Chương 28: Mất trí nhớ sau khi bị đối xử tệ (28)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28: Mất trí nhớ sau khi bị đối xử tệ (28)

Anh lắc đầu, "Không, không phải..."

Anh cẩn thận từng li từng tí một đưa tay ra chạm vào cậu thanh niên của anh, chạm vào người anh yêu.

"Tiểu Mộc, anh là bị Đàm Đào hạ thuốc, em biết mà, con người nó rất âm hiểm..."

Tạ Mộc còn nằm trên giường điều trị, khi đôi tay Bạc Khâm duỗi lại đây, cậu không tránh né, chỉ vẫn cứ nhìn anh ta.

Nhìn người đàn ông mà từ lúc học cấp ba, cậu vẫn luôn ngưỡng mộ.

"Bạc Khâm..."

Giọng cậu nhẹ nhàng, như chuồn chuồn dịu dàng lướt trên mặt nước, "Lần đầu tiên anh gặp tôi, là lúc nào?"

Bạc Khâm cứng ngắc ôm lấy cậu, ánh mắt rủ xuống, lần đầu tiên, nói thật.

Anh biết, bây giờ có nói dối cũng đã chẳng còn ý nghĩa gì.

"Lúc em học đại học năm nhất, anh đến trường em có việc thì gặp được em."

Trên mặt thanh niên lộ ra nụ cười nhạt nhòa.

Cậu nói, "Anh cố ý."

"Cố ý lôi kéo tôi vào công ty của anh, cố ý làm tôi yêu anh..."

"Tiểu Mộc, anh thật sự yêu em..."

Lời này nói ra, thậm chí ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy chẳng có tính đáng tin nào.

Nhưng cậu thanh niên lại cười.

Trên khuôn mặt tái nhợt, chậm rãi nở một nụ cười.

Thanh âm thật thấp, "Tôi tin tưởng anh."

Không có ai biết tâm tình Bạc Khâm lúc này ra sao, chắc là như được tha tội.

Anh cẩn thận từng li từng tí ôm lấy người yêu, cúi người vừa căng thẳng lại dịu dàng không ngừng hôn lên trán cậu lạnh băng.

"Tiểu Mộc, anh biết sai rồi, là anh sợ em đau lòng, đừng trách anh có được không, xin em..."

Lúc nhỏ, khi bị ông nội phạt quỳ ở từ đường một đêm, anh không cầu xin.

Lúc chú chim nhỏ bị thả đi, anh không cầu xin.

Nhưng bây giờ, anh đang cầu xin.

Anh cầu khẩn người yêu mình tha thứ.

Bạc Khâm sợ.

Lần đầu tiên, anh sợ sệt như thế.

Đương khi chàng thanh niên mở mắt nhìn về phía anh, người đàn ông từ xưa đến nay luôn nắm chắc phần thắng, rốt cục trong lòng cũng có sợ hãi.

Trong mắt Tạ Mộc, không còn đong đầy yêu thương với anh nữa.

Sao lại có thể như thế nhỉ?

Tiểu Mộc yêu mình như vậy, thậm chí không nói quá thì cậu còn yêu Bạc Khâm hơn cả yêu bản thân mình.

Đây không phải là lần thứ nhất người đàn ông này đối mặt với Tạ Mộc như vậy.

Nhưng lần trước, là cậu bị bệnh.

Tiểu Mộc thật luôn yêu anh, thương anh, trong mắt, trong đầu, toàn là anh.

Bạc Khâm nói xong, thấy thanh niên chỉ nghiêm mặt nhìn mình, đôi môi dễ nhìn từng bị anh ngậm vào miệng chơi đùa vô số lần kia, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Việc này không bình thường, Tạ Mộc yêu anh như vậy, làm sao có thể sẽ không tha thứ cho anh.

Cho dù cậu đã từng bị anh tự tay đẩy vào trong lòng Đàm Đào.

Chẳng phải lúc đó Tiểu Mộc đã trở về tìm đấy sao?

"Bạc Khâm..."

