Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày khai giảng rơi vào thứ tư, nhưng buổi lễ tựu trường lại được an bài vào buổi sáng ngày thứ 2. Chỉ đơn giản là hiệu trưởng hay chủ nhiệm lên phát biểu, đại diện hội học sinh phát biểu, sau đó tặng học bổng. Ngụy Vô Tiện đứng ở sân trường vô cùng buồn ngủ, Lam Vong Cơ đứng ngay trước mặt hắn, Ngụy Vô Tiện đi lên phía trước đặt trán lên lưng của y mà ngủ gật.

"Tôi phải lên trên phát biểu." Lam Vong Cơ trở tay vỗ vỗ Ngụy Vô Tiện phía sau.

Không nghĩ tới lần này học sinh đại diện lại là Lam Vong Cơ, y bình thường chưa bao giờ tham dự loại hoạt động này, lần này không những là lần đầu tiên tới mà còn muốn lên phát biểu.

Lam Vong Cơ bản thảo cũng không có, đi lên nói khoảng một phút đồng hồ rồi xuống, phía dưới các học sinh đều điên rồi, tiếng thét chói tai đến nỗi bay cả cơn buồn ngủ của Ngụy Vô Tiện.

Buỗi lễ tựu trường kết thúc sau đó mọi người trở về phòng học để học, không có điều hòa, mười mấy người ngồi ở trong phòng học nóng đến khó chịu. Bởi vì nhiệt độ không khí cao, buổi sáng giảng bài đúng lúc hoạt động không cần làm bài, Ngụy Vô Tiện tới canteen trường học mua một bình nước khoáng đã được đông đá.

Hắn lấy kéo cắt vỏ chai nhựa ra, lấy đá bên trong ra đựng trong ly, dùng cây quạt tự chế quạt hai cái, quả nhiên mát mẻ ra không ít.

Thấy Lam Vong Cơ còn đang làm bài, hắn liền phẩy phẩy sau lưng giúp Lam Vong Cơ.

"Lam Nhị ca ca, mát không?"

"Ừ." Lam Vong Cơ nói, "Chính cậu quạt, không nóng."

"Đừng làm bài nữa, chơi cái gì đi." Ngụy Vô Tiện đẩy đẩy cái ghế của Lam Vong Cơ.

"Chơi cái gì?" Lam Vong Cơ cũng không ngẩng đầu lên.

"Chơi cái gì cũng được, không biết Lam Nhị ca ca cậu nghĩ được trò gì rồi?" Ngụy Vô Tiện chống hai cánh tay ở trên bàn, ghé đầu đến bên tai Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ để bút xuống, hơi ngửa đầu ra sau, đưa ngón tay bắn lên trán của hắn một cái, Ngụy Vô Tiện bị đau khẽ hô một tiếng.

Giang Trừng vừa vặn thấy một màn như vậy, nở một nụ cười không phúc hậu. Ngụy Vô Tiện hung hăng liếc mắt trừng hắn.

Đang ngồi học Lam Vong Cơ đột nhiên truyền tới một tờ giấy, Ngụy Vô Tiện mở ra nhìn, trên đó viết "Không nên tức giận". Đương nhiên tâm tình lại trở lại thật tốt.

"Đồng học Mạc Huyền Vũ, đứng lên." Giáo viên số học nói từ trên bàn giáo viên.

Ngụy Vô Tiện vội vàng đem tờ giấy cất xong sau đó đứng lên.

"Cầm trên tay là cái gì?" Giáo viên hỏi tiếp.

"Ách... Giấy rác* thôi." Hắn thuận miệng nói.

*QT ghi là "da sát", tôi không hiểu nên chém, ai biết hãy cmt nha ^^

Cô giáo số học đương nhiên không tin hắn, từ trên bục giảng đi xuống, "Giao ra đây."

"Cô à, nếu không cô phạt em viết bản kiểm điểm nha." Mình viết bản kiểm điểm cũng khá nhuần nhuyễn rồi.

"Giao ra đây." Cô giáo số học là một nữ Alpha, tính tình cùng lực uy hiếp cũng là rất lớn, móng tay đập trên mặt bàn Ngụy Vô Tiện, nghe vô cùng đáng sợ.

Lúc này Lam Vong Cơ đột nhiên đứng lên, "Là em truyền tờ giấy cho cậu ấy."

Bạn học cả lớp đều nhìn lại.

"Hai người các cậu tan học đến phòng làm việc của tôi." Thầy giáo nói, "Ngồi xuống trước."

Ngụy Vô Tiện lần đầu tiên cảm nhận được là một học sinh gương mẫu cũng có chỗ tốt, giáo viên dạy dỗ hai người ở trong phòng làm việc chỉ để tượng trưng, cuối cùng sẽ tha cho họ.

"Hắc hắc, lần đầu tiên phạm tội phải xuống văn phòng có thích không?" Ngụy Vô Tiện vịn vai Lam Vong Cơ hỏi.

"Hoàn hảo." Lam Vong Cơ nói.

Kỳ thực đây không phải lần đầu tiên.

Sau khi nghe tin Ngụy Vô Tiện đã chết Lam Vong Cơ hầu như không có tâm tư đi học. Bởi vì thành tích tốt, nên hầu như tình huống nào các thầy cô cũng đều mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Đương nhiên nhiều lần cũng sẽ khiến họ bất mãn. Chủ nhiệm lớp có đi tìm y nói chuyện, cái gì cũng hỏi, sau khi nghe một câu bảo đảm "Em sẽ đi học thật tốt" mới thôi.

Hai người ở một lớp và trước cũng không có gì khác nhau, Ngụy Vô Tiện bình thường cà lơ phất phơ đi học tuy rằng thỉnh thoảng có trốn học thế nhưng kiến thức vẫn không thiếu.

