Chương 4. Ngươi ghê tởm ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans + edit: Đậu
Edit + beta: Zy

Nghĩa Thành lúc hoàng hôn, sương mù dày đặc tỏa khắp thành, trên đường không có một bóng người. Tầm này các cửa hàng nhang giấy, hương nến đều đã đóng cửa.

Một cơn gió thổi tới, sương trắng càng đậm, trên mặt đất đầy những tiền xu nát xào xạc bay bay, cờ treo trên cửa hàng khe khẽ rung động.

Nơi này, gần như là tử thành.

Đương nhiên, Nghĩa Thành vẫn có người ở. Cho dù phong thuỷ quái ác, thi ma yêu tà lại càn rỡ, nhưng luôn có người ngại rời đi, vẫn nhiều thế hệ sống nhờ tại đây.

Chẳng qua, mấy ngày gần đây có một sự kiện kì lạ. Một ít người già hoặc người bị bệnh, vô cớ mất tích, sống không thấy người, chết không thấy xác.

Thậm chí nhiều ngày sau, đến trẻ con cũng mất tích.

Chẳng lẽ là có tà ma làm loạn?

Dân chúng Nghĩa Thành trong lòng run sợ, đóng kín cửa sợ bị yêu tà bám theo.

Nghĩa Thành có địa hình hẹp, phong thủy xấu, không có tiên môn thế gia nào nguyện ý tiếp quản. Đến Lan Lăng Kim thị khi tu sửa đài quan sát, cũng bỏ qua nơi này.

Giữa Nghĩa Thành nho nhỏ có sườn dốc cao, vách đá cheo leo, giống như một đảo hoang trên đại dương mênh mông —— một nơi có thể tùy ý làm loạn mà không cần cố kỵ gì.

Một thân ảnh đen như mực từ sương mù đi ra, giống như sứ giả Câu Hồn lãnh khốc khát máu bước ra từ âm tào địa phủ.

Đường phố trống trải, chỉ có tiếng gió thê lương, tiếng bước chân, cùng tiếng nhấm nháp.

Tiết Dương gặm quả táo, chậm rãi dạo bước chân. Hắn tùy ý nhìn xung quanh, trong lòng lại đếm đếm, tính toán......

Chờ dạo qua một con phố, Tiết Dương cũng đếm xong rồi —— Nghĩa Thành đã không còn người bệnh tật, thân thể yếu ớt để cho hắn luyện thi.

Cần bắt, cũng bắt xong rồi.

Thử nhiều người như vậy, nhưng lại không thành công lần nào! Xem ra, bệnh tật ốm yếu, thật sự không có cách nào luyện thành hoạt thi.

Tiết Dương nghĩ: Hiểu Tinh Trần ốm yếu, không thể chết. 

Ít nhất, hiện tại không thể.

Chết rồi, cũng không có cách luyện thành hung thi giống như Tống Lam.

Chết rồi, thì thật sự không còn nữa, vĩnh viễn rời đi......

Không! Hắn tuyệt không cho phép!!

Tiết Dương một ngụm cắn quả táo, lệ khí giữa hai chân mày tỏa lan tràn, gặm một miếng to hung hăng nhấm nuốt, ném phần dư lại xuống dưới chân, bị hắn dùng chân nghiền nát.

Mới vừa trở lại nghĩa trang, một bóng dáng nhỏ gầy chợt lóe qua. Động tác của người nọ rất nhanh nhẹn cũng rất linh hoạt, trong chớp mắt đã trốn vào góc tường.

Tiết Dương ôm cánh tay, híp mắt cười lạnh một tiếng.

A Tinh?

Nhìn động tác nhanh nhẹn của nàng, sao có thể là một người mù?

Đúng vậy, kẻ lừa đảo này lừa hắn ba năm, cuối cùng còn đưa Tống Lam tới —— tuy rằng kết cục vẫn chưa thoát khỏi khống chế của hắn, nhưng Tiết Dương vẫn thực bực bội, hắn nên chỉnh đốn kẻ lừa đảo này như thế nào?

Đến bây giờ nghiêm túc ngẫm lại......

Mấy ngày nay, nhỏ mù nhớ thương Hiểu Tinh Trần, trộm tới mấy lần, Tiết Dương không phải không biết.

Thậm chí có một lần, hắn ở ngoài cửa nghe lén chốc lát ——

"...... Đạo trưởng ca ca, chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi......"

"...... A Tinh, chúng ta không cùng nhau đi được đâu, một mình muội đi đi! Đi càng xa càng tốt, rời khỏi Nghĩa Thành, vĩnh viễn đừng trở về!"

A Tinh khóc sướt mướt: "Vì sao hả, đạo trưởng ca ca, cái tên vô lại kia hại huynh thành như vậy, ta nào có thể bỏ một mình huynh lại? Chúng ta...... Chúng ta cùng nhau trốn đi, chạy vào trong núi, trốn tới nơi hắn không tìm thấy chúng ta."