Người trong lòng mở miệng, giọng nói thường ngày luôn tràn đầy dịu dàng tin tưởng lại tràn đầy uể oải.

"Thả tôi đi đi."

Người đàn ông lập tức cứng đờ, trên gương mặt anh tuấn kia, thoáng hiện biểu cảm trống rỗng.

Anh không tin những lời này là do Tiểu Mộc của anh nói ra.

Không thể, Tiểu Mộc yêu anh, yêu anh...

Thì làm gì có chuyện muốn rời khỏi anh...

"Tiểu Mộc..." Người đàn ông mở miệng cứng ngắc, anh liếm bờ môi khô, chất chứa quan tâm hỏi, "Có phải em bị bệnh rồi không?"

"Cái kia, cái nhân cách thứ hai gì đó lại chạy ra rồi đúng không?"

Anh cẩn thận vỗ lưng người trong lòng như là dỗ dành trẻ nhỏ, dịu dàng dỗ dành, "Đừng sợ, anh sẽ chữa khỏi cho em."

Trong mắt chàng thanh niên tràn ngập bi thương, mặt cậu đờ đẫn, cả người vô lực dựa vào cơ thể người yêu, nhìn anh yêu cầu bác sĩ xoá đi nhân cách thứ hai.

"Giám đốc Bạc, nhân cách thứ hai đã giết rồi..."

Bác sĩ đáng thương đã sớm bị hai tên điên này dằn vặt khổ không thể tả, ông thấy thần sắc anh bỗng nhiên trở nên hung tợn, sợ đến nỗi xụi lơ trên đất.

"Không phải cậu đã thấy rồi sao? Nhân cách kia đã chết..."

"Câm miệng!"

Người đàn ông tuấn mỹ tức giận, anh duỗi tay, nắm sạch đồ trên bàn xuống dưới đất.

Làm sao có thể đã giết rồi, nhất định là nhân cách thứ hai xông ra.

Nhân cách kia không có ký ức yêu nhau của bọn họ, một lòng chỉ toàn nhơd đến Đàm Đào cho nên mới có thể như vậy.

Nhất định là như vậy, là như vậy.

Người đàn ông nghĩ, vừa thương tiếc lại tiếp tục ôm chặt lấy thanh niên.

"Tiểu Mộc, không phải sợ, anh sẽ cứu em, anh sẽ bảo vệ em, đừng sợ, đừng sợ..."

Anh ta lệnh cho bác sĩ mau chóng xoá cái nhân cách thứ hai chết tiệt kia đi, bác sĩ không dám làm, chỉ có thể co quắp trên mặt đất, mất công giải thích.

"Giám đốc Bạc, đây chính là cậu Tạ nguyên bản..."

"Hơn nữa, cậu ấy trong thời gian ngắn liên tục bị thôi miên, bây giờ thật sự, thật sự không thể lại làm tiếp..."

Làm sao có thể, không thể.

Ông ta nhất định là lang băm.

Bạc Khâm hận không thể buộc đá vào chân ông bác sĩ trước mặt, trực tiếp ném vào trong biển rộng, nhưng anh còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm.

"Tiểu Mộc..."

Ngón tay thon dài có lớp kén mỏng, vừa quý trọng, lại dịu dàng chạm vào gương mặt trắng nõn của thanh niên.

Anh cẩn thận từng li từng tí một chạm vào, dường như chỉ sợ làm đau người yêu mình.

Giọng nói từ tính dễ nghe dịu dàng hỏi, "Em bị bệnh, anh đưa em về nhà, chúng ta tìm thầy thuốc giỏi nhất, yên tâm chữa trị được không?"

Thanh niên vẫn bình tĩnh nhìn anh.

"Tôi không bị bệnh."

"Em bị bệnh, anh biết em bị bệnh..." Biểu cảm trên mặt người đàn ông kia bắt đầu trở nên hoảng loạn, anh tay chân luống cuống vừa dịu dàng lại nôn nóng vỗ về chàng trai.

"Người bị bệnh, cũng sẽ không nói mình bị bệnh, Tiểu Mộc đừng sợ, anh sẽ chữa khỏi cho em..."

