Chương 30: Mất trí nhớ sau khi bị đối xử tệ (ngoại truyện)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh đứng lặng, vẫn duy trì tư thế đưa tay ra, ngón tay giật giật.

Không, không nên...

Vì sao sẽ như vậy...

Lời nói dối anh bịa ra để cứu Tiểu Mộc, cuối cùng, lại thành lý do em ấy rời đi...

Cơ thể Bạc Khâm run lên, "Tiểu, Tiểu Mộc..."

Anh gọi, nhưng cậu thanh niên ngày xưa, mỗi khi nghe thấy giọng anh sẽ cười quay lại, sẽ không bao giờ đáp lại anh nữa.

Chú chim anh nuôi, cuối cùng vẫn bay đi...

Đau, đau quá...

Đôi môi Bạc Khâm run rẩy, tay đè lên trái tim.

Cuối cùng, con dao nhỏ kia đã cứa rơi cả trái tim anh.

Đau, lại càng đau thêm.

—— giấc mơ kia thật sự rất đáng sợ, nếu nó thành sự thật, anh nghĩ, mình sẽ chết mất.

Cả cơ thể anh run rẩy, đôi mắt đỏ rực, giọng run không nói lên lời, "Thì ra, giấc mơ này, là anh..."

"Là anh..."

"Không, không đúng, bé cưng của tôi đã chết, không đúng..."

Đôi tay nhuốm máu tươi của Đàm Đào nắm trên lan can, trong mắt chẳng hề có chút điên cuồng nào, có, cũng chỉ là sự hỗn loạn không chấp nhận được sự thật.

Rõ ràng bác sĩ đã nói, nhân cách đã giết, sẽ không bao giờ sẽ lại xuất hiện...

Bé cưng cười dịu dàng với hắn, ngọt ngào dựa vào lòng ngực hắn, yêu hắn mà hắn cũng yêu, đã chết rồi...

—— "Anh sẽ nhớ em chứ?"

Trên vòng quay ngựa gỗ, cậu trai ngẩng mặt, quay lại nhìn hắn, trong mắt chan chứa tình yêu.

Trên sân thượng, Tạ Mộc mặt tái nhợt, bình tĩnh nhìn hắn.

Hai người này, dần dần hợp lại cùng nhau.

Nếu, bé cưng của hắn chưa rời đi, vậy người vừa rồi nhảy xuống, là ai...

Hắn người đầy máu, mắt đỏ rực, muốn bò dậy nhưng cơ thể lại nằm liệt trên mặt đất.

Hắn, hắn đã làm cái gì...

Đã làm cái gì...

***

【 Đinh! Hảo cảm của Bạc Khâm: 100, nhiệm vụ hoàn thành, mời ký chủ lựa chọn rời khỏi thế giới này. 】

"Rời khỏi? Vì sao phải rời đi?" Tạ Mộc đứng ở trước mặt hai người, nhìn bộ dáng đau khổ bọn họ, nhướng mày cười khẽ, "Chúng ta không phải đã đồng ý với cậu ấy, phải để cho bọn họ cũng cảm nhận đau khổ mười năm sao?"

Hệ thống sửng sốt một lát, 【 Vậy thì lãng phí thời gian lắm, thời gian không chờ người đâu ký chủ, hơn nữa...】

Nó nhìn biến động tinh thần của hai người đối diện,【 Bọn họ đã điên rồi, dù chúng ta không ra tay, họ cũng sẽ mang theo căm hận mà đánh giết lẫn nhau. 】

"Vậy sao mà đủ?"

Tạ Mộc xoay người, đem quả cầu đang bay bên cạnh mình ôm vào lòng, bóp nhéo trên người nó, cười hỏi, "Trước kia không phải em còn nói ghét bọn họ à?"

【 Nhưng mà thời gian...】

"Rồi rồi, vậy chờ nhìn đến số 2 phát hiện thứ anh để lại, sảng khoái thì đi luôn, được không?"

Quả cầu nhảy nhảy, 【 Thôi được】

"Được rồi, cấy rối vào cơ thể này đi."

