"Anh khoác lớp da người, ngụy trang thành một con người, thực ra, không lớp da kia, đến một con bọ anh cũng không phải!"

"Anh cũng không phải là Bạc Khâm."

Tạ Mộc run rẩy, nước mắt rơi , dùng ánh mắt hung tợn nhìn về phía người đàn ông anh tuấn kia, "Anh ăn anh ấy rồi giả dạng thành anh ấy lừa gạt tôi!"

"Anh là quái vật, là con quái vật đã hại Bạc Khâm!"

Bạc Khâm dẫu môi, nghiêm mặt tái nhợt, nhìn về phía người thanh niên đang run rẩy, như một giây sau là rơi khỏi lan can.

"Không phải, Tiểu Mộc, em đừng giận, anh sai rồi, anh cũng sẽ không bao giờ... em xuống dưới, xin em xuống dưới..."

"Quái vật, quái vật..."

Cậu hoàn toàn không nghe anh nói, không ngừng lặp lại, bàn tay mới vừa nắm lấy lan can lại buông lỏng ra.

Cậu mang vẻ mặt hốt hoảng, vừa thấy là thần trí không được tỉnh táo.

Người đàn ông không dám kích thích cậu, chỉ có tiếp tục nói theo lời cậu.

"Là anh, anh là quái vật..."

"Em xuống dưới, được không?"

Tạ Mộc kinh ngạc nhìn anh, vừa khóc, vừa cười.

Giọng khàn khàn nói, "Tôi biết mà, tôi biết ngay mà..."

"Bạc Khâm, đúng là Bạc Khâm, anh ấy thật sự, bảo vệ tôi, quý trọng tôi, dạy tôi làm việc, học tập..."

"Những việc này... Đều là sự thật, không phải giả, không phải..."

Trên mặt cậu lộ ra nụ cười, vui vẻ đối diện với người đàn ông.

"Anh là quái vật, anh giết Bạc Khâm, chính là như thế, đúng, chính là vậy..."

"Bạc Khâm của tôi, xưa nay đều chưa từng thay đổi, chỉ có điều, là anh, thay thế anh ấy..."

Như là vì những dối lừa này đó tìm được lý do, Tạ Mộc không khỏi vui vẻ lên một lần nữa.

Cậu mở to đôi mắt sưng đỏ, nhẹ giọng nói, "Có phải là, có phải là như vậy không?"

Bạc Khâm quỳ trên mặt đất giá lạnh, con dao kia vẫn còn cắm trong trái tim anh, đau quá, đau đến nói cũng khó khăn.

Người đàn ông mở miệng, nói, "Phải."

Gió quát lên mặt, đau, giọng Bạc Khâm run rẩy, viền mắt đỏ lựng.

Anh khàn giọng nói, "Anh là quái vật."

"Bạc Khâm không lừa em, anh ta yêu em..."

Trong mắt thanh niên sáng lấp lánh, "Tôi biết mà, tôi cũng biết là như vậy..."

"Tiểu Mộc, em xuống đây đi."

Người đàn ông gian nan, kéo ra một nụ cười còn khó xem hơn cả khóc, "Em xuống đây, anh trả Bạc Khâm lại cho em."

"Không." Tạ Mộc lắc đầu, ngồi ở trên lan can, như là ngồi trong vòng bảo vệ của bản thân.

Cậu nói, "Anh có thể gọi Đàm Đào đến đây không."

Bạc Khâm ngay cả hỏi cũng cũng không dám hỏi một câu, ngay lập tức sai người dẫn Đàm Đào lại đây.

Người đàn ông bị đánh gần như thành bùn nhão bị xô đẩy vào, ngã xuống đất, tay hắn gập không được tự nhiên, đôi mắt xanh tím gian nan ngước lên, nhìn về phía thanh niên đang ngồi ở trên lan can.

Nhìn một chút, trên mặt lộ ra nụ cười mang mấy phần trào phúng.

"Ha... Bạc Khâm, mày cũng có ngày hôm nay..."

Mọi người ở chỗ này đều biết hắn là có ý gì.

Ngay cả Tạ Mộc.

Thanh niên lắc lư chân, nhìn về phía người đàn ông đã điên từ lâu mất rồi kia, người một lòng chỉ muốn để cho người khác cùng ngã xuống địa ngục.

"Đàm Đào."

Cậu nói, "Cảm ơn kẹo bông của anh, ăn rất ngon."

Đàm Đào thân thể cứng đờ, không dám tin tưởng, ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Mộc.

"Cục cưng..."

Không, cục cưng của anh, không phải đã bị giết rồi sao?

Bị anh, bị Bạc Khâm, mạt sát...

"Ngày ấy, trên vòng quay ngựa gỗ, lời tôi nói với anh, anh quên rồi sao?"

Đàm Đào mở to mắt, một màn trước mặt, cùng bộ dáng ngày đó của thanh niên trùng khớp.

Khuân miệng Tạ Mộc, mở ra rồi đóng lại.

—— "Anh sẽ nhớ em không?"

Thanh niên nói, "Sau khi xóa bỏ, thực ra là dung hợp ký ức, Đàm Đào, tôi vẫn luôn ở đây."

Chỉ có điều, không còn là cục cưng của anh ta nữa mà thôi.

Người đàn ông lại không để ý mấy thứ đó, anh ta chỉ biết rằng, người mang ký ức của cục cưng đã trở lại.

Trên mặt Đàm Đào lộ ra nụ cười, anh như là một con sâu nhúc nhích trên đất, cố gắng bò tới bên kia.

"Cục cưng, cục cưng, em đã trở lại..."

"Anh rất nhớ em, anh thật sự rất nhớ em..."

Anh ta tràn đầy mừng rỡ, tràn đầy vui sướng vì mất mà lại có được, dù hai tay bị cục đá trên đất cứa ra máu nhưng vẫn không thèm quan tâm mà bò về phía trước.

Anh muốn bò đến bên cạnh người anh yêu, cục cưng của anh...

Bạc Khâm nhân cơ hội đi tới một bên lan can, đưa tay ra, muốn bắt được chàng thanh niên.

Tạ Mộc nhìn về phía hai người đàn ông này, đột nhiên nở nụ cười.

"Các người giết Bạc Khâm của tôi..."

"Tôi phải, đi tìm anh ấy..."

Sau khi nhìn thấy sự sợ hãi và không dám tin tưởng trong đáy mắt họ, khoái ý tràn đầy đôi mắt cậu.

Chiếm được, lại mất đi, sẽ là cái cảm giác gì đây.

Nhất định, rất đau khổ đi.

"Tiểu Mộc! ! !"

Bạc Khâm ý thức điều gì, mở muốn rách cả mí mắt, đưa tay ra theo bản năng, lại chỉ chạm được đầu ngón tay của cậu.

Thanh niên cười, dang hai tay ra, không chút do dự ngã xuống...

—— bộp, hai người...

__________________________

P/s: Còn 1 ngoại truyện cho thế giới này nhé!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net