Hiểu Tinh Trần lắc đầu: "Hiện giờ ta mất hết linh lực, thần hồn không được đầy đủ, giống như bệnh hết phương cứu chữa, đi cùng muội sẽ chỉ liên lụy muội. Hơn nữa, nếu ta đi rồi, trong Nghĩa Thành còn nhiều người dân như vậy, người nọ...... Hắn, hắn không biết sẽ làm ra việc điên cuồng ác độc gì nữa......"

"Người nọ"?

Tiết Dương tâm sinh hận giận, đạo sĩ thúi này đến tên của hắn cũng khinh thường không muốn gọi sao?

Hắn tức giận lấy ra Hàng Tai, tay để ở lại then cửa đang muốn tới bắt ba ba trong rọ, bắt nhỏ mù kia.

Đột nhiên, một trận kìm nén ho khan từ trong phòng truyền đến.

"Đạo trưởng, đạo trưởng, huynh làm sao vậy?" A Tinh gấp đến độ kêu to.

Thanh âm Hiểu Tinh Trần trầm thấp mỏng manh: "Ta không sao......"

Ngoài cửa, Tiết Dương yên lặng thu tay. Hắn biết rõ, Hiểu Tinh Trần có bao nhiêu suy yếu, y không có bệnh, nhưng giống như gỗ mục, không biết khi nào sẽ gãy.

Hiện giờ Hiểu Tinh Trần, suy yếu cực kỳ, nản lòng ủ rũ. Điều này làm cho Tiết Dương đắc ý, có một loại khoái cảm phục thù; nhưng đồng thời cũng làm hắn càng thêm cẩn trọng, không muốn kích thích y quá độ, khiến y chết thật, sẽ không thú vị nữa, không phải sao?

Cho nên, Tiết Dương không xuất hiện, tạm thời thả cho A Tinh chạy ——

Cùng lắm chỉ là con tôm nhỏ mà thôi, đã ở trong nước này, còn có thể chạy trốn đi đâu nữa?

Tiết Dương cũng chưa từng nghĩ tới, chấp niệm của hắn đối với Hiểu Tinh Trần đã có từ khi nào, vì sao mà thành?

Đối với Tiết Dương mà nói, hắn muốn cái gì, nhất định phải có được cái đó; mặc dù không phải của hắn, cũng muốn đoạt lấy. Thế gian này chỉ có Tiết Dương hắn muốn và không muốn. 

Hiểu Tinh Trần, đó là hắn muốn.

Nghĩa Thành nhiều sương mù, khó có được mưa.

Nhưng tối nay lại lất phất mưa thu, mái hiên mưa rơi tí tách, tạo nên màn mưa kéo dài không dứt.

Tiết Dương dầm mưa leo lên trên nóc nhà che rơm lại, khi trở lại phòng ngủ, cả người đã ướt đẫm.

Cởi xiêm y, Tiết Dương chà lau qua loa một lát, thoáng nhìn Hiểu Tinh Trần trước sau như một nằm trên giường, thân hình thẳng tắp, đôi tay đặt trước ngực, nhìn qua thái độ vô cùng tốt.

Y không nói lời nào, hô hấp đều đều, tựa hồ ngủ rồi.

Nhưng Tiết Dương biết, Hiểu Tinh Trần không ngủ, chỉ là không muốn để ý tới hắn thôi.

Một lúc ôn hòa an bình chỉ là giả dối, khi chân tướng tàn khốc vắt ngang trước mặt, đã từng thân mật hoà thuận vui vẻ cũng chỉ là một hồi dối trá đáng xấu hổ, hoang đường mà nực cười, thống khổ lại tuyệt vọng.

Giữa bọn họ, không có khả năng quay về lúc trước.

Tiết Dương nhìn Hiểu Tinh Trần trong chốc lát, đột nhiên cười xấu xa, quẳng liêm sỉ đi mà bò lên giường Hiểu Tinh Trần.

Hiểu Tinh Trần thân mình cứng đờ, đôi tay gắt gao nắm chặt đệm chăn trên ngực.

Tiết Dương xốc một bên chăn khác, nhanh nhẹn chui vào, còn cười hì hì: "Đạo trưởng, trời lạnh, từ trước hai ta cũng ngủ cùng một cái chăn, ngươi còn nhớ không?"

Giường gỗ chật hẹp, chỉ vừa ngủ một người, hai nam nhân cao lớn nằm lên có chút chật.

Chân cẳng hai người đều gắt gao sát vào nhau, đặc biệt Tiết Dương mới vừa cởi y phục ướt, thân trên lõa lồ còn mang theo nhiệt khí nóng.

Hiểu Tinh Trần cả người cứng đờ, thân thể mỗi một chỗ đều tỏ ra vô cùng ghét bỏ.

Tiết Dương lại cố tình nghiêng đi thân mình, đem cằm đặt trên đầu vai Hiểu Tinh Trần, một bàn tay thong thả chậm rãi xoa bả vai còn lại của y......

Hiểu Tinh Trần cả kinh, cực nhanh mà bắt lấy cánh tay hắn, cắn răng chất vấn: "Tiết Dương, ngươi đến tột cùng là muốn làm gì?"

Tiết Dương hừ hừ, như là đang cười, lời nói cũng nói ra dáng vẻ lưu manh: "Ta muốn làm gì? Đương nhiên là thuận tiện sờ đạo trưởng người......"