Hệ thống: 【 Anh không tự làm sao ạ?】

Tạ Mộc cốc cốc vào bé cầu, cười hì hì, "Cảnh giường chiếu diễn một mình thì có cái gì mà diễn, đi thôi."

***

Đàm Đào mất tích.

Đây là lần thứ hai hắn mất tích, nhưng lúc này đây, Bạc Khâm đã không còn sức mà đi tìm hắn.

Anh cẩn thận canh giữ bên bệnh viện, ai tới cũng không gặp, loáng cái đã 7 ngày.

Không ai biết, khi Bạc Khâm chân tay lảo đảo chạy xuống dưới, tay run run cảm nhận được hơi thở của chàng thanh niên, trong nháy mắt đó đã mừng như điên như thế nào.

Anh ta như phát điên, cẩn thận ngồi bên cạnh Tạ Mộc đang nhắm chặt mắt, vừa khóc rồi lại cười.

Chàng trai rất nhanh đã được đưa đến bệnh viện tốt nhất.

Nhưng cho dù bác sĩ có tay nghề tinh vi, cũng chỉ miễn cưỡng cứu được mạng cậu, như bánh xe luân hồi, lúc này đây, Tạ Mộc bị phán định một lần nữa lâm vào trạng thái thực vật.

Cậu vẫn có thể hô hấp, nuốt đồ ăn, nhưng, dường như đã không còn khả năng tỉnh lại.

Tất cả mọi người tại bệnh viện đều nói đây là kỳ tích, một kỳ tích bất hạnh.

Tạ Mộc đã từng trải qua kỳ tích xuất viện, nhưng không đến một năm, cậu lại nằm trên giường bệnh như thế.

Bạc Khâm vẫn luôn gác bên người yêu của mình, cẩn thận chăm sóc cậu, giúp cậu xoa bóp người để cậu không phải khó chịu khi nằm lâu.

Anh đã trở thành loại người mà bản thân đã từng cho rằng sẽ không thể nào trở thành nhất.

Mỗi ngày, anh đều thức dậy sớm, đi vào căn bếp - nơi mà anh đã từng tuyệt đối sẽ không tiến vào, cẩn thận hầm canh theo thực đơn. Từ nhỏ đến lớn, Bạc Khâm chưa từng làm cơm, lúc ban đầu có chút luống cuống, cũng may đầu óc anh thông minh, tuy rằng có chút rối ren, nhưng cũng thành công làm được.

Bưng bát canh nóng, ngón tay thon dài của anh đã đỏ hết 3 ngón, thậm chí còn rướm máu, anh như không cảm thấy đau mà cẩn thận, kiên nhẫn bón cho Tạ Mộc.

Dịu dàng bón cho Tạ Mộc xong, lại giúp cậu lau chùi thân thể. Làm xong, Bạc Khâm lại ngồi ở mép giường, cầm một quyển sách mà Tạ Mộc đã từng thích đọc nhất, đọc từng câu từng chữ cho cậu nghe.

Công ty, gia tộc, mấy thứ này anh không muốn quan tâm nữa.

Anh chỉ nghĩ muốn ở cạnh bên người mình yêu.

"Hôm nay, lúc hầm canh, anh lỡ bỏ ít muối, có hơi nhạt, em đừng chê nhé, anh sợ bọn họ làm không chu đáo..."

"Hoa Sơn Chi nở ngày càng nhiều, anh hái một ít, em ngửi xem..."

ANh cười dịu dàng, đưa một đoá hoa đẹp nhất, đặt dưới mũi Tạ Mộc.

"Trước kia, anh còn ghét mùi nó quá nồng, không cho em cắm, sau lại thấy em mỗi lần nhìn thấy hoa Sơn Chi là không đi nổi, mới không nói nữa.

Khi đó em rất vui vẻ, hôm đó hái luôn một lọ, vốn dĩ là đặt ở phòng ngủ lại sợ anh không thích mới bỏ ra phòng khách."

Bạc Khâm giọng khàn khàn nói, cậu thanh niên nhắm hai mắt, không có chút động tĩnh nào.

"Em nói, hoa Sơn Chi màu trắng, nhìn vào thấy rất sạch sẽ."

"Em thắc mắc vì sao anh không thích loài hoa sạch sẽ như vậy..."

Tay anh run rẩy, dừng trên gò má tái nhợt của Tạ Mộc, "Thật ra, em mới là điều sạch sẽ nhất..."

"Nằm như thế, rất khó chịu phải không, ba tháng đó, em cũng như thế này sao?"

"Một người nằm ở đây, không có người nói chuyện cùng em, không có người chăm sóc em, trên người có ngứa, có đau, cũng không biết làm sao..."

Từng giọt lệ ấm rơi trên ngón tay Tạ Mộc, Bạc Khâm cúi đầu, giọng nghẹn ngào.

"Tiểu Mộc, tỉnh lại đi......"

"Anh có thể trở thành dáng vẻ em thích, thật sạch sẽ, chỉ cần em đồng ý, được không..."

Anh ngồi như thế thật lâu, tay bị bỏng đau nhói.

Nhưng Tạ Mộc, không đáp lại anh.

Trái tim Bạc Khâm đau như chết lặng, anh cẩn thận vươn tay ra, dịu dàng mát xa cánh tay cậu, ấn ấn lại đột nhiên nghĩ.

Đã từng, ở vô số lần Tiểu Mộc làm bữa xong chờ anh ăn, lại một lần mất công chờ chẳng được gì, có phải cũng là loại cảm thụ này hay không.

Trống rỗng, đau đớn.

Như là đang chờ một lời hứa mà vĩnh viễn không đợi được.

Mấy ngày nay, Bạc Khâm ngoại trừ nấu cơm thì đều đang nói chuyện với Tạ Mộc, cho dù không được đáp lại, cũng nói đến khàn cả giọng.

Anh như đang tự trừng phạt chính mình, chỉ mới bảy ngày đã tiều tụy đi nhiều.

Chờ đến buổi tối, cậu thanh niên lẳng lặng nằm, người đàn ông vươn tay, cầm lấy cuốn nhật ký ở trên bàn.

Anh rũ đầu, vuốt ve thật cẩn thận, lại không dám mở ra.

Tiểu Mộc nói, đồ vật ở đây, em ấy không hy vọng người khác nhìn thấy.

Anh xem, cho nên Tiểu Mộc mới tức giận.

Chỉ cần anh ngoan ngoãn không xem, có lẽ Tiểu Mộc sẽ vui, sẽ tỉnh lại...

Ôm niềm hy vọng mà đến cả đứa trẻ cũng không tin, Bạc Khâm một ngày ngày chờ, từng vẫn chờ từng ngày.

Nhưng càng chờ, tinh thần của anh càng đi xuống.

Anh không ngừng hồi tưởng về chàng thanh niên trước kia.

Dáng vẻ lúc cậu cười, dáng vẻ lúc cậu buồn, khi bận rộn trong bếp, lúc tưới hoa ngoài ban công, làm xong bữa rồi cười gọi anh, "Bạc Khâm, lại ăn cơm."

Tạ Mộc được đón về nhà, mỗi ngày anh ta đều nấu cơm, tưới hoa, thay hoa Sơn Chi tươi.

Anh bưng đồ ăn, đi vào bên cạnh Tạ Mộc, cười nói: "Tiểu Mộc, ăn cơm thôi."

Sau đó, nhìn cậu thanh niên đang nhắm chặt hai mắt, nước mắt rơi xuống như mưa.

***

Ngày thứ hai mươi, Đàm Đào mang theo người tới.

Thân thể hắn không tốt, sắc mặt trắng bệch, đi vài lại ho vài tiếng, mà sau khi nhìn thấy cậu thanh niên đang nằm trên giường, ánh mắt hắn sáng đến phát sợ.

"Bé yêu, bé yêu của anh..."

Người đàn ông đi khập khiễng, ném gậy chống ra, trong mắt chỉ có điên cuồng mà xông lên, đến khi lại gần, hắn lại e sợ.

Hắn thận trọng từng bước một, Đàm Đào vươn tay, nắm lấy đôi tay mềm mại mà lạnh băng của chàng thanh niên.