Bạc Khâm bế cậu lên, người yêu của anh đang ở trong lòng anh, nhưng lại vì sao mà thấy vắng vẻ đến vậy.

Tạ Mộc rất nhẹ, từ khi cậu xuất viện, hình như vẫn cứ luôn không thế nào mà béo lên được, người đàn ông có thể ôm cậu tiến về phía trước dễ như ăn cháo.

Lỗ tai cậu kề sát trên lồng ngực rắn chắc của Bạc Khâm, có thể nghe tiếng tim đập gấp gáp mà lại hoảng loạn đến rõ ràng.

Bạc Khâm cũng có thể nghe được, Tiểu Mộc của anh đang nói, "Bạc Khâm, thả tôi xuống đây đi, chúng ta chia tay trong vui vẻ."

Chia tay vui vẻ...

Cánh tay đang bế chàng thanh niên cuộn chặt lại, anh dịu dàng lẩm bẩm nói với người yêu: "Tiểu Mộc, cả đời này của em, cũng đừng nghĩ rời khỏi anh."

***

Lần đầu tiên Đàm Đào nhìn thấy Tạ Mộc, là tại bên cạnh cây hoa Sơn Chi.

Mắt chàng thiếu niên đang đong đầy hân hoan đầu hơi cúi, ngửi mùi hương hoa Sơn Chi.

Chỉ một cái liếc mắt, đã khiến Đàm Đào hãm vào.

Hắn trước sau quay chung quanh Tạ Mộc quấy rầy cậu, nhìn bộ dạng cậu phẫn nộ rồi lại chỉ có thể yên lặng chịu đựng, ảo tưởng ra cảnh đặt người ở dưới thân.

Có một ngày, hắn chứng kiến anh họ vì yêu đàn ông mà bị đánh đến hét thảm, ở bên ngoài uống rất nhiều rượu, trên đường trở về, hắn đột nhiên có một loại kích động.

Hắn muốn ngủ Tạ Mộc, cho dù làm như vậy, phải nhận lấy trừng phạt.

Đàm Đào hái hoa Sơn Chi, kéo thiếu niên tới nhà vệ sinh, men say làm cho tinh thần hắn không tỉnh táo lắm, hương hoa như biến thành một loại thuốc nào đó, khiến hắn không thể nào chờ đợi được nữa muốn ngủ thiếu niên.

Bị Bạc Khâm đánh gãy, người bạn thân lạnh mặt chán ghét liếc mắt nhìn bóng lưng thiếu niên vội vã rời đi, "Tôi thấy cậu đúng là điên rồi, ở trường học mà tinh trùng lên não! Không nhìn thấy cậu ta hoàn toàn không đồng ý à..."

"Nếu mà cậu thật muốn làm cái gì ấy, vậy thì mang người ra ngoài trường học đi, thích làm thế nào thì làm, đừng có phát rồ ở trường, liên lụy tôi cũng phải cùng chuyển trường."

Vào lúc ấy, hắn bị Bạc Khâm đánh một quyền cho tỉnh lại.

Hắn đã làm cái gì với Tạ Mộc thế này.

Cũng may, cũng may đúng lúc mà dừng lại.

Đàm Đào nói: "Tôi thật sự yêu cậu ấy, không phải như cậu nghĩ đâu."

Bạc Khâm trào phúng liếc mắt nhìn hắn, "Tùy cậu, chớ có liên lụy đến tôi là được."

Sau đó, lại xảy ra chuyện gì đây...

Người hắn thích, bởi vì thiếu chút nữa đã bị xâm phạm, giống như điên rồi mà kháng cự mình tới gần, thiếu niên muốn dùng dao làm cho Đàm Đào sợ, nên đã tự làm bản thân bị thương.

Nhìn cậu mang ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi, tay đau đến run rẩy mà vẫn còn cầm dao chĩa về phía mình, Đàm Đào đau lòng lại hối hận, không còn dám kích thích cậu.

Sau đó, chàng thanh niên biến mất.

