Chương 3. Đừng mơ trốn thoát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans + edit: Đậu
Edit + beta: Zy

Người tổn hại đã lâu, thể hư phách nhược, còn có thể luyện thành hung thi sao?

Tiết Dương cũng không chắc.

Lúc trước hắn luyện thi ở Kim Lân đài, có Kim Quang Dao không ngừng đưa tới "thi nguyên" * mới mẻ cho hắn. Dù vậy, cũng sẽ trải qua cuộc sàng lọc hà khắc của Tiết Dương, lão, bệnh, tàn phế đều bị loại ra còn trẻ, khỏe, cường kiện ở lại.

* Thi nguyên ở đây ý chỉ thi thể làm nguyên liệu luyện thi đó.

Như Tống Lam là kiếm sĩ thành danh lâu ngày như vậy, linh lực dư thừa, bẩm sinh cường hãn, sau khi chết không lâu bị phong bế sinh hồn, hắn mới có thể luyện chế thành công.

Tiết Dương ngồi ở cạnh bàn, một tay chống cằm, một tay vô ý thức mà ở gõ mặt bàn, đôi mắt đen có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm Hiểu Tinh Trần.

Hiểu Tinh Trần còn nằm trên giường, đến một ngón tay cũng chưa cử động, thật sự rất giống một thi thể.

Nhưng Tiết Dương biết, Hiểu Tinh Trần còn sống, chỉ là quá yếu rồi.

Trong phòng ngủ thậm chí chỉ có tiếng hít thở của Tiết Dương, an tĩnh đến cực điểm. Mà loại an tĩnh này làm Tiết Dương khó nhịn được mà suy nghĩ chút chuyện.

Hắn nghĩ, Hiểu Tinh Trần mù lâu như vậy, nhưng vẫn luôn làm hắn kiêng kỵ, người này thật sự rất kỳ quái, có đôi khi cực ngu ngốc, có đôi khi lại cực thông minh.

Ba năm kia Tiết Dương chưa bao giờ dám thiếu cảnh giác. Hắn ở ẩn cùng Hiểu Tinh Trần, cất giấu, giống như một con sói nhìn chằm chằm con mồi, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng mê hoặc kẻ thù, rồi lại lặng lẽ vươn răng nanh, chỉ đợi tới một kích cuối cùng, đem con mồi cắn xé dập nát.

Hắn, hận Hiểu Tinh Trần. Không thể nghi ngờ.

Hắn là ác nhân không chuyện ác nào không làm, y là thánh nhân lòng hướng chúng sinh; hắn là sinh ra là con kiến chỉ có thể sống ở bùn lầy âm u, y lại là Minh Nguyệt Thanh Phong vang danh thế gia, tài trí kiệt xuất! Rõ ràng so với hắn cùng lắm thì chỉ lớn hơn vài tuổi, lại làm bộ làm tịch mà tới giáo huấn hắn, cười nhạo hắn, đáng ghét!

Thật mẹ nó khiến người ta ghét bỏ!

Phi! Cái gì mà "Chính phái"? Trong tiên môn thế gia có mấy kẻ không hám lợi đen lòng, dối trá tột đỉnh? Cái gì mà "Quân tử"? Nói dối gạt người, giết người hại người, còn muốn giả nhân giả nghĩa mà đánh cứu bách tính, thật mẹ nó khiến hắn buồn nôn!

Tiết Dương thường nghĩ: Nếu trong tay hắn, hắn liền phun mấy miếng nước bọt, ghét bỏ mấy hồi.

Chính là cái tên đạo sĩ thúi này cư nhiên lại nhiều lần đối nghịch với hắn, cái gì cũng không hiểu nhưng lại phải nhúng tay quản ân oán của người khác? Còn âm hồn bất tán mà vượt tam tỉnh đi bắt hắn, cuối cùng áp hắn lên Kim Lân đài, thật là uy phong! Ở trước mặt tiên môn bách gia, đạo sĩ thúi này nói nhiều lời chính nghĩa, một hai phải dồn Tiết Dương hắn vào chỗ chết!

Không ai biết, hắn có thể sống sót thật sự không hề dễ dàng!

Chẳng lẽ hắn thật sự sinh ra đã mang mệnh hèn sao? Con mẹ nó, trên đời có người này chỉ dăm ba câu liền muốn giết hắn -- thâm cừu đại hận như vậy, Tiết Dương sao có thể không báo?

Chẳng những muốn báo thù, còn muốn trả lại gấp trăm ngàn lần cho hắn -- khiến hắn sống không bằng chết! Cho hắn ân hận lúc đầu đã lầm!

Ông trời cho hắn một cơ hội thực sự quá tốt, hắn cư nhiên được tên ngu xuẩn này cứu?! Giết người luôn, quá không thú vị... Tiết Dương đắc ý nhất chính là, hắn thật sự hiểu quá rõ tâm tư của mấy kẻ chính nhân quân tử.