"Bé yêu..." Hắn nhẹ giọng nói, "Anh tới đón em."

"Đừng sợ."

Đàm Đào vừa khóc vừa cười, cúi người xuống, gần như thành kính kề sát mặt mình vào đôi bàn tay lạnh băng đó.

Hắn hôn lên những đầu ngón tay vô lực nhỏ yếu, nước mắt rơi trên tay bị hắn hôn phải, chát chát mặn mặn.

"Buông ra!!"

Giống như Đàm Đào trước đây, giờ đây Bạc Khâm bị đánh đến cả người nhuốm máu tươi, nhìn thấy cảnh này khóe mắt anh như muốn nứt ra.

"Đàm Đào, mày cút ngay cho tao!"

"Người nên cút chính là mày!!"

Tay hắn vẫn ân cần nắm lấy bàn tay lạnh băng của Tạ Mộc, nghe thấy câu này, trên mặt hắn hiện lên sự tức giận.

Hắn thù hận quay đầu nhìn về phía Bạc Khâm, "Mày nghĩ rằng tao không biết à!!"

"Là mày ép buộc em ấy!"

"Mày lừa em ấy, khinh rẻ em ấy, rồi lại vứt bỏ em ấy!"

"Vốn dĩ em ấy đã không cần mày, em ấy yêu tao, muốn sống cùng cùng tao đến hết đời, dù cho tao có chết cũng sẽ không bỏ em ấy, tao sẽ cẩn thận bảo vệ, bảo vệ bé yêu của tao..."

Không chỉ giọng mà cả cơ thể Đàm Đào đều đang run, "Mày lừa em ấy thời gian dài như vậy! Làm em ấy đau khổ lâu như thế, khó khăn lắm em ấy mới có... hạnh phúc, lại bị mày huỷ hoại!"

"Do mày!"

Hắn nhặt lấy cây gậy nằm bên cạnh, không màng đôi chân còn đau, ra sức mà đánh xuống.

"Mày bỏ rơi em ấy hết lần này đến lần khác, em ấy như bây giờ, đều là mày hại!"

"Lúc đó, tao không nên mềm lòng, tao nên cướp em ấy về mới phải..." Mắt Đàm Đào hồng hồng, nhìn Bạc Khâm với nửa bên mặt toàn là máu tươi, "Tao sợ em ấy nghĩ quẩn, thả em ấy đi..."

"Mày thì sao? Lúc mày tỉnh lại, thấy dấu vết trên người em ấy, thì nghĩ ngay rằng tao dã làm em ấy."

Cơ thể người đàn ông đang nằm trên đất bỗng nhiên cứng đờ, không thể tin được, gắng gượng ngẩng đầu lên.

"Mày nói... cái gì!"

"Tạ Mộc, từ đầu tới chân, đều là của một mình mày."

"Bạc Khâm, mày tự nói là thicichsachj sẽ, nhưng mày mới là thằng không sạch sẽ kia sẽ nhất!!!"

"Mày có tư cách gì, có mặt mũi nào mà luôn mồm nói Tạ Mộc là của mày?"

Đàm Đào đã điên rồi, hắn vừa nói, vừa đánh hết sức lên người Bạc Khâm, không chút nể nang nào.

Thế nên rất đau, nhưng người đàn ông đó lại như chẳng cảm thấy đau.

Ngày đó, cả người cậu thanh niên bị mưa xối, lạnh đến phát run, cậu gõ cửa, muốn trốn vào trong lòng anh.

Nhưng anh đã nói, cậu bẩn rồi.

"Tôi là... quái vật..."

Người đàn ông bị đánh đến nôn ra máu, chật vật quỳ rạp trên đất, khoé miệng dần nhếch lên, anh cười, "Thì ra... anh mới là quái vật..."

Mùi Hoa Sơn Chi thoang thoảng trong phòng, Bạc Khâm như một con chó đã chết, ngã xuống vũng máu.

—— "Tiểu Mộc, anh yêu em, vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi em."

"Vĩnh viễn ạ?"

"Vĩnh viễn."

Đàm Đào ném gậy chống, cười mỉa liếc nhìn người đàn ông dưới đất, đột nhiên chú ý tới cuốn sổ nhật ký trên bàn.