Khi lại gặp mặt, cậu đã đi theo bên cạnh Bạc Khâm, khi cậu ngước đầu nhìn về phía người đàn ông kia, đôi con ngươi tròn đẹp đẽ đó hiện ra tràn đầy sự luyến mộ.

Cũng đôi mắt đó, khi dừng trên người mình, lại biến thành lạnh lùng chán ghét.

Cho dù là trước đây hay là hiện tại, trong mắt cậu đều chỉ có Bạc Khâm.

Không, có một quãng thời gian, người Tạ Mộc yêu là hắn.

Là cục cưng của hắn...

Nhưng, lại bị hắn tự tay huỷ hoại.

Người đó là cục cưng mềm mại của hắn, trong lòng tràn đầy sự tin tưởng đều dành cho hắn.

Thậm chí ngay cả thời khắc cuối cùng bị bắt đi vào chỗ chết, rõ ràng đã bị sợ đến như vậy rồi nhưng vẫn lại ngoan ngoãn dựa vào hắn.

—— Đàm Đào, em sợ quá...

—— em sẽ biến mất...

—— Đàm Đào...

Em ấy tin tưởng hắn như vậy, yêu hắn đến như vậy.

Thời khắc ký tên của mình xuống tập văn kiện xoá đi bản thân, tâm lý lúc bấy giờ của cục cưng, có phải cũng giống như hiện tại.

Vừa khổ sở, vừa tuyệt vọng.

Cả trái tim đều đang rất đau đớn, đau như có thể chết đi rồi.

"Bé cưng, cục cưng của anh..."

Người đàn ông ho khan phun ra một ngụm máu, cẩn thận từng li từng tí một, dùng bàn tay dính đầy máu tươi vuốt ve đóa Sơn Chi trong tay.

Dòng máu tươi mới nhuộm đỏ cánh hoa trắng, ánh mắt Đàm Đào lộ ra hoảng loạn.

"Xin lỗi bé yêu, anh không phải cố ý làm bẩn em..."

"Anh lau cho em, lau đi có được không..."

Chân tay hắn luống cuống lôi kéo trên bàn giấy, vừa dịu dàng vừa sốt sắng nỗ lực lau chùi sạch sẽ đóa hoa Sơn Chi kia.

Có thể là do cánh hoa quá yếu ớt.

Chỉ cần chạm nhẹ đã xuất hiện tổn thương.

Giống như, là bé yêu của hắn.

Hành động lau chùi đó của hắn ta dần dừng lại,, hắn nâng đóa hoa này lên, trong chốc lát, đột nhiên không biết nên làm gì cả.

"Xin lỗi..."

Miệng Đàm Đào dính đầy máu, có do bị đánh mà có, cũng có dó trước đó hắn tự cắn đầu lưỡi mình.

Một người đàn ông luôn giữ dáng vẻ bề ngoài dịu dàng, lịch thiệp; ngay vào lúc này, thật là chật vật khiến người thật không nỡ nhìn.

Hắn nói,

"Lúc em đi, có đau không?"

"Anh thật sự không muốn làm em chết, anh cứ nghĩ... đó chỉ là ký ức, một ngày nào đó em sẽ nhớ lại, sẽ ở bên anh mãi mãi..."

"Cục cưng à, cầu xin em, cầu xin em hãy tin anh, anh yêu em, vẫn luôn yêu..."

Đã không biết bao đêm, Đàm Đào tỉnh lại từ cơn ác mộng.

Hắn không thể ngừng nghĩ về ngày hôm đó, bé yêu của hắn sợ sệt dựa dẫm vào hắn, dò hỏi rằng có thể không đi được không.

Sau khi cầm quyền, Đàm Đào như phát điên đi tìm kiếm người bác sĩ trước kia.

Nhưng cuối cùng, nhận lại chính là sự tuyệt vọng.

Xoá đi rồi, chính là chết.

Là hắn... tự tay giết bé cưng của mình...