Lúc này đây, quy tắc trò chơi, nên đến lượt hắn định; kết cục trò chơi, cũng do hắn khống chế.

Thỏa mãn chưa? Tựa hồ...... chưa đủ.

Hiểu Tinh Trần không phải cùng Sương Hoa kinh động thiên hạ sao? Y không phải là được tiên môn tôn sùng là anh tài ngàn năm có một sao? Đến cuối cùng còn không phải mù hai mắt, nghèo túng lưu lạc đến nơi chim không thèm ỉa này, bị Tiết Dương hắn trêu cợt thành bộ dáng đáng thương như này?

Hừ, gieo gió gặt bão!

Tiết Dương đột nhiên đứng lên, ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo u ám, "Ai bảo ngươi ngu như vậy......"

Hắn đi từng bước một tới giường.

"Chính nhân quân tử? Hừ, đều là nhân từ nương tay như vậy sao? Rõ ràng đã biết ta là Tiết Dương, nhưng sao lại không đâm trúng điểm yếu? Hiểu Tinh Trần, ngươi không phải tuyệt đỉnh kiếm sĩ sao? Làm sao lại đâm không trúng?"

Tiết Dương từ trên cao nhìn xuống Hiểu Tinh Trần, biểu tình lạnh lùng.

"Là bởi vì ta là tiểu hữu cạnh ngươi ba năm kia, cho nên không nỡ giết ta? Hay là...... Hy vọng ta có thể soạn ra một ít lý do đường hoàng lừa gạt ngươi? Nhưng mà --"

Tiết Dương đột nhiên cúi người xuống, mặt hướng tới mặt Hiểu Tinh Trần tới gần từng tấc.

Hắn từng câu từng chữ, nhẹ giọng nhẹ ngữ, giống như tình nhân nỉ non: "Chính là Hiểu Tinh Trần, cuối cùng ta không nghĩ tới lừa ngươi...... Ngươi có bao nhiêu ngu xuẩn? Ta lừa gạt ngươi, ngươi đều tin tưởng, ta không lừa ngươi, ngươi ngược lại không tin?"

"Trên đời này sao lại có người ngu như ngươi vậy? Cư nhiên không cho chính mình một đường lui? Ngươi tự sát, ngươi tán hồn, ngươi sống không bằng chết...... Ta một đầu ngón út cũng chưa động, ngươi liền thành thủ hạ của ta, bại tướng trong lòng bàn tay ta."

Tiết Dương xoa xoa gò má thon gầy lại lạnh băng của Hiểu Tinh Trần, tay hắn thâm nhập đến cổ y, mới tìm được một chút độ ấm.

Chút độ ấm này, giống một loại ảo giác hơn.

Hắn dang hai tay ra, đem thân hình Hiểu Tinh Trần gắt gao ôm lấy, nghiêng đầu áp tai vào ngực y, nhắm mắt lắng nghe hồi lâu......

Nơi đó có tim đập mỏng manh, cũng có độ ấm ít ỏi.

Cho đến chiều hôm đó, ánh tà dương u ám như hoàng sa xuyên thấu qua song cửa, chiếu vào trong phòng tạo thành vệt nắng loang lổ.

Trong phòng ngủ an tĩnh, một người gắt gao ôm một người khác, nhắm hai mắt, đưa tai nghe từng tiếng tim đập.

Như là tình nhân thân mật khăng khít, bạn thân thâm tình hậu nghị, lưu luyến không rời chí thân......

Nhưng mà, đều không phải.

Bọn họ, là kẻ thù không đội trời chung.

Chậm rãi, Tiết Dương mở hai mắt, hai tay lại như cũ ôm lấy thân hình được hắn làm nóng lên.

Hắn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

Hắn tuổi còn rất trẻ, có một đôi mắt hắc bạch phân minh, khi không cười, hiện vẻ ngây thơ, đơn giản; khi cười lại đầy âm u, quỷ quyệt mà khiến người sợ hãi.

Ngoài cửa sổ, hàn quạ bay về, mệt mỏi dừng cánh; tà dương như máu, ánh sáng nhàn nhạt, nhè nhẹ từng đợt từng đợt chiếu trên gương mặt hắn cùng Hiểu Tinh Trần.

Tiết Dương rốt cuộc buông tay ra, ngồi thẳng dậy, kéo chăn đắp lên người y.

"Hiểu Tinh Trần, ta sẽ không để ngươi chết......"

"Ngươi phải ở bên cạnh ta, cho dù...... Là một khối thi thể."

"Cũng đừng mơ tưởng thoát khỏi ta!"

Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng.

Tiết Dương đẩy cửa, đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net