Trong lòng hắn có dự cảm gì đó loé lên, lết đôi chân què đi đến, dùng sức trâu mở ra.

Như là tìm kiếm gì đó, Đàm Đào không ngừng lật mở, cuối cùng, dừng ở vài tờ phía cuối.

【Gần đây cứ luôn nằm mơ cùng một giấc mơ, trong mơ tôi đang ngồi vòng quay ngựa gỗ với Đàm Đào, trông rất vui vẻ, Đàm Đào trong mơ đang cười, tôi nhìn anh ta, trong lòng thật ấm áp, đột nhiên lại có ý nghĩ, nếu cả đời có thể như vậy thì tốt quá.

Điều này thật không bình thường, tôi muốn nói cho Bạc Khâm, nhưng tôi sợ, nếu đây là sự thật , tôi nên làm gì bây giờ.】

【Hôm nay lại nằm mơ, tôi cảm thấy rất kỳ lạ, hình như có một người xa lạ nào đó đang ở bên trong cơ thể của mình, mỗi ngày cậu ấy đều truyền lại tín hiệu cho tôi, ngay cả sự chán ghét Đàm Đào hình như cũng vì cậu ấy mà ít đi rất nhiều.】

【Cậu ấy muốn đi tìm Đàm Đào, cậu ấy sợ Bạc Khâm, sợ tất cả mọi thứ ở nơi này, tôi cứ luôn cảm thấy, không chừng mấy ngày nữa là cậu ấy có thể tỉnh lại, tôi thật sự rất sợ, gần đây Bạc Khâm càng ngày càng bận, tôi có nên đi tìm anh ấy không? 】

【Bạc Khâm rất bận, tôi muốn giúp anh ấy, nhưng anh ấy không chịu nói với tôi đã xảy ra chuyện gì, tinh thần tôi càng ngày càng tệ, tôi sợ quá, tôi sợ sẽ phải rời xa Bạc Khâm, cậu ấy muốn ra ngoài rồi, nhưng chỉ cần Bạc Khâm trở về, cậu ấy sẽ sợ hãi trốn đi, tôi bắt đầu cảm thấy, đây không phải chỉ là phán đoán của riêng mình】

Thời gian (nhật ký) dừng lại tại đây.

Là một ngày trước khi Tạ Mộc bị hắn mang đi.

Bàn tay cầm sổ nhật ký của Đàm Đào run rẩy, đầu hắn đau đến dường như có thể nổ tung ngay lập tức.

Bé yêu của hắn... chưa chết...

Em ấy rất sợ hãi, em ấy muốn trở bên cạnh mình...

Lại còn sắp thành công...

Nhưng cuối cùng, lại vẫn chính là hắn ép chết bé yêu của mình.

Hắn giết em ấy.

Hai lần.

"Đi thôi." Tạ Mộc ôm quả cầu, rũ mắt không hề xem hai người này.

Hệ thống vẫn còn chút chưa thoả mãn, 【ký chủ, không tiếp tục sao?】

"Chó cắn chó thì còn đáng xem, nhưng hai con chó dại cắn nhau thì xem làm gì, em đặt thời gian cho con rối này, mười năm sau thì tắt thở."

Tạ Mộc sờ sờ nó, "Mười năm địa ngục này, cũng coi như là báo thù cho cậu ấy."

***

【 Tinh! Đã chuyển đến thế giới mới, mời ký chủ xem ký ức. 】

Người đàn ông với làn da tái nhợt mở mắt ra, rũ mắt nhìn xuống thân dưới.

Nằm im, không có tý cảm giác nào, cậu nhướng mày.

Người công lược là vai chú?

Tự có ưu thế bẩm sinh mà.

-----------

Editor có lời muốn nói: Mình sẽ giữ lời hứa hoàn thành nốt bộ này, sau đó thì có thể mình sẽ...sủi ʅ(́◡◝)ʃ  (dự định là thế ('◡') )

Lần trước mình có bảo sẽ tạo 1 page fb thì nó đây nhé: https://www.facebook.com/yunhuaimingyue


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net