Hắn dễ dàng tránh thoát tay Hiểu Tinh Trần, cả người đều nửa nằm ở trên người Hiểu Tinh Trần, cố tình tạo áp lực.

Một bàn tay thế nhưng quả thực ở trên người Hiểu Tinh Trần vuốt ve lên, từ bả vai đến ngực, từ ngực đến vòng eo, lại từ vòng eo hướng chân sờ soạng......

Hiểu Tinh Trần dùng sức giãy giụa, Tiết Dương lại càng dùng thêm lực, đến cuối cùng dường như ép tới mức Hiểu Tinh Trần thở không nổi.

Tiết Dương cười nhạo: "Đạo trưởng, ta khuyên ngươi đừng uổng phí sức lực, ngươi còn tưởng rằng mình là Minh Nguyệt Thanh Phong trước kia có thể bắt ta lên Kim Lân Đài sao?"

"Minh Nguyệt Thanh Phong kia ấy......"

Tiết Dương cố tình dán sát vào lỗ tai Hiểu Tinh Trần, cực nhẹ cực quỷ dị mà nói: "Đã sớm chết rồi...... Là chính ngươi giết chết......"

Tay Tiết Dương đã mơn trớn tới hông y, hướng thẳng xuống chân y......

Hiểu Tinh Trần đột nhiên ngừng lại, từ khớp hàm buông ra hai chữ:

"Ghê tởm ——"

Tiết Dương, ngươi thật khiến ta ghê tởm ——

Nghe không lọt tai hai chữ này, sắc mặt Tiết Dương đột biến, lửa giận hừng hực thiêu đốt hai tròng mắt hắn!

"Ghê tởm? Rốt cuộc ai nói ai ghê tởm?!"

Tiết Dương một phen bóp chặt cằm y, gắt gao mà bóp khiến người ta không thể động đậy: "Ta chính là muốn nhìn trên người ngươi một chút xem có tàng dao nhỏ chủy thủ gì đó hay không, nha đầu A Tinh kia chẳng lẽ chưa cho ngươi đưa thứ phòng thân hoặc là đồ có thể giết ta sao?"

"Sao nào......"

Tiết Dương từng chút tới gần mặt y, môi theo gò má đường cong, như gần như xa mà nhẹ cọ, thanh âm lại trầm thấp xuống, giống như ôn nhu thì thầm: "Hiểu Tinh Trần, ngươi cho rằng ta đối với ngươi muốn làm cái gì? Đây là vì ta muốn khi dễ ngươi sao......"

Ngón tay Tiết Dương ác ý mà xẹt qua cánh môi y, Hiểu Tinh Trần sắc mặt trắng bệch, môi cũng run run lên.

"Lão tử thích đẹp, cô nương hay tiểu quan lão tử đều thao qua rồi, nhưng ngươi ——"

Tiết Dương đột nhiên nâng cằm y lên, nặng nề mà vỗ gương mặt thon gầy của y, ngữ khí làm cho người ta nhục nhã cùng khinh thường: "Hiểu Tinh Trần, ngươi cho rằng ngươi là ai ? Ngươi cùng lắm là tên xấu xí, cả người không có mấy lượng thịt, còn là người mù, ghê tởm ai đây? Lão tử sao sẽ đối với ngươi cảm thấy hứng thú?!"

Tiết Dương hung hăng bỏ cằm y ra, người lại lần nữa nằm xuống.

Một cánh tay như cũ khoát lên trên người Hiểu Tinh Trần, một lực, đem người ôm vào trong lòng ngực.

"Đạo trưởng, ta khuyên ngươi đừng cử động......"

Tiết Dương nhắm mắt, lười nhác lên tiếng, "Nếu là chọc giận ta, dù ngươi có xấu xí hay là con cóc, ta cũng có thể hạ thủ."

Hiểu Tinh Trần quả nhiên không hề giãy giụa.

Tiết Dương điều chỉnh lại tư thế, hoàn toàn không màng Hiểu Tinh Trần đã cứng đờ như thi thể, chân tay đồng loạt gác lên thân thể Hiểu Tinh Trần.

Nhưng thân thể này thật sự như tử thi, không chỉ cứng đờ, còn lạnh băng không hề có độ ấm.

Tiết Dương nhíu nhíu mày, bàn tay men theo cánh tay Hiểu Tinh Trần, hướng tới tay phải y, sau đó nắm.

Ngón tay Hiểu Tinh Trần hơi hơi cuộn lại một chút, nhưng không có giãy giụa.

Tiết Dương đưa ngón tay từ khe hở ngón tay của y xuyên qua, cùng y mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay xuất ra linh khí, chậm rãi tiến vào một thân thể lạnh băng của người kia.

Thân thể Hiểu Tinh Trần dần dần ấm lại.

Tiết Dương ôm lấy thân thể ấm áp, rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn.

Trên người Hiểu Tinh Trần là vị cam thảo thanh đạm, vô cùng dễ ngửi, Tiết Dương dán sát vào ngực y, hít sâu một ngụm, sau đó lại ôm chặt thêm một ít.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC