Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lên cấp ba, các cuộc thi cũng diễn ra nhiều hơn, việc tham dự các hoạt động thể thao văn nghệ của trường đối với mọi người mà nói cũng dần dần trở thành một loại xa xỉ. Thẳng đến giữa tháng mười một, mọi người mới nghênh đón đại hội thể dục thể thao.

Mỗi ngày tới trường học đều có thể thấy rất nhiều người ở trong thao trường luyện tập chạy bộ. Trước đây Ngụy Vô Tiện cũng là một thành viên trong đó. Hiện tại biến thành Omega, thân thể tố chất kém, năng lực vận động cũng yếu đi, thế nên hắn không có báo danh tham gia bất kì hạng mục nào. Lam Vong Cơ lại không giống thế, thân mang tin tức tố Alpha vô cùng mạnh mẽ, vô luận như thế nào cũng muốn làm lớp vẻ vang.

Lúc Lam Vong Cơ chạy bộ Ngụy Vô Tiện an vị trên khán đài ăn đồ ăn vặt, Lam Vong Cơ mà chạy qua trước mắt hắn thì lại hô to một tiếng: "Lam Nhị ca ca cố gắng vào!"

Chạy bộ xong thân thể đều ướt đầm, Ngụy Vô Tiện lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ giơ tay lên phủi sạch những miếng khoai vụn bên mép Ngụy Vô Tiện, "Ăn đồ ăn vặt cũng có thể thành như vậy." Ngụy Vô Tiện lè lưỡi liếm một vòng, "Hiện tại thế nào?"

Lần này Lam Vong Cơ không nói.

"Tại sao không nói chuyện?" Ngụy Vô Tiện biết rõ còn hỏi.

"Sạch rồi." Lam Vong Cơ ở trên người hắn không nhẹ không nặng bấm một cái. Ngụy Vô Tiện cười khanh khách.

Cùng ở trong thao trường chạy bộ, Giang Trừng cảm giác hôm nay không khí đặc biệt rầm rĩ.

Cả ngày đều lãng phí ở lễ khai mạc, buổi chiều mới bắt đầu so tài chính thức.

Lam Vong Cơ đang ở trong góc vận động nóng người, Ngụy Vô Tiện ở bên cạnh nỗ lực khích lệ, còn ngồi xổm xuống cột lại giây giày cho y.

"Lam Trạm, có lần tôi đọc được trong một quyển sách thấy, Alpha trước khi đi thi, thường để Omega hôn hắn một ngụm." Ngụy Vô Tiện nói với y, "Đây là một loại truyền thống."

"Đây là sách gì?" Lam Vong Cơ chưa từng nghe qua loại truyền thống này.

"Sách manga." Ngụy Vô Tiện nói.

"..."

Ngụy Vô Tiện bình thường luôn xem mấy loại sách báo thiếu dinh dưỡng đồi trụy, nhưng Lam Vong Cơ nghĩ cuốn sách hắn hiện nhắc tới này tựa hồ cũng có chút có đạo lý.

Lam Vong Cơ không nói lời nào, chờ Ngụy Vô Tiện thực hiện. Kết quả Ngụy Vô Tiện nói tiếng cố lên liền chuẩn bị đi. Lam Vong Cơ lập tức kéo hắn lại.

"Làm gì?" Ngụy Vô Tiện hỏi y.

"Truyền thống." Lam Vong Cơ nói.

Ngụy Vô Tiện liều mạng nhịn cười, ngửa đầu hôn một cái vào mặt Lam Vong Cơ.

"Thế này là đứng nhất chắc."

Lam Vong Cơ cũng không phải rất hài lòng, hôn một cái rất kêu lên môi Ngụy Vô Tiện, "Như vậy mới có thể đứng nhất."

Ngụy Vô Tiện nghĩ, may là Lam Vong Cơ không phải thiếu nữ mới lớn, bằng không mình nhất định là chồm lên cưỡng gian rồi.

Tuy rằng Lam Vong Cơ ở trường lạnh lùng ít nói, nhưng không ảnh hưởng đến nhân khí của y chút nào, rất nhiều bạn học từ các ban khác đều đứng ở hai bên trái phải cổ vũ nhiệt liệt.

Trước đây khi bọn họ cùng một lớp, Ngụy Vô Tiện cũng từng thấy Lam Vong Cơ thi đấu. Bất quá khi đó Lam Vong Cơ hầu như không tham gia hạng mục chạy bộ, cơ bản đều là báo nhảy xa. Hiện tại tinh tế nghĩ đến, nhảy xa và chạy bộ cùng thi một lúc, nói không chừng Lam Vong Cơ không hẳn là không thích thi chạy.

Lúc nghĩ những chuyện này, tiếng súng đã vang lên, cuộc so tài bắt đầu rồi.

Ngụy Vô Tiện đi tới vạch đích chờ Lam Vong Cơ, trước đây mình cũng chạy trên sân kia, hoàn toàn không biết ở chỗ này chờ đón một người cảm giác lại như vậy. Rất kỳ quái, rõ ràng ước chừng chạy khoảng trăm thước nữa chỉ cần chút thời gian, thế nhưng lúc Lam Vong Cơ chạy tới, Ngụy Vô Tiện lại cảm giác mình đã chờ lâu ơi là lâu.

Tay hắn nắm chai nước khoáng lúc chặt lúc lỏng, chai plastic bị bóp méo một chút là không thể trở lại ban đầu được.