Hôm nay hai người đều xin nghỉ không có tới, giáo viên khi đến lớp thấy hai chỗ trống, hỏi những bạn học khác: "Mạc Huyền Vũ đâu?"

"Phát tình kỳ." Các học sinh trăm miệng một lời trả lời.

" Lam Trạm đâu?" Thầy giáo lại hỏi.

"Là kỳ phát tình của Mạc Huyền Vũ đó." Các học sinh lại trăm miệng một lời trả lời. Trên thực tế mọi người cũng đã đoán ra.

Nhưng đúng là kỳ phát tình của Ngụy Vô Tiện đến rồi.

Trong thành thị tùy ý có thể thấy nhiều nhà nghỉ được mở ra để cho Omega tiện vượt qua kỳ phát tình, Lam Vong Cơ xem được tin nhắn ngắn sau đó rất nhanh đi tìm hắn.

Vào trong phòng là thời gian Ngụy Vô Tiện quấn chăn gối ở trên giường chật vật muốn chết.

"Sao giờ cậu mới chịu đến?"

"Rất khó chịu?" Lam Vong Cơ hỏi.

"Con mẹ nó chính cậu thử một chút đi! Thực sự là, không là Omega cậu không biết có bao nhiêu thống khổ."

Tuy rằng Alpha cũng có kỳ phát tình, nhưng cùng Omega so sánh thì cảm giác lại dễ chịu hơn nhiều.

Lam Vong Cơ mát lạnh như bạc hà đi tới bắt lấy hắn lột sạch sẽ, đến phiên mình thì thời gian cởi quần áo cũng không có.

"Không nghĩ tới cậu lại khẩn trương như thế, quần áo cũng không cởi đã trực tiếp tới." Ngụy Vô Tiện định giúp y cởi, vừa đụng tới đã bị Lam Vong Cơ một phen đè xuống.

"Cậu xấu hổ cái gì?" Ngụy Vô Tiện cười rộ lên, nhưng Lam Vong Cơ vẫn là không muốn cởi.

Ngụy Vô Tiện nghĩ kỳ quái, thế nhưng hiện tại thực sự không phải lúc thảo luận cái vấn đề này. Liền không quan tâm cởi hay không cởi nữa, trước tiên làm xong mới là trọng yếu.

Lần thứ hai tỉnh lại đã là xế chiều, trên bàn bày chút đồ ăn nhẹ, Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu liếc nhìn phòng tắm. Mấy phòng tắm ở loại nhà nghỉ này đều rất biến thái, dùng kính mờ, tuy rằng không thấy rõ lắm bên trong, thế nhưng đường viền bóng lại có thể nhìn thấy được.

Tay của Lam Vong Cơ hiện đang đặt ở hai bên cổ, chắc đang thoa sữa tắm, dần dần xoa quanh toàn thân.

Ngụy Vô Tiện cảm giác mình lại phản ứng nữa rồi, khóc không ra nước mắt đứng lên, hắn vốn là muốn gõ cửa, lại phát hiện cửa vỗn dĩ không khóa, liền trực tiếp đẩy cửa đi vào, kết quả vừa mở cửa đúng lúc thấy bóng lưng Lam Vong Cơ, cùng với vết thương trải rộng phô bày sau lưng.

Ngụy Vô Tiện tay vẫn đặt trên tay cầm, hắn hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Đợt nghỉ hè rõ ràng còn không có những vết thương này.

Tin tức tố vị đạo của Omega quá đậm, Lam Vong Cơ dễ dàng cảm giác được hắn ở sau lưng, quay đầu lại thấy Ngụy Vô Tiện sững sờ ở cửa.

Hai người nhìn nhau trầm mặc hồi lâu Ngụy Vô Tiện mới bước vào phòng tắm, hai người cái gì cũng chưa mặc, may mà đang đứng dưới vòi hoa sen. Trên người Lam Vong Cơ còn chút bọt còn chưa trôi sạch sẽ, hắn ôm lên cảm giác trắng mịn trơn trơn.

"Làm sao lại thành như vậy?" Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng cẩn thận hỏi, "Cậu không muốn nói cũng không sao đâu."

Lam Vong Cơ đương nhiên chưa nói. Không phải là, "Bởi vì người nhà không cho cậu với tôi ở cùng một chỗ nên mới bị phạt" như vậy phải không?

"Nhìn thật đau." Ngụy Vô Tiện đưa ngón tay ra như tập viết chạy dọc theo vết thương phía sau lưng Lam Vong Cơ lướt qua một chút, lại xoa nhẹ, có chút ngứa. Lam Vong Cơ nắm cổ tay của hắn phòng hắn tiếp tục làm ác, "Muốn tắm thì tập trung tắm."

"Cho tới bây giờ tôi đều là chơi trước sau đó mới vào việc." Hiện tại người thấp hơn Lam Vong Cơ một chút, Ngụy Vô Tiện liền đem cằm đặt lên bờ vai của hắn cọ cọ, "Bằng không Lam Nhị ca ca giúp tôi tắm nha?"

Lam Vong Cơ đã quen bị hắn hồ ngôn loạn ngữ trêu chọc, đã đạt đến bậc miễn cưỡng có thể ứng phó.

"Vậy nếu cậu không giúp tôi tắm, tôi giúp cậu tắm thật thoải mái được không?"

Ngụy Vô Tiện cúi đầu, tóc bị vòi hoa sen phun nước ướt nhẹp, hắn gần kề lưng của Lam Vong Cơ, môi nhẹ nhàng che lên những vết thương kia.

"Sẽ tốt thôi." Hắn nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net