"Khụ khụ khụ khụ khụ..." Đàm Đào ho kịch liệt, phun một ngụm máu ra ngoài, ngũ tạng lục phủ như đều đang dày xéo, những người Bạc Khâm mang đến đều xuất thân chính chuyên, cũng không nương tay, phỏng chừng rách cả lá lách.

Biết rằng việc cần làm bây giờ là đi bệnh viện, nhưng hắn chẳng còn tâm tư gì mà đi bệnh viện.

Sở dĩ, cục cưng của hắn rời đi như vậy, ngoại trừ do mình, cũng do Bạc Khâm.

Nếu như không phải do thằng đó tận lực dẫn dắt...

Đàm Đào ho khan, cẩn thận đưa tay ra bảo vệ hoa Sơn Chi, không để cho máu tươi mình trên người nhỏ xuống đóa hoa kia.

Dù cho, giờ phút này nó đã bị làm bẩn, làm hỏng.

Nhưng trong mắt hắn, nó vẫn đẹp nhất, sạch sẽ nhất.

Hắn không chiếm được Tạ Mộc, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không để người như Bạc Khâm có được.

Hắn bò trên đất, hắn có thể cảm nhận được, tính mạng của bản thân từng phút từng phút như rút đi.

Bạc Khâm điên rồi, hắn cũng điên rồi.

Nếu như vậy, vậy thì, đẩy thêm một người nữa đi.

Để cái tên giết chết bế yêu kia cũng phải trải nghiệm một chút, nỗi đau khổ mất đi người.

Đàm Đào bò đến trước máy vi tính, gian nan ngồi vào ghế, hai tay gõ lạch cạch, click gửi đi.

Nhìn vào người đàn ông máu me đầy mặt trong màn hình máy tính nở một nụ cười.

Tuy rằng đang cười, nhưng nụ cười này, lại khổ đến tận tim gan.

Bé cưng... của hắn...

***

Bạc Khâm một đường ôm người trở về nhà.

Dù anh có sức lực lớn, Tạ Mộc cũng rất nhu nhược, nhưng dù sao thanh niên này cũng vẫn là một người đàn ông cao bình thường, ôm như thế, sao tay có thể không mỏi.

Nhưng người đàn ông này lại cứ như không có cảm giác gì, suốt chặng đường đều chưa từng thả người thanh niên này xuống dù chỉ một giây.

Tác dụng của thuốc trên Tạ Mộc vẫn chưa hết, cả người vô lực, cậu nằm trong lòng người đàn ông, như là đang nhìn Bạc Khâm, lại như là xuyên thấu qua anh, nhìn những người khác.

Bạc Khâm có thể cảm nhận được tầm mắt của cậu ấy, nhưng trước sau như một, anh không dám cúi đầu nhìn.

Anh sợ.

Sợ trong mắt Tiểu Mộc, nhìn được chỉ có mờ mịt.

Bạc Khâm không sợ Tạ Mộc hận mình, cũng không sợ cậu tức giận, anh chỉ sợ duy nhất một điều, là trong mắt chàng thanh niên này lại không anh.

Giận cũng được mà hận cũng được, ít nhất thì những tâm tình này cho thấy trong mắt Tạ Mộc vẫn có anh.

Anh cẩn thận đặt cậu lên giường, thanh niên vô lực nằm xuống, mặt nghiêm tái nhợt, nhìn Bạc Khâm đắp chăn cho mình.

Người đàn ông kia dùng chất giọng từ tính dịu dàng mà nói, "Trước tiên em cứ ngủ một giấc thật ngon, chờ đến khi em tỉnh ngủ, chúng ta cùng đi du lịch có được không?"

"Anh nhớ là trước đây, em thường hay nhắc rất nhiều lần rằng muốn đến thành phố S cưỡi ngựa, chúng ta có thể cùng nhau đi cắm trại, xem đàn dê bò chạy trên thảo nguyên, em không biết cưỡi ngựa, để anh dạy cho em..."

Tạ Mộc kinh ngạc nhìn người mình yêu, cậu nắm tay anh, dịu dàng vuốt nhẹ, gương mặt tuấn tú mà cậu đã từng xem vô số lần giờ đây ngập tràn sự dịu dàng.