Lam Vong Cơ là người đầu tiên chạm vạch, dĩ nhiên đứng nhất. Ngụy Vô Tiện giang hai cánh tay vững vàng ôm lấy y, nhưng bởi vì bị xô mạnh vào mà té ngã. Hai người đồng thời ngã trên mặt đất, may là Lam Vong Cơ nhanh tay nhanh mắt giúp hắn che chở cái đầu. Thầy giáo và bạn học nhanh chóng nâng hai người dậy.

Ngụy Vô Tiện không biết nghĩ gì, trên mặt toàn mang theo ý cười, đưa nước cho Lam Vong Cơ, "Uống nước."

Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, sau đó nhận lấy nước.

Các học sinh đều đắm chìm trong vui sướng vì Lam Vong Cơ về nhất, ồn ào thét chói tai, nháo nháo rầm rầm đi lấy giấy khen. Ngược lại thì người dự thi lại rất dửng dưng, tìm một nơi hẻo lánh ở cùng Ngụy Vô Tiện.

"Chúng ta lén lén lút lút như vậy, trông có giống thâu hoan không?" Ngụy Vô Tiện hỏi Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ thật không biết trong đầu Ngụy Vô Tiện mỗi ngày đều chứa cái gì, "Cậu mỗi ngày đều nghĩ gì?" Y hỏi.

"Cậu nói xem?" Ngụy Vô Tiện dựa ở bờ vai y, "Nhớ Lam Trạm, nhớ Lam Vong Cơ, nhớ Lam Nhị ca ca, nhớ cậu."

"Đừng nháo." Lam Vong Cơ nói.

"Ai nha, cậu mỗi lần đều bảo tôi đừng nháo, đừng cho là tôi không biết, trong lòng cậu kỳ thực vô cùng sung sướng." Ngụy Vô Tiện cười rộ lên, "Không riêng muốn những thứ này, còn muốn..." Nói liền hướng phía hạ thân của Lam Vong Cơ sờ soạng, "Cây đại đinh đinh của tôi nữa!"

"Của cậu?" Lam Vong Cơ hỏi hắn.

"Tôi dùng thì chính là của tôi mà."

Nhìn Lam Vong Cơ sắc mặt càng ngày càng bất hảo, phát hiện y hô hấp càng ngày càng trầm trọng, Ngụy Vô Tiện hài lòng cất tiếng cười to.

"Ngụy Anh!" Tiếng gọi Lam Vong Cơ không như bình thường gọi hắn, Ngụy Vô Tiện bật người cầu xin tha thứ.

Đột nhiên bên cạnh có tiếng bóng rổ rơi xuống đất thùng thùng, bóng rổ lăn đến dưới chân Ngụy Vô. Hai người đồng thời quay đầu nhìn sang, phát hiện người đứng trước mặt là Giang Trừng.

Trầm mặc không biết bao lâu, Giang Trừng mở miệng hỏi: "Hắn vừa gọi cậu là cái gì?"

Không thể nào không nghe rõ, thế nhưng lại không dám tin tưởng, Lam Vong Cơ vừa nói hai chữ "Ngụy Anh" này sao? Người kia, rõ ràng đã sớm mất rồi.

"Cậu ấy gọi cậu là gì?" Giang Trừng to tiếng không ít, một lần lại hỏi một lần.

"Đúng như cậu đã nghe." Ngụy Vô Tiện giọng nói thường thường trả lời.

Giang Trừng nhắm mắt lại, không biết là bị loại tâm tình nào kích thích. Loại cảm xúc này phức tạp như là cuồng phong đẩy sóng biển xô vào tới tấp, người không hề chuẩn bị, đã định trước là sẽ bị kinh sợ.

"Tại sao có thể như vậy?" Giang Trừng khó khăn mở mắt, nhớ lại lâu như vậy tới nay tác phong hành vi của cái vị "Mạc Huyền Vũ" trước mắt này, đích thật là chỉ Ngụy Vô Tiện làm được. Giang Trừng đối với quỷ thần quái lực cũng không phải hoàn toàn không tin, thế nhưng sự việc huyền ảo như vậy phát sinh ở bên cạnh mình, rất khó tiếp nhận.

"Tôi tỉnh lại đã như vậy." Ngụy Vô Tiện nói.

"Nếu như tôi ngày hôm nay không phát hiện, có phải cậu vĩnh viễn sẽ không nói ra? Ngụy Vô Tiện, cậu có nhớ hay không cậu trước kia đã nói gì? Cậu nói cậu sẽ vĩnh viễn ở nhà của chúng ta! Hiện tại cậu biến thành Mạc Huyền Vũ rồi, cứ như vậy nhanh chóng rời đi sao?"

"Giang Trừng, là nhà của Giang gia, đáng ra không nên có tôi."

Giang Yếm Ly trước kia vì cứu Ngụy Vô Tiện mà chết, từ đó về sau Giang coi như không có Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng như thể muốn cùng Ngụy Vô Tiện tuyệt giao. Nếu không phải Ngụy Vô Tiện sau đó cũng đã chết, sợ rằng Giang gia vĩnh viễn cũng sẽ không chú ý tới hắn một lần nữa.

Chuyện đã qua cuối cùng là quá khứ, vô luận như thế nào cũng chỉ là hồi ức, đều chỉ có thể ở trong trí nhớ một cách hoàn hảo hoặc không trọn vẹn, vĩnh viễn không có biện pháp quay lại một lần nữa dù chỉ một giây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net