Đây là thứ mà người thanh niên này dù nằm mơ cũng muốn có được, lại thật sự có thể chờ đến giờ phút này, tại sao tâm trạng bây giờ của cậu, lại là vắng vẻ, không vui được chút nào?

"Bạc Khâm."

Lần thứ hai cậu mở miệng nói, nhưng lại là giọng điệu khiến cho trái tim người đàn ông này lạnh giá.

"Anh biết mà, chúng ta không thể đâu."

"Có thể, Có thể..." Người đàn ông đó sợ hãi nâng những ngón tay xinh đẹp nhỏ dài lạnh băng đó lên bên mặt.

Anh khẩn cầu: "Tiểu Mộc, em bị bệnh rồi, anh sẽ chữa khỏi cho em, đợi đến khi chưa xong, em lại là Tiểu Mộc của anh, có được không..."

Câu nói cuối cùng, chỉ dùng giọng hơi nói ra, cậu thanh niên nhìn người mình yêu, trong mắt anh tràn đầy tơ máu, đang cố gắng lừa mình dối người, cậu hơi lắc đầu.

Cậu nói, "Anh biết mà, em không có bệnh."

"Bạc Khâm."

Tạ Mộc đau khổ nhắm chặt mắt lại, che lại sự không đành lòng nơi đáy mắt, làn mi dài của chàng thanh niên run run, giọng nói khàn khàn.

"Em yêu anh."

Sau khi nghe được câu này, mắt anh sáng lên ánh sáng ước ao, anh ta kích động hôn lên đầu ngón tay lạnh giá của Tạ Mộc, nhìn về phía cậu tràn đầy mong đợi.

"Cho tới bây giờ, em vẫn luôn yêu anh."

"Anh cũng yêu em, anh yêu em Tiểu Mộc, đừng rời bỏ anh, có được không..."

Bạc Khâm xin, sau đó, thấy cậu thanh niên mở mắt ra.

Ánh mắt cậu rất đẹp, rất dễ nhìn, hơi tròn tròn, khi lần đầu tiên Bạc Khâm nhìn thấy, đã cảm thấy như là chú nai con trong rừng rậm, vô tội, ngây thơ, khiến người ta không kìm lòng được mà muốn đem về lãnh địa của mình.

Quả thật, người đàn ông đó cũng làm như vậy, nai con thành toàn bộ đồ vật của anh, toàn tâm toàn ý yêu anh, nhưng là tại sao, hiện tại trong cặp mắt đẹp đẽ anh muốn nhìn cả đời kia, đổ đầy thống khổ.

"Em yêu anh, nhưng không có cách nào đối mặt với anh được."

Một giọng nói xuất hiện trong bộ não sầu khổ của Bạc Khâm, anh mê man nghe, nghe người anh yêu đang nói.

"Nhắm mắt lại, mở mắt ra, điều em nghĩ đến, đều là buổi tối ngày hôm ấy."

"Đàm Đào đặt ở trên người em, em liều mạng mà giãy dụa, điên cuồng cầu xin anh cứu em... Nhưng mà anh, cứ mãi luôn cười..."

"Người yêu em, người em yêu, người em kính, tự tay, đẩy em vào ngực người đàn ông khác."

"Anh có biết em đã sợ thế nào không?"

"Bạc Khâm không thích người khác động đồ vật của anh ấy, nếu như Đàm Đào thật sự thực hiện được, mình cũng không bao giờ còn có thể tiếp tục đứng ở bên cạnh Bạc Khâm được nữa..." Thanh niên cười khổ, nói ra câu nói này.

"Đây là điều mà em đã nghĩ khi đó, cứ coi như là anh không cứu em, coi như là anh cười đùa em như đang nhìn đang nhìn một câu chuyện tiếu lâm vậy, nhìn Đàm Đào lôi kéo quần áo của em, lúc đó em còn tự an ủi rằng... không phải Bạc Khâm cố ý, chỉ là anh ấy uống say rồi thôi, anh uống không được rượu..."

Đôi mắt chàng thanh niên, từ từ, chầm chậm nhìn về phía người đàn ông đang dùng gương mặt trắng bệch nghiêm túc nhìn mình, đôi môi vô sắc của cậu, chậm rãi tuôn ra một câu khiến Bạc Khâm bỗng nhiên nắm chặt tay.

"Coi như là em tỉnh lại với toàn thân vết tích, chuyện đầu tiên em nghĩ đến, cũng là tìm người yêu của em...

"Cả người em rất đau, rất khó chịu, ngày đó trời mưa lớn, em đi trên đường, khi những giọt mưa đánh vào người em, em đột nhiên có một ý nghĩ, nếu như, em rửa sạch sẽ cơ thể mình, Bạc Khâm nhìn thấy em, có phải là sẽ không còn tức giận như vậy nữa không?"

Cả người anh run rẩy, hai nắm chặt như muốn ứa cả máu.

"Tiểu Mộc, đừng nói nữa, đừng nói nữa..."

Cậu thanh niên Mộc nghiêm mặt, lẩm bẩm nói, "Nhưng mà không có..."

"Buồn cười làm sao."

Tạ Mộc kéo miệng cười, như là trào phúng, lại như là cười khổ, "Người yêu của em, tự tay đưa em cho người khác."

"Sau đó, còn nói em bẩn."

"Không phải, không phải..." đôi mắt đầy tơ máu của Bạc Khâm dần dần đỏ, anh ta nỗ lực giải thích, "Tiểu Mộc, anh thật sự biết sai rồi, em tha thứ cho anh, anh cầu xin em tha thứ cho anh..."

"Sau này, anh tất cả đều nghe theo em..."

"Em không thích anh uống rượu, anh sẽ không uống, còn có hút thuốc, anh cũng sẽ không hút nữa, anh sẽ ăn một ngày ba bữa đúng hạn, không sẽ tăng ca đến khuya nữa, mấy việc này, mấy việc này không phải đều là chuyện em muốn anh làm sao..." Anh bày ra hết thảy những chuyện mình có thể làm được, dường như chẳng còn biết phải làm sao, anh nắm lấy tay cậu đặt lên môi hôn.

Khóe mắt Tạ Mộc lăn xuống giọt nước mắt, cậu quay mặt đi, giọng nói cũng bắt đầu nghẹn ngào.

"Xin lỗi, Bạc Khâm."

Sắc mặt người đàn ông bỗng trống rỗng.

Tại sao lại phải nói xin lỗi.

Người nên nói xin lỗi, là anh mới phải ——

Là ai đang nói chuyện, tại sao lại nghe được, trái tim của anh, sao lại đau đến vậy.

"Em thật sự rất yêu anh, rất yêu rất yêu anh."

"Trước khi biết anh, xưa nay em chưa hề nghĩ tới, trên thế giới tại sao lại có thể có người tốt như vậy, em cẩn thận từng li từng tí một trốn trong bóng tối lén lút nhìn anh, chỉ sợ sẽ bị người phát hiện..."

"Lúc anh nói, anh cũng yêu em, buổi tối đó em thậm chí vui đến ngủ không yên."

"Cả đêm em nghĩ, làm sao em lại may mắn như vậy, Bạc Khâm tốt như vậy, thế mà thích em, nhất định em phải cẩn thận chăm sóc tốt anh, để anh không hối hận vì đã thích em..."

"Nhưng mà bây giờ, em bẩn rồi..."

Tay anh run rẩy, cứng ngắc ôm lấy tay cậu thanh niên mà hôn, "Không có, không có, Tiểu Mộc của anh không bẩn, không bẩn..."

"Đều do Đàm Đào, đều là lỗi của anh, em không bẩn..."

Anh nhìn thấy, Tạ Mộc đang cười.

Cười cười rồi nước mắt lại rơi xuống.

"Em cảm nhận được, có phải rất khổ..."

"Ở bên anh, thì ra lại đau khổ đến như thế,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net